Máu đã nhuộm khắp trên mặt đất, tựa như những đóa hoa tuyết bay múa cuồng loạn ở không trung.
Một người đứng ở phía trên tường thành cao cao, đứng thật lâu, quần áo ở giữa kình phong ác liệt mà rung động, một đôi phượng mâu sâu thẳm đáng sợ, thổi ra một mảng lớn tử khí màu đen dày đặc.
“Gia!” Người tới một thân y phục màuđen, con ngươi màu lam âm u trong trời chiều sáng rực hơn giữa hào quang lạnh giá:“Gia, khánh công yến(*) đã bắt đầu.”
(*) Khánh công yến: Tiệc rượu chúc mừng một sự kiện lớn, công lao lớn.
“Khánh công yến?” Đông Phương Cửu buông mắt, nhìn mặt trời chiều ngã về tây, một vùng đồng trống không biên giới, lọt vào mắt đều là hoang vắng.
Khôi phục năm tòa thành trì, đánh chiếm tám tòa thành Kim quốc, mười lăm huyện trấn. Trận chiến lần này, Đông Phương Cửu hoàn toàn xứng đáng là người chiến thắng.
Chính là...
Trong lòng trống rỗng, cho dù đạt được những thứ này thì như thế nào?
“Gia...” Bạch U đè thấp thanh âm, cũng không chút vui sướng vì thắng lợi.
“Được rồi!” Đông Phương Cửu nheo lại phượng mâu, tay nắm lại, trong mắt nhìn không ra một tia độ ấm:“Mọi người chắc là đợi sốt ruột rồi, đi thôi.”
“Dạ, gia.” Bạch U bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt hình như có vài phần bi thương.
Khánh công yến vốn là một mảnh tiếng hoan hô, nói cười, chúng tướng sĩ ăn uống tiệc tùng rất vui vẻ, nhưng mà sứ giả Kim quốc đã đến làm cho không khí bịt kín một tầng sương lạnh. Kỳ thật, sứ giả Kim quốc đến chỉ là vì mang hạ lễ của Hiên Viên đế cho Lương vương Đông Phương Cửu, còn có một câu.
Đông Phương Cửu cúi đầu buông mắt, nhìn chằm chằm vào thư chúc mừng, lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Kim quốc sứ giả đang đứng ở giữa trướng, mặt không đổi sắc mở miệng: “Ý của Hiên Viên bệ hạ là thế nào?” Tặng hắn tòa thành trì? Đầu óc của Hiên Viên Tiêu không lẽ bị trúng tên rồi?
Sứ giả hơi hơi cúi hạ thân mình, thanh thanh cổ họng, cất cao giọng nói: “Ngô hoàng bệ hạ đặc biệt lệnh thần thay truyền lời – có được một người, mất mười tám tòa thành thì như thế nào?”
Trong trướng thoáng chốc yên tĩnh không tiếng động.
Sỉ nhục, tuyệt đối là sỉ nhục! Đây rõ ràng chính là khiêu khích!
Bạch U nhíu mày, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về hướng chủ tử của mình, Đông Phương Cửu chỉ hơi hơi động đuôi lông mày, chỉ dựa vào kinh ngiệm hắn nhiều năm đi theo Đông Phương Cửu, hắn thật sâu cảm thấy rằng sứ giả Kim quốc vẫn còn đứng thẳng được lúc này sẽ không còn nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Mắt phượng đen thẳm khẽ cong, một nụ cười quỷ dị khảm ở khóe môi Đông Phương Cửu, thanh âm lạnh như băng từ trong lồng ngực truyền ra, không có nửa phần độ ấm, “Vậy, trẫm cũng muốn tặng Hiên Viên đế một phần lễ mọn.”
Phượng mâu hẹp dài chuyển hướng sang Bạch U biểu hiện ra ánh sáng nguy hiểm:“Bạch U, thay sứ giả đại nhân chuẩn bị quan tài thượng hạng.”
“Dạ...” Bạch u khom người ôm quyền.
“Ngươi...ngươi...hai nước đánh nhau không chém sứ giả! Đông Phương Cửu! Ngươi....” Sứ giả đang đứng lúc này run rẩy hai tay, ánh mắt hoảng sợ mà trừng lớn.
“To gan! Tục danh của bệ hạ ngươi có thể gọi sao!” Một vị Lương quốc phó tướng ngồi dưới sớm đã bất mãn với Kim quốc sứ giả kiêu ngạo, đập bàn đứng lên, đối sứ giả đang thấp thỏm lo âu rống to.
Đông Phương Cửu cười ha hả, đôi mắt phượng mị hoặc mở ra, dường như đầm nước của mấy ngàn, mấy vạn năm đều ngưng tụ ở bên trong đôi mắt ấy, sau đó một chút biến đổi, vỡ ra thành ngọc lưu ly.
“Kỳ thật trẫm nghĩ muốn chém không phải là ngươi a, không phải ngươi!” Đông Phương Cửu cười lớn đứng dậy, tay áo dài vung lên:“Tiễn sứ giả lên đường”
......
Mệt mỏi cùng bi thương, cộng thêm cổ độc mơ hồ phát tác làm cho thể lực của tôi tiêu hao hầu như không còn, tưởng rằng phải ở trong xe chở tù binh cao cấp thế nhưng do một lần bất ngờ bị ngất ở trên đường nên giờ được ở trong xe ngựa thoải mái, dường như hành trình cũng bị tôi lôi kéo mà chậm lại.
Cứ như thế, gần một tháng, cuối cùng cũng đến hoàng thànhKim quốc Cẩm Hâm.
Hoàng cung Kim quốc, ngự thư phòng.
“Chủ tử, Lăng...” Thập Tứ do dự nên như thế nào xưng hô với Thượng Quan Lăng, kêu Lăng chủ tử thìsợ Hiên Viên Tiêu nghe không xuôi tai, gọi thẳng kỳ danh lại biết người nọ là người Hiên Viên Tiêu đặt ở trong lòng, cho dù lại bực bội nàng cũng sẽ qua đi.
Hiên Viên Tiêu buông xuống con ngươi, thấy không rõ thần sắc trong mắt, chỉ nghe được giọng nói băng hàn: “Thượng Quan Lăng lại làm sao vậy?” Không phải lại bất tỉnh chứ? Nàng ta như thế nào lại yếu như vậy, không phải chỉ là trúng tên, chỉ là bị thương ngoài da, thật là không khiến người khác bớt lo!
“Chủ tử, Lăng...công chúa ho rất dữ dội.” Thập Tứ cảm thấy vẫn là xưng hô như thế với Thượng Quan Lăng là thỏa đáng, đợi tâm tình chủ tử nhà mình chuyển biến tốt đẹp, hắn lại đổi xưng hô cũng không ngại a!
“Hử?!” Một tia lo lắng không hề ngăn cản mà theo miệng Hiên Viên Tiêu tràn ra, nhưng giây tiếp theo hắn lại sa sầm mặt nghiêm nghị, lạnh giọng hỏi:“Còn chưa có chết đi?”
Thập Tứ sửng sốt, cúi đầu, khóe miệng run rẩy, trả lời: “Bẩm chủ tử, còn chưa.” Hắn cũng không dám nói chữ ‘chết’.
“Hừ! Vậy không phải là được rồi sao.” Ánh nhìn của Hiên Viên Tiêu trở lại trên tấu chương trong tay, Thập Tứ vừa định xoay người rời đi lại nghe được lời nói tận lực áp chế của Hiên Viên Tiêu: “Tìm hai ngự y xem nàng một cái, ngự y viện này không thể dùng thì cho bọn họ về nhà đi!”
Thập Tứ cố gắng kìm lại ý cười, khom lưng cung kinh nói: “Dạ, chủ tử, Thập Tứ hiểu rồi.”
Nửa ngày sau, Hiên Viên Tiêu ngẩng đầu nhìn về hướng Thập Tứ, khêu mi hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Thập Tứ khom người nói: “Thuộc hạ phỏng đoán rằng Lăng công chúa là sợ lạnh, chỗ nàng ở hiện giờ cũng giống như lãnh cung vậy, cho dù có Tiểu Tuyết hết lòng hầu hạ đối với cơ thể công chúa cũng không tốt.”
Kim mâu hạ xuống trong nháy mắt sáng lên, buông tấu chương trong tay, Hiên Viên Tiêu ho khan hai tiếng, nhìn về phía Thập Tứ, ánh mắt ôn hòa rất nhiều, hắn thờ ơ hỏi: “Chỉ có Trường Lạc cung có bích lô (*) sao?”
(*): Lò sưởi trong tường.
Thập Tứ đáp: “Bẩm chủ tử, quả thật chỉ có Đông Noãn các của Trường Lạc cung là có bích lô.” Còn không phải sao, đó là mấy tháng trước bệ hạ ngài tự mình sai người an bài à nha. Thập Tứ nói thầm trong lòng, trên mặt cũng không dám có nửa phần biểu cảm dư thừa.
Hiên Viên Tiêu nghe vậy, giống như rất khổ sở mà nhíu nhíu mày, tiếp theo lại thở dài, giống như hết cách mà mở miệng: “Vậy cũng không còn cách nào. Để cho nàng tạm ở tại Trường Lạc cung đi.”
Hiên Viên Tiêu giọng nói dường như là bất đắc dĩ, nhưng người có tâm tư có thể đoán được vạn tuế gia của bọn họ chỉ chờ có người mở ra đầu đề này thôi, rốt cuộc vẫn là Thập Tứ có ánh mắt nha.
“Vâng, thuộc hạ liền đi làm.” Thập Tứ cung kính vái chào, lui ra ngoài, không nhìn thấy được một tiaýcười trên khóe mắt Hiên Viên Tiêu.
........
Không phải chứ? Hiên Viên Tiêu còn để tôi ở tại Trường Lạc cung? Oh my god, có lầm hay không đây, tôi cho rằng hắn sẽ lấy tôi tế cờ!
Tiểu Tuyết nâng tôi sải bước vào chính điện Trường Lạc cung to lớn, rộng rãi khi tôi còn đang suy nghĩ bực mình, mãi đến khi hương lan nhàn nhạt đột nhiên chui vào mũi mới nhắc nhở tôi, Tôi Hồ Hán Tam lại trở về rồi (*)! Mặc dù có phần bất đắc dĩ đi...
(*) Hồ Hán Tam là một nhân vật trong phim cách mạng của TQ, câu nói này ý chỉ một người đã lâu không xuất hiện, nay trở lại thì sẽ có thảm cảnh ngoài dự liệu.
Đối diện phiến đá cẩm thạch ngũ sắc được lau chùi trong suốt sáng lên, cây cột hành lang, vách tường vẫn như trước trắng tinh không tì vết, sạch sẽ trong suốt.
Các loại hoa lan vẫn thanh nhã tọa lạc tại các góc của cung điện.
Tiến vào Đông Noãn các, tâm hình nhưcũng trở nên ấm áp. Sa mạn mành châu, thanh trà đạm trà, bích lô đang cháy rừng rực, noãn lô màu vàng thổi ra đàn hương khí nhàn nhạt.
Hết thảy đều khiến người khác cực kỳ thoải mái.
“Chủ tử, người vừa lòng?” Tiểu Tuyết cười khanh khách mà nhìn mắt tôi, tình cảm vui vẻ bộc lộ trong lời nói của cô:“Vẫn giống lúc chủ tử rời đi đúng không?”
Tôi khẽ gật đầu, chậm rãi đi đến trước nhuyễn điếm dày của tháp quý phi, ngồi xuống.
“Người xem vẫn là Trường Lạc cung tốt, ấm áp nhiều nha! Nếu lại ở tại Minh Du đó, đừng nói chủ tử người, liền ngay cả nô tỳ cũng bị đóng băng!” Tiểu Tuyết tuy là tự nói tự nghe nhưng lời cũng không có ngừng.
Đầu tiên là nâng ấm lô màu vàng thả trên tay tôi, lại đem trà để trong tay tôi, vừa đi phòng bếp sai người chuẩn bị cháo thanh. Sở thích của tôicôấy nửa điểm không quên, chính là đây thủy chung sẽ không phải là Trường Lạc cung của tôi.
Tôi cứ nằm như vậy, như mộng như tỉnh, bừng tỉnh lại nhớ tới bức họa tràn đầy thúy trúc ở hậu viện, hương trúc nhàn nhạt ngay tại chóp mũi của tôi, mà hắn khẽ nhếch môi phun ra hơi thở liền rơi trên trán của tôi...
Người nọ nói: Yêu thích màu xanh biếc, yêu thích trúc, yêu thích trúc chung tình.
Người nọ nói: Trúc sinh trăm năm, nhưng chỉ nở hoa một lần, hoa rơi trúc tử.
Giờ khắc này, ở trong mộng, tôi lại như đại hạn chờ mưa, tưởng niệm hắn.
Hiên Viên Tiêu liền như vậy lẳng lặng mà đứng, con ngươi màu vàng thủy chung dừng ở trên người người đó, nhìn thấy người đó nhíu mi, tươi cười, cười yếu ớt, thậm chí khóe mắt tràn ra một giọt lệ trong suốt, cặp kim mâu kia chưa từng rời đi nửa phân. Tâm, theo một cái nhăn mày của ngườiđó, một nụ cười phập phồng, thoải mái.
“Bệ hạ!” Tiểu Tuyết cung kính đứng phía sau Hiên Viên Tiêu, sợ quấy rầy đến gương mặt đang ngủ yên tĩnh kia, thanh âm nhẹ đến mức không thể nghe thấy.
“Thời tiết vẫn lạnh, đem áo lông cừu màu trắng kia cầm đến cho nàng đi.” Hiên Viên Tiêu chậm rãi xoay người, dùng dư quang lướt qua Tiểu Tuyết:“Đừng nói cho nàng trẫm đã tới.”
“Vâng, nô tỳ hiểu.”
......
Ngôn quốc Vân kinh, hoàng cung.
Người phía trên tòa cao khiêu mi cười, một đôi tử mâu với vẻ ngạo nghễ, không cho phép phản kháng, trên gò má mạn châu sa hoa nộ thả ra, cực độ quyết tuyệt, cũng cực độ hoa mỹ.
Hắn nói: “À, Hiên Viên Tiêu đãquay về kinh rồi, rất tốt, rất tốt. Đồ nuôi dưỡng lâu rồi cũng nên thu hồi rồi.”
Hắn nói: “Vương đệ đáng thương của ta kia chỉ sợ cũng nhớ nàng ta lắm rồi.”
Một cô gái thướt tha hết sức quyến rũ, một thanh niên áo trắng mặt không biểu tình, nhưng đều cung kính mà quỳ trên mặt đất.
Cửa bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ lấp ló nhìn vào, dùng mắt to đen bóng của hắn hướng trong điện quan sát từ trên xuống dưới, nhìn đến người ngồi trên cao kia phút chốc khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tràn ngập vui sướng, cao giọng kêu;“Sư phụ!~~~” Người cũng ngay lập tức hướng người nọ chồm tới.