Chết Nhưng Không Chết

Chương 3: Nhị công tử lâu gia




Tia nắng sáng dịu nhẹ từ bên khung cửa sổ bằng gỗ chiếu vào, soi lên làn da trắng bệch không chút huyết sắc nào của nam tử đang nằm trên giường. Hai hõm má hóp sâu vào như được phủ một lớp phấn xám xanh, đôi môi tái nhợt khô nứt giống mảnh đất đã lâu chưa được tưới nước.
Cánh cửa phòng mở ra, thiếu niên thân hình nhỏ gầy bưng một khay gỗ đến, trên khay gỗ là chén thuốc bốc nghi ngút khói. Thiếu niên đặt khay gỗ lên bàn, cẩn thận đỡ lưng nam tử tựa lên thành giường rồi mới bưng chén thuốc tới gần, từ từ thổi cho nguội, sau đó múc một muỗng nhỏ đưa đến bên miệng nam tử.
Giọt thuốc sẫm màu men theo kẽ môi tràn vào bên trong khoang miệng, vị đắng chát hòa lẫn với hương đông dược nồng nặc xộc lên. Nam tử đột nhiên ho sặc liên tục, lồng ngực phập phồng thở, mấy ngón tay dần động đậy được.
Thiếu niên hoảng hốt đặt chén thuốc sang bên cạnh, chạy ào ra bên ngoài lớn tiếng hét: "Công tử tỉnh rồi! Đại tiểu thư, đại tiểu thư!"
Anh dần dần hé mắt bởi tiếng ồn đang kéo đến, từ phía cửa có hơn ba bốn người chạy vào vây xung quanh chiếc giường. Anh mơ hồ nhìn bọn họ, trong lòng thảng thốt đến không nói thành lời được.
Đây là đâu? Các người là ai mà sao lại ăn mặc kì lạ như vậy? Cổ phục? Trâm cài tóc?
Anh chớp chớp đôi mắt ngỡ ngàng đảo một vòng nhìn xung quanh, khung cảnh trước mắt càng làm anh kinh hãi tột độ hơn nữa.
Rèm che bằng lụa? Bàn ghế gỗ điêu khắc tinh tế, xà nhà theo cấu trúc kiểu cổ, nền đất được lót gạch đỏ nung bằng đất, cả đệm lót lẫn chăn gối trên giường đều được may thủ công. Anh ngồi bật dậy, đưa tay lên sờ sờ khắp toàn bộ cơ thể, rồi túm lấy mái tóc dài ngang vành tai của mình, may quá vẫn như cũ. Anh càng không thể tin vào tình huống hiện giờ.
Là tưởng tượng! Hay là ảo ảnh? Mơ sao?
Những người vừa đến trông thấy nam tử làm hành động kỳ quặc, hai mắt ngờ nghệch môi liên tục mấp máy, họ lo lắng đến mức muốn phát khóc.
"Ninh nhi... Đệ... Đệ..."
Nữ tử mi mục như họa, mắt phượng nhu mì, nàng dùng khăn tay chấm chấm lên khóe mắt cay xè.
Anh nhận ra bóng dáng này, giọng nói này, anh đã từng nghe từ lúc hôn mê đến khi tỉnh lại. Anh vội vàng muốn bước xuống giường để xác thực một chuyện, thế nhưng chân chỉ vừa chạm đất thì đã mềm nhũn ra như cọng bún thiu.
Anh suýt té, người con gái vận cổ phục nhanh tay đỡ lấy anh, cô òa khóc: "Ninh nhi! Đệ muốn làm gì?"
"Gương... Cái gương..."
Thiếu niên nhỏ gầy nghe thấy thế liền lập tức vớ tay cầm lấy tấm gương đồng trên bàn, đem đến đưa cho anh.
Anh nhìn gương mặt phản chiếu của chính mình.
Đó là mình... Đây là mình... Không sai!
Thế nhưng, trên người mặc cổ phục trắng toát như trong mấy cái phim truyền hình cổ trang. Anh run tay đánh rơi gương đồng xuống sàn, nó vỡ nát, khiến cho những người xung quanh hoảng sợ.
"Chuyện gì đây? Các người là ai?"
Nghe nam tử nói như thế, người phụ nữ xinh đẹp lo lắng đưa tay giữ lấy bả vai đối phương: "Ninh nhi... Đệ... Đệ làm sao vậy? Đệ không nhận ra ta ư?"
"Tôi... Tôi xuyên không rồi sao?"
Anh lắp bắp hỏi, người nọ thấy anh như vậy thì òa khóc lên: "Ôi... Ninh nhi đáng thương của ta..."
"Nhị công tử bị mất trí rồi."
"Đào Đào! Mau đi gọi đại phu, nhanh lên."
Thiếu niên được gọi là Đào Đào nọ lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi. Nữ tử xinh đẹp chỉ có thể để anh thẫn thờ ngồi đó, không ai dám lên tiếng phá vỡ bầu không khí quá mức căng thẳng này, chỉ cho đến khi đại phu hoàn thành việc bắt mạch chẩn bệnh.
Họ mới lên tiếng hỏi: "Đại phu, công tử của bọn ta thế nào rồi?"
"Lão chưa thể chắc chắn, cần phải xem xét kỹ thêm."
Lão đại phu râu tóc bạc phơ ôm đồm lấy một cây kim châm ra, anh vừa trông thấy thì lập tức né tránh: "Ông tính làm gì?"
"Châm cứu đả thông kinh mạch."
"Tránh xa tôi ra! Tôi không bị gì hết."
"Vậy công tử họ tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà có những ai?"
Anh lúng túng đáp: "Tôi... Tôi..."
Anh chẳng biết phải đáp thế nào, vì anh phát hiện bản thân đã xuyên không rồi, đến một nơi xa lạ gặp toàn những người xa lạ. Bây giờ phải làm sao đây?
Lão đại phu thở dài, ông ra hiệu cho gia nhân áp chế không để anh giãy dụa: "Vì nhị công tử đã hôn mê hơn bảy ngày, thần trí không tỉnh táo, khí huyết tắc nghẽn nên cần phải châm cứu để lưu thông kinh mạch."
"Đừng! Ông dám dùng cây kim to đùng đó đâm vào người tôi à? Ông có phải là bác sĩ không thế? Đồ lang băm!"
Anh cật lực phản đối, thế nhưng sức một mình anh bì làm sao nổi với đám đàn ông cao to đen hôi này. Anh đành bất lực nhìn trên cơ thể mình bị người ta từ từ châm từng cây kim vào.
Thật là...
Sao mọi chuyện lại xảy ra theo hướng này chứ? Đồng ý là anh muốn sống, nhưng ông trời có cần phải đẩy anh về quá khứ xa xôi này không?
Lão đại phu chậm rãi cất kim châm, sau đó viết một đơn thuốc đưa cho người phụ nữ xinh đẹp nọ: "Một ngày sắt một than, uống trong năm ngày liên tục thì công tử sẽ khỏe sớm thôi."
"Đa tạ Lý đại phu, ông đi thong thả."
"Khách sáo khách sáo, ta lại ghi sổ, đến tháng cho người đem tiền qua y quán là được."
"Vâng..."
Người phụ nữ thở dài, ánh mắt vô cùng buồn bã nhìn đến Lâu Vĩnh Ninh đang nằm trên giường: "Ninh nhi..."
"Tôi là ai?" Anh hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, nếu ông trời đã đẩy anh vào tình thế này rồi thì cứ bắt đầu lại từ con số không vậy.
Cô nàng lại rưng rưng ngấn lệ: "Đệ thật sự không nhớ tỷ là ai ư?"
Anh lắc đầu: "Không..."
"Được rồi... Đệ nghe cho rõ."
Anh gật đầu.
Cô nói một hơi không ngừng nghỉ: "Đệ là Lâu Vĩnh Ninh, nhị công tử Lâu gia giàu nhất thành Huyễn Đô này, vừa được hai mươi bảy tuổi."
Chợt anh nhớ đến người mà anh đã gặp khi còn ở dưới lòng sông, hóa ra danh tính của anh ta đặc biệt như thế. Gương mặt giống đến từng li mà tên tuổi cũng không khác tí nào.
Chỉ là trùng hợp thôi sao? Có lẽ nào vì như vậy nên anh xuyên đến đây... Thay thế Lâu Vĩnh Ninh này?
"Ta là tỷ của đệ, Lâu Vĩnh Nhu, hơn đệ ba tuổi."
"Tỷ tỷ... Vậy năm nay... Cũng đã ba mươi sao?"
Lâu Vĩnh Ninh có hơi ngạc nhiên, theo hiểu biết của anh về thời đại phong kiến thì con gái vừa tròn mười sáu đã bị gia đình thúc ép gả đi. Họa may sinh ra trong những gia đình giàu có thì có thể kéo tới mười tám hai mươi là nhiều nhất, thế nhưng cô ấy vẫn còn chưa có chồng con gì sất, nên anh cảm thấy hơi lạ mà thôi.
Lâu Vĩnh Nhu hỏi: "Sao thế?"
Anh lắc đầu: "Không có gì... Vậy cha mẹ thì sao?"
"Mẫu thân đã qua đời từ khi sinh đệ ra, phụ thân của chúng ta là Lâu Cận Lâm, thương gia có tiếng nhất thành. Ngoài ra còn có..."
Lâu Cận Lâm! Đó cũng là tên của cha anh... Thật sự trùng hợp đến mức này sao?
Nói đoạn, cô ngập ngừng: "Còn có... Nhị bá Lâu Cận Hạc và biểu đệ Lâu Vĩnh Chính."
Anh lập tức ngồi bật dậy, gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, hai mắt trừng trừng miệng lắp bắp: "Cái gì?"
Lâu Cận Hạc? Lâu Vĩnh Chính? Sao lại là hai kẻ đó? Đến tận đây rồi mà vẫn gặp hai cha con xấu xa này ư?
Ông trời! Ông đang trêu ngươi tôi phải không?
"Có ai tên Lý Mỹ Lệ không?"
Anh hoài nghi hỏi, Lâu Vĩnh Nhu lập tức mừng rỡ: "Có phải đệ nhớ ra gì rồi không? Lý Mỹ Lệ là vị hôn thê của đệ, tương lai sẽ thành thân với đệ."
Anh bật cười cay đắng: "Mọi chuyện vẫn quay về quỹ đạo như cũ..."
"Sao cơ?"
"Không có gì... Đệ vẫn không nhớ gì hết."
Lâu Vĩnh Ninh lắc đầu, đại tiểu thư thấy vậy cũng chẳng muốn làm phiền anh nghỉ ngơi nên cho tất cả hạ nhân rời đi, chỉ để lại một mình Đào Đào để tiện bề chăm sóc.
Anh ngồi trong phòng một mình, hướng mắt nhìn ra khung cảnh sân vườn nhỏ bên ngoài. Những ký ức xưa cũ tựa hệt một cuốn phim chạy qua từ cảnh này đến cảnh khác, mọi thứ cứ như mới vừa xảy ra vào vài phút trước.
Lâu Vĩnh Ninh thở dài, Đào Đào nghe thấy liền lo lắng hỏi: "Công tử, người không khỏe chỗ nào sao?"
"Đào Đào đúng không?" Lâu Vĩnh Ninh liếc mắt đánh giá thiếu niên một lúc, mới lên tiếng hỏi.
Đào Đào ngoan ngoãn gật đầu, anh tiếp tục: "Năm nay là năm nào? Ai làm hoàng đế?"
Nghe anh hỏi thế, Đào Đào khó hiểu gãi đầu: "Công tử dám hỏi tên hoàng thượng..."
"Hửm?"
"Năm nay là năm Vũ Thiên thứ hai, hoàng đế là Tử Thiên Thành.""
Lâu Vĩnh Ninh nhíu mày, trong kiến thức hạn hẹp về sử học của anh chưa hề nghe qua vị hoàng đế này.
"Triều đại nào?"
"Huyễn triều!"
Đào Đào vừa trả lời xong liền che miệng để không khóc ra tiếng, nhị công tử của ta đã ngốc thật rồi! Đến chuyện này cũng không nhớ...
Lâu Vĩnh Ninh vò đầu bứt tóc, lẽ nào thế giới song song mà cái đám nhà khoa học điên đó luôn bàn tới là có thật sao?
Tuy kiến thức về sử học của anh không được tốt nhưng vẫn đủ để phân biệt được các triều đại đã qua, vậy mà nơi này, vùng đất mà anh đang đứng lại hoàn toàn...
Không - Có - Trong - Sử - Thi!
Liệu ở ngoài đó, còn có thứ gì kỳ lạ nữa đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.