Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 15:




Buổi tối, đã là 11 giờ, Hứa Biên vẫn đang bận rộn với một đống tài liệu trên bàn, theo như lịch trình sắp xếp, ngày mai sẽ một cuộc họp với công ty đầu tư khác, cho nên hôm nay phải hoàn thành nhanh chóng, sáng hôm sau có thể đưa ra dự án mới mà anh đã chuẩn bị ở nhà.
Một lát, thư ký Tôn đứng ở bên ngoài gõ cửa, Hứa Biên vẫn không ngẩng đầu, vừa ghi chép vừa mở miệng.
- Vào đi.
- Tổng giám đốc, chúng ta có một vài rắc rối lớn. - Thư ký Tôn sốt ruột bước vào, đi thẳng vào vấn đề.
- Có chuyện gì? - Anh cau mày ngẩng đầu nhìn cô, cầm lấy tài liệu mà thư ký Tôn đưa lấy.
- Ban nãy tôi kiểm tra lại giấy tờ mà cậu Trương đánh máy, hiện tại có rất nhiều sai sót, cần phải đánh máy lại, bất quá chúng ta ngày mai phải dùng nó trong buổi họp rồi.
- Chậc, rốt cuộc cậu ta làm việc kiểu gì vậy? Ngay lập tức trừ lương cậu ta cho tôi. - Hứa Biên tức tối vo tờ giấy ném lên bàn, đưa tay xoa vầng thái dương, hùng hổ ra lệnh.
- Tổng giám đốc, anh còn bản thảo đang soạn nữa, có cần tôi phụ không? - Thư ký Tôn để ý Hứa Biên từ sáng đến giờ vẫn là chưa xong phần việc của mình, hiện tại còn thêm vấn đề này nữa, tự hỏi liệu anh có giải quyết nổi không.
- Không cần, cô làm việc cô trước đi, cứ để tôi.
- Nhưng là, kia phải đánh máy hơn 30 bản lận, chúng ta không còn nhiều thời gian.
- Cùng lắm thức đến sáng là được rồi đi. - Hứa Biên thở dài, đứng dậy sắp xếp lại tài liệu bỏ vào túi.
- Giám đốc, anh định sẽ làm gì?
- Tôi để bản nháp ở nhà, về nhà làm luôn cũng được. - Tắt máy tính, thu gom đồ đạc, Hứa Biên bộ dạng khẩn trương bước ra ngoài.
Về đến nhà, vừa mở cửa bước vào, Từ Nhược Thiên cư nhiên bước tới phụ Hứa Biên xách túi, quan tâm hỏi han.
- Anh có mệt không, có cần dùng cơm không?
- Không cần, tôi còn nhiều việc.
Hứa Biên nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác qua loa ném trên ghế sô pha, vội vã bước lên thư phòng.
- Em làm nước chanh cho anh nha. - Cũng không để ý Hứa Biên không trả lời, Từ Nhược Thiên đã lục đục chạy xuống nhà bếp làm một cốc nước chanh cho anh, chính là còn chưa kịp đem lên phòng, từ trên lầu đột nhiên phát ra tiếng thất thanh của Hứa Biên.
- Từ Nhược Thiên!
Trong phút chốc tâm tình có chút hoảng hốt, Từ Nhược Thiên ngơ ngác mở tròn mắt, không rõ Hứa Biên anh gọi cậu là có chuyện gì, cậu vừa hối hả khuấy ly nước vừa hô lớn trả lời.
- Chờ em một chút.
Cậu hấp tấp đem ly nước chanh chạy lên thư phòng, cư nhiên trước mắt lập tức bắt gặp Hứa Biên đang chống tay lên bàn, xung quanh giấy tờ bị xáo trộn khắp cả phòng, biểu tình thống khổ hiện rõ trên gương mặt anh.- Có... có chuyện gì sao?
Hứa Biên ngẩng đầu, cầm đống tài liệu trên tay, đưa tay chỉ về phía bàn làm việc của mình, thanh âm mang theo chút tức giận.
- Ngày hôm nay cậu làm gì ở thư phòng của tôi?
- Em... em chỉ dọn dẹp một chút. - Từ Nhược Thiên ngay cả thở cũng không dám thở, trong đầu tự hỏi cậu đã làm chuyện khiến anh nổi giận rồi đi.
- Một chút sao?
Hứa Biên cười khổ gật đầu, sau liền hung hăng đem tài liệu trên tay ném trước mặt Từ Nhược Thiên, rốt cuộc nổi giận quát lớn.
- Có biết bản thảo của tôi soạn hai ngày nay, tôi đã sắp xếp theo đúng thứ tự rồi để ngay dưới chân ghế, cậu cư nhiên làm rối tung hết cả rồi!!
Từ Nhược Thiên trong chốc lát hoảng sợ đến giật thót cả tim, hốc mắt nổi tầng hơi nước, ngữ điệu run rẩy nói.
- Em... em xin lỗi, em không có biết... chẳng là hồi trưa em vô tình vấp chân ngã... không ngờ lại làm xáo trộn tài liệu làm việc của anh, thực xin lỗi.
- Aa, trời ơi là trời! - Hứa Biên nổi điên đưa tay vò đầu bứt tóc, vung chân đã một cước vào chân bàn, thở hồng hộc một lúc, nhắm hai mắt lại, bình tĩnh nói.
- Ra ngoài.
- Hứa Biên... em thực sự xin lỗi.
- Đủ rồi, tôi bảo cậu ra ngoài!
Từ Nhược Thiên chính là áy náy nắm lấy tay áo anh, ngay lập tức bị anh dùng lực đẩy mạnh cậu, cả người cư nhiên bị ngã trên nền đất, ly nước trên tay vụng về rơi xuống sàn nhà, vỡ "choang" một tiếng.
- Xin lỗi. - Cậu hấp tấp nhặt mảnh vỡ thủy tinh lên, cúi đầu nhỏ giọng, lại không ngăn được nước mắt rơi xuống.
- Không cần dọn, mau ra ngoài cho tôi. - Hứa Biên một chút cũng không ngó ngàng đến Từ Nhược Thiên, bước tới đẩy ghế ngồi xuống, bối rối tìm lại soạn thảo trên bàn.
Cậu chậm rãi đứng dậy, còn không quên quay đầu ra sau nhìn Hứa Biên, bộ dạng rối ren tìm lại đống soạn thảo trong tài liệu của mình, sụt sịt đóng cửa bước đến phòng mình. Điện thoại di động vang lên, cuộc gọi đến cư nhiên lại là của Từ Nhược Lâm, Từ Nhược Thiên vội vã lau sạch mặt mình, gượng cười bắt máy.
- Ông nội.
- Tiểu Thiên, con đã ngủ chưa?
- Dạ chưa ạ. Hứa Biên còn đang làm việc, con phải chờ anh ấy nữa chứ. - Cậu bật cười trả lời, nhưng hốc mắt cư nhiên không nghe lời cứ nổi tầng nước mỏng.
- Hai đứa dạo này thế nào, Hứa Biên cậu ta cả ngày cứ làm việc, có quan tâm đến Tiểu Thiên của ông không đấy?
- Con và anh ấy hiện tại rất tốt. Hứa Biên anh ấy rất thương yêu con, ông nội đừng lo lắng. - Mỗi một lời phát ra lại là một giọt lệ rơi xuống, nhưng Từ Nhược Thiên vẫn cố kìm nén để bản thân phát ra thanh âm run rẩy, bàn tay lại nhanh chóng gạt đi nước mắt, hít thở sâu một hơi lấy lại tâm tình.
- Có thật như vậy không? Ông vẫn thấy lo cho con.
- Ông nội, con đã lớn rồi, đâu còn con nít đâu a.
- Thôi được rồi, ông chỉ nói vậy thôi, Tiểu Thiên cũng mau ngủ sớm giữ gìn sức khỏe, ngủ ngon, ông nội yêu con.
- Con cũng yêu ông nội, ông nội ngủ ngon. - Cậu mỉm cười chào tạm biệt ông, chậm rãi tắt máy, cúi đầu ôm đầu gối nức nở.
Ngồi một góc trong phòng khóc một lúc cũng đã là 1 giờ rưỡi sáng,Từ Nhược Thiên mới có đủ khí lực đứng dậy, ổn định hô hấp, vào phòng tắm rửa mặt rồi bước ra ngoài. Cậu do dự đứng trước cửa thư phòng Hứa Biên, bàn tay đưa lên không trung định gõ cửa, nhưng vẫn là rụt tay lại, thở dài, cậu xoay người bước đi.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng cư nhiên bị đẩy ra, Từ Nhược Thiên theo bản năng xoay người, Hứa Biên biểu tình mệt mỏi bước ra, kinh ngạc khi nhìn thấy cậu. Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc, sau cùng Từ Nhược Thiên mới mở miệng lên tiếng.
- Công việc của anh thế nào rồi, ổn cả chứ?
- Cậu vẫn chưa ngủ sao? Còn muốn làm phiền tôi đến khi nào? - Hứa Biên ban đầu là kinh ngạc phát hiện Từ Nhược Thiên cư nhiên đã trễ rồi mà vẫn chưa ngủ, theo bản năng hỏi cậu một câu, chính là nhận ra câu hỏi kia dường như có gì đó không đúng, lại lập tức chèn thêm một câu lạnh lùng.
- Không, không có. Dù sao em cũng đã làm hỏng hết công việc của anh. Thực xin lỗi.
- Tôi mệt rồi. Đừng luyên thuyên nữa.
Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, đưa tay cởi lấy cà vạt bước vào phòng ngủ, mệt mỏi ngã người xuống chiếc giường rộng lớn, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Đợi hô hấp anh đã ổn định, Từ Nhược Thiên nhẹ nhàng bước tới cởi thắt lưng cho Hứa Biên, buông lỏng áo sơ mi ra ngoài quần, thuận tay cởi hai nút áo phía trên tạo sự dễ chịu cho anh, đắp chăn, tắt đèn.
Lặng lẽ nằm bên góc giường, cả hai tư thế xoay lưng về phía nhau, mà Từ Nhược Thiên một chút cũng không thể chợp mắt, tâm tình lo lắng cùng ủ ũ, nước mắt không tự giác lặng lẽ rơi xuống, đọng trên khăn trải giường.
Rõ ràng là bản thân làm sai, anh đương nhiên có quyền tức giận với cậu, thế nào lại cứ như một con rùa yếu đuối mà rơi lệ, tim lại đau nhói, Từ Nhược Thiên cậu quả là hết thuốc chữa rồi đi. Cậu trong đầu tự trấn an bản thân mình, chỉ cần qua ngày mai, mọi chuyện đều sẽ khác đi. �
"Xem như hôm nay là do chính mình có lỗi, bị mắng như vậy cũng đáng, không có gì phải khóc lóc cả, Từ Nhược Thiên, mạnh mẽ lên nào." An ủi chính mình xong, gượng gạo nở nụ cười, Từ Nhược Thiên lén lút xoay người về phía Hứa Biên, lén lút ngẩng người hôn nhẹ một điểm trên gò má anh, tủm tỉm vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, an nhàn nhắm hai mắt.
Buổi sáng, Từ Nhược Thiên thức dậy từ sớm, theo thường lệ chuẩn bị y phục cho anh, ủi cẩn thận rồi đặt ngay ngắn trên giường, xong xuôi sẽ bước xuống nhà bếp nấu bữa sáng, ngày cũ cứ thế trôi đi, ngày mới kéo đến khiến tâm tình của cậu thực sự rất tốt.
HẾT CHƯƠNG 15
- Có... có chuyện gì sao?
Hứa Biên ngẩng đầu, cầm đống tài liệu trên tay, đưa tay chỉ về phía bàn làm việc của mình, thanh âm mang theo chút tức giận.
- Ngày hôm nay cậu làm gì ở thư phòng của tôi?
- Em... em chỉ dọn dẹp một chút. - Từ Nhược Thiên ngay cả thở cũng không dám thở, trong đầu tự hỏi cậu đã làm chuyện khiến anh nổi giận rồi đi.
- Một chút sao?
Hứa Biên cười khổ gật đầu, sau liền hung hăng đem tài liệu trên tay ném trước mặt Từ Nhược Thiên, rốt cuộc nổi giận quát lớn.
- Có biết bản thảo của tôi soạn hai ngày nay, tôi đã sắp xếp theo đúng thứ tự rồi để ngay dưới chân ghế, cậu cư nhiên làm rối tung hết cả rồi!!
Từ Nhược Thiên trong chốc lát hoảng sợ đến giật thót cả tim, hốc mắt nổi tầng hơi nước, ngữ điệu run rẩy nói.
- Em... em xin lỗi, em không có biết... chẳng là hồi trưa em vô tình vấp chân ngã... không ngờ lại làm xáo trộn tài liệu làm việc của anh, thực xin lỗi.
- Aa, trời ơi là trời! - Hứa Biên nổi điên đưa tay vò đầu bứt tóc, vung chân đã một cước vào chân bàn, thở hồng hộc một lúc, nhắm hai mắt lại, bình tĩnh nói.
- Ra ngoài.
- Hứa Biên... em thực sự xin lỗi.
- Đủ rồi, tôi bảo cậu ra ngoài!
Từ Nhược Thiên chính là áy náy nắm lấy tay áo anh, ngay lập tức bị anh dùng lực đẩy mạnh cậu, cả người cư nhiên bị ngã trên nền đất, ly nước trên tay vụng về rơi xuống sàn nhà, vỡ "choang" một tiếng.
- Xin lỗi. - Cậu hấp tấp nhặt mảnh vỡ thủy tinh lên, cúi đầu nhỏ giọng, lại không ngăn được nước mắt rơi xuống.
- Không cần dọn, mau ra ngoài cho tôi. - Hứa Biên một chút cũng không ngó ngàng đến Từ Nhược Thiên, bước tới đẩy ghế ngồi xuống, bối rối tìm lại soạn thảo trên bàn.
Cậu chậm rãi đứng dậy, còn không quên quay đầu ra sau nhìn Hứa Biên, bộ dạng rối ren tìm lại đống soạn thảo trong tài liệu của mình, sụt sịt đóng cửa bước đến phòng mình. Điện thoại di động vang lên, cuộc gọi đến cư nhiên lại là của Từ Nhược Lâm, Từ Nhược Thiên vội vã lau sạch mặt mình, gượng cười bắt máy.
- Ông nội.
- Tiểu Thiên, con đã ngủ chưa?
- Dạ chưa ạ. Hứa Biên còn đang làm việc, con phải chờ anh ấy nữa chứ. - Cậu bật cười trả lời, nhưng hốc mắt cư nhiên không nghe lời cứ nổi tầng nước mỏng.
- Hai đứa dạo này thế nào, Hứa Biên cậu ta cả ngày cứ làm việc, có quan tâm đến Tiểu Thiên của ông không đấy?
- Con và anh ấy hiện tại rất tốt. Hứa Biên anh ấy rất thương yêu con, ông nội đừng lo lắng. - Mỗi một lời phát ra lại là một giọt lệ rơi xuống, nhưng Từ Nhược Thiên vẫn cố kìm nén để bản thân phát ra thanh âm run rẩy, bàn tay lại nhanh chóng gạt đi nước mắt, hít thở sâu một hơi lấy lại tâm tình.
- Có thật như vậy không? Ông vẫn thấy lo cho con.
- Ông nội, con đã lớn rồi, đâu còn con nít đâu a.
- Thôi được rồi, ông chỉ nói vậy thôi, Tiểu Thiên cũng mau ngủ sớm giữ gìn sức khỏe, ngủ ngon, ông nội yêu con.
- Con cũng yêu ông nội, ông nội ngủ ngon. - Cậu mỉm cười chào tạm biệt ông, chậm rãi tắt máy, cúi đầu ôm đầu gối nức nở.
Ngồi một góc trong phòng khóc một lúc cũng đã là 1 giờ rưỡi sáng,Từ Nhược Thiên mới có đủ khí lực đứng dậy, ổn định hô hấp, vào phòng tắm rửa mặt rồi bước ra ngoài. Cậu do dự đứng trước cửa thư phòng Hứa Biên, bàn tay đưa lên không trung định gõ cửa, nhưng vẫn là rụt tay lại, thở dài, cậu xoay người bước đi.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng cư nhiên bị đẩy ra, Từ Nhược Thiên theo bản năng xoay người, Hứa Biên biểu tình mệt mỏi bước ra, kinh ngạc khi nhìn thấy cậu. Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc, sau cùng Từ Nhược Thiên mới mở miệng lên tiếng.
- Công việc của anh thế nào rồi, ổn cả chứ?
- Cậu vẫn chưa ngủ sao? Còn muốn làm phiền tôi đến khi nào? - Hứa Biên ban đầu là kinh ngạc phát hiện Từ Nhược Thiên cư nhiên đã trễ rồi mà vẫn chưa ngủ, theo bản năng hỏi cậu một câu, chính là nhận ra câu hỏi kia dường như có gì đó không đúng, lại lập tức chèn thêm một câu lạnh lùng.
- Không, không có. Dù sao em cũng đã làm hỏng hết công việc của anh. Thực xin lỗi.
- Tôi mệt rồi. Đừng luyên thuyên nữa.
Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, đưa tay cởi lấy cà vạt bước vào phòng ngủ, mệt mỏi ngã người xuống chiếc giường rộng lớn, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Đợi hô hấp anh đã ổn định, Từ Nhược Thiên nhẹ nhàng bước tới cởi thắt lưng cho Hứa Biên, buông lỏng áo sơ mi ra ngoài quần, thuận tay cởi hai nút áo phía trên tạo sự dễ chịu cho anh, đắp chăn, tắt đèn.
Lặng lẽ nằm bên góc giường, cả hai tư thế xoay lưng về phía nhau, mà Từ Nhược Thiên một chút cũng không thể chợp mắt, tâm tình lo lắng cùng ủ ũ, nước mắt không tự giác lặng lẽ rơi xuống, đọng trên khăn trải giường.
Rõ ràng là bản thân làm sai, anh đương nhiên có quyền tức giận với cậu, thế nào lại cứ như một con rùa yếu đuối mà rơi lệ, tim lại đau nhói, Từ Nhược Thiên cậu quả là hết thuốc chữa rồi đi. Cậu trong đầu tự trấn an bản thân mình, chỉ cần qua ngày mai, mọi chuyện đều sẽ khác đi.
"Xem như hôm nay là do chính mình có lỗi, bị mắng như vậy cũng đáng, không có gì phải khóc lóc cả, Từ Nhược Thiên, mạnh mẽ lên nào." An ủi chính mình xong, gượng gạo nở nụ cười, Từ Nhược Thiên lén lút xoay người về phía Hứa Biên, lén lút ngẩng người hôn nhẹ một điểm trên gò má anh, tủm tỉm vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, an nhàn nhắm hai mắt.
Buổi sáng, Từ Nhược Thiên thức dậy từ sớm, theo thường lệ chuẩn bị y phục cho anh, ủi cẩn thận rồi đặt ngay ngắn trên giường, xong xuôi sẽ bước xuống nhà bếp nấu bữa sáng, ngày cũ cứ thế trôi đi, ngày mới kéo đến khiến tâm tình của cậu thực sự rất tốt.
HẾT CHƯƠNG 15

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.