Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 182: Ta làm Đát Kỷ, ngươi là Trụ vương?




Tôi nhìn Hiên Viên Tiêu, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, nhìn vào trái tim hắn. Từ đầu tiên là khiếp sợ, không thể tin, đến bình tĩnh tiếp nhận, rồi...
Bỗng dưng, tôi cũng cười, cười nhàn nhạt, khóe môi cong cong, nụ cười lơ đãng mang theo vài phần tà tứ. Một khi cười liền không dừng lại được.
“Nàng cười cái gì! Không cho cười!” Hiên Viên Tiêu nhíu mày nhìn tôi, nắm tay xiết chặt lộ ra sự phẫn nộ và vô thố của hắn, “Thượng Quan Lăng, không được cười! Nàng đừng cười! Đừng cười nữa...” Sau cùng đúng là giọng điệu cầu xin, giọng nói cũng nhỏ đến mức không nghe thấy. Nghe ra thì thật không biết ai làm tổn thương ai đây.
“Hiên Viên Tiêu, ta không phải là Thượng Quan Lăng đâu, ha ha, người trong lời của ngươi không phải hồn phi phách tán rồi sao, ha, biết đâu cũng biến thành cô hồn đáng thương rồi.” Tôi cứ nhìn hắn mà cười, không nôn nóng, từng từ từng chữ mà nói hết, nhìn đầu mày Hiên Viên Tiêu đột nhiên cau chặt, trong lòng chẳng chút xao động:“Ngươi cảm thấy ta đang dựa dẫm vào ai? Ai có thể cho ta dựa dẫm? Không có những thứ như lời ngươi nói thì ta không sống nổi nữa ư?” Lắc đầu cười, tôi tiếp tục:“Mặc kệ Hiên Viên bệ hạ từ đâu biết được, hoặc từ miệng kẻ nào nghe được ta không phải là Thượng Quan Lăng, nhưng Hiên Viên bệ hạ cảm thấy người phàm mắt thịt có thể tin được những lời nói vô căn cứ này hay sao? Mà ta ngược lại vẫn đang sống sờ sờ đứng tại đây, ta biết rõ quá khứ của Thượng Quan Lăng, ta biết rõ những gì Thượng Quan Lăng trải qua, biết lịch sử của Ngọc quốc, ngay cả ngươi – lịch sử của Kim quốc. Như thế, bệ hạ thấy sẽ có người tin ta không phải là công chúa của Ngọc quốc ư?”
Hiên Viên Tiêu hờ hững nhìn tôi, đầu mày cau chặt chậm rãi giãn ra, không cười không nói.
“Được rồi, cứ cho Thiên Thiên tin tưởng, lão gia tử tin tưởng, biểu ca tin tưởng, bọn Ất đều tin tưởng. Nhưng thế thì đã làm sao?” Tôi nhướng mi mắt lạnh nhìn hắn:“Ta không phải vẫn là ta hay sao? Không ai mong ta chết cả. Ngọc quốc sẽ không để lộ ra, chẳng lẽ Hiên Viên bệ hạ muốn làm ầm ĩ để mọi người cùng biết sao?” Tôi thở dài, “Đáng tiếc, vậy là Hiên Viên bệ hạ muốn cắt đứt mạng của ta rồi.”
Nghe đến đó, Hiên Viên Tiêu mang theo tức giận mở miệng: “Nói bậy, ta chưa bao giờ muốn mạng của nàng!” Cho dù ngày đó ở đại doanh Lương quân, chính miệng nàng kêu người bắt ta, ta cũng không...
Một tiếng cười khẽ: “Hiên Viên Tiêu, khi ta bị ngươi bắt làm tù binh ngươi làm sao dự đoán được sẽ có ngày hôm nay? Chính là ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới ngươi lại có thể...” Cắt đứt đường lùi của ta. Mà thôi, bỏ đi, “Cổ độc trên người đã phát tác một lần, ta cũng không phải là người kỳ lạ cứ muốn cầu được chết, tự nhiên cũng phải phái người tìm đường sống cho bản thân ta.” Tôi đặc biệt lệnh cho Bính phái người của Ám cung đi đến Sinh Tử cốc ở Tây Vực điều tra sống chết của Huyền Cơ lão nhân, tôi nghĩ, nếu Huyền Cơ lão nhân còn sống, thì tôi có lẽ còn một con đường sống.
Đáng tiếc chuyện đến nước này, thế lực bên ngoài cung của Thượng Quan Lăng còn có thể nghe mệnh lệnh của tôi sao?
Vu khống cái gì? Đây là tôi đang lừa dối Hiên Viên Tiêu mà thôi. Tôi từng chính tay mình để lại bằng chứng không thể che giấu cho Tô Tử Chiêm– ‘Ngọc quốc dụng binh phương lược’. Không ai nhắc đến thì không sao, nếu thật sự có người chọc thủng lớp cửa giấy này, người khác thì tôi không dám nói, nhưng Tử Chiêm nhất định sẽ tin.
Ha ha, đúng như lời Hiên Viên Tiêu nói, tôi sắp mất đi mọi thứ có thể dựa dẫm.
Đột nhiên, hai vai tôi bị Hiên Viên Tiêu mạnh mẽ bắt lấy, hắn nhìn vào mắt tôi, ánh mắt có phần kinh hoảng hỏi: “Nàng biết làm sao giải cổ độc trên người? Nàng nhất định biết! Nàng đã phái ai đi tìm rồi? Nói cho ta biết, ta nhất định có thể giúp nàng tìm về. Mặc kệ là ở đâu, mặc cho núi đao biển lửa! Nói cho ta biết đi, Lăng!”
Tôi thản nhiên nhìn hắn, hài lòng với sự hoảng hốt của hắn, một luồng khí rét lạnh từ trong xương cốt toát ra, cứ như vậy mà nhìn hắn, cho đến khi cảm giác hai tay đang nắm lấy vai tôi khẽ run rẩy.
Tôi cười trào phúng, nụ cười nhạt của kẻ chiến thắng, yếu ớt nói: “Hiên Viên Tiêu, ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi biết ư?” Nhẹ ngẩng đầu, cánh tay hắn từ đầu vai tôi trượt xuống, cái gì ‘cầu mà không được’ thì mới càng thể hiện được sự vô cùng quý báu. Phát hiện kim mâu của hắn chợt lóe lên sát khí, nụ cười của tôi càng sâu:“Lăng mỗ thân ở trong thâm cung, sau này mong bệ hạ che chở nhiều.” Dứt lời, tôi cười ha hả thực lớn, cứ cười đến nỗi suýt chút nữa rơi lệ.
Hiên Viên Tiêu hung hăng trợn mắt nhìn tôi, trong mắt tràn đầy lửa giận, nhưng lại không có chỗ tiết ra, một lúc sau, hắn mới nói, thanh âm lạnh lẽo thấu xương:“Thượng Quan Lăng, trẫm sẽ không để nàng chết, nàng phải sống với trẫm cả đời!”
Tôi không để ý cười cười, xoay người ngồi trên nhuyễn tháp, thanh âm cực kỳ bình tĩnh: “Ta không phải Thượng Quan Lăng, ngươi quên rồi ư? Ha ha.”
Hiên Viên Tiêu tức giận ‘hừ’ một tiếng, phất tay áo mà đi.
......
Từ lúc tôi bị Hiên Viên Tiêu mang vào trong cung, thái hậu lão phật gia không triệu kiến tôi, mà tôi cũng không bước ra khỏi Trường Lạc cung nửa bước. Tôi biết ý nghĩ của thái hậu, lúc bà đưa tôi ra khỏi cung đã có nói qua, không muốn nhìn thấy tôi nữa, tôi khi đó cũng là tự tin quá độ, vui vẻ nhận lời bà. Nghĩ lại, tôi xem như đã không giữ lời rồi.
Thôi bỏ đi, cứ cho là nhìn thấy thì có thể nói gì đây? Còn có thể xin người ta giúp tôi ra ngoài sao? Sợ là lần này lão thái hậu không còn bản lĩnh ấy nữa rồi.
Quên đi, quên đi, tôi đem cái thân xương cốt sống không được bao lâu nữa này chơi đến cùng với tên gia hỏa Bánh Trôi này vậy.
Tôi trái lại muốn xem bước tiếp theo Hiên Viên Tiêu làm sao bảo vệ một yêu nghiệt hại nước hại dân này đây a!
Aiz, mắng chính mình như vậy thật là chẳng phúc hậu chút nào! Tôi quả thật là một mẹ kế nha~~
“Tiểu Tuyết, đi tìm cho ta một con chim.” Tôi nằm nghiêng ở nhuyễn tháp, lười biếng nheo nheo mắt, tay chơi đùa túi thơm xanh biếc.
“Vâng.” Tiểu Tuyết cảm thấy Lăng chủ tử gần đây hình như phá lệ yêu thích động vật nhỏ, luôn sai cô tìm động vật đủ loại kiểu dáng đến. Nhưng chúng không được ở lại bao lâu, có khi chỉ mới vài canh giờ chủ tử đã không còn thích thú, cho nên có khi một ngày phải tìm đến vài con cho chủ tử, mà những con bị thất sủng này chẳng hiểu sao lại bị chủ tử...
Đại khái vì quá nhiều động vật mất tích trong tay chủ tử, tin đồn bên ngoài gần đây đối với chủ tử rất bất lợi, không ít người nói chủ tử trời sinh tính khí tàn nhẫn, thường xuyên hủy hoại, hành hạ động vật đến chết, còn có người nói chủ tử là yêu quái, phải nhờ vào uống máu tươi ăn thịt sống mới có thể nuôi thân thể, bằng không thái y của thái y viện đến đây nhiều như vậy cũng chưa chữa khỏi bệnh cho chủ tử. Tóm lại càng lan truyền càng thái quá, làm cô tức muốn chết luôn!
Cô nói cho Lăng chủ tử nghe, chủ tử vậy mà không tức giận, còn cười bảo cô không cần để ý đến những người đó, nếu nghe thấy thì cứ coi như họ đang đánh rắm. Cô cũng hỏi qua chủ tử rốt cuộc cần nhiều động vật như thế làm gì, nhưng chủ tử chỉ cười không đáp.
Thật là không có biện pháp, Tiểu Tuyết thở dài, vẫn là phải đi tìm một con chim đến.
......
“Ôi chao, ai thế này?” Một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên đối diện Tiểu Tuyết.
“Ngươi không biết ư? Cô ta là thị nữ của con yêu nữ uống máu tươi ăn thịt sống ấy đấy.” Lại một thanh âm nữa vang lên, mang theo vài phần ác ý.
Trong tay xách một chiếc lồng chim, Tiểu Tuyết đang vội vàng trở về liền ngẩng đầu, nhìn thấy hai tên thái giám đứng trước mặt chặn đường.
Mặc dù bị những lời vô lễ quá đáng này làm tức giận vô cùng, nhưng nhớ tới lời dặn dò của chủ tử, lại nhớ kỹ thân phận ám vệ của mình, Tiểu Tuyết đành đè lửa giận xuống, khách khí nói: “Xin tránh đường cho.”
“Lên mặt quá nhỉ, đường ở đây cũng không phải của nhà ngươi, dựa vào cái gì bảo bọn ta tránh đường hả!”
“Đúng vậy, có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là một cung nữ chưởng quản sao, nghĩ mình đang hầu hạ hoàng hậu nương nương sao!”
“Chủ tử nhà ta có thân phận gì? Chủ tử nhà ta đường đường chính chính sống ở Trường Lạc cung! Các ngươi nói xem, chủ tử nhà ta có thân phận gì?!” Tiểu Tuyết nhịn không được trả lời lại một cách mỉa mai.
“Con tiện tỳ này!”
“Xem ta giáo huấn ngươi thế nào!” Hai tên bị chọc giận vuốt tay tính động thủ.
Tiểu Tuyết cúi đầu cười khổ. Cô không thể ra tay, không thể động thủ được, nếu không thì hiện tại hai tên tiểu nhân đang sỉ nhục chủ tử còn có thể đứng đó mà bực tức hay sao? Thầm than một hơi, chờ cái quyền cước rơi trên người do tự mình chuốc lấy phiền phức là nàng đây.
“À há, thật không biết người của ta lúc nào lại đến lượt người khác giáo huấn rồi?” Thanh âm trong trẻo từ phía sau hai tên truyền đến, hai tên thái giám toàn thân run rẩy, chầm chậm quay người, nhìn thấy mặt người đến không chút biến sắc chính là chủ nhân Trường Lạc cung, là yêu nữ trong miệng bọn họ.
“Lăng chủ tử!~” Tiểu Tuyết ngẩng đầu vô cùng kinh ngạc kêu lên. Lăng chủ tử nhiều ngày không ra khỏi Trường Lạc cung nửa bước, vì sao hôm nay?...
“Cho dù nô tài có một trăm lá gan, nô tài cũng không dám giáo huấn người của Lăng chủ tử!”
“Đúng vậy! Lăng chủ tử minh xét!” Hai tên gần như co quắp trên mặt đất.
“Đưa con chim cho ta.” Tôi không nhìn hai người quỳ trước mắt, đưa tay về phía Tiểu Tuyết.
“Vừa nghe chủ tử cần chim, ca ca Ngự điểu viên cố ý chọn một con chim anh vũ (vẹt) cho nô tỳ, nói con chim anh vũ này còn biết nói tiếng người nữa.” Tiểu Tuyết cười đưa lồng chim cho tôi.
Tôi không nói gì, mà mở lồng chim, bắt lấy con chim còn chưa trưởng thành đưa cho Thập Tứ đứng thẳng ngay sau tôi, nói: “Ngắt đầu nó xuống.”
Thập Tứ chỉ sửng sốt một giây, rất nhanh đưa tay bắt lấy đầu con chim anh vũ, dùng sức bóp chặt...
“A!” Hai người quỳ trên mặt đất nhịn không được kinh hô.
Tiểu Tuyết thừ người ở một bên. Chỉ thấy đầu con chim anh vũ yếu ớt vỡ trong tay Thập Tứ, Lăng chủ tử còn không né tránh, máu tươi tung tóe làm vạt áo trước của Lăng chủ tử bị bẩn hết, đến gương mặt tinh tế yếu ớt của Lăng chủ tử cũng không tránh khỏi bị dính một ít vết máu.
Trong lòng tôi âm thầm xin lỗi vài tiếng, lòng bàn tay có lẽ đều bị tôi đâm hỏng rồi, mà trên mặt tôi lại cười phong đạm vân khinh:“Ta tìm động vật đều để chơi đến chết như thế, các ngươi nói có thú vị hay không?” Tôi gợi khóe môi, gương mặt yếu ớt trắng xanh vì vết máu mà có chút âm trầm, khóe mắt nhướng lên mang theo vài phần sát ý.
So sánh với tiên nữ, người đứng trước mắt bọn họ giờ phút này càng giống ma nữ ở địa ngục, phảng phất như nhìn nàng tươi cười, một giây sau sẽ lập tức chết đi. Hai tên tiểu thái giám bị dọa đến mức run rẩy không ngừng, run run rẩy rẩy quỳ trên đất đến một câu cũng nói không ra.
“Nhưng đùa riết thì cũng chán, lần này ta muốn xem thử não người có ngon hay không, các ngươi nói trong hai ngươi nên bắt đầu từ ai đây?” Hơi cúi đầu, tôi lấy vẻ mặt ngây thơ nhìn bọn họ hỏi thăm một hai câu. Nào biết hai tên vừa nãy ngông cuồng đòi mạng giờ ngay cả lời cũng không đáp nổi, trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất.
“Hừ!” Bĩu môi, tôi lấy khăn tay lau vết máu trên mặt, sau đó phất ống tay áo xoay người bỏ đi.
“Tiểu Tuyết, lại tìm một con đến đây.”
“Vâng.” Nhìn hai tên ngất xỉu, trên mặt Tiểu Tuyết cũng không lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa. Cô nhìn bóng dáng đã đi xa của chủ tử, lại mơ hồ đau lòng. Lăng chủ tử, người đây hà tất lại như thế...
......
“Đồ ăn chuẩn bị xong rồi chứ?” Tôi hỏi Tiểu Tuyết đang đi đến trước mặt.
“Hồi chủ tử, chuẩn bị xong rồi ạ.” Tiểu Tuyết nâng chiếc khay trong tay trả lời.
“Ừ.” Tôi thấp giọng đáp lại, xoay người đẩy cửa ra.
Cảnh tượng náo nhiệt bên trong khiến ngươi ta kinh ngạc tán thán.
Rùa, gà, chó con không cùng giống, một chậu cá vàng, mấy con mèo, hơn mười loại chim, gần như cả một phòng toàn là động vật, ồn ào làm cho trong phòng náo nhiệt vô cùng, mà Thượng Quan Lăng lại bước trước chậu cá giữa phòng cho cá ăn.
“Chủ tử... người...” Tiểu Tuyết ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi.
“Tiểu Tuyết, em đi cho ăn đi.” Tùy ý phất phất tay, cầm thức ăn còn thừa trong tay ném vào trong chậu, sau đó ngồi ở ghế tựa nhìn Tiểu Tuyết cho động vật khác ăn.
“Chủ tử?” Tiểu Tuyết không hiểu......
Bên ngoài nhiều người đều nói chủ tử tàn nhẫn, nếu bọn họ biết chủ tử không hề giết những động vật này, mà chỉ là nuôi trong phòng, thậm chí còn thả một số ra khỏi cung, những lời đồn kia đã có thể không công mà tự vỡ, nhưng tại sao vẫn phải im hơi lặng tiếng chịu đựng lời đồn nhảm nhí của những người đáng sợ đó? Vì sao còn phải ở trước mặt người của Hoa phi diễn vở kịch tàn nhẫn đó?
Tiểu Tuyết không đau lòng con anh vũ, cô đau lòng vì Lăng chủ tử của cô. Cô không thể tưởng tượng một người lương thiện như thế lại phải... nhận lấy nhiều đau khổ.
“Tiểu Tuyết, em lặng lẽ đem chôn con anh vũ đi.” Tôi không nhìn Tiểu Tuyết, cũng không giải thích.
“Vâng.” Tiểu Tuyết có thân phận gì chứ, lại đặc biệt thông minh, tự nhiên không dám nhiều chuyện. “Chủ tử, khí trời dần ấm lên rồi, người có muốn ra ngoài đi dạo?”
Tôi giữ con mắt khép hờ, một lúc lâu mới nói: “Đi dạo?” Ngoài cửa sổ không còn tuyết trắng che phủ mặt đất, khí trời cũng dần ấm lên, đầu xuân hình như sắp đến rồi, nhưng bầu trời xa xôi kia lại mờ mịt, cơn gió nặng nề xuyên qua trước mặt, nhưng trận mưa gió này lúc nào tới lại khiến người ta không thể biết trước.
“Vậy thì đến chỗ của Hoa phi một chút đi.” Tôi từ ghế dựa đứng lên, để lại câu này, sau đó chậm rãi bước đi thong thả ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.