*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xông về phía Lý Yêu Yêu là một con mèo mun.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ không nhẹ, Dư Ngư cách Lý Yêu Yêu không xa bị tiếng kêu sợ hãi của Lý Yêu Yêu dọa đến nỗi ngã dập mông xuống xác ướp mèo.
Tim Kiều Du suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, chỉ hận lúc này không thể ngất đi, nói không nên câu hoàn chỉnh: “Yêu.. yêu quái mèo…”
Mặt Tô Di cũng trắng bệch.
Mèo mun nhào vào ngực Lý Yêu Yêu, đôi mắt màu lục bích nhìn Lý Yêu Yêu đăm đăm. Lý Yêu Yêu mất mười giây mới hoàn hồn lại, thở hổn hển ôm con mèo mun trên người mình xuống: “Đờ! Hóa ra là con mèo! Ông đây còn tưởng cái quái gì!”
Dư Ngư và Xa Xà đồng thời hoàn hồn lại mà thở phào một cái, đi tới tỉ mỉ quan sát con mèo mun kia.
Dư Ngư nói: “Uâyyyy! Giống Diều Hâu dã man!”
Xa Xà xoa xoa đầu mèo mun, đồng ý kiến: “Có vẻ giống.”
Lý Yêu Yêu ôm con mèo đang vờn lên, nghiêm túc nói: “Đây không phải là Diều Hâu sao?! Diều Hâu, sao em lại chạy tới đây?!”
Mèo mun: “Meo.. meo..”
Kiều Du không ngừng run lên: Diều Hâu cái đầu cậu! Con bà nó đây rõ ràng là yêu quái mèo ngàn năm còn gì! Mẹ ơi cứu con với….
Nam Cung Cẩu Thặng không nhanh không chậm tiến lên trước, vén gáy con mèo mun lên nhìn một chút, nói: “Đây không phải là Diều Hâu, ở chỗ này của Diều Hâu có một nhúm lông trắng.”
Tô Di dè dặt nuốt một hớp nước miếng: “Con mèo này, hẳn là đã ở đây trước khi chúng ta vào…”
Kiều Du: Thần linh ơi, cuối cùng cũng có một người nhận ra… mẹ ơi mau tới cứu con….
Lý Yêu Yêu chớp mắt mấy cái, chậm rãi nói: “Hình như vậy… Ớ… nói như vậy chẳng lẽ con mèo này đã sống ở đây mấy nghìn năm sao?!”
Nam Cung Cẩu Thặng ôm con mèo mun từ trong tay hắn, cười híp mắt vuốt ve bụng mèo mun: “Ramses II, ba ngàn hai trăm năm.”
Kiều Du: …. Sao tất cả mọi người đều bình tĩnh như vầy? Dù thế nào đi chăng nữa, mẹ ơi mau tới cứu con…
Tô Di lại dè dặt nuốt một hớp nước miếng: “Khụ.. Mèo ba ngàn hai trăm năm trước, liệu có vấn đề gì hay không?”
Lý Yêu Yêu kéo đuôi mèo mun, mèo mun xù lông, giãy ra khỏi lòng Nam Cung Cẩu Thặng, quay về phía Lý Yêu Yêu mà nhe răng sắc bén. Lý Yêu Yêu cười nói: “Không vấn đề gì, em xem nó đâu có cắn người. Sao gan em nhỏ thế, không phải chỉ là một con mèo thôi sao?”
Tô Di suy nghĩ một chút, dè dặt đi tới, Lý Yêu Yêu nắm tay anh sờ lên đầu mèo mun, mèo mun nheo mắt lại, bộ dạng vô cùng hưởng thụ.
Lệ Kiều Du tuôn rơi: Xong rồi… Người bình thường cuối cùng cũng đã trở giáo… mẹ ơi mẹ đang nơi đâu….
Dư Ngư ôm mèo mun, nói: “Nó đã giống Diều Hâu như vậy, vậy gọi nó là Diều Hâu số 2 đi. Dẫn nó đi theo cùng, nó quen với bên trong cổ mộ.”
Ngoại trừ Kiều Du ra, mọi người đều tỏ ý tán thành.
Diều Hâu số 2 bị Lý Yêu Yêu lùa ra khỏi động, sau đó mọi người lần lượt chui ra, Nam Cung Cẩu Thặng đi sau cùng, ban nãy gã vừa nhét ba cái xác ướp mèo vào trong túi mới thỏa mãn đi ra.
Lý Yêu Yêu ngồi xổm người xuống, thì thầm với Diều Hâu số 2: “Số 2 ngoan, dẫn bọn anh đi tìm bảo vật có được hay không?”
Mèo mun như nghe hiểu lời hắn nói, kêu meo meo một tiếng, ưu nhã vẫy đuôi đi về phía trước, đi được một đoạn liền dừng bước lại, đuôi phẩy về phía một bức tường.
Lý Yêu Yêu tiến lên trước gõ tường, quả nhiên phía sau tường có tiếng vọng lại. Hắn hân hoan vui mừng mà ôm lấy mèo mun, ôm vào trong ngực vừa vuốt lông vừa khen: “Không hổ là Diều Hâu số 2 của anh..”
Kiều Du nghẹn họng không nói gì: Rõ ràng cậu vừa mới quen nó mà, mẹ ơi.. sao con lại đi đạo mộ với người như vậy cơ chứ..
Nam Cung Cẩu Thặng vừa gõ vách tường vừa híp mắt cười giải thích với Kiều Du: “Trước đây anh từng nuôi một con mèo mun, đặt tên nó là Diều Hâu, nuôi được hơn nửa năm thì nó bỏ nhà ra đi, haizz, mèo là cái bọn vô lương tâm nhất..”
Từ nãy tới giờ Kiều Du không dám tới gần Diều Hâu số 2, khóc không ra nước mắt mà hỏi: “Thật sự không thành vấn đề sao, con mèo này..”
Nam Cung Cẩu Thặng nói: “Yên tâm đi, nó không hại người đâu..” Dừng lại một chút, lại nói: “Có lẽ mấy đồng chí khảo cổ bọn em chưa từng gặp qua chuyện này, anh thì từng thấy rồi. Hồi còn trẻ anh từng đi đào mộ thời chiến quốc với một người nữa, lúc khai quan đột nhiên thi nữ nhổ nước miếng về phía bọn anh, cũng may mà anh tránh kịp.. Nhưng mặt người kia, chỗ bị nước bọt bắn vào biến thành màu đen như bị vẩy mực, vài chục năm, tắm rửa cũng không sạch.”
Kiều Du nuốt nước miếng, trong lòng thầm oán: Mặc kệ con mèo này có bình thường hay không bình thường.. Trên đời còn có nhiều chuyện khủng bố hơn cả chuyện này!!
Đến khi tạc ra được một lỗ nhỏ trên tường, mọi người lần lượt bò vào, phát hiện bên trong có một pho tượng đá hoa cương, pho tượng hình Ramses II đứng thẳng, trong tay cầm một cây gậy, giữa hai chân pho tượng có một pho tượng nhỏ, đỉnh đầu chạm tới hạ bộ Ramses II.
Nam Cung Cẩu Thặng cảm thán liên tục: “Ở trong ngôi đền Luxor cũng có một bức tượng tương tự, đây..” Gã chỉ chỉ về pho tượng người đàn ông giữa chân Pharaoh, “Đây là lão bà mà Ramses II thích nhất.”
Dư Ngư thô tục mà vuốt pho tượng có thể là mộ chủ Anhesangke kia: “Nam nữ ăn hết, thần tượng của mình lợi hại thế cơ chứ!”
“Khụ!” Kiều Du có chút ngượng ngùng, “YY với cổ nhân như vậy, không tốt lắm..”
Dư Ngư liếc anh một cái: “Chia rẽ người ta YY với cổ nhân như anh mới là không tốt ý!”
Kiều Du: “……………”
Trong phòng này ngoại trừ pho tượng ra thì không còn gì khác. Vốn Tô Di rất muốn vẽ bức tranh pho tượng này, nhưng ánh sáng trong phòng quá kém, sợ sẽ làm lỡ thời gian của mọi người, đành phải quên đi.
Rời khỏi căn phòng, Diều Hâu số 2 lại dẫn mọi người đi tìm mấy gian mật thất khác.
Thầy trò Cẩu Thặng đều không phải người tham lam, huống hồ trong cổ mộ này có nhiều bảo bối như vậy, ở mỗi gian thất nhặt vài ba món đồ, chẳng mấy chốc ba lô đã chật ních.
Đi qua một địa đạo, mọi người xuống tới tầng thứ tư.
Nam Cung Cẩu Thặng cảm khái nói: “Quy mô cổ mộ này không nhỏ, ba tầng trên kia cũng phải hai ba trăm mét vuông.” Nhưng có lẽ đây là chuyến thăm dò cuối cùng, dù sao thì đây cũng chỉ là một ngôi mộ quý tộc, cũng không thể rộng hơn Pharaoh.
Ở tầng thứ tư không có nhiều mật thất lắm, mèo mun dẫn mọi người đi qua một hành lang uốn khúc và một đại sảnh, đi tới một gian phòng lớn chừng năm mươi sáu mươi mét vuông. Trong phòng đặt một pho tượng điêu khắc của cái người tên Anhesangke kia, bên cạnh đó có rất nhiều đồ bồi táng.
Dư Ngư lục xem văn vật, nói: “Nhìn thế này, có lẽ tiếp theo là mộ thất.”
Nam Cung Cẩu Thặng mỉm cười, biểu thị đồng tình.
Chốc lát sau, mọi người đều chọn xong món đồ mình thích, chuẩn bị đi tới mộ thất cuối cùng. Lý Yêu Yêu ôm lấy Diều Hâu số 2 lắc qua lắc lại: “Đi, đi tới mộ thất.”
Hắn thả mèo mun xuống đất, ai ngờ mèo mun lại lười biếng ngáp một cái, nằm yên bất động.
Lý Yêu Yêu nhíu mày, xoa xoa đầu mèo mun, mèo mun thích ý cọ đầu vào lòng bàn tay hắn, vẫn bất động như trước; Lý Yêu Yêu lấy chân nhẹ nhàng đá nó, mèo mun liền nằm im giả chết.
Lý Yêu Yêu giận tím mặt: “Sao đến thời khắc quan trọng lại đả đảo nhau thế này!”
Nam Cung Cẩu Thặng từ tốn nói: “Nó là người của cổ mộ này, đương nhiên không thể dẫn con đi tới mộ thất. Tự mình tìm đi..”
Thế là mọi người đành phải đứng lên tự lục tìm. Bọn họ lật từng tầng từng thước tầng thứ tư lên tìm, mất mấy giờ, nhưng kỳ quái là, không phát hiện bất cứ cánh cửa bí mật nào.
Lý Yêu Yêu xoa xoa bụng oán một tiếng: “Chết đói mất!”
Diều Hâu số 2 vẫy vẫy đuôi, khinh thường ngáp một cái.
Lý Yêu Yêu giận dữ, nhào tới bóp bụng con mèo mun: “Nói đi! Mày có nói hay không?!”
Dư Ngư thấy thế cũng không cam lòng mà tham gia vào: “Cái con mèo này, mày không nói anh lập tức làm thịt mày nấu canh!”
“Meo meo! Meo meo!” Mèo mun kêu vài tiếng thảm thiết.
Một lát sau, Lý Yêu Yêu và Dư Ngư ủ rũ thu tay về: “Đi tìm đi.”
Moi người xốc tinh thần lật tung tầng thứ tư lên tìm một lần nữa, thiếu điều cạy từng cục gạch lên, nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ thứ gì. Ba đồ đệ Cẩu Thặng đồng tâm hiệp lực đẩy bức tượng Anhesangke ra một chút, muốn tìm tòi xem dưới pho tượng có hốc bí mật nào hay không, nhưng đều thất bại.
Nam Cung Cẩu Thặng cũng mệt lả, nói: “Đi lên tìm đi. Không tìm được thì thôi, dù sao thì cũng đã thu hoạch không ít.”
Thế là mọi người lại đi lên tầng ba. Bởi lúc ở tầng ba có mèo mun dẫn đường nên mọi người cũng không tỉ mỉ lục tìm, lần này lại bắt đầu công việc lục soát.
Diều Hâu số 2 không nhanh không chậm đi theo phía sau mọi người, lúc thì liếm móng vuốt, lúc thì liếm lông ngực, cái đuôi dài lúc ẩn lúc hiện, có vẻ rất thản nhiên tự đắc.
Mọi người lại tìm trong lối đi và đại sảnh một lần nữa, không phát hiện ra cái gì, Nam Cung Cẩu Thặng trầm tư trong thoáng chốc, đột nhiên nói: “Quay về phòng tìm thấy con mèo đi.”
Mèo thường được người Ai Cập cổ mô tả như sự tái sinh, họ cho rằng mèo là loài động vật hành tẩu về đêm ở cõi âm, cho nên nó có thể bảo hộ thần mặt trời. Nếu là thủ hộ, vậy nơi chủ mộ ngủ yên sẽ không cách quá xa nó.
Quả nhiên, Nam Cung Cẩu Thặng phát hiện ra trong góc phòng Diều Hâu số 2 ẩn núp có vấn đề.
Nhưng khi mọi người xắn tay áo lên chuẩn bị khai tạc, đột nhiên Diều Hâu số 2 kêu meo meo một tiếng rồi nhảy về góc phòng, cong lưng bày ra tư thế tấn công.
Nam Cung Cẩu Thặng cười nói: “Quả nhiên không sai.”
Nhưng bộ dạng Diều Hâu số 2 không đồng ý cho bất luận kẻ nào tới gần, nếu không dùng tới sức mạnh, muốn đuổi nó đi cũng là một vấn đề.
Dư Ngư xắn tay áo lên: “Để tiểu gia đánh với nó một trận, ăn đấm cái là ngoan ngay!”
Xa Xà móc trong túi ra một túi cá khô, xé một góc, đổ cá khô vào trong lòng bàn tay, bắt chước mèo mà kêu một cách cứng nhắc: “Mèo!”
Mọi người: “……”
Xa Xà cầm cá khô trong tay đi tới trước mặt Diều Hâu số 2, một người một mèo giằng co một hồi, cuối cùng Diều Hâu số 2 cũng thu hồi tư thế tấn công, ngửi ngửi cá khô, cuối cùng cũng chẹp chẹp miệng ăn.
Xa Xà cẩn cẩn thận thận ôm nó vào lòng, tiếp tục đút nó ăn cá khô, Diều Hâu số 2 ngoan ngoãn không phản kháng chút nào.
Kiều Du vô lực đỡ trán: Cái người gì và cái con mèo gì đây….
Nam Cung Cẩu Thặng nói: “Bế nó ra ngoài đi.”
Thế là Xa Xà ôm mèo mun ra khỏi gian phòng, đi qua một lối đi dài, thành công dùng một túi cá khô để điều mèo ly sơn.
Những người còn lại không nhiều lời, cầm dụng cụ lên bắt đầu đào.
Chốc lát sau, gạch bị đục lên, lộ ra một dũng đạo đen kịt xuống phía dưới.
Như thường lệ, Nam Cung Cẩu Thặng lấy dây buộc quanh người mình, để Lý Yêu Yêu và Dư Ngư cầm lấy một đầu dây, ngậm đèn pin từ từ bò xuống. Đến khi gã xác định phía dưới không có nguy hiểm gì mới bảo mọi người leo xuống.
Dũng đạo này thông thẳng tới mộ thất mọi người tìm kiếm đã lâu.
Năm người bật đèn pin lên, chiếu sáng mộ thất này, quan tài hoa văn màu nằm trơ trọi giữa mộ thất, trong góc phòng có đặt một rương đồ, trong rương có bốn canopic jar [1] (bình kín) mà trong đó có cất chứa nội tạng. Ngoài ra, trong phòng còn rất nhiều có rất nhiều tượng shabtis[2].
Tô Di chiếu đèn pin về phía tường, chỉ thấy bích họa trên tường vẽ rất nhiều cá và hoa sen. Tô Di biết những bích họa này ở Ai Cập cổ đều tượng trưng cho sự tái sinh, kìm lòng chẳng đậu mà lấy sổ kí họa ra vẽ phác.
Dư Ngư sôi nổi mà vươn người giãn gân giãn cốt: “Nào nào, khai quan khai quan.”
Nam Cung Cẩu Thặng tiến lên trước, phát hiện trên quan tài có khắc một vài chữ tượng hình, khẽ đọc lên: “Ánh bình minh đi qua là đêm tối sâu thẳm, hãy để chúng ta cũng được an nghỉ như vậy..” Đây là một đoạn nội dung trong Book of the dead, Nam Cung Cẩu Thặng không đọc nữa, chuyển tới bên kia quan tài lẩm bẩm: “Người nào khai quan, sẽ bị nguyền rủa suốt đời.”
Dư Ngư cười nhạo: “Nguyền rủa cái gì thế? Còn không nói rõ là chết hay là bị liệt dương, dọa ai được cơ chứ?” Nói rồi liền tiến lên trước ra sức đẩy một góc quan tài.
Nam Cung Cẩu Thặng vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Nghe nói lời nguyền của Siwa rất thiêng.”
“A!!!” Một bóng đen xông tới trước mặt Dư Ngư, đôi mắt xanh chống lại ánh mắt anh, Dư Ngư bị con mèo mun đột nhiên xông tới làm hoảng sợ đến nỗi ngã dập mông xuống đất, một lát sau mới giận dữ mà rống lên: “Lão Xà!!”
Xa Xà không nhanh không chậm từ phía trên leo xuống, mặt không đổi sắc nhún vai: “Ăn xong cá khô rồi!”
Dư Ngư: “…..”
Cũng đã tới mộ thất rồi, không khai quan tìm hiểu đến tột cùng thì sao có thể cam tâm. Lý Yêu Yêu nửa dỗ nửa cưỡng chế Diều Hâu số 2 mà ôm ra khỏi quan tài, đưa cho Kiều Du, Kiều Du không dám ôm, Tô Di lại đang mải vẽ ở bên cạnh, Lý Yêu Yêu đành phải tự trông mèo mun.
Dư Ngư phủi mông mà đứng lên, tiếp tục đẩy quan tài, Xa Xà và Nam Cung Cẩu Thặng đi tới giúp anh.
“Kẹt.. kẹt…”
Bụi mù tản bay trong không khí, nắp quan tài từ từ được đẩy ra, lộ ra một mảng đen kịt.
“Meo meo!”
Mèo mun giận dữ kêu lên.
Dư Ngư thở hổn hển dừng động tác lại, giơ tay chiếu đèn pin vào trong quan tài, không khỏi sợ hãi than lên: “Có xác ướp thật này!”
Mọi người đi tới nhìn, Nam Cung Cẩu Thặng cầm đèn pin từ từ chiếu xuống người xác ướp, cảm khái nói: “Bảo tồn tốt quá..”
Dư Ngư thấy trên ngực xác ướp có một trang sức bằng vàng, ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì vậy?” Nói rồi liền mò tay vào trong quan tài gỗ.
“Meo meo!!!”
Diều Hâu số 2 liều mạng giãy giụa, kêu phế tâm phế liệt.
Dư Ngư dừng tay lại, không biết tại sao lại có chút không dám chạm vào xác ướp này.
Nam Cung Cẩu Thặng nói: “Quên đi, đi xem một chút xem.” Gã cầm đèn pin chiếu vào trang sức bằng vàng hấp dẫn Dư Ngư, híp mắt đi tới cẩn thận quan sát: “Trên đó viết tên Ramses II.”
Thứ kia chỉ nhỏ bằng cái móng tay, khắc hình trái tim, nhìn qua là làm bằng vàng ròng. Nam Cung Cẩu Thặng giải thích: “Điều này nói rõ đây là người thủ hộ của Pharaoh.”
Trong quan tài không có đồ bồi táng. Vốn Dư Ngư muốn ôm xác ướp ra nghiên cứu một chút, nhưng Diều Hâu số 2 kêu hết sức thảm thiết, khiến người nghe không đành lòng, cuối cùng mọi người lại đồng tâm hiệp lực khép quan tài lại.
Đến đây, coi như đi hết địa cung này.
Lúc mọi người đi lên, Diều Hâu số 2 cũng theo bọn họ rời khỏi mộ thất.
Lý Yêu Yêu ôm Tô Di lên hố, đột nhiên Diều Hâu số 2 nhảy lên vai anh, cái đuôi phẩy một vòng qua mặt anh. Lý Yêu Yêu túm gáy nó ném xuống đất: “Thủ hộ gì mà lơ là nhiệm vụ như vậy, sao Pharaoh trước đây lại chọn nó?”
Tô Di cười nói: “Nó ở đây một thân một mình hơn ba ngàn năm, thấy có người tới, đương nhiên là vui rồi.”
Chốc lát sau, Diều Hâu số 2 lại nhảy vào lòng Nam Cung Cẩu Thặng, Nam Cung Cẩu Thặng cười híp mắt vuốt lông nó, Kiều Du vội vã tránh ra xa một chút.
Đến khi quay lại tầng thứ hai, mọi người chuẩn bị bò ra ngoài từ đạo động, thấy mèo mun vẫn đi theo sau lưng họ.
Lý Yêu Yêu nói: “Hay là mang nó ra ngoài đi.”
Dư Ngư cũng hùa theo: “Hay đó, nó giống Diều Hâu như vậy, coi như nuôi Diều Hâu đi.”
Xa Xà không nói gì, chỉ bế mèo mun lên.
Trong lòng Kiều Du như có hàng nghìn con thảo nê mã nhảy chồm chồm qua, dè dặt thương lượng nói: “Cái kia, không tốt lắm. Nhà nó ở trong này, nhỡ ra ngoài không thích ứng được thì làm sao bây giờ?”
Nam Cung Cẩu Thặng xoa đầu Diều Hâu số 2, mèo mun ngoan ngoãn cọ đầu vào lòng bàn tay gã, khẽ kêu mấy tiếng meo meo, so với bộ dạng điên cuồng ban nãy, quả thật như hai con mèo khác nhau.
Nam Cung Cẩu Thặng cảm thán nói, thật giống Tam Cẩu khi còn bé. Mang ra ngoài mấy đứa phụ trách nuôi nhé.
Ba đồ đệ tranh nhau ồn ào: “Con nuôi! Con nuôi!”
Thế là Nam Cung Cẩu Thặng không nói gì nữa, để Lý Yêu Yêu ôm mèo mun leo ra ngoài đầu tiên.
Kiều Du rơi lệ thành sông.
canopic jar
[1] Canopic jar: Các phần nội tạng bị lấy ra từ bụng được cất vào một trong cái gọi là canopic jar (bình kín), làm theo kiểu bốn người con trai của Horus, để bảo vệ các nội tạng, và đặt nó vào trong mộ trong thời gian diễn ra nghi lễ chôn cất. Họ tin rằng người chết cũng cần nội tạng để sống ở thế giới bên kia.
Tượng Shabtis
[2] Shabtis: Những tượng gỗ cao khoảng 0,3 mét, là những tôi tớ chôn theo để phục vụ chủ nhân ở thế giới bên kia.
Bonus xác ướp mèo ở Ai Cập
Ở Ai Cập vào khoảng năm 332 trước Công Nguyên đến năm 30 trước Công Nguyên, mèo đã được nuôi gần ngôi đền đặc biệt để dùng cho việc ướp xác và được sử dụng như các đồ tế lễ cho các vị thần.