Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 7: Camera giám sát




🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt🐾
================
Quý Thư Ngôn chỉ nghỉ ngơi trong khách sạn trong một buổi sáng.
Mặc dù hôm qua phải ngâm mình trong bồn tắm nước lạnh,may mắn anh không phát sốt, quần áo hôm qua đã được treo lên mắc áo để phơi khô, nhưng vẫn còn nhăn nhúm, đại thiếu gia Đoàn Chấp tất nhiên không biết giặt đồ, bên trên quần áo vẫn dính mùi khói thuốc từ quán bar.
Quý Thư Ngôn hiển nhiên sẽ không mặc nữa, nhờ nhân viên khách sạn đi sang phố thương mại bên cạnh mua hộ hai bộ quần áo mới.
Thay xong quần áo, Đoàn Chấp đi đến bên cạnh Quý Thư Ngôn sửa sang lại, hai người đứng trước gương rõ ràng diện mạo và khí chất hoàn toàn bất đồng, tuổi tác cũng kém nhau mười ba tuổi, nhưng lại trông vô cùng hài hòa.
Đoàn Chấp không nhịn được nhếch miệng, "Chú Quý, chúng ta rất có cảm giác người yêu đó nha, khoảng cách chiều cao đáng yêu nhất, chú đã từng nghe qua chưa?"
Quý Thư Ngôn nhìn hắn bằng ánh mắt "Não cậu bị úng nước à", cúc áo ngọc trai càng làm nổi bật cổ tay gầy gò, làn da trắng nõn có một vết bầm tím, do đập vào xe vào hôm qua.
Ánh mắt Đoàn Chấp xẹt qua cổ tay Quý Thư Ngôn, trong mắt hiện lên một tia tức giận, hỏi, "Chú định làm gì với người bỏ thuốc mình?"
Hắn không biết Quý Thư Ngôn sẽ xử lý ra sao.Những vụ án kiểu này, vì không thể bắt quả tang, nên rất dễ dùng lí do chứng cứ không đủ để không phải lập án, rất nhiều người vì chuyện này mà từ bỏ truy cứu.
Nhưng nếu Quý Thư Ngôn cũng lựa chọn từ bỏ, hắn tuyệt đối sẽ dùng cách của mình để lôi bằng được người ra, tặng cho tên đó một trận giáo dục xã hội.
Không ngờ Quý Thư Ngôn nhìn hắn một cái, "Còn thế nào nữa, tống hắn vào cục cảnh sát chứ sao."
Quý Thư Ngôn bước tới lấy điện thoại di động và ví tiền, "Hôm qua chú ở quán bar người quen, có camera giám sát nên chắc cũng dễ tìm thôi, nếu tên đó đã dám bỏ thuốc, chứng tỏ thường xuyên dùng mánh lới này ở đây, không khó tóm gọn hắn đâu."
Anh chắc chắn không thể để tên khốn này tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
Chưa nói đến trường hợp của bản thân anh, nếu người này dám bỏ thuốc kiểu vậy, nói không chừng không phải lần đầu phạm tội, nếu tiếp tục im lặng, sẽ không biết có bao nhiêu người phải gặp nạn.
Mặt mày anh u ám, trong lòng cũng thấy không thoải mái cho lắm.
Tính anh không phải kiểu hung dữ, nhưng cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắm bóp, trong bệnh viện có ai mà không biết trưởng khoa Quý mặt thì hiền từ, nhưng bụng dạ lại vô cùng khó lường, cực kì nghiêm khắc khi thấy lỗi sai.
Mặt Quý Thư Ngôn không chút thay đổi mà nghĩ, thật ra anh cũng không ngại chuyện trước khi tống hắn ta vào cục cảnh sát thì thiến trước, giải quyết luôn vấn đề cốt lõi cơ bản.
"Chú tự xử lý được." Anh nói với Đoàn Chấp, "Cháu mau về trường đi."
Anh biết Đoàn Chấp có ý tốt, thậm chí muốn xử lý cùng với anh, nhưng có chút chuyện nhỏ ấy, một người trưởng thành như anh vẫn tự ứng phó được.
Đoàn Chấp cũng không kiên trì nữa, "Được rồi, vậy có chuyện gì chú cứ gọi cho cháu."
🐾🐾🐾
Thu dọn xong mọi thứ, Quý Thư Ngôn cùng Đoàn Chấp xuống tầng trả phòng.
Quý Thư Ngôn đưa Đoàn Chấp đến quán nhậu ngày hôm qua trước, xe máy Đoàn Chấp vẫn còn ở đó.
Hôm nay là cuối tuần, nhưng bởi vì là buổi chiều, nên đường không bị tắc lắm, trong lúc lái xe, Quý Thư Ngôn gọi điện thoại cho Trịnh Văn Bân, nói ngắn gọn chuyện xảy ra tối hôm qua, nhờ cậu ta bảo Ngụy Cảnh Minh gửi video giám sát cho mình.
Trịnh Văn Bân nghe xong toát hết mồ hôi lạnh, hối hận không thôi, "Thực xin lỗi, đáng lẽ hôm qua tôi nên chờ cậu rồi mới đi."
"Không liên quan đến cậu đâu." Quý Thư Ngôn bình tĩnh nói, "Là do tôi không để ý, cho dù ngày hôm qua nếu không phải ở quán bar, mà là ở nơi khác, tôi cũng có thể gặp phải loại chuyện này. Tôi cũng đâu phải lúc nào cũng đi chơi cùng bạn bè đâu."
Trịnh Văn Bân vẫn cảm thấy khó chịu, cậu ta và Ngụy Cảnh Minh rời khỏi bar sớm để đến buổi hòa nhạc, do bạn của Ngụy Cảnh Minh tổ chức, Quý Thư Ngôn nói không muốn đi, bảo sẽ về nhà ngay lập tức, nên cậu ta cũng không kiên trì nữa.
Ai ngờ chỉ mới hai mươi phút ngắn ngủi, lại xảy ra loại chuyện như thế cơ chứ.
Cậu ta lại hỏi, "Sau thì sao, cậu về nhà một mình à, sao không gọi tôi đến đón cậu?"
Quý Thư Ngôn dừng lại, nhìn Đoàn Chấp đang ngồi bên ghế phụ, hàm hồ nói, "Tôi gọi cho người bạn khác đến đón rồi, cậu ấy đã chăm sóc tôi."
Đoàn Chấp hơi nhướng mày, ánh mắt có chút trêu tức nhìn Quý Thư Ngôn.
Một người bạn à?
Cách xưng hô này thật là thú vị.
Quý Thư Ngôn giả vờ như không cảm nhận được cái nhìn của Đoàn Chấp.
Trịnh Văn Bân thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi, có người chăm sóc là được. Tôi đi nói chuyện với Ngụy Cảnh Minh, bảo anh ấy gửi camera giám sát cho cậu, cậu đến chỗ hôm qua nhé."
"Ừm."
🐾🐾🐾
Không lâu sau khi cúp máy, Quý Thư Ngôn đã đến phố Lục Phương ngày hôm qua.
Ban ngày quán bar không mở cửa, chỉ có Ngụy Cảnh Minh và Trịnh Văn Bân ở bên trong, để ý thấy xe của Quý Thư Ngôn ở bên ngoài, Trịnh Văn Bân đi ra, nhưng người cậu ta nhìn thấy trước không phải là Quý Thư Ngôn, mà là một chàng trai cao ráo đẹp trai bước từ trên xe xuống, mặt mày sắc bén, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn qua có vẻ rất khó chọc vào.
Nhưng ngay sau khi Quý Thư Ngôn cũng bước xuống, mắt thường có thể thấy được vẻ mặt của chàng trai dịu đi trông thấy, đi qua nói mấy câu với Quý Thư Ngôn.
Quý Thư Ngôn gật gật đầu, "Đừng lo lắng, mau về trường đi, không phải buổi chiều cậu còn có công việc bán thời gian sao?"
Chàng trai gật đầu, lên một chiếc BMW Latte, lái xe đi.
Trịnh Văn Bân từ sau cửa ló đầu ra, vẻ mặt mờ mịt, bên cạnh Quý Thư Ngôn từ khi nào lại có một anh bạn trẻ tuổi như vậy?
Quý Thư Ngôn rút chìa khóa xe đi về phía này, nhìn Trịnh Văn Bân đang ló đầu ra như một chú chim, thuận tay ấn lên đầu cậu ta một cái.
"Ngạc nhiên cái gì, sao không vào đi?"
Trịnh Văn Bân đứng thẳng dậy, cùng Quý Thư Ngôn đi vào quán bar, hỏi, "Cậu bé vừa rồi là ai vậy?"
Quý Thư Ngôn không lập tức trả lời, hàm hồ nói, "Bạn học của Quý Viên."
Trong quán bar, Ngụy Cảnh Minh đang kiểm tra camera giám sát, trong quán bar của mình để xảy ra chuyện như vậy, tuy Quý Thư Ngôn nói không liên quan đến anh ta, nhưng làm gì có ông chủ nào thật sự cảm thấy chuyện này không cần để ở trong lòng.
Anh ta nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt như đưa đám, nói với Quý Thư Ngôn, "Cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ cho cậu một lời giải thích."
Quý Thư Ngôn uống một ngụm soda, bây giờ anh không còn tức giận như lúc sáng, đối với anh, đưa người nọ vào cục cảnh sát mới là quan trọng.
"Không sao cả, hắn bị trừng phạt thích đáng là được."
Trịnh Văn Bân nghiến răng nghiến lợi ở bên cạnh, "Sao lại không có việc gì được, tốt nhất hắn ta nên bị phán vài năm tù. Sau khi báo án cũng nên kiểm tra một chút, hắn mua thuốc ở đâu."
Quý Thư Ngôn nghĩ cũng đúng, thuốc kia cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, không chừng còn tìm được một hang ổ chuyên buôn bán thuốc, cũng coi như làm việc có ích cho xã hội.
Kiểm tra camera giám sát là một chuyện cần phải sự cẩn thận và thời gian, đặc biệt là khi đêm qua có rất nhiều người đến, quán bar lại còn lớn, muốn tìm được người ở trong màn hình thật đúng là không dễ dàng.
Quý Thư Ngôn vừa nhìn chằm chằm màn hình vừa suy nghĩ.
Anh đang nghĩ tới việc tìm luật sư để giải quyết, cánh tay lại bị người ta nhẹ nhàng chạm vào, cúi đầu nhìn, Trịnh Văn Bân chớp chớp mắt nhìn anh, "Vừa rồi quên hỏi cậu, cậu bé từ trên xe cậu xuống, không phải là người chăm sóc cậu tối hôm qua đấy chứ?"
Thần sắc Quý Thư Ngôn cứng đờ lại.
Anh ảm đạm nhìn Trịnh Văn Bân một cái, lúc cần giả ngốc thì không ngốc, lúc không cần thông minh thì lại thông minh.
Nhưng anh cũng không giấu diếm, "Ừ" một tiếng.
Trịnh Văn Bân "Ồ" một tiếng, khiếp sợ nhìn Quý Thư Ngôn, cậu ta còn tưởng rằng hôm qua, Quý Thư Ngôn nhờ đồng nghiệp trong bệnh viện, ai ngờ lại nhờ một nam sinh trẻ tuổi, anh tuấn như vậy.
Tuy Quý Thư Ngôn không phải gay, nhưng cô nam quả nam ở chung một phòng, Quý Thư Ngôn lại còn bị bỏ thuốc, nghĩ như thế nào cũng...
Quý Thư Ngôn vừa nhìn biểu tình của cậu ta đã biết cậu ta đang nghĩ cái gì, ho khan một tiếng, "Đừng có mà nghĩ lung tung, không phát sinh chuyện gì hết. Hôm qua tôi tìm cậu ta là vì cậu ta ở gần tôi nhất, ngay quán rượu bên cạnh, đến khách sạn thì cậu ta cũng ném tôi vào bồn tắm ngâm nước lạnh. Không làm chuyện gì khác cả."
Câu cuối cùng này hơi thừa, nhưng Quý Thư Ngôn trong lòng rõ ràng, tuy không hành sự thật, nhưng Đoàn Chấp "trợ giúp" mình như thế nào thì anh cũng không tính là trong sạch.
Trịnh Văn Bân lại không nghe ra, thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."
Quý Thư Ngôn không muốn nhắc tới chuyện tối qua, rất nhanh đã chuyển đề tài.
Anh nhìn lướt qua Trịnh Văn Bân một cái: "Đừng nói tôi nữa, hôm qua cậu và Ngụy Cảnh Minh thật sự đi xem hòa nhạc à?"
Anh nhìn cổ Trịnh Văn Bân, bên cổ áo sơ mi có một vết hôn hình bán nguyệt, như ẩn như hiện.
Theo tầm mắt Quý Thư Ngôn, theo bản năng Trịnh Văn Bân che cổ lại, ấp úng nói không nên lời, nhưng khuôn mặt cậu ta nhanh chóng đỏ bừng.
Quý Thư Ngôn cười khẽ một tiếng, trong lòng biết rõ, cũng không hỏi nữa.
Không lâu sau, Ngụy Cảnh Minh đột nhiên gọi bọn họ, "Cậu nhìn xem, là người này à?"
Hai người lập tức xích lại gần nhau, nhìn chằm chằm vào hướng đầu ngón tay Ngụy Cảnh Minh chỉ.
Trên hình ảnh định hình màu xám tro, có thể thấy rõ Quý Thư Ngôn ngồi trên quầy bar, cúi đầu đánh chữ trên điện thoại di động, ly rượu trước mặt cách đó không xa, ngay trong tầm tay anh.
Và cách anh chưa đầy nửa mét, là một người đàn ông mặc áo sơ mi sặc sỡ, cao khoảng 1m7, khuôn mặt nhạt nhẽo bình thường, không dễ gì nhớ được, bộ râu quai nón còn được coi như là một đặc điểm nhận dạng, vẻ mặt bình tĩnh tựa vào quầy bar, ánh mắt giống như đang tìm kiếm chung quanh sàn nhảy, một tay lại đặt bên cạnh ly rượu của Quý Thư Ngôn.
Quý Thư Ngôn nhíu mày, "Chính là hắn."
Ngụy Cảnh Minh ấn nút phát lại, tua chậm lại, lặp đi lặp lại vài lần, rốt cục cũng thấy rõ động tác của người này, trong tay hắn ta cầm một cái túi nhỏ trong suốt,quét qua ly rượu của Quý Thư Ngôn rất nhanh, rắc bột màu trắng xuống.
"Người này không phải là trộm chứ, động tác nhanh như vậy." Trịnh Văn Bân nhìn chằm chằm màn hình, "Nếu không phải tua chậm lại, ai kịp phát hiện chứ."
Sắc mặt Ngụy Cảnh Minh cũng rất khó coi.
Hắn quay đầu nói với Quý Thư Ngôn, "Thật xin lỗi, để cho cậu gặp phải loại chuyện này ở trong quán bar của tôi, tôi sẽ tăng cường an ninh, cũng sẽ tăng cường dò xét, cố gắng không để xảy ra chuyện tương tự."
Quý Thư Ngôn gật gật đầu, chuyện này đối với những vị khách đến đây cũng là chuyện tốt.
🐾🐾🐾
Nếu đã tìm được nghi phạm, chuyện kế tiếp đơn giản hơn nhiều. Sau khi Quý Thư Ngôn báo án, không đến mấy ngày đã bắt được người kia ở cửa một quán bar khác, là do Ngụy Cảnh Minh quen biết rộng, còn phối hợp với cảnh sát điều động camera giám sát tìm được biển số xe của người nọ, trực tiếp bắt được hắn ta từ lúc xuống xe.
Sau khi bắt được người này, còn lần theo đó tìm được nơi bán thuốc cho hắn ta.
Quý Thư Ngôn đến đồn cảnh sát làm một biên bản khác, sau khi xác minh, vụ việc về cơ bản đã kết thúc.
Ngụy Cảnh Minh nói chuyện với anh qua điện thoại: "Tin tốt đó là, thuốc này có hiệu quả không mạnh, nhiều người trúng xong chỉ bị choáng váng mà thôi, không đến mức có các phản ứng kịch liệt khác, cũng không xảy ra chuyện gì bất trắc. Nhưng có lẽ thể chất của cậu tương đối đặc biệt, nên mới phản ứng mạnh như vậy."
Quý Thư Ngôn: "..."
Anh nên nói sao ta, mua vé số thì chưa từng gặp may, chuyện xấu thì gặp không trượt cái nào.
"Tôi biết rồi, khoảng thời gian này đã làm phiền anh rồi."
"Không có gì, " Ngụy Cảnh Minh cười một tiếng, "Cậu đừng sợ là được, lần sau nếu cậu tới quán bar của tôi, tôi cam đoan sẽ để cho vệ sĩ đứng bên cạnh cậu từ đầu đến cuối."
Quý Thư Ngôn cũng nở nụ cười, "Vậy thì cảm ơn nhé, có cơ hội sẽ mời anh và Trịnh Văn Bân ăn bữa cơm."
"Tôi phải là người mời cơm mới đúng."
Hai người hàn huyên vài câu, rồi cúp điện thoại.
Quý Thư Ngôn đặt điện thoại di động lên giá đỡ, nhấn ga, hoà người vào dòng xe, lái về hướng đại học A.
Hôm nay là thứ bảy, trong trường Quý Viên có biểu diễn, anh đã đồng ý với Quý Viên tới làm khán giả.
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Xin ý kiến và sao biển ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.