Mạnh Kiều hoài nghi nhìn thi thể.
Cốc Thu nói: “Đến đây đi.”
Mạnh Kiều cau mày đánh giá Cốc Thu, lại quay đầu nhìn Nghiêm Mục. Nghiêm Mục tỏ rõ trên mặt: Em có thể thử xem! Nếu bọn họ dám động đến em, anh có thể cho bọn họ chết tập thể.
Mạnh Kiều nhướng mày: Kim loại dẫn điện, chưa chắc nha.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, từng cảnh trước khi Trương Tuấn chết xuất hiện trong đầu nhưng cô không bắt được bất kỳ dấu vết để lại hữu dụng nào. Mạnh Kiều càng ngày càng nghi hoặc, Trương Tuấn và Triệu Nhất Minh cùng đi trên đường, nhưng Triệu Nhất Minh không chết, anh ta lại chết.
Nhưng mà, cô không nhìn thấy Triệu Nhất Minh sử dụng bất kỳ đạo cụ bất ngờ nào. Mạnh Kiều suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi đứng lên lắc đầu: “Anh ta thật sự đi trên đường rồi chết. Chính là đột nhiên chết.”
“Vì sao lại công kích anh ta?” Hạ Linh run rẩy hỏi: “Không phải nói chỉ công kích thôn dân à?”
“Đúng là chỉ công kích thôn dân.” Mạnh Kiều kể lại những gì hai người vừa trải qua: “Nhưng từ thị giác của Trương Tuấn, anh ta cũng không làm ra hành động khác người nào.”
Hạ Linh không nỡ nhìn thẳng vào tứ chi rách nát, trong lòng khó chịu như bị thứ gì đó chèn lên. Cậu ấy biết Trương Tuấn không thích đồng tính luyến ái, nhưng lúc cậu ấy té ngã, người đàn ông này lại không trốn chạy một mình mà còn cứu cậu ấy. Điều này khiến ấn tượng của cậu ấy về Trương Tuấn rất tốt.
Ở trong thôn mấy ngày, sao người này nói mất là mất?
“Nếu không, chôn đi?” Hạ Linh hỏi.
Cốc Thu nói: “Không cần, một lát sẽ hóa thành tro.”
Quả nhiên trên thi thể bốc lên ngọn lửa màu đỏ cam, chỉ chốc lát sau thi thể Trương Tuấn biến thành bụi đen. Mạnh Kiều nhớ lại những cảnh của Trương Tuấn, càng nghĩ đầu càng đau. Cuối cùng cô xua tay, một mình đi vào phòng.
Hương Hương ghé vào cửa sổ phòng nhìn, thấy Mạnh Kiều đã về thì hỏi: “Có phát hiện gì không?”
“Không có gì hết.” Mạnh Kiều hơi ủ rũ uể oải. Cô không rõ vì sao Trương Tuấn chết, tất cả mọi người có nguy cơ bị chết như vậy.
Hương Hương ngẫm nghĩ rồi nói: “Lúc ấy tôi thấy những quái vật đó xuất hiện ở trong sân, tôi lập tức trốn luôn. Không biết có phải bọn chúng không tìm thấy tôi, cho nên đi theo Trương Tuấn ra ngoài không?”
Một lát sau Nghiêm Mục mới vào nhà, trong tay cầm hai cái bánh bao trứng gà, đưa cho Mạnh Kiều: “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi. Chú ý sức khỏe.”
Dẫu sao lúc ấy hệ thống nhắc nhở khi Mạnh Kiều sử dụng thiên phú nhất định phải chú ý sức khỏe. Nếu không với năng lực đồng cảm của cô ấy với quỷ thì rất dễ bị quỷ nhập vào người.
Mạnh Kiều gặm bánh bao, tâm trạng hơi sa sút. Cô còn tưởng rằng lần này sẽ không chết bất kỳ ai.
Vừa rồi Nghiêm Mục kiểm tra thi thể Trương Tuấn, anh ta mặc chỉnh tề, đeo thẻ đoàn làm phim trên cổ, không có nhân tố nào có thể rước họa sát thân. Chẳng qua, hình như dưới chân Trương Tuấn dính thứ gì đó trắng trắng dính dính. Lúc ấy thi thể đã bắt đầu cháy, cho nên Nghiêm Mục không thấy rõ lắm.
Có lẽ do thứ đồ kia dẫn tới tử vong.
“Cô vẫn luôn ở trong phòng?” Nghiêm Mục hỏi.
Hương Hương gật đầu.
“Mấy ngày nay, Trương Tuấn, Vương Tranh Tranh, Triệu Nhất Minh đã làm những gì? Cô còn nhớ không?” Nghiêm Mục hỏi.
Hương Hương che miệng nhỏ giọng phỏng đoán: “Ý anh là có người muốn giết Trương Tuấn?”
Mạnh Kiều cảm thấy suy nghĩ này không quá đáng tin: “Trương Tuấn không có gì cả, không có đạo cụ không có thiên phú. Giết anh ta vì cướp điểm tích lũy à? Vậy còn không bằng giết em đó.”
Nghiêm Mục nhăn mày, có ý trách cứ.
Mạnh Kiều rúc đến góc giường đất: “Sai rồi! Sai rồi! Em ăn tiếp đây.”
Mấy ngày nay ba người Trương Tuấn, Vương Tranh Tranh, Triệu Nhất Minh đều đi với nhau, không làm bất kỳ chuyện gì khác người. Thậm chí bọn họ không đến chỗ mộ, chỉ đi quanh quanh trong thôn, trong lúc đó đến nhà tắm để tắm giặt vài lần.
Chẳng lẽ nhà tắm có vấn đề?
Sau khi cơm nước xong, Nghiêm Mục và Mạnh Kiều đi đến nhà tắm, vẫn không có bất kỳ manh mối gì. Nguyên nhân chết của Trương Tuấn trở thành câu đố, ngay cả Mạnh Kiều có năng lực thiên phú dạng bug cũng không làm nên chuyện gì.
Tám người biến thành bảy người, giữa mọi người bao phủ một tầng khói mù.
Từ sau khi Hương Hương biết Nghiêm Mục nghi ngờ trong bọn họ có nội quỷ thì không nuốt nổi cơm nữa. Cô ấy tin tưởng nhất là Mạnh Kiều, vì thế chỉ dán bên cạnh Mạnh Kiều không nhúc nhích giống con Koala. Trên bàn cơm tối, mọi người không còn nói chuyện phiếm như xưa nữa, sắc mặt Vương Tranh Tranh và Triệu Nhất Minh đều trắng bệch. Sau khi hai người họ ăn hai ba miếng thì đặt đũa xuống không nuốt nổi nữa.
Bữa cơm này, Mạnh Kiều cũng không tập trung ăn. Cô cố gắng quan sát biểu cảm của từng người nhưng phát hiện dáng vẻ của mọi người đều như cũ. Nghiêm Mục bảo cô không cần làm việc phí nơron thần kinh như vậy. Dẫu sao phản ứng với tình cảm của Mạnh Kiều chậm hơn người bình thường rất nhiều, cố gắng quan sát cũng không có tác dụng gì.
Lúc trên bàn chỉ còn lại Hương Hương, Hạ Linh, Cốc Thu, Nghiêm Mục, Mạnh Kiều mới thở hắt ra một hơi. Cô gắp một miếng thịt kho tàu đã hơi lạnh trên bàn lên hỏi: “Chỗ mấy người có phát hiện gì không?”
Cốc Thu nói: “Đúng là có.”
Hạ Linh cúi đầu ăn đậu đũa xào: “Nói thật thì tôi không chắc lắm. Tôi với chồng đoán có lẽ là bảo chúng ta tìm được ‘người phải chết’ kia. Một sống một chết, là ai đáng chết rồi mà không chết. Chúng ta cần tìm được.”
Cốc Thu gật đầu.
Nghiêm Mục: “Ồ, chúng tôi đã tìm được rồi.”
Ánh mắt Hạ Linh sáng lên, dừng ăn cơm: “Ai? Là ai? Chúng ta nhanh đi cho một dao lên đường!”
Mạnh Kiều chống cằm, cắm đũa vào bát cơm, nhàn nhạt nói: “Người nọ đã chết.”
Cốc Thu nhíu mày: “Tam Cẩu Tử?”
Mạnh Kiều nói: “Không phải, bà vợ ngốc của ông ta. Nến trắng do Tam Cẩu Tử đặt, ông ta chém tượng thần trong miếu, lại cầm gà cúng hầm canh cho vợ mình. Vợ ông ta vẫn luôn bị bệnh nặng, Tam Cẩu Tử cảm thấy đứa con của con gái trưởng thôn cướp mạng vợ mình.” Cô kể đơn giản chuyện mình thấy, rồi khoanh tay thở dài bất lực: “Làm sao bây giờ? Ai có thể nói cho tôi phải làm sao bây giờ?”
Hạ Linh uống một ngụm nước, thấp thỏm nhìn về phía Cốc Thu.
Cốc Thu an ủi Hạ Linh: “Đừng nóng vội, còn trò vui. Ăn cơm đi nếu không đêm em lại đói.”
Hạ Linh ăn cũng không ngon nữa.
Lúc bốn người chuẩn bị dọn bàn, Mạnh Kiều thoáng nhìn đột nhiên thấy bóng đen lóe lên ở nóc nhà.
Cô lập tức xoay người chỉ thấy ba xác chết biết đi tỏa ra sương đen ghé vào mái nhà trên đỉnh đầu họ. Mạnh Kiều túm cái đĩa ném lên, đĩa biến thành đĩa kim loại sắc bén ở giữa không trung, xoay tròn cắt đứt đầu một xác chết biết đi!
Mấy con giòi màu trắng nhô ra từ cổ xác chết biết đi.
Cùng lúc đó, mọi người đã bị xác chết biết đi vây quanh.
Ánh mặt trời như máu, bóng đen lắc lư.
Xác chết biết đi đánh về phía Mạnh Kiều, cô được Nghiêm Mục kéo một cái, lại phát hiện xác chết biết đi không quay đầu lại, bỏ qua cô mà phóng thẳng về phía Cốc Thu ở bàn đối diện.
Trong chớp mắt, phía chân trời lóe lên tia chớp màu trắng bạc lạnh lẽo, dòng điện đánh thẳng từ không trung xuống bốc lên ánh lửa mạnh mẽ trên người xác chết biết đi, nhưng điều này căn bản không ngăn cản được chúng nó!
Mục tiêu của chúng nó chỉ có một - Cốc Thu.
Hạ Linh cầm băng ghế đập xác chết biết đi chung quanh. Cậu ấy sợ hãi đến môi run lập cập, nhưng lại không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần Cốc Thu. Lúc này sắc mặt Cốc Thu trắng bệch, thao tác tia chớp bổ vào trong sân.
Mạnh Kiều hét lớn một tiếng: “Mẹ nó! Cốc Thu! Chúng nó nhằm vào Cốc Thu!”
Tuy rằng Cốc Thu có thiên phú xuất chúng, nhưng năng lực đánh cận chiến của anh ấy còn không mạnh bằng Hạ Linh. Thấy mục tiêu của xác chết biết đi không phải mình, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục nhanh chóng gia nhập trận hỗn chiến này. Dòng khí bị biến thành vũ khí kim loại sắc bén xỏ xuyên qua quái vật dữ tợn nhảy từ nóc nhà xuống.
Một tay Hạ Linh cầm dao phay, một tay kia cầm gậy gỗ, không cho bất kỳ quái vật nào đến gần mình ba mét.
Nơi này căn bản không thể tránh, cho dù chạy trốn vào phòng cũng là chịu chết.
Nghiêm Mục vừa thao tác dòng khí kim loại, vừa chú ý đến Mạnh Kiều. Mà Mạnh Kiều gần như ném hết những gì có thể túm được ra ngoài, vừa hô to vừa ném hết ra.
Nhưng mà xác chết biết đi tụ lại càng nhiều. Cô biết thiên phú tiêu hao rất lớn, nhìn từ số lần và sức mạnh của tia chớp, có lẽ Cốc Thu không chống nổi.
Tia chớp cắt qua phía chân trời giống như con rắn dài giãy giụa bổ về phía xác chết biết đi.
Quá nhiều!
Hai tay khó lại bốn tay.
Hạ Linh chợt kêu to lên một tiếng thảm thiết. Một cánh tay của cậu ấy đã bị xác chết biết đi mạnh mẽ đạp đứt lìa do cản đường nó. Cánh tay bị xác chết biết đi ngậm trong miệng, cắn thành bọt máu.
“Hạ Linh!”
Mạnh Kiều nhìn cậu ấy mất đi một cánh tay.
“Hạ Linh!!!” Khóe mắt Cốc Thu muốn nứt ra, bộ mặt dữ tợn như la sát đến từ địa ngục. Người mình yêu mất đi một cánh tay vì bảo vệ mình, không ai có thể chịu nổi thiệt hại nặng đến vậy!
Bởi vì quá đau đớn, Hạ Linh ngã sang bên cạnh, cùng lúc đó càng nhiều xác chết biết đi đánh vào khe hở phòng thủ của bốn người. Cốc Thu ôm lấy Hạ Linh bị ngã, một cánh tay xuyên thẳng qua bờ vai của anh ấy.
Trong lòng Nghiêm Mục hung ác, dòng khí ở không trung kích động sắt thép xuất hiện như hoa tươi nở rộ, sắc bén chém đứt cánh tay xác chết biết đi bên cạnh.
“Cốc Thu, nhìn tôi!”
Mạnh Kiều giẫm lên bàn nhảy sang.
Cô kích hoạt kim đồng hồ của “Đồng hồ Casio màu trắng”, trong giây lát vết thương trên người Cốc Thu nhanh chóng phục hồi như cũ, cánh tay vốn đứt lìa của Hạ Linh một lần nữa xuất hiện ở trên vai cậu ấy hoàn hảo như lúc đầu. Mạnh Kiều gần như nhào đến chặn Cốc Thu té ngã trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Nhìn vào mắt tôi.”
Ngay khi Cốc Thu nhìn về phía Mạnh Kiều, anh ấy thấy muôn vàn dòng điện từ trên người cô tuôn ra. Dòng điện dọc theo dòng suy nghĩ của cô gái chạy thẳng lên người xác chết biết đi ở xung quanh.
“Á á á á á…!” Mạnh Kiều đau đớn kêu thảm thiết, sắc mặt đỏ bừng, thất khiếu chảy máu, trong mắt đã không nhìn thấy con ngươi màu đen mà đều là màu máu đỏ đậm.
Thân thể của cô như rơi vào một lốc xoáy khổng lồ, dòng khí như muốn xé nát cô thành mảnh nhỏ. Từ gương mặt đến cổ Mạnh Kiều nứt ra vết thương rất nhỏ, máu rịn ra từ trong da.
“Mạnh Kiều!!!”
Đột nhiên, đám xác chết biết đi bị dòng điện vờn quanh, bùng cháy, nổ mạnh! Hình thành từng ngọn lửa cháy hừng hực bốc khói đen như máu tươi bị cháy trong màn đêm.
Trong vòng nửa phút, mặt đất hỗn độn, chỉ có thi thể cháy đen, trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi và khét lẹt.
Mạnh Kiều té xỉu.
Hạ Linh căn bản không biết đã xảy ra việc gì, chờ khi cậu nhìn về phía cái “tay cụt” kia thì mới phát hiện nó đã sớm phục hồi một cách kỳ diệu.
Kính của Cốc Thu bị nát bét, anh ấy chưa từng chật vật đến vậy.
Mọi thứ dường như đã bình lặng, nhưng điều này không có nghĩa là nguy hiểm đã đi xa, đám xác chết biết đi khác sẽ dùng hết sức cướp lấy mạng sống của anh ấy.
Nhưng rốt cuộc là vì sao đây?