Chạy Trốn Khỏi Nam Chính Bệnh Kiều

Chương 3:




6
Chu Lệ nhận lấy gậy bóng chày, nói lời cảm ơn với Lâm Nhạc Nguyệt nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
"Cậu nhặt được ở đâu? Sao lại biết đây là đồ của tôi?"
Ánh mắt e thẹn của Lâm Nhạc Nguyệt trở nên né tránh, giọng nói có chút không tự nhiên.
"Ngay trên sân tập, trước đây tôi từng thấy cậu cầm nó ra khỏi lớp học."
"Ừ, cảm ơn."
Rõ ràng Chu Lệ không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, rất nhanh quay người lên xe.
Tâm trí tôi rối bời, tôi âm thầm quan sát phản ứng của Chu Lệ.
Theo cốt truyện, Chu Lệ đáng lẽ phải có thiện cảm tự nhiên với nữ chính lạc quan, vui vẻ, từ khi gặp nhau, tình cảm của hai người không ngừng tăng lên.
Nhưng bây giờ hắn trông cứ như đang mất kiên nhẫn với Lâm Nhạc Nguyệt vậy.
Lâm Nhạc Nguyệt cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của Chu Lệ, sắc mặt hơi thay đổi, trực tiếp kéo lấy tay tôi.
"Giang Tửu, chúng ta nói chuyện chút đi?"
Cô ta thu lại vẻ ngây thơ, trong mắt đầy vẻ thù địch. . Xin hãy đọc t𝗋𝓊yện tại ~ ТR𝑼𝘔ТR 𝑼𝘠ỆN.vn ~
Tôi giật mình cũng không từ chối.
Xem ra, cô ta cũng đã thức tỉnh rồi.
Tôi ra hiệu cho tài xế đưa Chu Lệ về nhà trước, rồi theo Lâm Nhạc Nguyệt đến quán cà phê gần trường.
Vừa ngồi xuống, cô ta đã sốt ruột nói: "Giang Tửu, tôi mới là nữ chính. Đừng có không biết thân biết phận mà muốn cướp Chu Lệ với tôi."
Tôi thấy buồn cười, thong thả nhấp một ngụm cà phê.
"Tôi muốn cướp với cô bao giờ?”
"Cô đừng giả vờ, theo cốt truyện Chu Lệ phải rất căm ghét cô nhưng bây giờ cậu ấy lại bảo vệ cô hết mực."
"Tôi vẫn luôn nghiêm túc đi theo cốt truyện nhưng không hiểu sao Chu Lệ vẫn chưa hắc hóa, cũng không ghét tôi."
"Còn không phải vì cô dạy hư Chu Lệ rồi sao! Hư đến mức quá đáng! Tất cả đều là lỗi của cô."
Lâm Nhạc Nguyệt kích động, mở một đoạn video trên điện thoại, đưa đến trước mặt tôi.
Trong video, Chu Lệ một mình đấu với năm người, dùng cây gậy bóng chày đánh đám côn đồ đang bàn tán sau lưng tôi đến mức phải quỳ xuống xin tha.
Hắn ra tay rất mạnh, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hoàn toàn khác với vẻ ngoài nhu thuận yếu đuối thường ngày.
Trận ẩu đả một chiều nhanh chóng kết thúc, Chu Lệ lại giật lấy con d.a.o của tên côn đồ, mặt không đổi sắc tự rạch vào người mình.
Tôi kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Vậy nên trước đây không phải là đánh không lại, mà là hắn cố tình chịu đòn.
"Cô thấy chưa, Chu Lệ chỉ giả vờ đáng thương trước mặt cô thôi. Thực ra cậu ấy rất lợi hại."
"Tại sao hắn lại làm vậy?" Trong nguyên tác, Chu Lệ từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương lại bị tôi ngược đãi nên trở nên nhạy cảm tự ti, sau này gặp được nữ chính như ánh mặt trời sưởi ấm cứu rỗi cho cuộc đời của hắn.
Nhưng trong sách không hề nhắc đến việc Chu Lệ sẽ trở nên bạo lực như vậy, còn liên tục lừa dối tôi.
"Còn vì sao nữa? Chắc chắn là để cô mất cảnh giác rồi trả thù cô chứ sao! Chẳng lẽ cậu ấy thực sự sẽ biết ơn một nữ phụ độc ác như cô."
"Tóm lại, Chu Lệ hắc hóa còn nghiêm trọng hơn cả trong nguyên tác. Tôi phải ra mặt sớm để cứu cậu ấy."
"Tôi hy vọng cô có thể rời đi càng sớm càng tốt, đừng tiếp tục ảnh hưởng đến diễn biến cốt truyện."
"Tất nhiên, tôi cũng là vì sự an toàn của cô. Dù sao cô cũng thấy rồi đấy, Chu Lệ rất giỏi ngụy trang và có xu hướng bạo lực, cũng không biết cậu ấy sẽ làm gì với cô."
Lâm Nhạc Nguyệt đưa cho tôi một tấm vé máy bay, nụ cười giả tạo ẩn hiện trên môi.
Lưng tôi toát mồ hôi lạnh, đầu óc rối bời.
Cuối cùng thì tính cách nào mới là tính cách thật của Chu Lệ đây?
Phải chăng hắn vẫn luôn giả vờ, chỉ để tìm cơ hội để trả thù tôi?
Đúng vậy, hắn là nam chính, còn tôi là nữ phụ độc ác.
hai chúng tôi vốn dĩ phải đứng ở hai phe đối lập.
Ngoài lý do này, dường như không còn lý do nào khác có thể giải thích cho những biểu hiện bất thường này.
Nhớ lại lúc dỗ Chu Lệ ngủ, tôi đã cố tình kể cốt truyện như một cậu chuyện ru ngủ cho hắn nghe.
Còn lừa hắn rằng tôi mới là nữ chính của hắn.
Lúc đó, Chu Lệ như một chú nai ngơ ngác, nhỏ giọng thì thầm: "Nhưng cô là mẹ kế tôi mà."
Còn tôi dùng roi da nâng cằm hắn lên, cười càng thêm quyến rũ: "Như vậy mới kích thích hơn, không phải sao?"
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi rùng mình.
Giờ thì chuyện nên hay không nên làm tôi cũng đều làm hết rồi.
Tôi nhận lấy vé, cấp tốc chạy thẳng đến sân bay.
Truyện được edit bởi page Anh Ba Chị Út, vui lòng đọc ở web MonkeyD.
7
Suốt dọc đường, tôi đều thấp thỏm không yên.
Biết thế tôi đã kiềm chế sở thích kỳ quái của mình lại rồi.
Giờ thì hay rồi, nam chính bị tôi kích thích đến mức từ tâm lý không lành mạnh trực tiếp biến thành tâm lý biến thái.
Vẻ ngoài nhu thuận như một chú cừu non của hắn và hình ảnh tự làm hại mình quá mức lạnh lùng như trong video cứ luân phiên hiện lên trong đầu tôi.
Tôi xoa xoa huyệt thái dương, cả người đều thấy sởn gai ốc.
Xuống máy bay, tôi vào nhà vệ sinh định rửa mặt bằng nước lạnh để bình tĩnh lại.
Ai ngờ vừa mở cửa, tôi đã bị người ta bịt chặt mũi miệng khiến tôi mất đi ý thức.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã ở trong phòng ngủ của một khách sạn.
Tay chân đều bị trói, không thể cử động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.