Châu Về Hợp Phố

Chương 3:




- Edit: Yu Xin -
- ---------------------------------------------------------------
Có thế nào Cố Hoài Châu cũng không thể ngờ tới, buổi tối khi nhận được lời mời kết bạn wechat lại là của Vu Dao.
Dụi dụi mắt để chắc chắn mình không hoa mắt mà nhìn nhầm, giáo sư Cố lại bắt đầu nghi ngờ liệu có phải do trùng tên hay không, mãi đến khi anh nhấn mở tin nhắn mới được chứng thực ---
[Xin chào thầy Cố, tôi là Vu Dao trợ giảng mới của thầy, lúc trước chúng ta có từng gặp nhau ở trước trung tâm, không biết thầy có còn nhớ không.]
Bên dưới còn gửi kèm một meme vẻ mặt đáng yêu.
Làm sao có thể không nhớ cho được, toàn bộ giảng viên và trợ giảng mới đến trong học kỳ này anh cũng chỉ nhớ rõ nhất mỗi một người, Cố Hoài Châu nghĩ thầm, anh mang theo nỗi lòng đầy tràn không thể tin, cuối cùng bấm chấp nhận bạn tốt.
[Chào buổi tối thầy Cố.]
[Chào buổi tối.]
Trong lòng sóng giật gió chớp, câu chữ gõ ra bất động như núi.
Sau khi khách sáo thăm hỏi một câu, trên khung chat vẫn luôn xuất hiện trạng thái 'đối phương đang nhập...", vậy nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy bên kia gửi đến tin nhắn nào cả, Cố Hoài Châu nghĩ mãi không ra rốt cuộc có việc gì mà cần phải nhập lâu đến thế, cuối cùng anh vẫn không kiềm được thắc mắc trong lòng.
[Tôi nhớ cậu học y tế công cộng mà nhỉ, tôi lại dạy bên sinh lý học, sao cậu lại được sắp xếp đến làm trợ giảng cho tôi?]
[Hơn nữa, cậu cũng biết tôi là alpha mà, bây giờ trường học cũng không cân đối vấn đề giới tính thứ hai nữa hay sao?]
Sau đó bên kia lại hiện lên trạng thái đối phương đang nhập rất lâu, sợ cậu suy nghĩ lung tung, Cố Hoài Châu bổ sung thêm một câu.
[Tôi không phải có ý không chào đón cậu, chẳng là cảm thấy sắp xếp của nhà trường không được hợp lý, nếu như cậu cũng thấy không hài lòng, tôi sẽ giúp cậu nói một tiếng với trưởng khoa điều chinh lại...]
Rốt cuộc đối phương cũng gửi cho Cố Hoài Châu một tin nhắn giải thích rất dài: Cũng bởi vì sắp xếp dựa trên giới tính thứ hai, nên cậu đã trở thành omega duy nhất còn sót lại của ngành y tế công cộng, thành thử trưởng khoa mới muốn chuyển cậu sang một chuyên ngành tương tự khác, sau khi tìm tới tìm lui, phát hiện ra chỉ có mỗi bên Cố Hoài Châu là còn trống chỗ.
Bản thân Vu Dao cũng không hiểu nổi, sao mà y tế công cộng với sinh lý học lại là hai chuyên ngành tương tự được chứ? Tuy rằng chúng đều thuộc Viện Y học, nhưng dù vậy thì có bắn đại bác cũng không tới được, thế nhưng nghĩ đến việc đối phương là trưởng khoa, ông ấy nói gần... vậy thì gần thôi...
Với lại, đầu tiên Cố Hoài Châu là người đã giúp đỡ Vu Tinh lúc ở trung tâm, hôm phỏng vấn anh cũng là người thân thiện nhất, nếu như có thể làm đồng nghiệp với anh thì xem chừng cũng là chuyện tốt, kiến thức chuyên ngành có thể từ từ bù đắp lại sau, giáo sư hiền hòa mới quan trọng nhất.
Thật ra lúc trưởng khoa thông báo với Vu Dao, ông cũng sợ cậu sẽ lo lắng nên còn nói nhiều vài câu: "Giáo sư Cố gần như cũng được xem là trưởng bối của cậu, hơn nữa cậu ta lại theo chủ nghĩa không kết hôn, sẽ không giống với những người trẻ tuổi nông nổi kia, tính tình hiền hòa lại dễ gần, đây là vị trí thích hợp nhất rồi..."
Bóng gió cũng là đang muốn nói, dù đó là một alpha thì cũng sẽ không nhìn trúng một thanh niên như cậu đâu.
Đầu bên kia điện thoại, Cố Hoài Châu mất hai phút để lý giải logic của trưởng khoa, lông mày nhíu chặt lại nhanh chóng giãn ra, nếu như anh nhất định phải có một trợ giảng thì anh thật tình hy vọng người đó là Vu Dao.
[Sinh lý học cũng cần đến kiến thức y tế công cộng, công việc của trợ giảng trên cơ bản đều giống như nhau, cậu cũng đừng giữ mọi chuyện trong lòng, có vấn đề gì cứ trực tiếp nói với tôi là được.]
Trong lòng Vu Dao bỗng dâng lên chút ngọt ngào, cậu không phải là kiểu người có thể thuận lợi trong vòng xã giao, sẽ luôn lo lắng mình không có cách nào hòa nhập với hoàn cảnh mới, lo lắng bản thân không thể hoàn thành công việc mới được giao, Cố Hoài Châu - anh hoàn toàn là một liều thuốc mạnh giúp cậu bình ổn lại tâm trạng.
[Trưởng khoa có gửi cho tôi bản kế hoạch dạy học trong học kỳ này của thầy, thế nhưng khi tôi so cùng với sách giáo khoa mà trường mới phát, phát hiện ra nhiều chỗ hình như không có trên sách, còn có mấy phần tôi cũng không hiểu rõ lắm, thầy xem ngày mai có thời gian rảnh gặp mặt giải thích cho tôi với được không?]
Trong lòng Cố Hoài Châu cảm thấy hối hận quá chừng, nếu sớm biết mấy thứ tài liệu qua loa này sẽ được gửi cho Vu Dao xem thì anh đã nghiêm túc viết, nhưng mà trên đời không có thuốc hối hận, bây giờ cũng chỉ có thể nhận lời trước mà thôi.
[Được, vậy sáng mai gặp nhau ở trường học.]
Cố Hoài Châu để điện thoại di động xuống, ánh mắt đảo qua bàn đọc sách của mình, nghiêm túc ngẫm nghĩ: Sách giáo khoa mới phát? Sách giáo khoa nào? Mình dạy học có cần dùng qua sách giáo khoa à?
Thôi vậy, nếu cậu ấy muốn thảo luận, vậy mình tìm lại xem, nếu không thì có vẻ không có thành ý lắm...
Mười phút sau, Cố Hoài Châu gọi điện cho phòng quản lý tài liệu giảng dạy, tỏ ý mình hình như chưa nhận được sách giáo khoa mới cho học kỳ này, thuận tiện cũng hỏi xem ngày thường bọn họ bắt đầu đi làm lúc mấy giờ, trước khi anh gặp Vu Dao liệu có kịp đến đó nhận một phần sách hay không...
Phòng quản lý tài liệu giảng dạy phải đến giữa trưa mới làm việc, sáng sớm hôm sau Cố Hoài Châu đến tìm phòng hậu cần tìm người đến sắp xếp lại phòng làm việc cho mình, anh muốn thêm một bàn làm việc mới, cũng chuẩn bị một bộ máy tính mới đặt lên trên, lại còn phải xin nối mạng, các thiết bị mới khác cũng phải làm đơn xin cấp rất nhiều, anh bận đến nổi xoay như chong chóng.
Tất cả đều là chuẩn bị cho Vu Dao.
Giảng viên chính thức sẽ có phòng làm việc riêng, trợ giảng với giáo sư thì có thể dùng chung một phòng làm việc.
Đây đều là quy định của nhà trường.
Phòng của giáo sư bên cạnh cũng như thế này.
Không phải do mình lấy việc công làm việc tư.
Không phải.
Cố Hoài Châu cố gắng thôi miên bản thân như thế, cũng không muốn làm rõ tại sao bản thân lại muốn làm những việc này vì Vu Dao, nếu muốn nói chỉ vì ấn tượng của anh với cậu rất tốt thì lúc phỏng vấn anh cho cậu số điểm rất cao kia cũng đã đủ rồi, còn nếu nói là rung động, hai người chỉ mới gặp mặt được ba lần mà thôi, hình như cũng không thể nhanh thế được.
Có lẽ là do Vu Tinh chăng? Hay có khi do cậu đến từ Thụy Điển? Đến bản thân Cố Hoài Châu cũng không rõ.
Nghĩ đến Thụy Điển, anh lại nhớ tới sự việc ngoài ý muốn xảy ra vào năm đó, còn có người nọ đã bặt vô âm tín suốt mấy năm, bây giờ nhớ đến vẫn cảm thấy mất mát và áy náy, không biết lần đánh dấu tạm thời đó có để lại ảnh hưởng gì với cơ thể của omega nọ hay không.
Cố Hoài Châu vẫn chưa thoát ra khỏi dòng hồi ức, Vu Dao đã gõ cửa phòng anh, cậu mang theo sách giáo khoa và giấy bút, thậm chí còn in cả bản kế hoạch dạy học viết cực kỳ qua loa kia ra nữa.
Cố Hoài Châu đứng lên tự mình kéo ghế ra giúp cậu, để cậu ngồi cạnh bên mình.
Vu Dao khách sáo ngồi xuống, đối với ý tốt biểu hiện ra cũng chỉ làm người ta cảm thấy đây là một người nhiệt tình, sự nghiêm túc, tỉ mỉ và thận trọng mà một nhân viên mới cần có đều được thể hiện đầy đủ trên người cậu.
Thấy bản in kế hoạch dạy học cậu cầm trên tay có những chỗ dùng bút highlight gạch chân, trong sách giáo khoa cũng được kẹp mấy tờ giấy note, xem ra tối hôm qua cậu đã đọc qua rất cẩn thận. Cố Hoài Châu hơi hối hận, chỉ thảo luận chút việc thôi nào cần phải nghiêm túc như thế, hôm qua hẳn là phải nói rõ cho cậu ấy biết.
Lúc ấy chẳng qua anh cảm thấy cách một màn hình điện thoại sợ nói ra điều gì gây hiểu lầm, làm Vu Dao nghĩ rằng anh là một giáo sư không xứng với chức vụ, tổn hại hình tượng của mình, nào ngờ cậu lại tận tâm đến vậy, chỉ một ngày đã xem xong toàn bộ sách dạy sinh lý học.
Anh ngay cả sách giáo khoa còn chưa nhận đến tay.
Lần đầu tiên Cố Hoài Châu cảm thấy mình thật sự có một xíu không xứng với chức.
Nhưng cũng chỉ một xíu thôi.
"Môn bắt buộc ở học kỳ này tôi chỉ phụ trách dạy sinh lý tim mạch, môn tự chọn và môn thực hành thì không cần soạn bài trước, cậu không cần phải đọc hết cả quyển sách như vậy." Cố Hoài Châu rót cho cậu một cốc nước, nói về nhiệm vụ dạy học của mình trong học kỳ này.
Ngón tay Vu Dao lo lắng móc lấy thân viết, trong lòng cậu thật sự không nắm chắc, càng xem lại càng cảm thấy cậu không hiểu nổi những thứ này, cả đêm đều ngủ không ngon, nhưng vừa mới nhận chức cậu không thể nói ra những lời thế này, nếu không cấp trên sẽ cảm thấy cậu thật vô dụng, bên khoa y tế công cộng không còn chỗ cho cậu, nếu như ngay cả bên Cố Hoài Châu cũng không cần cậu nữa, cậu cũng không thể đến làm hậu cần được đi.
"A, không sao ạ, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm mà..."
Nào phải rảnh rỗi gì, đến quầng thâm mắt cũng có rồi đây này. Trong lòng Cố Hoài Châu trách cậu khẩu thị tâm phi, thế nhưng lại cảm thấy mình không có lập trường nói người ta, thấy Vu Dao vừa mở trang đầu tiên sách giáo khoa ra, đang định mở miệng, anh chỉ đành cắt ngang lời cậu, thuận tay cầm lấy sách của cậu, xem xem cậu ghi chú những gì, anh vừa lật sách vừa nói.
"Lúc tôi lên lớp phương pháp dạy học có khả năng sẽ hơi khác với những giáo sư khác, tuy dùng sách giáo khoa làm cơ sở nhưng nội dung truyền đạt lại tương đối nhiều, nếu không thì cậu... đến dự thính trước hai buổi, có đề nghị gì thì cứ nói ra, chúng ta sẽ bàn luận lại?"
Cố Hoài Châu tận lực biểu đạt thật uyển chuyển, kỳ thật anh vốn muốn nói thẳng ra là theo anh lên lớp không cần phải nghiêm túc như thế, chẳng cần người điểm danh cũng không cần sửa bài tập, ngày tháng cực kỳ nhàn nhã, nhưng lại không nỡ đả kích lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Vu Dao nghe lời này, lại nghĩ đến những lời mà hôm qua trưởng khoa đã nói với mình, giáo sư Cố đã năm sáu năm chưa từng dẫn theo trợ giảng, khả năng ban đầu sẽ hơi không thích ứng kịp, còn nói cậu có chuyện gì cũng chớ có để trong lòng.
Mà mấy lời đó của Cố Hoài Châu lại nghe như đang khiêm tốn, thật ra là trấn an nỗi lo lắng trong lòng cậu. Vu Dao cũng không phải là người không hiểu chuyện, ngay cả chút ý tứ này cũng nghe không hiểu.
Trước khi nhận chức có sự chuẩn bị là một việc đáng khen, nhưng có vẻ cậu lại chuẩn bị hơi quá sức, mang luôn cả lo lắng của mình vào phòng làm việc của giáo sư Cố.
"Giáo sư Cố đừng khách khí như vậy, là do tôi quá mức đường đột, vậy trước tiên cuối tuần này tôi sẽ theo thầy lên lớp nghe giảng, thầy muốn tôi làm giúp cái gì chỉ cần nói một tiếng là được."
Nhìn dáng vẻ rốt cuộc đã thả lỏng của cậu, Cố Hoài Châu cũng thở phào một hơi, anh khép sách lại hỏi cậu: "Cậu muốn dùng máy tính để bàn hay AIO[1]?"
"Dạ?"
[1] All-in-One PC (tiếng Anh: All-in-One PC, gọi tắt là "AIO") là máy tính để bàn tích hợp khung máy (bao gồm bộ vi xử lý bên trong, bo mạch chủ, đĩa cứng và các thành phần khác), loa, camera và màn hình. Apple là hãng đầu tiên phát triển khối này và tung ra thị trường những chiếc máy tính tất cả trong một.
Trên mặt Vu Dao đầy sự khó hiểu, sao mà vừa mới nói về chuyện lên lớp, bỗng nhiên đã nhảy vọt sang chuyện dùng máy tính rồi?
Cố Hoài Châu ra hiệu cho cậu quay sang nhìn bàn làm việc mới toanh đặt bên tay phải mình, đó là cái bàn mà bộ phận hậu cần vừa chuyển tới trước khi Vu Dao đến đây, trên mặt bàn trống trơn, lớp bụi phủ cũng đã được Cố Hoài Châu lau sạch sẽ.
Chỉ vào cái bàn kia, Cố Hoài Châu giải thích nói, anh muốn Vu Dao chuyển đồ đến phòng làm việc này, như vậy thì hai người làm việc cùng nhau sẽ thuận tiện hơn, chỉ là máy tính với cáp mạng vẫn chưa viết xong đơn xin, thế nào cũng phải chờ gần nửa tháng mới được phê duyệt xuống.
"Năng suất làm việc của trường học chậm như thế đấy, máy tính cũng chỉ có hai loại có thể chọn, cậu xem đã dùng quen loại nào, đợi lát nữa tôi sẽ viết đơn xin cấp cho, trường học không cung cấp laptop, nhưng qua một thời gian nữa khi kinh phí tài trợ cho dự án của tôi được thông qua, tôi có thể mua cho cậu."
Cố Hoài Châu nói như đang oán trách, trưởng khoa một lòng chỉ nghĩ muốn để anh dẫn dắt trợ giảng, nhằm nâng cao tỉ lệ thầy trò của trường lên, nhưng lại không nghĩ đến việc chuẩn bị đầy đủ các thiết bị cần thiết cho giảng viên mới.
Vu Dao theo bản năng cảm thấy không ổn, nhóm giảng viên mới vào trường có một group chat riêng, tối hôm qua có người còn hỏi ở trong rằng trường học có cung cấp máy tính cho hay không, người có thông tin nhanh nhạy trả lời lại rằng cái này được quyết định bởi giáo sư hướng dẫn, hơn nữa chỗ làm việc của trợ giảng đều là ở trong văn phòng mới được cải tạo lại nằm ngay chỗ thang máy, cũng chỉ có một bàn làm việc đơn giản mà thôi.
Tuy rằng kinh phí dành cho dự án đều do Cố Hoài Châu tùy ý lên kế hoạch chi tiêu, trích một phần để mua máy tính thì cũng nằm trong hoạt động giảng dạy thông thường, song Vu Dao vẫn mơ hồ cảm thấy làm vậy không hợp quy củ, huống hồ từ trước đến giờ cậu luôn là người không thích khua chiêng gõ trống, nếu như bản thân trở thành người mới duy nhất nhận được đãi ngộ phong phú như thế này, khó tránh sẽ khiến người ta chỉ trích, nói không chừng còn mang đến phiền toái cho Cố Hoài Châu.
Trong đầu cậu còn đang không ngừng sắp xếp từ ngữ nghĩ cách nói làm sao để từ chối khéo léo nhất có thể, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Cố Hoài Châu, lời đến bên miệng lại không có cách nào nói ra được.
Suy nghĩ kỹ một chút, hai người cùng làm chung trong một văn phòng hình như khá hợp lý, thậm chí còn không thể tìm ra lý do nào để từ chối.
"Giáo sư cứ xem rồi xử lý đi ạ, cái nào thuận tiện thì tôi dùng cái đó."
Cố Hoài Châu tiện tay in ra một tờ đơn mẫu, đưa sang cho Vu Dao điền một số thông tin cơ bản, sau khi cậu điền xong anh cũng không có ý định tiễn khách, lại không có nội dung lên lớp để thảo luận, hai người không tính quen thuộc khó tránh khỏi hơi xấu hổ, anh chỉ đành câu được câu không hỏi Vu Dao sao lại bỗng nhiên trở về nước.
"Mùa đông ở Thụy Điển quá dài, sống vài năm ở đó nhưng mãi vẫn không thích ứng được, nên tôi quyết định về nước."
"Trở về cũng tốt, sống mãi ở nước ngoài cũng không phải kế hoạch lâu dài, lại nói, mấy năm trước tôi cũng từng đến thăm trường học các cậu một lần, không biết bây giờ có thay đổi gì nhiều hay không..." Cố Hoài Châu ma xui quỷ khiến nhắc lại chuyện cũ, giống như đang ôn chuyện, mang theo vài phần hoài niệm.
Vu Dao không phải kiểu người khôn khéo, thậm chí cậu có hơi mắc chứng sợ xã giao, không biết phải trả lời dăm ba câu chuyện nhà như thế nào mới ổn, chỉ có thể gật đầu nói cũng được.
"Đúng rồi, có phải Vu Tinh cũng nên đi mẫu giáo không, đã tìm được trường nào chưa?"
"Tìm được rồi ạ, cuối tuần này sẽ nhập học."
"Không biết nhóc con có còn nhớ người chú này nữa không?" Cố Hoài Châu nhớ đến bé con hiểu chuyện đó, trên mặt cũng hiện nét cười.
"Còn nhắc đến thầy nhiều lần nữa kìa, hai hôm trước còn quấn lấy tôi hỏi có thể gặp lại thầy hay không..."
Lời này cũng không phải do khách sáo, Vu Tinh quả thực đã kề tai cậu nhắc đi nhắc lại cái chú có mùi hương dễ ngửi đó, ban đầu cũng chóng quên mất, kết quả hôm phỏng vấn Vu Dao gặp lại Cố Hoài Châu, lúc về nhà có thuận miệng nhắc đến một câu, nhóc con nghe thấy xong lại bắt đầu lải nhải, khiến cho hôm nay lúc Vu Dao vào văn phòng cũng vô thức hít mũi, tò mò không biết rốt cuộc Cố Hoài Châu dùng nước hoa loại gì, lại có thể làm cho Vu Tinh nhớ mãi không quên như thế, nhưng mà cậu lại chẳng ngửi thấy bất kỳ mùi hương nào.
"Vậy thì đơn giản, cậu nói nhóc con ngoan ngoãn đi học cho tốt, có cơ hội tôi mời hai người cùng nhau ăn cơm."
Vu Dao vội vàng gật đầu đồng ý, nghĩ đến việc nói cho Vu Tinh nghe chuyện này, nhóc con khẳng định sẽ rất vui vẻ.
Cuối cùng, Cố Hoài Châu xem giờ thấy cũng không còn sớm, hỏi cậu: "Đúng rồi, thủ tục nhận chức cậu đã làm xong chưa, đã nhận được thẻ nhân viên hay chưa, nếu như không có thì để buổi trưa tôi đưa cậu đến nhà ăn của trường ăn cơm, thẻ cơm mỗi tháng của tôi luôn dùng không hết."
Vu Dao lập tức cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã hơn mười một giờ rồi, nhớ ra mình còn phải quay về nhà một chuyến, sau khi do dự một lúc cậu vẫn mở miệng từ chối: "Tôi đã nhận được thẻ rồi, nhưng do tôi vừa mới về nước không lâu, trong nhà còn rất nhiều đồ đạc cần đặt mua, chờ tôi sắp xếp xong sẽ mời thầy ăn cơm nhé."
Đợi đến cuối tuần đưa Vu Tinh đến nhà trẻ xong, giữa trưa cậu sẽ không cần quay về nhà nấu cơm cho nhóc con nữa.
Bấy giờ Cố Hoài Châu mới phát hiện mình không chu đáo, anh chỉ nghĩ đến chuyện cậu mới nhận một công việc mới, lại quên mất cậu cũng đã thay đổi một môi trường sống hoàn toàn khác, không biết cậu có bạn bè nào ở Bắc Kinh hay không, có ai phụ giúp cho cậu không, anh muốn hỏi thăm nhưng lại sợ quá mức đường đột, cuối cùng đành nói: "Được, cậu làm việc của mình trước đi, nếu có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể tới tìm tôi."
Vu Dao cũng không cần người ta giúp đỡ cái gì, chiều nay cậu chỉ cần dẫn Vu Tinh đi tham quan nhà trẻ mới, làm quen với giáo viên mới mà thôi.
Vừa nghĩ tới ở nhà còn có một đứa con trai đáng yêu như vậy, mỗi lần mình mở cửa vào nhà, nhóc con đều sẽ vui vẻ nhảy nhót chạy ra ngoài cửa chào đón mình, dùng giọng nói mềm nhũn thơm mùi sữa gọi ba ba ơi ba ba à, Vu Dao đang ngồi trên xe buýt cũng không nhịn được cong môi.
Lúc Vu Dao vừa phân hóa cậu đã nhận được một món quà quý giá như thế, khi ấy cậu vẫn chỉ là một sinh viên, vốn dĩ cậu không có ý định giữ lại đứa trẻ đó, nhưng bác sĩ nói cho cậu biết lúc mang thai cậu không nhận được đánh dấu hoàn toàn, nếu như để sảy thai, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này.
Vu Dao mềm lòng, lúc làm siêu âm được bác sĩ chỉ cho nhìn tim thai, cuối cùng cậu vẫn không nỡ lòng làm đau đứa trẻ vô tội ấy.
Khoảng thời gian đó, một mình cậu tiếp nhận hai tin tức như sét đánh ngang tai, một là bản thân mình phân hóa thành omega, hai là trong bụng mình đã hoài thai một đứa trẻ không rõ cha ruột là ai. Sau này cái thai lớn dần lên, thỉnh thoảng nhóc con sẽ ở trong bụng cậu duỗi người, bấy giờ Vu Dao mới cảm nhận được cái gọi huyết mạch tương liên.
Ban đầu cậu cũng chỉ xem bé con như một cái bánh bao nhỏ, nhưng sau này đứa trẻ đó lại trở thành điểm tựa duy nhất của cậu ở nơi đất khách quê người.
Vu Dao và ba mẹ không quá thân thiết, cậu phân hóa trễ, bác sĩ liên tục kiểm tra đều cho ra kết quả cậu là một beta, nhưng ba mẹ lại sự kết hợp giữa AO, trong nhà lại có hai người anh trai là alpha, một chén nước có cầm chắc thể nào cũng chẳng thể bằng phẳng được, Vu Dao lại là người có tính cách không tranh không đoạt, thật sự không có cách nào hòa nhập được với một gia đình trọng AO, thế nên sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu dứt khoát ra nước ngoài du học.
Chỉ là một beta mà thôi, vứt ra ngoài đường cũng chẳng làm sao cả, ba mẹ càng không để ý đến cậu, tiền sinh hoạt một năm gửi chung một lần, ngoài ra gần như không còn liên hệ gì nữa. Có thế nào họ cũng không ngờ được, vừa mới thay đổi hoàn cảnh sống Vu Dao đã phân hóa thành omega, chuyện mình phân hóa đến nay cậu cũng chưa nói cho ba mẹ mình biết, chủ yếu là do mình chưa cưới đã có thai, cậu càng không biết nên mở miệng nói thế nào, ngay cả chuyện quay về nước làm việc, cậu cũng chưa nói cho người nhà hay.
May mắn còn có Tinh Tinh làm bạn bên cạnh.
Mặc dù nhóc con đến với cậu là do ngoài ý muốn, đến cả người cha ruột còn lại của nhóc con là ai cậu cũng chẳng biết, nhưng Vu Dao vẫn dốc lòng nuôi nấng bé, quyết định về nước cũng là hi vọng có thể cho bé con một môi trường trưởng thành tốt hơn.
Trẻ con đều là những thiên thần không nhiễm bụi trần, bé con cực lỳ mẫn cảm với cảm xúc thay đổi của ba mình, sợ Vu Dao không quen với hoàn cảnh mới trong nước, lúc còn trên máy bay đã đánh cược với cậu, so xem ai là người có thể kết bạn trước.
Nếu như Vu Dao thắng thì nhóc con sẽ ngoan ngoãn uống sữa bò trước khi ngủ, còn nếu Vu Dao thua thì cậu phải dẫn nhóc đến khu vui chơi.
Cho dù từ lúc mới sinh ra bé con vẫn luôn sống ở Thụy Điển, hoàn toàn không biết Bắc Kinh là chỗ nào.
Lúc Vu Dao lấy chìa khóa vô tình sờ thấy mấy viên kẹo trong túi, đây là hôm qua trước khi đến cuộc họp hằng năm ở trường học Tinh Tinh đã nhét vào túi cậu, còn dặn Vu Dao nhớ chia kẹo cho bạn mới.
Vu Dao không đành lòng nói cho bé con biết người lớn sẽ không dùng bánh kẹo làm lễ gặp mặt, cậu cũng không để chuyện này trong lòng, nhưng bây giờ nhìn mấy viên kẹo nằm trong lòng bàn tay, lại nhớ đến vụ đặt cược trước đó với con trai, trong đầu bỗng nhiên hiện lên đôi mắt dịu dàng của Cố Hoài Châu, nụ cười trên môi cậu lại càng tươi hơn.
Nếu như đưa những viên kẹo này cho Cố Hoài Châu, có lẽ anh sẽ đồng ý nhận lấy nhỉ.
Giáo sư Cố vừa nho nhã vừa gần gũi, nào là giúp cậu sắp xếp công việc, còn viết đơn xin cấp máy tính mới cho cậu, Vu Dao nghĩ thầm, mình đã thắng cá cược với Vu Tinh, hôm nay có thể đặt mua sữa tươi trước rồi.
- ----------------------------------------------
Yu Xin: đã để mọi người chờ lâu rồi ^^ tuần vừa rồi phải nói là hội tụ đủ điều khiến mình bỏ bê việc edit, nào là bận chuyện tốt nghiệp, rồi lỡ bị quỷ mê phim nhập không dứt ra được, cộng thêm bị vướng 1 đoạn edit mãi không xong với cả chương này cũng dài kha khá nữa, kết hợp lại thì đến giờ này mới có chương mới cho mọi người đó 🤣

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.