Lời nói của Hiên Viên Tiêu khiến ta nhớ tới một người, một vị tiên nhân đã từng thực sự cầm tù ta, giam lỏng ta, Âu Dương Vân.
Khi đó, hắn cũng khoan thai nói, vậy thì ngươi hãy thay Lăng nhi ở lại bên cạnh ta.
Ta căm hận loại mệnh lệnh ôn nhu này.
Ta không phải là nữ chính trong tiểu thuyết!
Cũng không phải loại người hễ trông thấy trai đẹp cường thế nhưng đôi khi trở nên dịu dàng thì sẽ chảy nước miếng!
Ta là một con người, một cô gái chân thật, có tri quan, biết mình yêu thích gì, thích người khác đối tốt với mình, thích được nâng niu, được sủng ái.
Ta thích người khác dùng tấm chân tình từng chút một lặng lẽ cảm hóa trái tim ta, cuối cùng thu phục tình cảm ta.
Vân tiên nhân, có lẽ là người ta có thể yêu nhất khi vừa mới đến nơi này.
Vẻ ngoài tuyệt mỹ, khí chất như tiên, đôi mắt không vương chút tạp niệm trần thế nào.
Đáng tiếc, phương thức biểu đạt sự yêu thích của hắn khó mà tiếp nhận nổi.
Cho nên, để vuột mất.
Có lẽ, có vài người, một khi để vuột mất, sẽ không thể có lại nữa.
“Hiên Viên Tiêu, ngài là bậc đế vương, việc gì nên làm, việc gì nên từ bỏ, chắc ngài hiểu rõ hơn ta.” Ta nhìn bóng lưng hắn, bình tĩnh nói.
Hiên Viên Tiêu dừng bước, nhưng không xoay người lại, dường như hắn suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi mở miệng: “Đông Phương Cửu có thể nhảy núi vì nàng, ta cũng có thể; hắn đã chết, nhưng ta còn sống.”
Trên cánh tay trái truyền tới cơn đau âm ỉ, ta có thể cảm nhận rõ mồn một cổ độc đang từ từ lan ra trong cơ thể ta.
“Huynh ấy không chết. Sẽ không chết đâu.” Ta nói.
Hiên Viên Tiêu cười khẩy: “Một kẻ tự phế võ công lại bị người ta đâm một kiếm rơi xuống núi, nàng cảm thấy có thể sống sót sao?”
Thét gào phẫn nộ, ta rít lên với Hiên Viên Tiêu: “Còn không phải do ngươi sao! Tất cả là tại ngươi! Nếu ngươi có thể kéo huynh ấy… Nếu ngươi… Ngươi là tên ích kỷ cực độ!”
Hiên Viên Tiêu xoay người tao nhã, nhìn ta, cười lạnh nói: “Nàng nói rất đúng, trẫm là bậc đế vương, nên đối phó với quân địch thế nào, trẫm hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.” Đôi mắt vàng chớp nhẹ, hắn thay đổi giọng điệu vặn lại ta, “Nàng cho rằng nếu ngày đó đổi lại ta ở vào tình cảnh nguy hiểm, Đông Phương Cửu sẽ đưa tay ra cứu ta sao?”
Ta bỗng lặng người, nhìn vào mắt hắn ta nhất thời không biết nên trả lời sao.
Đúng vậy, bọn họ đều nói với kẻ địch của mình sẽ thống nhất thiên hạ.
Kình địch.
Nhưng…
Bỗng dưng, ta bật cười, lồng ngực rung lên vì tiếng cười của ta, ta nhìn Hiên Viên Tiêu với ánh mắt gần như kiêu ngạo, ta nói: “Huynh ấy nhất định sẽ cứu ngươi.” Ta khẽ ngẩng đầu lên xoay người đi, ta không muốn thứ chất lỏng trong suốt chua xót trong mắt ta rơi xuống không đúng lúc.
Đúng thế, tên ngốc kia nhất định sẽ làm thế, bởi vì ta cũng đang gặp nguy hiểm.
Tên ngốc kia ngốc như vậy, hắn sẽ không đánh cuộc với một phần vạn nguy hiểm của ta.
Tên ngốc kia thông minh như vậy, hắn biết ta thích thứ gì, không thích cái gì.
Tên ngốc kia…
Trong nháy mắt, Hiên Viên Tiêu dường như hiểu ra hắn và Đông Phương Cửu rốt cuộc khác nhau ở điểm nào, dường như đó là một khoảng cách không thể vượt qua.
Trong chính điện Dật Thanh Cung đột nhiên lặng ngắt như tờ, trong điện tựa như bị rút chân không, bất kỳ thanh âm, động tĩnh nào cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.
Hai người trong điện cứ đứng đó rất lâu, mãi đến khi giọng nói của Lộc Hải vang lên bên ngoài điện.
“Hoàng thượng, Sở Sở quận chúa tới rồi.”
Ta và Hiên Viên Tiêu đồng thời cùng giật mình, tiếp đó, một nét cười thoáng hiện lên nơi khóe mắt ta, trong khi một nét ưu sầu thoáng hiện lên nơi chân mày hắn.
Không đợi Hiên Viên Tiêu có phản ứng, ta sớm đã cất bước ra phía ngoài điện, miệng hí hửng gọi: “Sở Sở! ~~~ “
Bỗng nhiên đôi mắt ngập tràn ý cười dịu dàng của Thượng Quan Sở Sở trở nên lạnh nhạt, nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn người đang đi về phía nàng, trong đôi mắt đẹp ấy lại vô vàn tươi tắn.
Là Thượng Quan Lăng chạm vào nàng trước, còn nàng thì liếc nhìn Hiên Viên Tiêu trước, sau đó mới chậm rãi giang hai cánh tay ôm Thượng Quan Lăng.
Nàng nhẹ nhàng gọi: “Lăng nhi…” Vì sao cô còn sống? Vì sao thế!
Ta buông Sở Sở ra, đi vòng quanh nàng mấy vòng, nghiên cứu tỉ mỉ xong, mới hài lòng gật đầu: “Ừm, vẫn ổn, không gầy không gầy, xem ra không bị ức hiếp.”
Hiên Viên Tiêu đứng phía sau ta lạnh lùng hừ một tiếng.
“Sở Sở đi thôi, chúng ta tới chỗ của muội tâm sự!” Ta kéo tay nàng, nói rất vui vẻ, màn sương u ám ban nãy nhờ có sự xuất hiện của nàng đã trở thành hư không.
Chị em, thật vô cùng quan trọng.
Tình bạn, chớ đợi đến khi mất đi tình yêu mới bù đắp.
Sở Sở nhíu hàng lông mày lá liễu, liếc nhìn ta với vẻ khó xử, lại nhìn về phía Lộc Hải, nhỏ giọng nói: “Lăng nhi, muội ở Dực Khôn Cung, thuộc Tây Lục Cung, tỷ đến… Sợ rằng không thích hợp…”
Tây Lục Cung? Ờ, có vẻ như không thích hợp lắm, đó là nơi ở của phi tử Hiên Viên Tiêu. Ồ, chẳng lẽ Sở Sở nhà ta đã lấy chồng rồi?!
Không đúng nha, nàng chưa vấn tóc lên mà!
Thôi, chờ ổn định xong ta sẽ hỏi nàng kỹ lưỡng.
Ta cười hì hì kéo tay Sở Sở, nghiêng đầu nhìn về phía Lộc Hải, hỏi: “Vậy hãy để Sở Sở tới chỗ ta đi, tới Trường Lạc Cung, Lộc Hải công công, phiền ông dẫn đường trước.”
Ta kéo Sở Sở nhưng nàng bất động, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt nàng kinh hãi.
Sao vậy?
Ta nói sai gì sao?
Liếc Hiên Viên Tiêu một cái, thấy hắn cũng cụp mí mắt xuống, không nhìn ra vẻ mặt của hắn.
“Vâng, vậy để lão nô…” Lộc Hải dừng lại, nhìn về phía hoàng đế bệ hạ của mình, Hiên Viên Tiêu khẽ thở hắt ra, căn dặn Lộc Hải, “Sau này nàng chính là Lăng chủ tử. Đưa nàng đi đi.”
Lộc Hải khom mình, đáp “Dạ”.
Ta cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, cách xưng hô Lăng chủ tử không sao, ta đã được gọi là chủ tử quen rồi, nếu bất kỳ ai trong cung gọi thẳng tên ta, có thể ta còn phải mất hai giây để phản ứng.
Nếu như cách xưng hô không có vấn đề, vậy vấn đề nằm ở chỗ…
“Nơi ta ở là chỗ nào vậy?” Ta nhìn thẳng vào Hiên Viên Tiêu hỏi hắn.
Hắn đáp: “Trường Lạc Cung.”
Ta muốn đánh hắn, Trường Lạc Cung? Ngươi cho ngươi là Hán Vũ Đế à, lại còn Trường Lạc cung! Sao ngươi không xây cả tòa kim ốc tàng kiều luôn đi?!
“Trường Lạc Cung ở chính giữa Đông Tây Lục cung, là nơi ở của hoàng hậu các triều đại Kim quốc.” Sở Sở thong thả nói, trong âm điệu dịu dàng không giấu nổi vẻ bi thương sâu đậm.
Trái tim ta rớt cái phịch, bối rối nhìn Sở Sở.
Nhất thời, trong điện ngoài điện lặng im phăng phắc, cho đến khi một bàn tay khác của Sở Sở nhẹ nhàng đặt lên tay ta đang kéo nàng, nàng nhìn vào mắt ta, cười dịu dàng: “Đi thôi, thân phận tỷ ở ngôi cao, tạm thời ở Trường Lạc cung cũng không có gì là không ổn.” Dứt lời, nàng lại liếc nhìn Hiên Viên tiêu, “Bệ hạ đến nay vẫn chưa lập hậu, nơi đó đằng nào cũng để không.”
Đằng nào cũng để không? Câu này ta đã nghe đến lần thứ hai, một lần từ Hiên Viên Tiêu, một lần từ Sở Sở.
Nhưng đó mà là loại chỗ “đằng nào cũng để không” sao?!
“Ta không ở đó đâu.” Ta kiên quyết nói.
Đôi mắt vàng của Hiên Viên Tiêu khẽ nheo lại, hắn nhìn ta chằm chằm hỏi: “Hay nàng muốn ở tại Dật Thanh Cung của trẫm?”
Ta muốn mắng chửi người! Hắn nói như vậy Sở Sở làm sao chịu nổi? Vậy chẳng phải rõ ràng cùng ta…
Sở Sở kéo kéo ống tay áo ta, ta nghiêng đầu nhìn nàng, nàng cười nhạt với ta: “Đông Tây Lục cung đều là nơi ở của các nương nương trong hậu cung, chỉ có Trường Lạc Cung là còn bỏ trống, chẳng lẽ tỷ muốn ở cùng dưới một mái hiên với phi tử của bệ hạ sao?”
“Ta…” Nhưng ở nơi tường đỏ trong Tử Cấm thành này có chỗ nào không phải ở dưới một mái hiên cùng phi tử của hắn chứ?!
“Đi thôi.” Sở Sở lại kéo ta, cả người vượt qua nửa cơ thể ta.
“Lăng chủ tử, mời đi theo lão nô.” Lộc Hải khẽ khom lưng, bước chậm tới trước mặt ta, mỉm cười cung kính, rồi lại cúi đầu xuống.
…
Hoàng cung Kim quốc, Trường Lạc Cung.
Chính điện rộng thênh thang, ngập tràn hương hoa lan dịu nhẹ.
Sàn nhà được lát bằng từng phiến đá cẩm thạch ngũ sắc, các phiến đá được người hầu lau chùi cho trong suốt sáng bóng, mỗi phiến đá sẽ có một mẫu hoa văn khác nhau hoàn toàn.
Nhìn chính giữa, có sáu cột cẩm thạch khổng lồ chống đỡ cho toàn bộ đại sảnh, nóc nhà xà nhà đều sử dụng lối vẽ tỉ mỉ phác họa ra phượng vu cửu thiên.
Thả tầm mắt bao quát xung quanh, cổng vòm, tường trắng không tì vết, thông suốt lóng lánh.
Đủ loại hoa lan trang trí ở mỗi góc cung điện.
Đông Noãn Các là tẩm cung. Màn tơ rèm châu, hoa lệ trang nhã, nhưng cũng là một nơi cực kỳ thanh tịnh đẹp đẽ.
Rèm châu chia Đông Noãn Các thành gian trong ngoài, phía sau rèm chạm khắc ngọc bích lưu ly, phía ngoài rèm châu đã đặt sẵn ấm trà nóng, tỏa mùi đàn hương thoang thoảng. Khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau khi thu xếp ổn thỏa mặt trời cũng đã sắp lặn, chỉ còn một chút ánh sáng lác đác nơi chân trời, bầu trời ngoài cửa sổ đỏ rực một màu, xa xa có ráng mây tía.
Ráng mây đỏ đã che phủ một nửa bầu trời, nắng chiều tỏa chút năng lượng cuối cùng, thiên hạ mênh mông, non sông hùng vĩ.
Ánh chiều tà bên ngoài rọi vào, vừa khéo không nghiêng không lệch chiếu trên người Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Lăng vận y phục trắng tinh khiết giờ phút này đẹp tới nỗi khiến người ta hoa cả mắt.
Có một số thứ có thể ngắm nhìn mà không thể với tới.
Hiên Viên Tiêu cũng không phát hiện ra, lúc này đôi mắt vàng của hắn nhìn Thượng Quan Lăng cực kỳ hòa nhã, tràn đầy dịu dàng, có thể khiến bất kỳ ai đắm say phong tình.