Chạy Trốn Khỏi Nam Chính Bệnh Kiều

Chương 1:




Đôi lời nhắn nhủ của Bút: Cả nhà nhớ đội mũ trước khi đọc và cầm chắc tay lái nghen! (*v*)9
...
Sau khi biết bản thân là nữ phụ ác độc, tôi lừa nam chính, nói chính mình là mối lương duyên tiền định của hắn.
Thiếu niên đơn thuần đỏ mặt, lúng túng nói: "Nhưng em là mẹ kế của tôi mà."
Tôi nghịch roi da trong tay, cười trêu chọc hắn: "Thế mới kích thích, không phải sao?"
Mãi đến khi nữ chính thật xuất hiện, tôi mới biết sợ, cuốn gói tháo chạy ngay trong đêm.
Nam chính xưa nay luôn ngoan ngoãn vâng lời tôi lại như biến thành một người khác.
Hắn chậm rãi dùng roi da trói tôi lại, trong ánh mắt là thứ tình yêu bệnh hoạn:
"Tôi đã giả bộ ngoan như thế, sao em còn dám chạy?"
"Mẹ kế?"

Chu Lệ sợ sệt gọi cho tôi, đôi mắt phượng trong veo của hắn chứa đầy hơi nước.
Ánh mắt tôi lướt qua vết thương trên má hắn, chậc một tiếng khó chịu.
Chu Lệ lập tức hoảng sợ rơi nước mắt.
"Mẹ kế, tôi đảm bảo sẽ không để gọi phụ huynh như thế này nữa. Là bọn họ tìm tôi gây chuyện trước tôi… tôi mới đánh trả."
Tôi sờ vào gương mặt hắn, ấn mạnh vào vết bầm tím trên đó.
Chu Lệ kêu lên một tiếng, làn da trắng nõn xung quanh lập tức ửng đỏ.
Hắn đáng thương chớp chớp mắt nhưng lại lập tức nhịn đau không dám phản kháng.
Tôi ngắm nhìn những giọt nước mắt long lanh của hắn, bỗng nhiên lại thấy thích thú.
"Đau không?"
"Đau."
"Đau thì đánh trả đi, sao lại để người ta bắt nạt đến nông nỗi này."
"Tôi… tôi đánh không lại. Bọn họ đông người quá."
"Đánh không lại thì phải biết cầm thứ gì đó đánh trả chứ."
Tôi cân nhắc cây gậy bóng chày trong tay, rồi nhét vào cặp hắn, tức giận nhìn cậu nhóc trước mặt.
"Mẹ kế, vậy ngày mai cô sẽ đến chứ? Người khác đều có mẹ chống lưng, còn tôi..."
Đôi mắt nai tơ của Chu Lệ đột nhiên sáng lên, cẩn thận nói.
"Tất nhiên là đi rồi."
Con trai nhà tôi chỉ tôi mới được bắt nạt, người khác thì không.
"Mẹ kế, vậy tôi đi làm bài tập đây."
Chu Lệ như rất hài lòng, lập tức cười ngọt ngào với tôi, lấy một cốc trà sữa từ trong cặp ra đặt vào tay tôi.
Trân châu khoai môn, ngọt năm phần, thêm trân châu.
Là hương vị tôi thích nhất.
Vì bị đánh nên đồng phục trên người Chu Lệ có khá nhiều chỗ rách, cặp sách thì đầy bụi.
Chỉ có cốc trà sữa này là còn nguyên vẹn, thậm chí còn mang hơi ấm.
Tôi húp một ngụm, tâm trạng có chút phức tạp.
Truyện được edit bởi page Anh Ba Chị Út, vui lòng đọc ở web MonkeyD.
2
Tôi là nữ phụ độc ác trong cuốn tiểu thuyết cứu rỗi này, là một người mẹ kế ngược đãi nam chính Chu Lệ.
Nhiệm vụ chính là kích thích nam chính hắc hóa.
Ban đầu tôi định hoàn thành cốt truyện sớm rồi bỏ trốn nhưng không ngờ nam chính lại ngoan đến mức vô lý.
Dù tôi có tát hắn thì hắn cũng chỉ quan tâm tay tôi có đau không.
Vì tôi bảo hắn đừng kén ăn, hắn liền không dám giải thích mà uống hết ly sữa kết quả là bị dị ứng sốt cao không tỉnh, còn mềm giọng nịnh nọt tôi: "Mẹ kế, tôi có ngoan không?"
Những năm qua, Chu Lệ đã bị tôi làm cho khóc đỏ mắt hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không hắc hóa, ngược lại tính tình càng ngày càng nhu nhược. Một chàng trai cao 1m86, chỉ cần tôi nhíu mày nhẹ một cái là sợ đến mức xin lỗi.
Ngay cả khi bị bạn học đánh hội đồng ở trường, phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là sợ tôi tức giận.
Càng c.h.ế.t người hơn là dáng vẻ Chu Lệ khóc trông rất đẹp mắt.
Nước mắt đàn ông - chất kích thích của phụ nữ.
Tôi thực sự rất thích nhìn dáng vẻ hắn nước mắt lưng tròng còn mang gương mặt đáng thương làm nũng với tôi.
Vì vậy, tôi đã hoãn kế hoạch rời đi hết lần này đến lần khác.
Tôi xoa xoa thái dương, trầm ngâm nhấp một ngụm trà sữa.
Ừm, trà ngon.
3
Ngày hôm sau, khi tôi đi giày cao gót xông thẳng vào phòng hiệu trưởng, Chu Lệ đang bị phụ huynh bên kia mắng chửi nặng nề.
"Thứ không cha không mẹ, chẳng có chút giáo dưỡng nào! Còn dám đánh người!"
Một người phụ nữ mặt mũi khắc nghiệt chỉ thẳng vào mặt Chu Lệ, ra sức mắng mỏ thái độ hống hách.
Tôi kéo Chu Lệ ra sau lưng, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ kia.
"Vâng vâng vâng, con trai bà có giáo dưỡng thế này thì làm sao có thể có một bà mẹ đanh đá như vậy được chứ? Có những bà mẹ sống còn không bằng c.h.ế.t sớm cho rồi, thật mất mặt."
Cười c.h.ế.t mất, đôi giày cao gót tám phân của tôi không phải để đi cho đẹp.
Bị khí thế của tôi dọa sợ, bà ta mới giật mình hét lên: "Cô mắng ai đấy?"
"Mắng mẹ của con trai bà đấy."
Tôi cười khẩy nhún vai.
Một nữ sinh đang nộp bài tập bên cạnh bỗng cất tiếng yếu ớt xen vào.
Cô ta để tóc mái ngang, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to khiến cô ta càng trông ngây thơ vô hại.
"Cô ơi, cô nói chuyện thô lỗ như vậy là không đúng, sao có thể mắng người ta như thế?"
Tôi kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt khó hiểu.
"Cô không thấy là bà ta vô lý trước à? Hơn nữa, sao cô lại gọi tôi là cô?"
Tôi chỉ hơn Chu Lệ ba tuổi, bình thường cũng rất chú trọng chăm sóc da nên trông không hề có chút chênh lệch tuổi tác nào.
Rõ ràng tôi chỉ đang phản bác lại bình thường nhưng cô nữ sinh kia lại như thể bị oan ức lắm vậy.
Cô ta tố cáo lỗi lầm của tôi nhưng ánh mắt lại vô tình liếc về phía Chu Lệ.
"Trước đây Chu Lệ chưa bao giờ đánh nhau, có thể nhìn thấy là do cô dạy hư cậu ấy.”
Chu Lệ nghe vậy liền nhíu mày, sắc mặt u ám che chắn trước mặt tôi.
"Mẹ kế của tôi rất tốt, cô cũng không có tư cách bình phẩm về cô ấy, mong cô xin lỗi cô ấy của tôi ngay."
"Chu Lệ?"
Cô nữ sinh như không thể tin được, giọng nghẹn ngào.
"Xin lỗi?"
"Đúng, xin lỗi."
Cô nữ sinh lập tức đỏ hoe mắt, trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận rồi chạy về lớp.
"Được rồi, được rồi, mẹ của Chu Lệ. Dù thế nào thì Chu Lệ đánh người cũng là không đúng."
Thấy không khí càng căng thẳng, hiệu trưởng vội vàng đứng dậy hòa giải.
"Đúng vậy! Phải đuổi học nó! Phải bồi thường gấp đôi tiền thuốc men! Con trai đáng thương của tôi bây giờ vẫn đang nằm viện, nếu nó có chuyện gì thì tôi cũng không sống nổi nữa."
Người phụ nữ vừa nói vừa khóc, ra vẻ muốn moi tiền tôi.
Tôi nhìn màn khóc lóc vụng về của bà ta, cười lạnh một tiếng, trực tiếp kéo Chu Lệ quỳ xuống đất.
"Hiệu trưởng à, ông cũng biết hoàn cảnh nhà chúng tôi mà."
"Từ nhỏ Lệ Lệ của chúng tôi đã mất mẹ, tôi vừa mới lấy chồng thì bố nó cũng mất."
"Mẹ con chúng tôi nương tựa vào nhau, cuộc sống vốn đã khó khăn rồi."
"Bây giờ nếu đuổi học nó, tôi thực sự sợ con tôi sẽ nghĩ quẩn."
"Hơn nữa, Lệ Lệ vẫn luôn rất ngoan, đến một con kiến nó cũng không nỡ giẫm chết, sao lại có thể chủ động đánh người. Chắc chắn là có ẩn tình gì đó."
Đạo đức giả thôi mà, ai mà chẳng biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.