Chạy Trốn Khỏi Nam Chính Bệnh Kiều

Chương 4:




Nỗi sợ hãi vô hình thường khiến người ta kinh hãi hơn, tôi cố hít thở thật sâu để không bật khóc thành tiếng.
"Ồ, tỉnh rồi à?"
Không biết đã bao lâu, cửa phòng bị mở ra.
Lâm Nhạc Nguyệt xách một túi giấy đen đến trước mặt tôi, cười lạnh.
"Là cô bắt cóc tôi?"
Tôi khó hiểu nhìn cô ta, cố gắng vùng vẫy.
"Đúng vậy."
"Tại sao?"
"Giang Tửu, đừng giả vờ nữa."
"Cô nói linh tinh gì vậy? Cuối cùng tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tôi đã đồng ý rời xa Chu Lệ rồi mà."
"Sau khi nhận ra tuyến tình cảm của Chu Lệ lệch khỏi cốt truyện, tôi đã thuê người điều tra cô."
Lâm Nhạc Nguyệt cười khẩy một tiếng, lấy một lọ thuốc từ trong túi giấy ra lắc đều, cuối cùng mới nhìn tôi.
"Giang Tửu, cô biết Chu Lệ dựa dẫm vào cô không phải xuất phát từ tình cảm gia đình rồi chứ?"
"Sao có thể? Tôi thích trêu chọc Chu Lệ, coi hắn như trò vui để trêu đùa nhưng Chu Lệ vẫn luôn biết tất cả chỉ là đùa giỡn, cũng rất phản đối tôi làm vậy."
Lâm Nhạc Nguyệt rút ống tiêm ra, từ từ tiến về phía tôi.
"Sao cô lại không biết? Khuynh hướng này của Chu Lệ không phải do cô dẫn dắt sao?"
"Cô đã tốn nhiều tâm tư để biến cậu ấy thành đồng loại của cô, từ đó khiến cậu ấy không cách nào rời xa cô, mê đắm cô."
"Giang Tửu, cô làm những điều này là muốn mượn tay nam chính để trừ khử tôi, trở thành nữ chính mới đúng không?"
"Thật đáng tiếc, kế hoạch của cô đã bị tôi phát hiện. Vậy thì tôi không thể giữ cô lại được."
Tôi run rẩy lùi lại, căng thẳng đến mức tay chân lạnh ngắt.
"Tôi không biết cô đang nghĩ gì nữa!"
"Tôi đối với Chu Lệ, chưa từng có tình cảm nam nữ."
"Nếu bây giờ cô g.i.ế.c tôi, Chu Lệ càng không thể yêu cô."
Lâm Nhạc Nguyệt bóp chặt cổ tôi, trong mắt chứa đầy vẻ đắc ý.
"Bất kể cô có thừa nhận hay không, tôi cũng phải trừ khử mối phiền toái lớn này. Cô không chết, Chu Lệ sao có thể toàn tâm toàn ý yêu tôi."
"Yên tâm, tôi không ngốc. Tất nhiên tôi sẽ tiếp tục duy trì hình tượng lương thiện vô hại của mình để thu hút Chu Lệ."
"Cô là nữ phụ độc ác, khi đang quấn lấy gã đàn ông khác thì dùng thuốc quá liều mà chết, hẳn là rất hợp tình hợp lý chứ?"
"Đến lúc đó, Chu Lệ chắc chắn sẽ không còn thích cô nữa, còn tôi sẽ ở bên an ủi và sưởi ấm cậu ấy lúc cậu ấy đau khổ nhất."
Hóa ra cô ta muốn tạo ra cảnh tượng tôi c.h.ế.t trên giường, một công đôi việc.
Ống tiêm sắc nhọn đ.â.m về phía tôi, tôi tuyệt vọng nhắm chặt mắt.
"Rầm!"
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cửa phòng bị đá tung.
"Dừng tay lại cho tôi!"
Trong mắt Chu Lệ dường như không có cảm xúc gì, giọng nói nhàn nhạt, như thể người vừa hành động bạo lực kia không phải là hắn.
Nhưng chính sự bình tĩnh không chút biểu lộ này mới là đáng sợ nhất.
Có lẽ bị khí thế áp bức của hắn trấn áp, động tác của Lâm Nhạc Nguyệt khựng lại vài giây.
"Chu Lệ? Sao cậu lại đến đây?"
Lâm Nhạc Nguyệt hoảng hốt, theo bản năng che đậy đống thuốc lộn xộn trên mặt bàn. "Tôi mà không đến thì cô định làm gì cô ấyi?"
Chu Lệ nhếch môi cười lạnh, hơi ngẩng cằm.
"Tôi, tôi chỉ là..."
Lâm Nhạc Nguyệt luống cuống muốn giải thích nhưng lại không tìm ra một lời biện minh hợp lý.
"Cút ra ngoài."
Chu Lệ không giấu được sự khó chịu trong lòng, đáy mắt tràn đầy chán ghét.
Lâm Nhạc Nguyệt có chút mất kiểm soát, không cam lòng quay người lao về phía tôi.
Truyện được edit bởi page Anh Ba Chị Út, vui lòng đọc ở web MonkeyD.
Cô ta nhận ra hình tượng mà mình khổ sở duy trì đã sụp đổ.
"Giang Tửu, tôi không thể trở thành nữ chính, cô cũng đừng hòng sống tốt!"
Tôi theo bản năng nghiêng đầu né tránh nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến mắt tôi vẫn vô tình bị dính thuốc.
Sắc mặt Chu Lệ u ám, hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ ngoan ngoãn.
Không đợi Lâm Nhạc Nguyệt phản ứng, Chu Lệ túm lấy cổ áo kéo cô ta ra ngoài.
Lâm Nhạc Nguyệt ngã thẳng xuống đất, chân đạp loạn xạ phản kháng, đến lúc này cô ta mới sợ hãi hoảng loạn.
Nhưng sức lực nam nữ khác biệt, Lâm Nhạc Nguyệt nhanh chóng không còn sức cầu xin hắn.
"Chu Lệ, tôi mới là nữ chính của cậu!"
"Buông ra, cầu xin cậu thả tôi ra."
"Vừa nãy tôi không hề đụng vào cô ta, tôi không làm cô ta bị thương."
Tiếng khóc ngày càng dữ dội rồi đột nhiên dừng lại.
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi run lên, môi không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Mắt tôi đau nhói, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Cửa lại mở ra, Chu Lệ sải bước đến bên giường, không chớp mắt nhìn tôi, m.á.u chảy dọc theo đầu ngón tay thon dài của hắn.
Từng giọt nhỏ vào thảm, không một tiếng động.
Trong sự im lặng đến kỳ lạ, Chu Lệ đột nhiên bật cười.
"Mẹ kế, tôi ngoan như thế, sao em còn muốn rời đi."
Hắn giữ chặt cằm tôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, lại đột ngột ấn vào mắt, như thể giây tiếp theo hắn sẽ chọc thẳng vào mắt tôi.
Tôi ôm n.g.ự.c bình ổn nhịp tim đang đập dữ dội, giọng nói run rẩy.
"Tôi vốn là nữ phụ, bây giờ nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi, rời đi không phải là chuyện bình thường sao?"
"Nữ phụ? Mẹ kế không phải em nói với tôi rằng em mới là nữ chính của tôi sao?"
Chu Lệ cúi người nắm lấy mắt cá chân tôi, kéo tôi xuống dưới thân hắn.
"Đó đều là tôi đùa với cậu thôi."
"Đùa?"
Chu Lệ chậm rãi dùng roi da trói cổ tôi lại, đáy mắt chứa đầy dục vọng bệnh hoạn.
"Vậy thì, bây giờ đến lượt tôi làm chủ cuộc chơi rồi."
Roi da trong tay từ từ siết chặt, Chu Lệ lạnh lùng nhìn tôi vì hít thở không thông mà khó chịu vùng vẫy.
Mặt đỏ bừng, tôi nắm chặt miếng vải trước n.g.ự.c hắn, tay dần buông lỏng.
Một giây trước khi ngạt thở, Chu Lệ bóp chặt gáy tôi hôn lên.
Những yếu tố bạo lực trong người như thể bị kích hoạt ngay lập tức, Chu Lệ quấn lấy môi lưỡi tôi cướp đoạt, cắn xé.
Mùi m.á.u tanh lan tỏa nhưng hắn lại càng thêm vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.