Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 15: Công tâm diệu kế, cam nguyện thần phục




Dịch bởi Maroon
Sở Sở đứng đó thật duyên dáng, nhưng khí thế lại không hề yếu nhược, nhìn chằm chằm vào Vô Ngôn.
“Ồ? Sở Sở quận chúa rất có kiến giải.” Vô Ngôn như cười nhưng không cười nhìn ta, tán thưởng Sở Sở nhà ta, hắn hỏi tiếp, “Xin hỏi quận chúa, thế nào gọi là quốc phú? Còn cái gì là binh cường?”
Cái tên Vô Ngôn này thực đúng là kẻ thích gây sự, mấy cái này làm sao mà giải thích?! Ngươi nếu đã tự hiểu thì được rồi!
Ta ngẩng đầu liếc nhìn Sở Sở, quả nhiên mặt Sở Sở lộ vẻ khó xử, môi mím chặt.
Aizz, bảo một học sinh cao trung mới mười lăm tuổi đã xuyên không đến trả lời loại vấn đề này, quả thực có chút quá đáng, ai có thể nghĩ đến chuyện bản thân bị xuyên không, để mà rảnh rỗi không có gì làm đi đọc binh thư xem trận pháp bổ sung kiến thức chứ?! Cũng chỉ có người như ta mới có thể mất công tìm tòi một phen mà thôi.
Hiện tại vấn đề phát sinh rồi, giúp hay là không giúp Sở Sở đây. Nếu giúp, vậy là ta đã tự động tự nguyện nhảy vào cái bẫy của lão hồ ly tinh Vô Ngôn; còn không giúp, thì cũng chỉ có Sở Sở nhà ta xấu hổ, Ngọc Quốc của ta cũng mất thể diện.
Aizzz, đây thực sự là một vấn đề!
Được rồi, liều vậy!
“Sở Sở, ở đây lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện vậy?”
Trong nháy mắt vô số cặp mắt nhất tề quét về phía ta. Không sai, ai có thể nghĩ đến ta vừa mở miệng đã giở giọng răn dạy Sở Sở chứ.
Biết sao bây giờ, dù thế nào cũng phải bảo vệ được một người! Tất cả mọi người đều biết Thượng Quan Lăng chẳng tốt đẹp gì, vậy ta đây liền làm một ác nhân cho đến cùng vậy!
Sao mà ta đáng thương như vậy, tinh khiết thiện lương như vậy, ọe…
“Còn không ngồi xuống!” Cuối cùng ta còn bồi thêm một câu, “Thật làm cho Ngọc Quốc chúng ta mất mặt!” Hình tượng này đủ ác độc rồi đây?!
Quả nhiên đúng như dự đoán, đôi mắt vàng của Hiên Viên Tiêu ném cho ta một cái nhìn lạnh lùng sát nhân, còn Đông Phương Cửu thì nhìn ta chằm chằm tư lự.
“Khụ...” Ta đằng hắng, cao giọng nói, “Phàm trị quốc chi đạo, trước tiên phải làm cho dân giàu, dân giàu thì cũng dễ trị; nước giàu thì binh cường, binh cường thì chiến thắng, chiến thắng thì đất rộng; dân làm nông phải khai khẩn ruộng đất, ruộng khẩn xong thì nhiều lương thực, lương thực nhiều thì nước giàu.”
Trong điện nổi lên những tiếng rì rầm, đại bộ phận đều nhìn ta vô cùng kinh ngạc, bọn họ dù có chết đi sống lại cũng không thể tin nổi ta có thể kiến giải được như vậy.
Thở phù một cái, ta cười haha nhìn về phía Vô Ngôn, “Bất quá, ha ha, binh pháp vĩ đại như vậy đích thực không phải do Thượng Quan Lăng nghĩ ra được.” Quay mặt về phía Đông Phương Cửu, ta cười, rồi lại cười, ta ra sức cười, “Cái này còn phải cảm tạ Cửu Vương gia Lương Quốc, nếu không nhờ diệu ngôn của Cửu Vương gia ba năm trước, Thượng Quan Lăng làm sao dám ở trước mặt phụ hoàng khoe khoang khoác lác chứ?!”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú cứng đờ của Đông Phương Cửu, ta hài lòng vô cùng. Cho các ngươi xâu xé lẫn nhau, tránh nhắm vào ta và Sở Sở nữa!
Vô Ngôn cười nói tiếp, “Cửu Vương gia quả nhiên không phụ sự trọng vọng của Lương vương!”
Đông Phương Cửu vô cùng lúng túng, hắn có không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận. những ánh mắt mọi người lia về phía hắn đều vô cùng kính phục và ngưỡng mộ. Đương nhiên, quay lưng đi thì 80% không phải như vậy.
Bữa tiệc Hồng Môn Yến này cuối cùng cũng kết thúc. Lê tấm thân mệt mỏi rã rời, cộng với tâm hồn đầy thương tích, ta và Sở Sở lặng lẽ trở về tiểu các.
Ta biết Sở Sở giận ta rồi, ta ở trước mặt mọi người “quở mắng” nàng, trong lòng nàng không thoải mái cũng là tự nhiên thôi, nhưng ta đâu còn cách nào khác, “tại kỳ vị mưu kỳ chức[1]” mà, Thượng Quan Lăng vốn là một nữ nhân hung ác độc địa, đối với Thượng Quan Sở Sở hận thấu xương, ta có thể không nói gì nàng ta mà được sao? Thượng Quan Lăng chịu để yên cho Thượng Quan Sở Sở nổi trội hơn sao?! Hơn nữa, chẳng phải ta lúc đó đã bảo vệ nàng sao! Lão hồ ly tinh Vô Ngôn kia tuyệt đối chẳng tốt đẹp gì, vậy nếu như Sở Sở đưa ra được cách giải quyết, chắc chắc kết cục thê thảm, chỉ có thể giơ đầu chịu báng mà thôi.
“Sở Sở...” Ta cọ a cọ a, cọ vào người Sở Sở, giọng đầy u oán gọi tên nàng.
“Công chúa có chuyện gì?” Thượng quan Sở Sở lạnh lùng trả lời.
Ách... Quả nhiên giận rồi. “Sở Sở, tỷ giận muội sao, người ta là vì bảo vệ tỷ mà, người ta sợ lão hồ ly Vô Ngôn nhắm vào tỷ mà...” Ta túm chặt ống tay áo rộng thùng thình của Sở Sở, lắc qua lắc lại, “Sở Sở! ~~~ người ta biết tỷ học rộng tài cao, nhưng bây giờ chưa phải lúc để bộc lộ thực lực của tỷ! Chờ hai chúng ta trở về Ngọc Quốc rồi, tỷ có thể thoải mái phát huy sự thông minh tài trí của mình! ~~ “
Sở Sở suýt bị ta lắc cho choáng váng, hoặc cũng có thể là thực sự mềm lòng, ôn nhu nói với ta: “Được rồi, tỷ biết Lăng nhi có lòng tốt, là bản thân ta... tại ta nóng lòng...”
Aizz, trên đời sao lại có một cô nương hiền lành lại hiểu chuyện như Sở Sở vậy chứ, aizz, tên thất phu Hiên Viên Tiêu này thật là có phúc khí mà! Ta âm thầm lắc đầu, cảm thán thay cho Sở Sở.
Nửa đêm canh ba, ta mới triệu Ất – tùy tùng đi cùng chúng ta tới Ngôn Quốc đến. Giáp thì lưu lại cho Thượng Quan Thiên – đệ đệ đáng yêu của ‘ta’ rồi, dù sao xét theo trình tự, thì võ công của Giáp giỏi hơn Ất, dù thế nào thân làm chị như ta đây cũng phải chiếu cố đệ đệ của mình trước a! Aizz, ta quả thực quá thuần lương rồi! Thật là thuần lương! ~~
“Công chúa!” Ất khom người thi lễ.
“Bính và Đinh, đã liên hệ được chưa?” Ta nhẹ giọng hỏi.
“Hồi công chúa, Bính vẫn chưa có tin tức, Đinh đang ở bên ngoài chờ công chúa tuyên triệu!”
“Ừm... Trước tiên truyền Đinh vào đây!” Bính vì sao lại không có tin tức?! chẳng phải đi cùng với Đinh sao?! Lẽ nào đã bị bắt rồi?
Một bóng đen từ ngoài cửa sổ vọt vào, quỳ gối trên mặt đất.
“Nô tài làm việc yếu kém, xin công chúa trách phạt!”
Oh, oh, thì ra hắc y nhân này chính là Đinh của Giáp Ất Bính Đinh trong truyền thuyết. Ha ha, quả là tàn khốc a.
“Đinh, đứng lên rồi nói.” Ta phân phó nói.
“Nô tài không mặt mũi nào đối mặt với công chúa, chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội.” Đinh vẫn quỳ trên mặt đất, không chút động đậy.
“Được rồi! Đứng lên trả lời?!” Ta nhỏ giọng phẫn nộ quát. Không tỏ ra chút uy nghiêm, thì hắn sẽ không nghe lời! “Nói đi, ngươi và Bính vì sao lại thất lạc nhau? Hay là Bính đã…”
Đinh chậm rãi đứng lên, trả lời, “Nô tài và Bính lẻn vào Ngôn Quốc mấy tháng, ngay cả hoàng cung Ngôn Quốc bọn nô tài cũng đã tìm kiếm cẩn thận ba lần, nhưng vẫn chưa tìm được ‘Hậu Hắc binh pháp’ trong truyền thuyết…”
Lời vô ích, có thể tìm được mới là lạ, làm gì có.
“Sau đó nô tài và Bính đoán rằng, binh pháp ấy có thể sớm đã được Ngôn Quốc tìm thấy, một cuốn binh pháp có một không hai như vậy chắc chắn được Ngôn Quốc coi là chí bảo, như vậy có thể, có thể sẽ được cất giấu ở chỗ của quốc sư Ngôn Quốc…”
“Cái gì?! Các ngươi sẽ không ngốc đến mức tới chỗ Vô Ngôn lục soát đó chứ?!” Trời ạ, vậy hai ngươi còn có một người sống sót trở về thì đúng là nhờ thần thánh phù hộ rồi!!
Đinh rõ ràng giật thót mình, chậm rãi gật đầu.
Aizz… Đây chẳng phải là gây phiền toái cho ta sao, vốn không muốn tiếp xúc nhiều với con hồ ly tinh Vô Ngôn đó, giờ thì hay rồi, các ngươi tạo cơ hội cho ta tiếp xúc với hắn!
“Công chúa, nô tài và Bính làm việc yếu kém, xin công chúa trách phạt! Nô tài nguyện lấy cái chết để tạ tội!” Nói xong, Đinh lại quỳ trên mặt đất.
“Được rồi, được rồi! Nhớ kỹ, các ngươi đều là tâm phúc, thuộc hạ của bổn cung, chứ không phải nô tài; bổn cung tín nhiệm các ngươi. Thất bại nho nhỏ là chuyện bình thường, bổn cung kỳ vọng biểu hiện sau này của các ngươi.” Nhìn ánh mắt không thể nào tin nổi của Ất và Đinh, ta cười cười, nói tiếp, “Bính là huynh đệ các ngươi, cũng là phụ tá không thể thiếu của bổn cung, bổn cung nhất định sẽ đi cứu hắn, chỉ cần hắn vẫn còn sống, bổn cung có thể đem hắn cùng chúng ta trở về Ngọc Quốc.”
Nếu như lúc đầu các ngươi chỉ sợ “Thượng Quan Lăng”, thì khi “ta” đã trở thành chủ tử, phải phục tòng.
Như vậy bây giờ ta muốn các ngươi thật sự quy thuận Thượng Quan Lăng, kính nể ta, tin tưởng ta, chỉ có trong lòng khuất phục rồi, mới có nỗ lực trăm phần trăm, mới có biểu hiện xuất sắc nhất trong hành động.
Nhìn hai người Ất, Đinh đứng ngây ra vì cảm động, trong lòng ta vẫn có chút băn khoăn.
Chiêu “Công tâm kế” này cũng thành công một chút rồi sao?
Aizzz, điều này chỉ có thể chứng minh, “ta” trong quá khứ quá “nghiêm khắc”, nên mới chưa từng khiến cho hai tên nhóc thật thà này có vẻ mặt hớn hở như vậy!
Hay là ta hiện tại quá thuần lương a?! Ta chỉ dùng một chút tâm tư nhỏ xíu xìu xiu, một chút thủ đoạn nhỏ xíu xìu xiu mà thôi, binh pháp mà, phải vận dụng sáng tạo, ứng dụng đổi mới a! Aha ha ha ha ~~ aizzz, tính toán tiếp, ngày mai nên áp dụng binh pháp gì với Vô Ngôn đại quốc sư đây? Hay là chọn một kế trong ba mươi sáu kế?! …
[1] Ở vị trí nào thì phải làm đúng chức trách của mình 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.