Lý Tuấn vừa lấy một ít bạc từ phòng thu chi thì lập tức rời khỏi tiệm vải, Lâm Tiền thấy vậy bèn chạy đến Lâu phủ tìm nhị công tử để báo tin.
Tại Lâu phủ, lúc nào cũng có người hầu kẻ hạ ra ra vào vào như thường lệ, Lâu Vĩnh Ninh ngồi ở trước bậc thềm cửa sau chán nản nhìn bọn họ tất bật bận rộn như vậy nên không khỏi thấy nhàm chán. Anh tự hỏi tại sao Lâm Tiền chưa có tin tức gì hay ho cho anh vậy? Không lẽ mấy ngày này Lý Tuấn cai bài bạc rồi sao?
Vừa thầm nhắc đến ai thì người đó lập tức xuất hiện, Lâm Tiền lén lút đi vào Lâu phủ bằng cửa sau. Anh vừa nhìn thấy cậu thì vẫy tay: "Đến đây!"
Lâm Tiền nói nhỏ: "Nhị công tử, trưởng quầy rời khỏi tiệm vải rồi..."
"Tốt!" Lâu Vĩnh Ninh hứng khởi vô cùng, anh trở vào trong phòng ngủ của mình thay một bộ y phục trông đắt tiền, sau đó để Lâm Tiền dẫn đường.
"Cậu nói sòng bạc gã ta hay lui tới tên gì?"
"Phát Tài ạ."
Anh chợt bật cười lắc đầu: "Cái tên này đúng là dễ dàng đánh lừa mấy con ma bạc lắm. Phát Tài, Phát Tài, tới chơi nhất định sẽ phát tài. Lòng tham của bọn ma bạc cũng chỉ có thế thôi, nếu kiếm được tiền thật thì sòng bài đã đóng cửa luôn rồi."
Lâm Tiền gật gù vỡ lẽ, không ngờ rằng nhị công tử suy nghĩ rất thấu đáo. Lúc này Đào Đào vừa từ tiền trang gặp nhị tiểu thư trở về thì thấy anh rời khỏi, cậu hỏi: "Công tử tính đi đâu?"
"Chơi bài."
Cả Lâm Tiền lẫn Đào Đào bị anh dọa đến đực người ra, sao nhị công tử của bọn họ lại dây vào mấy thứ không tốt lành này chứ? Lâu Vĩnh Ninh bật cười cong ngón tay gõ lên đầu bọn họ một cái: "Đừng nghĩ linh tinh."
"Vâng..."
"Tỷ tỷ đưa tôi bao nhiêu?"
"Vài trăm lượng ạ..."
Đào Đào cắn cắn môi đưa lại túi tiền cho nhị công tử, anh gật gù tung hứng túi tiền hai ba cái để ước lượng độ nặng nhẹ, cảm giác vừa đủ rồi thì anh mới hướng thẳng đến sòng bài Phát Tài. Lần này anh chắc chắn sẽ khiến tên Lý Tuấn đó rời khỏi tiệm vải.
Mất khoảng một chén trà, Lâu Vĩnh Ninh đứng trước cửa sòng bài ồn ào hôi thối mùi khói thuốc. Mấy tên chuyên mời gọi khách vừa thấy anh ăn mặc sang trọng thì lập tức hớn hở đi đến, giọng điệu xu nịnh: "Quý công tử đây lần đầu đến chơi phải không?"
Lâu Vĩnh Ninh chắp hai tay sau lưng, đáp: "Đúng vậy, dẫn đường đi."
"Vâng vâng."
"Cậu và Lâm Tiền quay về đi." Đào Đào có hơi do dự nhưng khi thấy anh cười tự tin vậy cũng đành nghe theo.
Sòng bài Phát Tài là một trong bốn sòng lớn nhất, có danh tiếng nhất kinh thành. Không chỉ vì độ bí hiểm của ông chủ đứng sau mà còn nhờ vào mối quan hệ móc nối với người trong triều đình, cho nên không ai dám gây chuyện. Tên người làm giở rèm vải ra để anh đi vào, bên trong rộng lớn hệt như casino ở Las Vegas anh từng đi vậy, nhưng điểm khác biệt là nơi này không hề có nhân viên phục vụ, càng không có mấy loại máy móc tân tiến hiện đại.
Chỉ đơn giản là hàng chục cái bàn xếp cách nhau, một tên chủ sòng làm nhà cái mấy người còn lại thì đứng vây đông nghịt để đặt tiền. Hơn nữa ở trên lầu hai còn có dãy bàn ghế dành cho quý nhân, đồ ăn thức uống được phục vụ rất đầy đủ.
Lâu Vĩnh Ninh se se ngón tay và ngón trỏ vào nhau, anh đoán chừng Lý Tuấn sẽ chơi ở trên kia chứ không chen chúc ở mấy khu ồn ào dơ bẩn như bên dưới đâu. Gã ta cược lớn thua nhiều nên mới gánh nợ đầy mình, sau đó giở thủ đoạn để trục lợi từ tiệm vải.
"Công tử muốn lên lầu hai ạ?" Tên người làm thấy anh nhìn chăm chăm lên bên trên bèn mở miệng hỏi, anh gật đầu rồi gã mới nói tiếp: "Vậy thì công tử phải đóng phí hội viên ạ."
Lâu Vĩnh Ninh hơi ngạc nhiên nhướng một bên lông mày, tên nọ gật đầu giơ hai bàn tay: "Chỉ mười lượng một tháng."
Anh phì cười hỏi: "Ông chủ là ai?"
Tên người làm gãi đầu không hiểu tại sao anh lại hỏi như thế: "Dù không rõ danh tính vì ông chủ luôn giữ bí mật, nhưng tiểu nhân biết được ông chủ họ Cao."
"Quả nhiên... Được rồi mười lượng thôi mà." Thảo nào anh cứ thấy cách bày trí sòng bạc này lại đặc biệt như thế này hơn nữa còn bày ra trò hội viên tháng, chỉ có Cao Diện Sĩ mới nghĩ ra được việc kiếm tiền ngon ăn vậy thôi. Lâu Vĩnh Ninh lấy một nén bạc đưa cho tên người làm, gã hớn hở dẫn anh lên lầu hai.
Khung cảnh trên này hoàn toàn khác biệt dưới kia, không quá ồn ào cũng không quá đông đúc, tuy nhiên mấy tên công tử nhà giàu lại có sở thích hút thuốc lá nên mùi khói nghi ngút làm anh hơi khó chịu. Thuốc lá này chính xác là thuốc bằng lá tươi được sấy khô, người hút thường tự mang theo một cái tẩu thuốc riêng sau đó để lá khô vào một đầu chứa, huơ lửa đốt lên cho khói tản ra. Điểm đặc biệt là mùi vị rất phong phú, Lâu Vĩnh Ninh có thể thoang thoảng ngửi thấy hương cúc, hương huệ trắng và nhiều loại hoa khác.
Anh nhẹ xua tay để khói tản ra khỏi chóp mũi mình, tên người làm đưa cho anh mấy tấm thẻ gỗ tròn có vẽ chữ số la tinh: "Công tử dùng thứ này để thay thế ngân phiếu và bạc."
"Thú vị nhỉ..." Lâu Vĩnh Ninh miết ngón tay theo góc thẻ, mấy con số này anh thừa biết nên không mấy để ý lời giải thích của tên người làm nọ, anh liếc mắt nhìn xung quanh để tìm Lý Tuấn.
"Công tử... Hiểu chưa ạ?"
"Ừ." Lâu Vĩnh Ninh phất tay, tên người làm vui vẻ cầm nén bạc được anh đưa khi nãy xuống tìm trưởng quầy để nhận tiền thưởng, ở sòng bài này có quy định nếu bất kỳ người làm nào tìm được hội viên mới thì sẽ chia ba phần mười tiền phí.
Trong mười lượng đó, gã được nhận ba lượng, thảo nào tên người làm lại hí hửng tích cực với anh như vậy. Lâu Vĩnh Ninh bật cười, bây giờ thì anh có thể chắc chắn Cao Diện Sĩ rất biết kiếm tiền, hơn nữa số tài sản bí mật của hắn ta đang cất giấu ở nơi nào thì quỷ mới biết.
Anh rảo bước một vòng lầu hai, quan sát bọn họ chơi đủ thứ bài bạc. Có vài trò thì anh biết nhưng cũng có mấy trò anh không hiểu lắm, khoảng cách thời đại anh từng sống quá xa nên Lâu Vĩnh Ninh vẫn cần phải học hỏi nhiều.
Chợt, ở một góc nhỏ gần bình phong có giọng nói quen thuộc. Lâu Vĩnh Ninh chậm rãi bước đến, tiếng lộc cộc êm tai vang lên kèm theo là mấy tiếng nói xen lẫn vào: "Theo!"
"Không theo!"
"Được rồi, lật bài."
"Nhà cái thắng tay trước thua tay sau! Trần huynh Đẩy rồi nha, chỉ được lấy lại tiền cược."
"Xui xẻo thật..."
"Nào nào Trương huynh, lật bài đi chứ... Không lẽ thua hai tay luôn à? Vậy nhà cái ăn hết..."
"Xì! Hôm nay ra khỏi cửa quên coi hướng!"
Lý Tuấn cười ha hả gom đống thẻ gỗ ở trên bàn về khay chứa của mình, đối diện xung quanh gã là hai tên công tử lạ mặt, ăn vận cũng rất sang trọng. Bọn họ dường như vừa thua bài cửu nên thái độ rất khó chịu, sa sầm tối đen như mực.
Người họ Trần đó uống ngụm nước trà, hút lấy tẩu thuốc một hơi dài rồi nhả ra tạo thành làn khói dày đặc. Lâu Vĩnh Ninh hít phải nên ho khan mấy tiếng. Lý Tuấn giật mình khi trông thấy nhị công tử Lâu gia xuất hiện tại sòng bài Phát Tài, gã đứng hẳn dậy tay chân lúng túng: "Nhị... Nhị công tử..."
Lâu Vĩnh Ninh cười cười xua tay: "Trưởng quầy cứ chơi đi, đừng để ý đến tôi."
Lý Tuấn nét mặt đầy hoài nghi, anh biết gã còn cảnh giác lắm nên xòe bàn tay đang cầm thẻ gỗ ra, lập tức gã ồ lên: "Nhị công tử cũng thích mấy cái này."
"Ừ! Tôi muốn đến đây lâu lắm rồi nhưng hôm nay mới có dịp... Hay là trưởng quầy chơi cùng đi."
"Bàn này mỗi người chúng tôi cược mười lượng, không biết vị công tử đây có đủ khả năng?"
Lập tức người họ Trương khoanh hai tay trước ngực, bắn cái nhìn khinh bỉ tới. Lý Tuấn tặc lưỡi: "Trương huynh không biết đây là ai à? Nhị công tử Lâu gia Lâu Vĩnh Ninh, mấy trăm nghìn lượng ngài ấy còn vung ra chỉ để xây vườn hoa thì mười lượng bạc này nhằm nhò gì?"
Trương công tử và Trần công tử lập tức thay đổi nét mặt, bọn họ xởi lởi kéo ghế đến, Lâu Vĩnh Ninh cố tình chọn góc trong tường ngồi xuống. Anh cười trừ, không ngờ rằng cái danh ăn chơi phá của này lại có ích trong mấy tình huống này lắm chứ.
"Vậy... Chúng ta tăng tiền cược đi. Năm mươi lượng một ván!" Lý Tuấn hưng phấn đến mức giọng nói của gã cũng lên cao, những người xung quanh nghe được thì chú ý đến bàn của bọn họ. Hiếm lắm mới có người dám cược số tiền lớn đến như vậy, xem ra đều là mấy tên nhà giàu lắm tiền nhiều của.
Chẳng mấy chốc, xung quanh bàn bốn người nọ đã bị vây kín, ai nấy cũng cực kỳ thích thú xem trò vui. Đoán với nhau rằng người nào sẽ ra về trắng tay mang nợ ngập đầu.
Lâu Vĩnh Ninh mắng thầm trong lòng, cái tên khốn Lý Tuấn này mê bài tới điên rồi! Bây giờ gã làm như vậy khác nào tự cầm đá đập lên chân mình?
"Được thôi, một lần ra giá năm mươi lượng."
Lập tức, Trương công tử và Trần công tử cho người hầu đem ngân phiếu đến đổi thành hai rương thẻ gỗ. Lâu Vĩnh Ninh điềm tĩnh quan sát từng hành động cử chỉ của họ, sau đó liếc mắt sang Lý Tuấn đang gian xảo cười.
Hóa ra Lý Tuấn muốn thò tay vào túi của hai tên ngốc này để kiếm lợi. Vậy thì quá tốt rồi, thừa cơ này đánh vỡ lớp phòng thủ của gã.
Lý Tuấn sào mấy quân bài cửu trên bàn, tiếng va chạm lốc cốc vang lên rất lớn. Sau khi xáo trộn thì Lý Tuấn xếp thành khung, dân gian gọi là đống gỗ. Lý Tuấn thuần thục nhanh tay chia bài, mỗi người chơi được bốn quân cờ chia ra hai tay. Một tay cầm hai quân phân biệt bằng tay trước tay sau, tay trước có số nút thấp hơn tay sau, khi người chơi phân ra hợp lý rồi sẽ bắt đầu cược tiền với nhà cái tức Lý Tuấn.
Khi ngửa bài, cả hai tay của nhà cái lớn hơn thì toàn thắng, nếu hai tay thấp hơn thì toàn thua. Nhưng một tay thắng một tay thua thì Đẩy, nói nôm na dễ hiểu là hòa vốn với nhà cái, lúc ấy chỉ được nhận lại số tiền đã đặt cược.
Cái tên bài cửu cũng vì đặt theo số nút lớn nhất là chín, ở phương Tây và các nước khác thì họ gọi là cờ Domino. Trò này anh đã chơi qua rất nhiều lần nên không quá khó, hơn nữa còn phụ thuộc vào khả năng nhanh tay lẹ mắt để giở vài mánh lới. Lâu Vĩnh Ninh thầm quan sát, mọi ánh mắt đều dồn tập trung lên Lý Tuấn nên anh nhẹ nhõm đi phần nào, vừa hay góc Lâu Vĩnh Ninh ngồi có thể tránh được.
Ván đầu tiên mỗi người cược năm mươi lượng, Lý Tuấn nhìn bài rồi sau đó quan sát nét mặt họ, gã cười cười bỏ thêm hai thẻ mười lượng.
Trương công tử gật gù ném: "Theo!"
Tiếp sau đó thì Trần công tử gõ bàn nói: "Không theo..."
Riêng Lâu Vĩnh Ninh suy nghĩ mất một lúc, để bắt cá lớn phải thả dây dài, mới ván đầu nên anh không vội đành lắc tay: "Không theo."
Trương công tử bật cười: "Sao vậy? Bài nhỏ quá à?"
Lý Tuấn giở bài, gã lần lượt kiểm tra số nút trên tay trước và tay sau của những người khác, quả nhiên chỉ mới ván đầu mà Trương công tử đã toàn thắng chín nút còn Lâu Vĩnh Ninh và Trần công tử thua sạch.
Không sao không sao! Thua một lời hai, vẫn coi như chưa lỗ.
Với tâm thế đó, gã càng chơi càng hăng. Liên tiếp mấy ván sau, nhà cái toàn thắng. Lâu Vĩnh Ninh vẫn giữ vẻ mặt không chút gợn sóng đó, hiện tại trên người anh vẫn còn vốn chơi thêm hai ba vòng nữa, thời điểm tấn công có lẽ cũng đã tới rồi.
"Hay là chúng ta đều cược hết, bỏ nhà cái. Ai lớn nút nhất thì toàn thắng." Bất ngờ, nhị công tử nhà họ Lâu đưa ra đề nghị táo bạo, những người vây xem lập tức nghị luận xôn xao chỉ trỏ không ngớt. Lý Tuấn khẽ nhíu mày, nếu thay đổi luật chơi thì hắn rơi vào thế khó rồi.
"Được! Nhất trí!" Ba người hoàn toàn không phát hiện bản thân đã rơi vào cái bẫy anh sắp đặt từ trước.
"Năm mươi lượng."
"Theo!"
"Theo!"
"Theo!"
"Hai mươi lượng."
"Theo!"
Lâu Vĩnh Ninh giở bài, tay trước tay sau song cửu, toàn thắng số tiền hai trăm tám mươi lượng.
Lý Tuấn tặc lưỡi khó chịu, nhị công tử đã ăn liên tiếp hai ván rồi... Không ổn chút nào! Mình phải dứt khoát làm liều thôi.
Lâu Vĩnh Ninh liếc sơ qua ánh mắt gã, anh thầm mừng trong lòng cuối cùng gã cũng bắt đầu gian lận.
Đổi bài!
Từ lúc chưa ngồi vào bàn, anh đã phát hiện gã giấu bài trong ống tay áo rồi. Khi ấy anh khẽ đưa ngón tay chạm vào túi nhỏ bên trong ống tay của mình, sau đó lén lút tìm một bộ bài cửu lấy cắp hai ba quân nhét vào.
Hai ván toàn thắng vừa rồi Lâu Vĩnh Ninh đã rất thuần thục tráo bài trước mắt không biết bao nhiêu người. Kỹ thuật này anh đã tôi luyện được khi đi bàn chuyện làm ăn với đối tác nhất là những kẻ thích bài bạc, anh chỉ học vài mánh để cố tình thua trước bọn họ thôi, chủ yếu lấy lòng họ rồi dễ bề ký hợp đồng.
"Năm mươi lượng."
"Theo!"
"Hai mươi..." Lý Tuấn hăng hái cược trước, hai kẻ ngu ngốc kia tưởng rằng bài mình ngon ăn nên theo. Riêng anh thì từ bỏ sớm: "Không theo."
"Bài của ngài lắm à?" Lý Tuấn dò hỏi, anh không trả lời chỉ nhún vai để gã đoán mò. Đúng hệt như những gì anh nghĩ gã bắt đầu cược thêm tiền, cho đến khi gã Trần và gã Trương thu lại kiên định.
"Ngửa bài... Toàn thắng!"
Lý Tuấn đắc ý cười, sau đó hơn mười ván gã ta hầu như ăn trọn toàn bộ tài sản Trương công tử mang theo. Thua sạch đến mức chẳng còn chơi nổi nữa, gã Trương tức giận đùng đùng bỏ đi. Chỉ còn lại người họ Trần và Lâu Vĩnh Ninh, Lý Tuấn âm thầm nhìn đến chiếc rương chứa thẻ gỗ kia, xem chừng chỉ còn chưa đến phân nửa.
"Tiếp tục chứ?"
Lý Tuấn hỏi, Trần công tử muốn thu hồi lại tiền bị thua nên vẫn cứ đâm đầu. Kết cục thì cũng bị con cáo gian manh kia nuốt hết vác bộ mặt ủ rũ trở về.
Lâu Vĩnh Ninh chỉ cười cười: "Trưởng quầy giỏi thật đấy."
"Nhị công tử... Hôm nay ngài có cúng bái gì không? Ngài thua rất ít, hầu hết toàn Đẩy."
Lý Tuấn vừa vui vẻ đếm thẻ gỗ vừa hỏi, anh giúp hắn sắp xếp mấy tấm thẻ theo từng chồng lớn rồi đáp: "Không cúng bái gì hết."
"Vậy à?"
"Nhưng..."
Lâu Vĩnh Ninh chợt bâng quơ để lộ phần ống tay áo ra trước mặt gã, anh chỉ chỉ: "Trưởng quầy hiểu ý tôi chứ?"
"Ôi... Hóa ra nhị công tử là đồng đạo... Mục đích ngài làm vậy là gì?"
Anh kéo chồng thẻ gỗ tầm một trăm lượng kia về phía mình. Lý Tuấn gật gù: "Cũng được, xem như chúng ta hợp tác ăn ý. Nếu không nhờ nhị công tử đổi luật chắc Lý mỗ không gom được nhiều như vậy."
"Vậy... Ngày mai trưởng quầy có đến nữa không?"
"Nhị công tử muốn kiếm thêm?"
"Trưởng quầy thấy sao?"
"Tất nhiên là được rồi!"
Lý Tuấn mừng còn không kịp, bình thường gã chơi gian một mình thì cũng kiếm nhiều lắm là vài chục lượng tiền đã thua cược từ trước, bởi vì khả năng gian lận của gã chỉ là mấy kỹ xảo qua mắt mà thôi, càng dùng nhiều càng dễ bị lộ tẩy. Vì vậy nên gã mãi vẫn không tài nào hốt đủ bạc để trả nợ, mà chỉ nợ chồng thêm nợ mỗi lúc mỗi nhiều.
Nếu hôm nay không nhờ Lâu Vĩnh Ninh, có lẽ số tiền này đã không ẵm về tay được rồi. Gã bèn nghĩ tiếp tục thêm vài lần, chắc chắn sẽ giàu to. Nhưng gã chẳng hề hay biết, lòng tham không đáy của mình đã che mờ lý trí, không nhận ra được ý đồ sờ sờ ngay trước mắt. Sau khi đổi thẻ gỗ thành ngân phiếu, Lý Tuấn hào phóng chi trả toàn bộ khoảng tiền trà nước và thuốc, hai người họ lại tiếp tục đến tửu lầu ăn uống tìm kiếm con mồi để dụ dỗ.