Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 4: Bão táp chưa yên, sóng gió lại nổi




Edit: Sunshine | Vivien Levy
Ta còn chưa kịp đứng lên khỏi mặt đất, bên tai đã liền truyền đến thanh âm lãnh khốc của Đông Phương Cửu. Thanh âm này có thể nói là lạnh thấu xương, khiến ta bất giác toát mồ hôi.
“Thượng Quan Lăng, ngươi nghĩ như vậy là có thể đi rồi sao?” Đông Phương Cửu trong tay ôm Thượng Quan Sở Sở, sắc bén nhìn Thượng Quan Lăng cô độc đang đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong, lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân vẫn là chưa đủ? Không sợ ta gây trở ngại cho ngươi hay sao?!” Vốn ta còn định nói thêm câu nữa, “đừng quên tình địch của ngươi là Hiên Viên Tiêu nha!”. Nhưng lại sợ hắn một chưởng đánh chết, ta mới liền nhịn xuống.
Đông Phương Cửu trong phút chốc do dự, sau cười nói: “Thượng Quan Lăng, ngươi đúng là một nữ nhân rất thông minh, bổn vương chiếm được Sở Sở rồi, ngươi cho rằng Hiên Viên Tiêu liền sẽ yêu ngươi?”
“Là của ta tự nhiên chính là của ta, không phải của ta dù có cưỡng cầu cũng không được, cho nên ta quyết định — buông tha cho Hiên Viên Tiêu.” Ánh mắt ta hạ xuống, tỏ rõ tâm tình là đã có chút hối hận. Diễn trò cũng thật mệt a, ta thực ghét mấy cái lời kịch trâm trạng thế này! Ta chính là chuyên về ngược văn, khi nào lại biến thành phiến tình rồi! Thật đáng buồn……
Đông Phương Cửu ánh mắt sau khi di chuyển nhìn khắp một lượt Thượng Quan Lăng, mới từ từ mở miệng nói: “Thượng Quan Lăng, bổn vương thực hoài nghi……”
Hoài nghi cái gì?! Ta là giả?! Không phải chứ! Dù cho các ngươi có hỏi ta thế nào, ta cũng biết hết thảy về nơi này, các ngươi biết cái gì thì ta cũng biết cái đó, hắc hắc, thậm chí cái các ngươi không biết nhưng ta thì lại biết, tỷ như Ngôn quốc có một Thần y kêu là……
“Bổn vương hoài nghi rằng…… Hiên Viên Tiêu có lẽ sẽ yêu ngươi đấy.”
Sặc chết! Yêu cái gì mà yêu! Đồ nam nhân thối! Đợi bổn cô nương trở về sẽ viết cuốn [ Nữ quyền thiên hạ ] ngược đãi đến chết các ngươi!
Không để ý tới hắn nữa, ta lại bước đi.
“Làm gì thế!” Ta quay đầu lại, người này lại có thể vừa ôm Thượng Quan Sở Sở mà còn bắt lấy được cánh tay ta, rốt cục hắn có phải người nữa hay không!
“Sở Sở cần chữa thương, ngươi mau gọi ngự y đến đây.” Dứt lời Đông Phương Cửu tự nhiên đem Thượng Quan Sở Sở đặt nằm lên giường Thượng Quan Lăng.
Tới địa bàn của ta mà còn dám kiêu căng như vậy! Ta… phải – nhịn……
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nữ tử báo thù ba mươi năm cũng không vãn, ta sẽ ghi nhớ ngươi!
“Người đâu, truyền ngự y!” Ta hô.
Đừng nhìn người cổ đại giao thông lạc hậu, rồi thông tin bất tiện, chứ tốc độ cũng không hề chậm nha.
Chính là…như thế nào tới không chỉ ngự y lão nhân, còn có một thân nam hài tử áo dài xanh nhạt, đầu thúc kim quan vô cùng xinh đẹp?!
Chẳng lẽ Thượng Quan Thiên, đệ đệ của “Ta”?
Ta còn đang băn khoăn, nam hài kia đã liền phi thân hướng đến cạnh ta, miệng hô: “Hoàng tỷ, người, người rốt cục đã trở lại! Hoàng tỷ người bị bệnh hay sao? Mau cho Lữ ngự y khám xem!”
Ách…… Đứa nhỏ này còn ôm lấy ta…nhờ Thượng Quan Thiên ngươi mau mau trưởng thành được không, còn cùng cái mặt như búp bê này, chẳng trách Ngọc quốc chúng ta trong Tứ quốc trung thực lực được xem yếu nhất, mấy tên kia…sài lang hổ báo thì ai lại sợ ngươi a! Ai, đáng thương quá.
“Hoàng tỷ không sao, nhưng ngươi xem, đã muốn làm Ngọc quốc hoàng đế thì phải có phong thái đế vương chứ, mau buông tay ra nào, đừng ôm tỷ.” Ngươi mà còn ôm nữa thật sự sẽ làm ta đổ bệnh mất.
Thượng Quan Thiên vẫn nhất quyết không chịu buông tha Thượng Quan Lăng. Nhưng lúc này liền chú ý tới Thượng Quan Sở Sở đang nằm trên giường Thượng Quan Lăng, đứng cạnh bên là Đông Phương Cửu – Cửu hoàng tử của Lương Quốc.
“Đông Phương Cửu, ngươi tới Ngọc quốc ta làm gì?” Trong chớp mắt Thượng Quan Thiên toát ra khí thế bậc đế vương vô cùng trang nghiêm.
Đông Phương Cửu cười nói: “Bổn vương đặc biệt tới thăm bằng hữu.”
“Làm phiền Cửu vương gia di giá tới Sở Dật Các.” Thượng Quan Thiên vẫn luôn phản cảm với Đông Phương Cửu, mà cả Hiên Viên Tiêu hắn cũng không thích, bởi hai người này luôn chống đối lại Quan Lăng, hơn nữa cũng không phải hảo bằng hữu của hắn.
“Ha ha, Ngọc đế, đáng tiếc…… bằng hữu Bổn vương tới thăm lần này là Lăng Vân Cung chủ nhân.” Đông Phương Cửu nói xong, liền chăm chú cười nhẹ nhìn Thượng Quan Lăng – “Lăng Vân cung” chủ nhân.
Thượng Quan Thiên nghi hoặc nhìn Thượng Quan Lăng.
Hai người bọn họ đều chờ nàng trả lời.
“Khụ khụ…… Cửu vương gia đúng thật là có tới cung của ta.” Ta còn có thể nói thế nào nữa, Đông Phương Cửu đáng chết!
“Hoàng tỷ…… Hắn không phải…… Ngươi không phải……” Hắn không phải chán ghét ngươi, ngươi cũng chán ghét hắn sao?! Như thế nào lại biến thành bằng hữu?!
“Được rồi được rồi, việc này về sau hoàng tỷ sẽ giải thích với ngươi.” Ta đi đến bên cạnh Thượng Quan Thiên, dùng dáng vẻ tỷ tỷ thương yêu mà sờ sờ đầu của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói.
“Được.” Thượng Quan Thiên cũng thấp giọng đáp. Hiện tại phụ hoàng đã không còn, chỉ có hoàng tỷ là người thân duy nhất của hắn, hoàng tỷ nói cái gì hắn cũng đều nghe hết. Hắn từ nhỏ đã luôn tin tưởng Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Lăng cũng hết mực thương yêu người đệ đệ này của nàng.
Thượng Quan Thiên có lẽ là người duy nhất được Thượng Quan Lăng đối xử tốt. Không có chút gì tư tâm yêu đương, hoàn toàn đều là máu mủ tình thâm.
“Lữ ngự y.” Ta kêu lão ngự y vẫn đang quỳ dưới đất.
“Có vi thần” Lữ ngự y ngẩng đầu rồi lại cúi đầu nói.
“Lữ ngự y, ngươi tới xem xem Sở Sở thương thế ra sao.” Ta phân phó.
“Là…Sở Sở công chúa chỉ bị thương một chút ngoài da, không có gì đáng ngại.” Lữ ngự y cung kính bẩm báo với Thượng Quan Lăng. Tuy rằng qua cách trưởng công chúa đối xử với Thượng Quan Sở Sở khiến hắn cũng có nhiều nghi hoặc, nhưng là vì phục vụ hoàng gia, nguyên tắc hàng đầu chính là chủ nhân không nói, nô tài không hỏi. Điểm ấy thì hắn tuyệt đối biết!
“Được rồi” Ta gật đầu lên tiếng, lúc này Đông Phương Cửu nhà ngươi yên tâm rồi chứ! Liếc mắt sang Đông Phương Cửu, vừa khéo đụng phải ánh mắt hắn, không biết làm sao ta liền quay qua Lữ ngự y bồi thêm một câu: “Lữ ngự y, ngươi mau đem giường gỗ tốt nhất giao cho Sở Dật Các, để cho Sở Sở hảo hảo điều dưỡng.”
Lữ ngự y khom người chắp tay, trả lời: “Thần tuân lệnh.”
Ta phất tay, Lữ lão đầu thi lễ xong liền lui xuống.
Hiện tại trong tẩm cung chỉ còn lại ta, Đông Phương Cửu cùng Thượng Quan Sở Sở đang hôn mê là ba người.
Thượng Quan Thiên cũng  bị ta tìm vài lý do làm cho hắn đi về trước.
“Đông Phương Cửu, giờ thì ngươi đã vừa lòng chưa?”
“Ha ha.”
“Ngươi cười cái gì?! Nhanh chóng ôm Sở Sở của ngươi cút khỏi chỗ ta nhanh.”
Không nghe thấy ta bảo Lữ ngự y đem giường gỗ tốt nhất đưa đến chỗ ở của Thượng Quan Sở Sở rồi sao? Đừng có ở chỗ của ta mà đợi, cả ta và ngươi nhìn thấy nhau đều rất khó chịu a.
“Hảo.”
Thật lâu sau, ta mới nghe được cái từ này, sau đó chỉ thấy Đông Phương Cửu ôm lấy Thượng Quan Sở Sở dần dần xa khuất tầm mắt.
Than dài một hơi, cuối cùng trong lồng ngực cũng giảm bớt một chút ấm ức.
Thế giới của ta rốt cục đã im ắng trở lại, ta cần phải làm rõ suy nghĩ một chút, cẩn thận mà an bài tương lai…
Ghế dựa ta còn chưa kịp ngồi thì chợt nghe thấy một tiếng nói bén nhọn, vang vọng cả Lăng Vân cung của ta.
“Công chúa!~~~~~~~~~”
Tiểu thái giám này có phải chính là tâm phúc của Thượng Quan Lăng cực kỳ được sủng ái Tiểu Phúc tử?! Bằng không cũng không còn ai dám ở Lăng Vân cung này mà hô to gọi nhỏ như thế.
“Tiểu Phúc tử, ngươi nói nhỏ một chút, suýt nữa thì hù chết Bổn cung rồi!” Ta quát.
“Công…công chúa, Hiên Viên…… Kim quốc …… Hiên Viên Tiêu đang đến đây!” Tiểu Phúc tử nửa nằm nửa quỳ sấp trên mặt đất, không biết hắn là do bị Thượng Quan Lăng doạ cho sợ tới mức này, hay là bị danh tiếng Hiên Viên Tiêu làm kinh hồn bạt vía, cự nhiên thanh âm đều hết sức run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.