Lí Tâm Di đến chỗ nhập cảnh sân bay, nhìn trái nhìn phải.
Lúc
trước khi La Tình liên lạc, La Tình nói cùng bạn trai tới đón, ban đầu
nàng nói không cần phiền toái nhưng bạn tốt kiên trì, nghĩ lại các nàng
đã sáu năm không gặp nhau, tâm tình trở nên hưng phấn lại khẩn trương.
Nàng nhìn thấy bạn tốt La Tình không thay đổi quá lớn, xinh đẹp như trước
với mái tóc ngắn, nhìn một cái là nhận ra ngay. Nàng cười đi tới, hi
vọng khi thấy nàng thì không cần giật mình nhảy dựng lên.
“Tâm Di đâu? Tất cả mọi người đã ra nhưng sao lại chưa thấy Tâm Di?” La Tình nóng vội nhìn xung quanh, vội vàng tìm kiếm hình bóng bạn tốt.
“Anh nghĩ chắc động tác của nàng chậm cho nên mới đi ra muộn.” Dương Sĩ Hiền hôm nay nghỉ nửa ngày để lái xe đưa bạn gái ra sân bay, dù sao hắn cùng Tâm Di đã biết nhau.
Đột
nhiên có vị tiểu thư chắn trước mặt, nàng không thể không di chuyển bước chân, chính là nàng không chú ý tới vị tiểu thư này mà vẫn như cũ tìm
kiếm Lí Tâm Di nhưng vị tiểu thư này không biết tại sao lại đứng trước
mặt nàng, cản trở tầm mắt của nàng.
“Vị
tiểu thư này, thực xin lỗi nhưng có thể tránh ra một chút không?” Nói
xong La Tình không thấy nàng tiếp tục tìm kiếm, chỉ sợ bỏ lỡ nhưng vị
tiểu thư trước mặt lại không nhúc nhích. Sao lại phiền như thế này,
không hiểu tiếng trung sao! “Vị tiểu thư này, ngươi nghe không hiểu lời
ta nói sao? Đừng chắn đường ta…..”
La
Tình đã mất hết kiên nhẫn, đang muốn mở miệng nói với người đang chắn
trước mặt này nhưng lại phát hiện người này đang cười thật tươi với nàng mà nụ cười này lại rất quen thuộc làm nàng không khỏi ngẩn người.
“La
Tình, đã lâu không gặp.” Lí Tâm Di mắt đỏ lên bởi vì đã rất lâu không
gặp. Những năm gần đây các nàng chỉ liên lạc thông qua internet mà thôi.
La Tình ngây người, mắt mở thật to, miệng cũng há thật rộng. “Ngươi là Tâm Di?”
“Ừ.” Nàng gật đầu.
“Tâm Di? Ngươi đúng là Tâm Di?” Cho dù nàng nói là nàng nhưng La Tình vẫn không thể tin, miệng mở thật to không đóng lại.
Mà Dương Sĩ Hiền đứng một bên cũng kinh ngạc không kém, nhưng không bởi vì bạn gái.
“Đúng.” Nàng lại gật đầu. “Anh họ Dương, xin chào, đã lâu không gặp.” Bởi vì
không biết xưng hô thế nào nên nàng vẫn gọi là anh họ Dương như trước.
“Ngươi đúng là Tâm Di?” La Tình giữ chặt tay nàng, xoay xoay ba vòng. “Trời ạ, ngươi gầy đi không ít? Hình như chỉ bằng một nửa so với trước đây?
Ngươi bây giờ hoàn toàn biến thành một người khác, ta thật không nhận ra ngươi.”
“Thật có lỗi, làm ngươi sợ.” Lí Tâm Di cười ngọt ngào. Ảnh chụp MSN là ảnh
chụp trước đây của nàng, là hình béo nhiều năm trước của nàng, còn trên
Facebook nàng cũng post ảnh chụp tại lễ tốt nghiệp thạc sĩ thì lúc ấy
nàng vẫn béo.
“Ngươi dùng bao nhiêu tiền để giảm béo? Còn có, có phải ngươi đi thẩm mỹ đúng
không, mắt ngươi cũng thật to, mũi cao, hoàn toàn không giống lúc béo
trước đây.” Tâm Di trước đây mặt tròn nhưng bây giờ trở thành mặt trái
xoan, ngũ quan cũng trở nên đẹp hơn.
“Ta
không dùng tiền giảm béo, bởi vì công việc quá bận nên cũng gầy đi, hơn
nữa ta cố vẫn động thì liền thành như thế này!” Nàng thật ra không cố ý
giảm béo, dù sao kinh nghiệm giảm béo trước đây cũng không tốt nhưng có
gầy xuống cũng không sai. “Hơn nữa ta cũng không có phẫu thuật thẩm mỹ,
ngươi có thể véo mũi ta, nó là thật.”
“Tâm Di, ngươi hiện tại trở nên đẹp như vậy thì chắc người theo đuổi ngươi rất nhiều.”
Lí Tâm Di chỉ cười không trả lời.
“Hai vị tiểu thư, ta biết các ngươi có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng có
thể lên xe trước rồi tiếp tục nói chuyện được không?” Dương Sĩ Hiền cầm
vali của nàng đi trước.
“Cám ơn anh, anh họ Dương.” Nàng nói nhỏ bên cạnh La Tình. “Ta không nghĩ
ngươi lại cùng anh họ Đình Nho một chỗ.” Nàng khi biết không biết có bao nhiêu phần kinh ngạc đâu!
“Tất cả đều là duyên phận.” La Tình cũng cười. Nàng sau khi cùng Dương Sĩ
Hiền hẹn họ vài tháng mới biết hắn là anh họ Kỉ Đình Nho.
Ba người đến bãi đỗ xe, quay về Đài Bắc.
“Tâm Di, ngươi sau khi về thì nghỉ ngơi ở đâu? Nhà trước đây đã bán rồi hay
là ngươi ở nhà cậu?” Sáu năm trước nàng đi Mĩ thì liền nhờ cậu nàng bán
nhà ở.
“Công ty đã giúp ta đặt khách san.” Lần này nàng trở về vội, nàng còn chưa kịp nói cho cậu.
“Sao phải ở khách sạn? Bằng không thì đến nhà ta cũng được, sau khi ba chị ta lập gia đình thì nhà chúng ta trở nên rộng lắm!”
“La Tình, cám ơn ngươi nhưng ta còn công việc cho nên ở khách sạn tiện hơn, nếu lần sau có cơ hội thì ta sẽ đến nhà ngươi.”
“Ngươi nói lần sau sẽ không phải sáu năm sau đi?” La Tình thở dài.
“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ về uống rượu mừng của ngươi.” Bởi vì bạn tốt
kết hôn là chuyện quan trọng, nàng như thế nào lại vắng mặt được!
“Ta hiện tại không muốn kết hôn, mấy năm nữa rồi nói.”
“Mấy năm nữa mới kết hôn? Khi đó đứa nhỏ không phải đã đi nhà trẻ!” Dương Sĩ Hiền lái xe đột nhiên chen vào.
“Dương Sĩ Hiền!”
“La Tình, anh họ Dương nói là có ý gì?” Lí Tâm Di đột nhiên nhìn mặt bạn tốt đang ngượng. “Chẳng lẽ ngươi có thai?”
“Đúng, hôm trước mới biết, đã hơn một tháng.” La Tình đỏ mặt.
“Chúc mừng ngươi La Tình, ngươi sắp làm mẹ!” Nàng thực vui cho bạn tốt.
“Thật ra ta không muốn sớm như vậy đã làm mẹ nhưng đều tại hắn, lần trước bảo hiểm cũng không có, ta nói với hắn ta chưa muốn hắn vẫn nói muốn, sau
đó ta nói không muốn không muốn nhưng hắn cứ nói muốn, kết quả là có.”
Miêu tả rất sinh động làm Lí Tâm Di nghe xong cũng không thể không đỏ mặt. Tính La Tình vẫn thẳng thắn như trước đây.
“Như vậy các ngươi định bao giờ kết hôn?”
“Hôm trước mới biết nên bây giờ không nghĩ nhiều như vậy. Quên đi đừng nói
chuyện của ta nữa, nói về ngươi đi, hiện tại ngươi hẳn có rất nhiều
người theo đuổi, tính khi nào có bạn trai? Tuổi chúng ta cũng không nhỏ, ngươi phải nhanh lên một chút.”
“Cái này thì tuỳ duyên số.” Lí Tâm Di khẽ cười.
“Đáp án thật giống nhau.” Dương Sĩ Hiền đột nhiên nói.
“Cái gì?”
“Lần trước anh hỏi Đình Nho bao giờ thì có bạn gái? Hắn cũng trả lời là tuỳ
duyên số, các ngươi thật ăn ý, không hổ là ở cùng nhau gần hai mươi
năm.”
“Sĩ Hiền, anh không có chuyện gì sao lại nhắc tới Đình Nho?” La Tình cảm thấy bạn trai thật không tinh mắt.
“Chỉ nói một chút, không sao đi?”
“Anh nói vậy làm Tâm Di tâm trạng không tốt, lúc trước bởi vì Kỉ Đình Nho có khả năng đặc biệt, người hắn thật sự thích không phải Tâm Di, hại Tâm
Di đau khổ không ít cho nên nàng mới đi Mĩ.”
“La Tình đừng lo, chuyện của ta cùng Đình Nho đã là quá khứ.”
“Em
xem, Tâm Di mới không để ý.” Dương Sĩ Hiền vừa thấy Lí Tâm Di vẫn còn
nhớ em họ không khỏi cảm thán. “Gần đây Đình Nho rất vất vả, công việc
một đống lại bị dì sắp xếp đi xem mătj, không biết dì kiếm đâu ra nhiều
vị tiểu thư cùng Lữ Giai Ny không khác nhau là mấy, Đình Nho không thích liền bị đối phương tung lời đồn, nói hắn cái gì…nói tóm lại thật làm
khó hắn.”
“Phải không?” Lí Tâm Di lãnh đạm nói. Vì sao hắn tới tân bây giờ vẫn chưa có
bạn gái? Nhưng mà hắn có bạn gái cũng không liên quan gì tới nàng, chờ
sau khi công việc kết thúc thì nàng sẽ quay về Mĩ.
“Tâm Di, ngươi không để ý là tốt rồi, Sĩ Hiền hỏi qua Đình Nho ngươi trở về
Đài Loan muốn gặp mặt không, cùng bạn cũ tụ tập? Kết quả tên kia lại còn nói không có gì để gặp mặt. Làm ơn, cho dù hắn muốn gặp ngươi thì ngươi cũng không muốn gặp hắn, ta nói đúng không Tâm Di.”
Hắn không muốn nhìn lại nàng? Lí Tâm Di lòng khó chịu không thôi.
Thật ra nàng nghĩ muốn về Đài Loan đối mặt với hắn, ngoại trừ công việc nàng cũng hi vọng qua nhiều năm như vậy thì bọn họ có thể trở thành bạn bè.
Không phải nhiều người sau khi chia tay vẫn trở thành bạn tốt sao?
Nhưng là nàng không đoán được vì sao hắn không muốn gặp nàng.
Còn
nàng thật sự khẩn trương, thậm chí còn lo lắng đến mất ngủ, nhiều năm
gặp lại hắn sẽ có vẻ mặt gì, sẽ nói cái gì, hắn có phản ứng như thế nào.
Một trận chua sót tràn lên trong lòng, hô hấp nàng cảm thấy khó thở.
La
Tình cảm thấy bạn tốt đột nhiên trở nên im lặng, lo lắng hỏi: “Tâm Di,
ngươi làm sao vậy? Sao đột nhiên không nói gì? Chẳng lẽ ngươi muốn gặp
mặt Kỉ Đình Nho? Nhưng hắn lại không muốn gặp nàng….”
Không muốn gặp, vẫn không muốn nhìn mặt, nàng cười khổ. “Thật ra lần này ta về là muốn gặp mặt hắn.”
“Chẳng lẽ ngươi trở về là vì Kỉ Đình Nho?”
“Có
thể nói như vậy, ta làm việc ở công ty JMI, lần này trở về là để kí hợp
đồng.” Lí Tâm Di nghĩ lúc đến công ty Phi Dương sẽ gặp lại Dương Sĩ Hiền nên cũng không che dấu.
“JMI?” Hắn cực kì kinh ngạc. “Chẳng lẽ em chính là em gái tổng tài công ty JMI?”
“Anh ấy là anh kế của em.”
“Trời ạ, làm sao lại có sự việc này?”
La Tình hoang mang. “Sĩ Hiền, anh biết công ty JMI?”
“Đương nhiên, công ty ngày mai Tâm Di đến kí hợp đồng chính là công ty Phi Dương của chúng ta.”
Trên đường quay về Đài Bắc, trong xe ba người nói rất nhiều chuyện cũ với nhau.
Lí Tâm Di xuống xe taxi, đứng trước cửa công ty Phi Dương, trong lòng hỗn loạn.
Trước đây nàng từng ở đây quỳ xuống trước Lữ Giai Ny, hại Kỉ Đình Nho tức
giận cũng là ngày đó biết hắn có khả năng đặc biệt, sau đó đau khổ rời
đi…..
Cứ
nghĩ đến việc hắn không muốn gặp nàng thì nàng lại cảm thấy mất mát
nhưng nghĩ một lát nữa sẽ gặp mặt hắn thì nàng lại khẩn trương đến nỗi
tay ra hết mồ hôi, hô hấp dồn dập, đi vào rồi lại đi ra.
Buổi chiều ngày hôm qua nàng nói ra thân phận của mình thì hi vọng anh họ
Dương sẽ không nói cho Đình Nho, dù sao khi gặp mặt hắn sẽ biết mà đáng
ra sáng nay anh họ Dương sẽ lái xe tới đón nàng nhưng có vấn đề phát
sinh ở Việt Nam mà sáng sớm anh đã phải bay sang thành phố Hồ Chí Minh,
chỉ có thể gọi điện nói xin lỗi với nàng.
Lí
Tâm Di ngồi ở phòng họp chờ Kỉ Đình Nho đi vào. Nàng cảm thấy tim ngày
càng đập nhanh, không biết hắn có nhận ra nàng không? La Tình hoàn toàn
không nhận ra còn noí nàng thật gầy, giọng nói cũng trở nên nhẹ hơn.
Nhìn hai tay bởi vì hồi hộp mà run rẩy nàng đem hai bàn tay duỗi thắng xuống, giây tiếp theo Kỉ Đình Nho mở cửa bước vào.
Trong nháy mắt đầu của nàng trống rỗng.
Hắn vẫn như trước đây, hoàn toàn không thay đổi ─
Vẻ ngoài vẫn đẹp như thế, ngũ quan tuấn mĩ, chính là đôi mắt trông trầm ổn hơn so với ánh mắt trước kia khác biệt.
Nhưng nhìn vẻ mặt hắn không có gì đặc biệt, nàng biết hắn không nhận ra nàng, hắn không muốn gặp nàng thì coi như nàng đến với thân phận Michelle Lí
kí hợp đồng.
Kỉ
Đình Nho cũng không phải không thấy đại diện công ty JMI này nhìn hắn
đến xuất thần. “Thật có lỗi để cho cô phải đợi lâu, tôi là Kỉ Đình Nho.” Hắn vươn tay nhưng vẫn không có phản ứng từ người đối diện. “Lí tiểu
thư.”
“Vâng?” Lí Tâm Di lấy lại tinh thần, dùng đôi mắt bối rối nhìn tay hắn, nàng
cúi đầu nói: “Xin chào, chúng ta bắt đầu công việc đi.” Giấu bàn tay nhỏ bé run rẩy như trước xuống dưới.
Hắn
tuy rằng cảm thấy kì quái nhưng không nghĩ nhiều vì cho rằng nàng có thể không thích cùng người khác bắt tay, yên lặng thu hồi cánh tay, kéo ghế ngồi xuống.
“Tôi không ngờ cô nói tiếng trung tốt như vậy.”
“A, không có gì, mọi người trong nhà tôi đều nói tốt.”
“Phải không?” Kỉ Đình Nho cũng không hề hỏi kĩ, dù sao đây là chuyện gia đình của người khác.
Sau
khi nói chuyện đơn giản hai người bắt đầu bàn bạc về việc mua đồ lần
này, Kỉ Đình Nho hi vọng công ty JMI có thể đồng ý mua một số sản phẩm
mới, Phi Dương sẽ chiết khấu phần trăm, sẽ không làm cho JMI chịu thiệt.
Nghĩ rằng đây là nội dung đơn giản trong hợp đồng, có thể kí hợp đồng nhưng
hắn không ngờ đưa ra yêu cầu làm Lí Tâm Di nhất thời khó quyết định.
“Thật có lỗi Kỉ tiên sinh, về vấn đề này tôi không có cách nào tự quyết, có
thể cùng cấp trên của tôi bàn luận thêm mới có thể cho quý công ty câu
trả lời.” Mặc dù có chiết khấu nhưng giá cả cũng không ít.
“Cấp trên của cô? Là chỉ tổng tài công ty JMI sao?”
“Đúng, trước mắt anh ấy đang có việc, vài ngày nữa mới có thể tới Đài Loan.”
“Phải không? Tôi sẽ chờ câu trả lời của mọi người, quyết định xong rồi, khi nào được thì liên lạc với tôi.”
“Được.” Lí Tâm Di cười cười, nàng phát hiện Kỉ Đình Nho nhìn chằm chằm vào
nàng, tim lại khẽ đập. “Kỉ tiên sinh xin hỏi còn vấn đề gì nữa không?”
Như thế nào, hắn nhận ra nàng?
Vừa nãy hắn không nhận ra nàng thì nàng có cảm giác mất mát nhưng hiện tại lại cảm thấy hồi hộp, tâm tình thật mâu thuẫn.
Kỉ
Đình Nho vốn phải đứng dậy nhưng thấy Michelle Lí cười thì hắn không
khỏi giật mình sửng sốt bởi vì nụ cười kia hắn cảm thấy có điểm quen
thuộc, hơn nữa lúc này nàng cúi đầu thì gương mặt lại lo lắng, cùng
người nào đó giống hệt.
“Kỉ tiên sinh?” nàng thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
“Thật có lỗi.” Hắn không biết vì sao lần đầu gặp nàng lại có cảm giác quen thuộc?
Xem ra hắn vẫn không nhận ra nàng, Lí Tâm Di không khỏi thở nhẹ ra. “Như vậy ra đi trước.”
“Xin đợi một lát.”
Lập
tức bị thôi thúc, Kỉ Đình Nho không biết vì sao mình vươn tay ra, chờ ý
thức quay lại thì hắn đã nắm bàn tay nàng mà Lí Tâm Di không đoán được
hắn đột nhiên làm như vậy, nàng hoảng sợ vội vàng rút tay về.
Vung tay lên làm cho không khí có chút khó xử, đặc biệt Lí Tâm Di ảo não
không thôi, nàng cảm thấy mình phản ứng quá lớn, thấy mặt hắn xấu hổ thì nàng muốn mở miệng giải thích, không ngờ bị hắn nói trước ─
“Thật có lỗi, vừa rồi tôi quá thất lễ.” Hắn thật sự không biết vì sao lại xúc động khi thấy nàng? Có lẽ hắn cảm thấy nàng quen thuộc chăng.
“Không sao, là tôi giật mình.” Không phải đã điều chỉnh tốt tâm tình, quyết
định không gặp mặt sao? Vốn tưởng rằng có thế đối phó nhưng khi vừa thấy hắn thì đã lập tực bị sụp đổ.
“Tôi muốn hỏi tôi có vinh dự mời cô ăn cơm trưa không?”
“Ăn cơm trưa?”
“Dù sao cô đường xa tới đây, tôi là chủ nhà nên tận tình tiếp đãi.”
“Cái này…..”
“Nhà hàng ở ngay đây, cô hẳn là sẽ thích, tôi lập tức bảo trợ lý đi đặt
chỗ.” Kỉ Đình Nho nói xong lấy điện thoại bàn gọi cho trợ lý.
Lí Tâm Di muốn từ chối nhưng lại chưa lịp nói ra. Có lẽ trong tiềm thức của nàng rất muốn ăn cơm trưa cùng hắn.
Có lẽ nàng không cần lo lắng như vậy, hắn không phải là không nhận ra nàng sao?
Dù sao nàng chỉ ở Đài Loan vài ngày mà thôi, cứ để thuận theo tự nhiên……
Ngồi ở nhà hàng Lí Tâm Di nhìn menu, sau khi Kỉ Đình Nho gọi thì nàng mới gọi.
“Cho tôi một phần thịt bò bít tết chín phần chín.”
“Chín phần chin?” Hắn thật kinh ngạc.
“Có vấn đề gì sao?” nàng đưa menu lại cho người phục vụ.
“Trước kia tôi có người bạn, nàng cũng ăn thịt bò bít tết chín phần chín.”
Chín phần chín gần như chín toàn bộ, rất nhiều người nói như vậy nhưng
Lí Tâm Di không dám nhìn máu cho nên mỗi lần đều phải ăn chín phần chín.
Lí Tâm Di không nói gì, chỉ cầm lấy ly nước đưa lên môi.
Nàng không biết vì sao đột nhiên hắn mời nàng ăn cơm trưa, chẳng lẽ hắn nhận ra nàng, là người xinh đẹp trước đây sao? Chính là hôm qua anh họ Dương nói khả năng đặc biệt của hắn đã mất đi, hơn nữa hắn vừa nhìn thấy nàng cĩng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cho nên hẳn là không phải.
Có lẽ đúng như lời hắn nói, muốn tận tình với cương vị người chủ nhà, nàng không cần lo lắng đâu?
“Kỉ Đình Nho, ngươi đi xem mặt sao?”
Lí
Tâm Di nghe thấy giọng nói từ một người phụ nữ đang tiến tới bàn ăn của
họ. Cách ăn mặc thời trang, người này là ai? Là bạn bè của hắn sao?
Nhưng sao hắn lại có điểm mất hứng.
Kỉ Đình Nho liếc nàng một cái, lạnh lùng nói. “Liêu Nhã Văn, mời ngươi đi cho, đừng đến quấy rầy chúng ta ăn cơm.”
“Ta
như thế nào lại quấy rầy, ta tốt xấu gì cũng là người từng xem mặt với
ngươi, hiện tại thật tâm giải cứu người sắp bị ngươi hại.” nàng nhìn Lí
Tâm Di đang ngồi đối diện hắn. “Vị tiểu thư này, ta có thể nói cho ngươi biết cùng người anh tuấn này xem mặt thì ngàn vạn lần đừng ôm hi vọng
bởi vì người này có bệnh!”
Lí
Tâm Di thật kinh ngạc. Thì ra người này trước cùng Đình Nho xem mặt, anh họ Dương từng nói qua bác gái sắp xếp Đình Nho xem mặt nhưng….có bệnh
là có ý gì?
Kỉ Đình Nho quan sát Liêu Nhã Văn. “Đừng ở đây nói hươu nói vượn, nàng là đối tác của ta.”
“Đối tác?” Nàng nhìn. “Một chút cũng không giống, ngươi nhìn nàng có điểm
thẹn thùng khi ăn cơm, rõ ràng là xem mặt. Như thế nào, có ý với nàng?
Sợ ta sẽ phá hỏng?”
“Mời ngươi đi cho.” Hắn trợn mắt yêu cầu.
Liêu Nhã Văn không để ý hắn đang tức giận. Nghĩ lại trước đây đối xử như thế nào với nàng, đi xem mặt hắn dùng thái độ lạnh nhạt, dù nàng gọi cho
hắn thì hắn cũng từ chối, sau nàng mới biết mình không phải người đầu
tiên bị hắn từ chối, hắn đối với những người xem mặt trước đây cũng như
thế.
Nếu
không thật lòng muốn đi xem mựat thì sẽ không đùa giỡn người khác, vì
sao nàng vô duyên vô cớ bị nhục nhã? Sau nàng mới biết bạn gái cũ của
hắn là người mập nhưng hắn lại bị đối phương nói chia tay.
“Vị
tiểu thư này, tôi nói với cô Kỉ Đình Nho không có khả năng có ý với
người khác bởi vì hắn có đam mê biến thái, còn yêu người béo nhưng lại
là loại người rất béo!”
Lí
Tâm Di vừa nghe liền nắm chặt bàn tay nhỏ bé, không rõ vì sao người này
lại nói hắn như thế. Đình Nho mới không biến thái cũng không phải có
bệnh mà bởi vì hắn có khả năng đặc biệt nên trước kia mới cùng nàng một
chỗ.
“Cô
a, nên đi nhanh lên, không cần cùng loại người biến thái yêu người béo
lại ở cùng một chỗ.” Nhìn người nào đó nét mặt khó coi Liêu Nhã Văn cười sung sướng khi người khác gặp hoạ.
“Lí tiểu thư chúng ta đi thôi….”
“Hắn mới không phải người biến thái!”
Cùng lúc Kỉ Đình Nho mở miệng thì Lí Tâm Di cũng nói. Nàng thật sự tức giận, không biết vì sao lại chửi mắng Đình Nho như vậy?
“Ngươi lại không biết hắn như thế nào có thể tuỳ tiện phê bình hắn! Hắn không
có bệnh cũng không biến thái, hắn là người tốt!” Nàng thật sự tức giận,
rốt cuộc không nghe nổi nữa.
“Ngươi đang nói cái gì?” Liêu Nhã Văn đột nhiên bị chỉ trích cảm thấy khó
chịu. “Ngươi cho là ngươi thay hắn nói chuyện thì hắn thực sự sẽ thích
ngươi sao? Không có khả năng!”
“Ta chỉ nói đúng sự thật thôi.”
“Thật là một người ngu xuẩn, ngươi cứ chờ bị hắn đá đi!” Không có kết quả
nàng mong muốn mà ngược lại còn bị người ngu xuẩn phản bác, nàng tức
giận xoay người đi.
“Thật là như thế nào lại nói người khác như vậy.” Lí Tâm Di nói thầm nhưng
khi quay đầu thì phát hiện Kỉ Đình Nho nhìn nàng chằm chằm, lòng của
nàng xao động. Xong rồi, nàng vừa mới làm cái gì? Hắn sẽ không nhận ra
nàng đi?
Nàng vừa rồi quá bực mới có thể quên đi chính mình bây giờ không phải bạn gái của hắn.
Đang lúc Lí Tâm Di lo lắng hết sức thì Kỉ Đình Nho lại nở nụ cười tươi, thật vui vẻ làm nàng không khỏi hoang mang.
“Kỉ tiên sinh, anh……..” Đang cười cái gì?
Hắn
thu hồi nụ cười nhưng khoé miệng vẫn còn ý cười. “Thật có lỗi, không
phải tôi cười cô mà là làm cho ta nhớ tới một người. Ta còn nhớ rõ khi
học tiểu học thì có bạn nam nói ta thật xấu, thật đáng ghét thì kết quả
có một bạn nữ thay tôi nói chuyện, nói với người kia tôi là người tốt.”
“Phải không?” Lí Tâm Di cứng ngắc cười. Lúc học tiểu học có chuyện này sao? Nàng đã quên.
“Nói thật thì tôi không nghĩ cô sẽ giúp tôi nói, cám ơn.” Hắn vốn tưởng rằng nàng chán ghét hắn bởi vì khi gặp mặt thì nàng giống như đang tránh né
hắn.
“Không cần khách khí, tôi chỉ là không chịu được người khác mắng chửi.”
“Thật ra tôi không sao cả bởi vì những lời này tôi đã nghe qua mấy trăm lần rồi.”
“Có nhiều người chửi như vậy sao?” Nàng thật kinh ngạc.
“Cũng không hoàn toàn như vậy, như lời Liêu Nhã Văn nói bạn gái trước của tôi có thân hình mập mạp, từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu người hỏi vì sao tôi
thích nàng? Thậm chí có người nói thẳng là tôi có bệnh, đã thành thói
quen rồi.”
Lí
Tâm Di kinh ngạc ngơ ra. Bây giờ nghĩ lại thì trong quá trình học thì
thường xuyên nghe thấy có người nói mắt hắn có vấn đề thậm chí có người
nói hắn có bệnh chính là Giai Ny nhưng hắn chưa bao giờ oán giận nàng,
luôn bình thản thừa nhận.
Hắn vì sao phải làm vậy? Nếu chia tay sớm với nàng không phải là tốt sao….
“Cô làm sao vậy? Đã bị ảnh hưởng? Nếu không chúng ta đến nhà hàng khác ăn.”
“Tôi không sao.”
Lúc này người phục vụ vừa đưa thức ăn tới, hai người cũng tạm thời dừng đề tài.
Bắt đầu dùng bữa, có lẽ Kỉ Đình Nho không muốn phá hỏng tâm tình lúc ăn nên cố ý nói sang vấn đề khác, nói về công việc.
Lí
Tâm Di nói một câu nhưng không đáp, nhìn hắn nàng cảm thấy đau lòng,
nàng nói ra lời chia tay sau đó bỏ đi cũng là muốn hắn tìm được hạnh
phúc thật sự mà không giống bây giờ, bị đối phương xem mặt nói hắn có
bệnh.
Dùng bữa xong hai người đi ra khỏi nhà hàng.
“Kỉ tiên sinh, cám ơn bữa trưa của anh.” Lí Tâm Di mỉm cười nói lời cám ơn.
“Không cần khách khí….tôi đưa cô về khách sạn luôn.”
“Không cần.” Lúc này ánh mắt của nàng nhìn phía trước, lòng hơi căng thẳng. “Tôi còn chút việc.”
“Phải không? Vậy hẹn gặp lại.”
“Vâng, gặp lại.”
Hướng Kỉ Đình Nho nói xong, Lí Tâm Di xoay người có chút lo lắng đi về phía
trước thì phát hiện có một con chó nhỏ ốm yếu đang nằm trên vỉa hè, cả
người thật bẩn mà cũng thật gầy yếu, nhưng nhìn thân hình thì chắc nó
chưa đầy một tuổi.
Nàng ngồi xổm xuống, sờ sờ vào thân nó, nó thật ngoan, xem ra có người nuôi
nhưng không biết là bị vứt bỏ hay đi lạc đường nhưng nếu một chú chó khi rời xa chủ nhân thì rất khó sinh tồn trong thành phố.
Trước kia nàng từng giúp cậu ở bệnh viện, trước mắt nàng đơn giản kiểm tra
chú chó một chút, không có vết thương nhưng vẫn nên mang tới bệnh viện
để kiểm tra xem có bệnh gì, nàng vội cởi áo khoác bên ngoài ra, bao
quanh nó, đem nó bế lên rồi đi gọi taxi để tới bệnh viện thú y, kết quả
khi nàng vừa cởi áo khoác ra thì phát hiện Kỉ Đình Nho đứng ngay ở sau.
“Cô sao đấy….”
“Muốn đưa nó tới bệnh viện sao? Lên xe tôi đi!”
Kỉ Đình Nho gọi điện thoại cho trợ lý bảo tìm địa chỉ bệnh viện thú ý gần đây rồi lập tức lái xe đi.
Bác
sĩ kiểm tra xong nói chú chó có bệnh nhưng không quá nghiêm trọng, bởi
vì đi lạc quá lâu mà thân thể suy yếu, cần ở bệnh viện để theo dõi.
Nghe được chú chó nhỏ không có việc gì, Lí Tâm Di lúc này mới yên tâm, sau
khi thanh toán tiền còn nhờ bác sĩ đăng thông báo xem có thể tìm lại chủ hoặc tìm được chủ nhân mới.
Chờ nàng đi ra khỏi bệnh viện thì phát hiện Kỉ Đình Nho vẫn chưa đi, nàng chậm rãi bước tới xe hắn.
Vừa
nãy hắn đưa nàng tới bác sĩ chữa trị cho chú chó nhỏ, nàng không muốn
làm mất thời gian của hắn nên bảo hắn về trước, không nghĩ hắn vẫn còn ở đây, đã hơn nửa tiếng.
“Kỉ tiên sinh, sao anh vẫn còn ở đây?:
Kỉ Đình Nho xuống xe, “Con chó không có việc gì chứ?”
“vâng, không có việc gì nhưng phải ở lại viện theo dõi, ta cũng nhờ bệnh viện
tìm người chủ cho nó.” Lí Tâm Di nói xong. “Sao anh vẫn còn ở đây?”
“Lên xe đi, tôi đưa cô về khách sạn.”
Lí Tâm Di nhìn hắn một cái, sau đó ngoan ngoãn lên xe.
“Vừa nãy ở nhà hàng tôi không phải nói cô rất giống một người bạn của tôi
đúng không? Nàng ấy với cô rất giống nhau, đều có một tình yêu với chó,
mèo đi lạc, cũng không nghĩ có bẩn hay không, có bệnh truyền nhiễm hay
không, nàng luôn ôm chúng nó tới bệnh viện của cậu nàng, đúng rồi, cậu
nàng là bác sĩ thú y.”
Hắn
nhìn nàng, không chỉ phong cách mà ngay cả ngữ khí nói chuyện cùng động
tác làm cho hắn rất quen thuộc, hắn thậm chí cảm thấy nàng cùng Lí Tâm
Di là một người.
Nhưng Michelle Lí như thế nào lại là Lí Tâm Di? Gương mặt cùng ngoại hình các nàng hoàn toàn khác nhau nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy thật phức
tạp, đến tột cùng là vì cái gì? Hắn rất muốn biết rõ cho nên hắn không
rời đi.
Lí Tâm Di không biết nên nói cái gì.
“Thật ra người kia chính là bạn gái cũ của tôi, tôi cùng nàng qua lại gần hai mươi năm nhưng sau này chúng tôi lại chia tay.” Hắn rất ít khi nhắc tới nàng với người khác huống hồ đối phương là người lần đầu gặp nhưng cùng nàng một chỗ thì lại có cảm giác ấm áp quen thuộc.
“Anh vì bạn gái cũ mới không hề quen bạn gái mới sao?” Thật sự là bởi vì nàng sao? chính là nàng vì tốt cho hắn nên mới……
“Có
lẽ cũng có chút ít.” Hắn cũng không phủ nhận. “Nàng là một cô gái tốt,
vì tôi mà không ngại gì nhưng tôi lại làm nàng tổn thương, tôi là kẻ tồi tệ cho nên nàng mới lựa chọn bỏ đi.”
Nghe được hắn tự mắng chính mình là kẻ tồi tệ, tim nàng thật đau, không hề
nghĩ ngợi lập tức trả lời: “Vì sao anh lại nói chính mình là kẻ tồi tệ
như vậy?”
“Cái gì?” Kỉ Đình Nho run run.
“A,
tôi là nói…..” Lí Tâm Di hốt hoảng nuốt nước miếng xuống yết hầu. “Tôi
là nói tôi cảm thấy anh không phải là kẻ tồi tệ, còn lái xe chở tôi cùng chú chó nhỏ tới bênh viện.”
“Cám ơn, người nói tôi là người tốt ngoại trừ bạn gái cũ thì cô là người thứ hai.”
Kỉ
Đình Nho đưa Lí Tâm quay về khách sạn rồi lập tức lái xe đi nhưng nàng
không lập tức trở về phòng mà đứng ở cửa khách sạn nhìn xe hắn rời đi,
cúi đầu thở dài.
Vì
sao lại trở thành như vậy? Hơn nữa vì sao hắn lại nghĩ mình là kẻ tồi
tệ, chẳng lẽ ngày chia tay đó hắn không nghe nàng nói là nàng không
trách hắn cho nên hắn vẫn tự trách mình?
Hắn một chút cũng thế, có khả năng đặc biệt không phải lỗi của hắn, chính cô thấy mình không xứng với hắn mới có thể bỏ đi.
“Đình Nho, anh thậ sự không phải là kẻ tồi tệ, thật sự.”
Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nhớ tới bộ dạng tự trách mình của hắn thì lòng
nàng đều đau. Rốt cuộc phải nói thế nào cho hắn để hắn không tự trách
mình, hắn thật sự là người tốt, hắn có gia đình tốt thì nên có một người phụ nữ xinh đẹp làm vợ.
Chính là hiện tại nàng như thế này thì phải nói với hắn như thế nào? Chẳng lẽ nàng phải quay về với hình dáng béo phì như trước kia?
Nàng thật sự không biết sự việc lại thành như thế này, nàng không muốn kết quả này, hắn đáng lẽ ra phải hạnh phúc mới phải.