Chỉ Cần Là Anh

Chương 4: Không quen biết




Kể từ sau khi Thừa Hạo hôn Dạ Anh đến bây giờ, hơn cả một tuần nay, tên kia vẫn chưa xuất hiện hay gọi điện nhắn tin gì cho cậu. Khiến cho tâm tình của cậu trở nên xấu đi, ngồi trong văn phòng của mình, cậu không ngừng lôi cái tên Dương Thừa Hạo ra nguyền rủa một nghìn lần
- Dương Thừa Hạo đáng ghét, Dương Thừa Hạo anh dám hôn tôi, anh là tên đáng chết dám hôn xong lại không chịu trách nhiệm, Dương Thừa Hạo mau gọi điện xin lỗi tôi ngay
( Cỏ: Con trai, hình như có gì đó sai sai rồi)
Sau khi âm thầm tự nguyền rủa người kia xong, Dạ Anh lại vò đầu bức tai mà ngẫm nghĩ
- Chậc!! Suy đi nghĩ lại thì mình cũng có lỗi, nếu như mình không tát hắn một cái, có lẽ bây giờ cớ sự lại không thành ra như vậy
Dạ Anh nhớ lại, khoảnh khắc Thừa Hạo buông cậu ra, lúc này cậu mới hoàn hồn trở về, vì thẹn quá hóa giận, cậu liền giơ tay lên lưu trên mặt Thừa Hạo một cái tát, sau đó còn quát mắng
- Anh...anh cái tên đáng chết này, anh lại dám hôn tôi, đồ đáng ghét, anh nghĩ anh là ai hả. Từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!!!
Tôi một phút cũng không muốn thấy anh
Nói rồi, cậu cầm chìa khóa phóng thực nhanh xuống lầu mà đánh xe chạy về nhà
Nhớ lại lúc đó, Dạ Anh trong lòng không ngừng gào thét, lúc lấy lại được bình tĩnh, cậu lại tự kỷ với bản thân mình mà an ủi
- Mình không sai, mình chỉ là phòng vệ, tên kia là ai chứ mình chỉ mang ơn anh ta thôi. Hứ không thèm quan tâm đến hắn nữa
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa ngoài phòng truyền vào, Dạ Anh khôi phục vẻ băng lãnh vốn có mà cất giọng
- Vào đi!!!
Thư ký Linh Nhiên trầm tĩnh bước vào báo cáo
- Chủ tịch, 30p nữa ngài sẽ đến công trình, tôi đã chuẩn bị xe rồi ạ
Dạ Anh nhíu mày hỏi
- Đến đó làm gì???
- Ngài không nhớ sao??? Hôm nay tất cả các nhà thiết kế chính sẽ đến thiết kế phần chóp đỉnh của công trình, ngài nói rằng đích thân ngài sẽ đến xem
- Được tôi đã nhớ, cô mau đi ra phân phó tài xế xe đi. Tôi lập tức xuống ngay
Linh Nhiên cúi đầu chào vị tổng tài của mình, sau đó cất bước rời đi. Chỉ còn lại Dạ Anh trong lòng suy nghĩ
- Đến đó làm gì!! Hứ mình chẳng muốn gặp tên đáng ghét đó chút nào. Mình chỉ đến vì công việc thôi, không liên quan gì đến hắn ta đâu nha
Tự cổ vũ với lòng mình, Dạ Anh lấy áo khoát trên giá treo đồ xuống, tiêu sái rời đi
-----------****--------
Vừa đến công trường, vẫn là người quản lí lúc trước mặt mày hớn hở ra đón tiếp, Dạ Anh theo thường lệ khuôn mặt vẫn âm lạnh như cũ mà đi đến chỗ các nhà thiết kế bàn việc. Sau hơn hai tiếng đồng hồ, mọi người thống nhất với nhau về phần công trình, sau đó lập tức việc của ai người nấy làm
Dạ Anh trong lòng khó chịu vì nãy giờ vẫn chưa thấy tên kia, liền giả vờ kiếm cớ đi kiểm tra công trình mà lội một vòng
Vừa lên tầng 9 của công trình đang xây dở dang, cậu liền bắt gặp Thừa Hạo mang áo cọc tay, lộ ra cơ bắp rắn chắc, cả người khỏe mạnh, thân hình cao lớn mà khuôn vác những bao xi măng, toàn cơ thể đầm đìa mồ hôi, nhưng khuôn mặt vẫn không lộ ra vẻ gì mệt mỏi chỉ chăm chú làm việc
Ai ngờ khi mắt Dạ Anh vừa giao đến chỗ anh, Thừa Hạo cũng ngước mặt lên hai người mặt đối mặt với nhau
Dạ Anh tính xoay người đi như chưa có chuyện gì thì Thừa Hạo còn nhanh hơn cậu, anh liền thu hồi ánh mắt, vác những bao xi măng lên người, sau đó lướt qua chỗ Dạ Anh thật nhanh làm như cả hai chưa hề quan biết nhau
Dạ Anh thấy tình cảnh như vậy, trong lòng liền tức đến run người mà nghĩ
- Cái..cái..tên..kia..dám...lơ..mình hắn không thèm để ý đến mình nữa chứ, cái tên chết tiệt này
Dạ Anh giả vờ đứng lại lầu chín lâu hơn để xem xét, lúc này Thừa Hạo đã quay lại tiếp tục vác những bao xi măng khác lên người, cho dù đi lướt qua cậu cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu dù chỉ một lần
Lần này cậu triệt để nỗi giận, liền xoay người rời đi. Trong lòng nguyền rủa
- Tốt.. Anh dám làm vậy với tôi, con mẹ nó tên khốn khiếp
Mang theo tâm trạng bực nhọc rời khỏi công trình, Dạ anh nhấn chân ga, chiếc xe phóng thật nhanh trên đường, lòng của cậu lúc này bật lên một cỗ chua xót đến lạ thường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.