Chạy Trốn Khỏi Nam Chính Bệnh Kiều

Chương 2:




Xin lỗi nhé, tôi là nữ phụ độc ác đấy.
Bà còn muốn đấu độ tàn nhẫn với tôi sao?
Hiệu trưởng lập tức bị tôi hù dọa, không đành lòng nhìn Chu Lệ.
"Chu Lệ, vậy thì thầy sẽ cho em một cơ hội nữa. Em hãy kể rõ đầu đuôi sự việc, thầy sẽ xem xét xử phạt nhẹ hơn."
Tôi vội kéo tay áo Chu Lệ nhưng hắn chỉ mím môi nhìn chằm chằm xuống đất.
"Trước đây nó đã không chịu nói, chắc chắn là chột dạ."
Người phụ nữ như bắt được nhược điểm, ra sức ép buộc.
Cả người Chu Lệ run rẩy, hai tay bám chặt vào bàn đến trắng bệch.
Tôi lập tức đau lòng, liếc xéo người phụ nữ kia.
"Câm miệng."
"Cô..."
"Hiệu trưởng, tôi yêu cầu trích xem camera. Chu Lệ của chúng tôi tuyệt đối không thể vô cớ đánh người như vậy được."
Truyện được edit bởi page Anh Ba Chị Út, vui lòng đọc ở web MonkeyD.
4
Camera được bật lên, người phụ nữ kia hoàn toàn ngây người.
Trong video, con trai bà ta dẫn theo một đám côn đồ vây quanh Chu Lệ, lời lẽ khiếm nhã.
"Ồ, không phải là đứa trẻ mồ côi sao?"
"Sao mày lại đi trực nhật thay người khác thế, ngày nào cũng bị đe dọa thì có ích gì."
"Thế này nhé, mày hẹn bà mẹ kế nóng bỏng của mày ra đây cho tao, sau này tao sẽ bảo kê cho mày."
Tôi ngẩng cao cằm, lạnh lùng nhìn hiệu trưởng.
"Bây giờ tình hình đã rõ ràng rồi chứ, là bọn họ động thủ trước, còn nói toàn lời bẩn thỉu."
Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, cười xòa: "Thật sự là hiểu lầm bạn học Chu Lệ rồi."
Tôi quay sang người phụ nữ kia, nói từng chữ một.
"Chu Lệ không còn cha mẹ nhưng nhà họ Chu có tiền. Chờ nhận thư của luật sư đi, tôi sẽ thuê luật sư giỏi nhất."
Chu Lệ nhìn tôi với ánh mắt càng thêm ỷ lại, ẩn chứa một thứ khao khát mà tôi không hiểu.
5
Trên xe, tôi giữ lấy mặt Chu Lệ, ép hắn ngẩng đầu lên.
"Tại sao không chịu nói thật?"
"Tôi sợ nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt cho danh tiếng của cô, mẹ kế đừng giận tôi nhé..."
Chu Lệ như một chú cún lớn ngoan ngoãn, cọ cọ vào lòng bàn tay tôi.
Ừm… như thế này, thực sự khiến cho tôi rất muốn làm một số chuyện không thể nói rõ với hắn.
Thở dài một hơi, lòng tôi mềm nhũn.
Dù sao thì hắn cũng vì lo lắng cho tôi mới gây gổ với người khác.
Chỉ là ngoài cảm động ra thì trong lòng tôi còn cảm thấy kinh ngạc hơn.
Những năm qua, tôi đã tận tụy đi theo cốt truyện mà bắt nạt hắn.
Nhưng hắn lại một lần rồi một lẫn nữa dùng hành động chứng minh hắn đang thật sự ngoan ngoãn, không những thế còn không tiếc thân mình bảo vệ tôi.
"Mẹ kế, vậy là ngay từ đầu cô đã tin tôi rồi?"
"Cậu ngoan như vậy, tôi đương nhiên tin cậu."
"Mẹ kế, tôi chắc chắn sẽ luôn ngoan ngoãn như vậy."
Khóe môi hắn nở nụ cười, đôi mắt đẹp lập tức sáng lấp lánh, như đứa trẻ được cho kẹo. Chu Lệ ngoắc ngón tay út của tôi, nhỏ giọng nói.
"Mẹ kế, vậy lần sau mẹ cũng có thể mắng tôi như vậy…được không?"
"Gì cơ?"
Đối diện với đôi mắt thích thú của hắn, tôi có chút ngơ ngác.
"Chính là dùng... ánh mắt như hôm nay, nhìn tôi như nhìn rác rưởi ấy."
Khẽ giật mình, tôi như nhìn thấu được ham muốn khó nói của Chu Lệ.
Trong đầu tôi thoáng qua một số hình ảnh không phù hợp.
Tôi còn nhớ có một lần Chu Lệ phạm lỗi, tôi cầm thước kẻ đánh hắn một trận.
Tôi tưởng hắn sẽ đau đến mức chịu không nổi, ai ngờ hắn lại không hề tức giận uất ức mà còn đỏ mặt.
Nhìn cảnh tượng này trong lòng tôi không khỏi sinh ra một chút ý nghĩ xấu xa.
"Thích mẹ kế đến vậy sao, đến cả bị mắng cũng thích?"
"Vâng."
"Nhưng sau này cậu sẽ yêu đương, sẽ kết hôn. Tôi đoán là khi có bạn gái, cậu sẽ quên mẹ kế mất."
"Sẽ không đâu, tôi thích mẹ kế nhất."
Quá vội vàng, hắn vội vàng phủ nhận, vẻ mặt cực kỳ tủi thân.
Ngay sau đó, tai Chu Lệ bỗng đỏ ửng.
Tôi thấy rõ sự thay đổi trong lời nói của hắn.
Tôi dựng tấm chắn giữa xe lên, chồm qua ngồi lên người Chu Lệ.
Thiếu niên ngây thơ lập tức cứng đờ, mặt đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
Tôi cắn môi đỏ, như vô tình vuốt ve yết hầu đang chuyển động của hắn ta.
"Vậy thì nói cho tôi biết, cậu thích mẹ kế đến mức nào?"
Chu Lệ ngây người nhìn tôi, hơi thở trở nên gấp gáp hơn.
Đôi mắt trong veo của hắn lúc này trở nên tối tăm không rõ, như mặt hồ tĩnh lặng bị một viên đá rơi vào, gợn sóng lan ra.
Tôi không để lộ dấu vết mà kéo gần khoảng cách, vuốt ve cúc áo sơ mi của hắn, dụ dỗ.
"Chu Lệ ngoan, nói đi."
Nhưng khi hắn định mở miệng, cửa sổ xe đột nhiên bị gõ.
"Có ai ở trong không? Chu Lệ, tôi nhặt được gậy bóng chày của cậu."
Cửa xe là kính một chiều, người bên ngoài không nhìn được khung cảnh bên trong.
Nhưng tôi lại có thể nhìn rõ dáng vẻ của cô gái đó.
Chính là người vừa ở văn phòng trách móc tôi dạy con không tốt.
"Lại là cô ta sao? Cũng chỉ mới gặp lần đầu, sao tôi lại cảm thấy cô ta như có vẻ thù địch với tôi vậy."
Bầu không khí mờ ám đột ngột dừng lại, tôi lập tức mất hứng trêu chọc Chu Lệ.
Chu Lệ thoáng hiện vẻ thất vọng trong mắt, giọng điệu cũng có chút bất lực.
"Chỉ là một bạn học có vấn đề về não thôi, đừng để ý đến cô ta."
"Có vấn đề về não?"
"Vâng, cô ta luôn tự nhận mình là nữ chính, còn luôn bám theo tôi. Tôi đã từ chối cô ta rất nhiều lần rồi."
Tô hít thở không thông, trong đầu hiện lên một suy đoán táo bạo.
"Cô ta tên gì?"
"Lâm Nhạc Nguyệt."
Như bị một tia sét đánh trúng, tôi cứng đờ trên ghế.
Lâm Nhạc Nguyệt, chính là nữ chính của thế giới này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.