Chạy Trốn Khỏi Nam Chính Bệnh Kiều

Chương 5:




8
Tôi bị Chu Lệ đưa về, giam cầm trong biệt thự.
Tôi mò dọc theo tường nhưng vẫn không tìm thấy cửa sổ trong phòng, tôi tuyệt vọng đứng sững tại chỗ.
Lần này, thật sự không thể chạy thoát được rồi.
Chu Lệ nhận ra suy nghĩ của tôi, giơ tay vuốt ve vòng trên cổ tôi, khẽ cười một tiếng.
Vòng cổ này là do hắn dùng roi da mà tôi từng dùng đánh hắn để làm thành.
"Mẹ kế, em biết tại sao khi em vừa mới gả cho bố tôi thì bố tôi c.h.ế.t không?"
Trái tim tôi đập thình thịch không báo trước, có một dự cảm bất an đang dâng lên.
"Ông ấy không c.h.ế.t thì làm sao tôi độc chiếm em được."
Chu Lệ nhìn vẻ mặt ngây ngốc của tôi, khóe môi cười càng tươi hơn.
"Lâm Nhạc Nguyệt thì sao? Cậu đã làm gì cô ta?"
"Cô ta? Vẫn còn sống."
Còn sống, cũng chỉ là chưa c.h.ế.t mà thôi.
Giọng điệu của hắn vẫn nhẹ bẫng, như thể chỉ đang bàn về thời tiết hôm nay.
Chu Lệ đáng sợ hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.
Giọng nói lại trở nên ấm áp, Chu Lệ nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, hôn lên khóe mắt.
Lúc đầu hắn còn có chút kiềm chế, cố gắng dùng vẻ ngoài lương thiện như trước đây để lấy lòng tôi.
Nhưng sau khi bị tôi vạch trần không thương tiếc, hắn dứt khoát không giả vờ nữa.
"Bác sĩ nói mắt em chỉ bị kích thích do thuốc, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi. Nhưng mẹ kế, tại sao em vẫn không thể nhìn thấy vậy?"
"Tôi, tôi cũng không biết. Có lẽ cần thêm thời gian để từ từ hồi phục."
Tôi hơi chột dạ cụp mắt, ổn định tâm trạng.
Mất thị lực là do tôi giả vờ, mục đích là để Chu Lệ mất cảnh giác, nhân cơ hội đó mà trốn thoát.
"Tôi muốn nghỉ ngơi sớm, cậu về phòng mình trước đi." .
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Tôi bị dục vọng chiếm hữu không che giấu trong mắt hắn làm cho sợ hãi, lắp bắp nói.
Chỉ cần đuổi hắn đi trước, tôi mới có cơ hội tìm hiểu rõ đường đi ở đây.
Chu Lệ từ từ cong môi, giọng nói tha thiết.
"Mẹ kế mới chuyển đến chắc sẽ không quen với nơi này, mắt cũng không nhìn thấy, hay là để tôi dẫn đường cho em nhé."
Nếu không phải nhìn thấy nụ cười xấu xa trên khóe miệng hắn, tôi còn tưởng hắn thật sự muốn đại phát từ bi tha cho tôi.
"Được, cậu đưa tôi đến nhà vệ sinh là được."
Mặc dù lòng đầy nghi ngờ nhưng tôi cũng chỉ có thể thuận thế đồng ý.
Chu Lệ ân cần lấy áo choàng tắm, đưa vòi hoa sen cho tôi.
"Sau khi vệ sinh xong thì ngủ ngon nhé mẹ kế."
Chu Lệ kéo dài giọng, hai chữ cuối cùng hắn nhả từng chữ một, như lông vũ cào vào tim khiến người ta không khỏi suy nghĩ.
Nói xong, Chu Lệ đi lại vài bước ở cửa, tạo ra tiếng rời đi rồi đóng cửa lại, sau đó dựa vào khung cửa lặng lẽ nhìn tôi.
Thật là tiến thoái lưỡng nan, tôi cứng đờ tại chỗ, não bộ điên cuồng hoạt động.
Chu Lệ đang thử tôi.
Hít một hơi thật sâu, tôi ổn định đôi tay đang run rẩy, vừa cởi cúc áo vừa bước vào bồn tắm.
Ngay khoảnh khắc nhấc chân, tôi cố tình giẫm lên ngưỡng cửa "trượt chân" ngã xuống.
Cơn đau ập đến ngay lập tức, tôi theo bản năng kêu lên "Đau quá, giúp tôi với!"
Chu Lệ khẽ nhướng mày, đáy mắt không gợn sóng. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Mẹ kế, em làm sao vậy, tôi có thể vào không?"
Diễn hay thật.
Trong lòng tôi mắng hắn hàng trăm lần, nhưng cuối cùng đành nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi ngã rồi, mau đỡ tôi dậy."
Khóe miệng Chu Lệ đột nhiên nở một nụ cười, trực tiếp bế ngang tôi lên.
Khi đặt tôi xuống, bàn tay ấm áp của hắn vô tình véo eo tôi.
"Mẹ kế, sao lại bất cẩn thế."
Đối diện với đôi mắt đầy dục vọng của hắn, trong đầu tôi hiện lên một số hình ảnh khiến tôi mặt đỏ tai hồng.
Thời kỳ dậy thì, Chu Lệ thường hay nói mớ, tôi không ít lần nghe thấy hắn khó chịu rên rỉ tên tôi.
Lúc đó tôi nghĩ chỉ là do hoocmon bùng nổ, bên cạnh lại chỉ có một người khác giới là tôi nên mới như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu hắn đã không muốn coi tôi là trưởng bối.
Kết luận này khiến tôi rùng mình, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tôi bị hắn nhìn đến phát hoảng, tôi kéo kéo vạt áo hắn.
"Cậu về đi, tối nay không phải còn tiết học sao."
Là người thừa kế duy nhất của nhà họ Chu, mỗi ngày đều phải tham gia rất nhiều khóa đào tạo thêm.
Truyện được edit bởi page Anh Ba Chị Út, vui lòng đọc ở web MonkeyD.
Nghe tôi nói vậy, Chu Lệ như đột nhiên nghĩ ra chuyện gì thú vị, cười rất sảng khoái.
Thản nhiên cởi áo để lộ cơ bụng tám múi đầy dụ dỗ.
"Đúng vậy, tôi vừa về phòng thay bộ vest, mẹ kế giúp tôi thắt cà vạt nhé, thắt xong tôi sẽ đi ngay."
Nhìn vòng eo thon thả trước mắt không ngừng lớn dần.
Ngay cả cổ cũng nóng bừng, tôi luống cuống, cánh tay cứng đờ không biết nên để ở đâu.
"Sao vậy? ngay cả việc nhỏ này mẹ kế cũng không chịu giúp tôi sao?"
Giọng điệu Chu Lệ tỏ ra vô cùng uất ức đáng thương nói.
Khoảnh khắc đó, tôi mơ hồ tưởng hắn vẫn là Chu Lệ ngoan ngoãn trước kia.
Nói thật, diễn xuất của hắn lại tiến bộ không ít.
"Mắt tôi không tiện lắm."
Tôi vô thức né tránh ánh mắt, cứng đầu thoái thác nhưng lại bị hắn kéo thẳng vào trong lòng.
"Mẹ kế cuối cùng là không nhìn thấy hay là… không dám nhìn?"
Khóe môi hắn cười sâu hơn, tay hắn từ từ lần xuống eo tôi xoa nắn.
Hắn cố ý!
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, cố tình đ.ấ.m một cú vào bụng hắn.
"Sao lại cứng thế, có phải ở đây không? Hình như tôi không sờ thấy cà vạt ở đâu."
"Còn có thứ cứng hơn nữa, mẹ kế muốn sờ không?"
Chu Lệ nắm chặt lấy cổ tay tôi vuốt ve, cười nhẹ.
"Cậu khốn nạn!"
Tôi dùng sức giãy ra nhưng lại bị hắn ôm càng chặt hơn.
"Ồ, cuối cùng cũng không giả vờ nữa rồi?"
Chu Lệ thu lại vẻ lười biếng vừa rồi, đáy mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo đáng sợ.
Tim đập hẫng một nhịp, tôi không nói nên lời.
Chu Lệ nhếch môi nhưng đáy mắt không có chút ý cười nào.
Hăn trói tôi vào đầu giường, Chu Lệ từ từ mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.