Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 28:




Buổi sáng, nghe thấy tiếng chuông cửa, Từ Nhược Thiên ở trên giường nheo nheo mày, cọ quậy một lúc, liền nghe dưới nhà có tiếng người đang nói chuyện, còn chưa kịp mở mắt, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, thân ảnh Hứa Biên bước tới, ngồi xuống giường nhẹ nhàng lay tỉnh cậu.
- Từ Nhược Thiên, dậy thôi.
- Ân. Ai tới vậy anh? - Cậu mệt mỏi mở mi mắt, đưa tay che lấy miệng, ngáp một tiếng.
- Là Tiểu Tinh. Nhanh dậy đánh răng rửa mặt. - Hứa Biên đỡ Từ Nhược Thiên ngồi dậy, chính là người kia hiện tại vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, bộ dạng thất thần ngồi bất động một chỗ, mắt lúc nhắm lúc mở. Anh thở dài, đưa tay vỗ nhẹ vào mặt cậu, ôn nhu nói.
- Đã tỉnh chưa? Hay là muốn tôi ôm cậu vào phòng vệ sinh.
- Không cần. Em tự đi được. - Từ Nhược Thiên đỏ mặt bĩu môi, loạng choạng rời khỏi giường, thất tha thất thểu bước vào phòng tắm, tay còn đưa ra sau gãi gãi mông mình, khiến Hứa Biên không nhịn được bật cười thành tiếng, tiêu sái rời khỏi phòng.
Vệ sinh cá nhân xong, Từ Nhược Thiên khẩn trương bước xuống nhà khách, vội vã mang nước cùng đĩa trái cây đặt lên bàn, bộ dạng thấp thỏm không dám nhìn thẳng vào thiếu niên kia, căn bản trong đầu cậu vẫn còn nhớ đến thời điểm tối qua ở nhà hàng, cư nhiên lại không thể kìm chế dục vọng chính mình làm suýt chút nữa bị y phát hiện ra mình và Hứa Biên làm chuyện đồi bại ngay nơi công cộng, càng nghĩ càng khiến cậu không khỏi xấu hổ đi.
- Tiểu Tinh, hôm nay em không đi học sao? Gia Trình không đi cùng em à? - Cố gắng quên mọi chuyện phát sinh tối qua, Từ Nhược Thiên ổn định lại hô hấp, ngẩng đầu đối Hứa Tinh hỏi.
- Anh ấy vào ngay thôi. Tiểu Tinh tới vào sáng sớm như vậy, có phiền đến anh không? - Chẳng qua đêm qua thiếu niên có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu nhưng lại không có cơ hội, thành ra đến sáng sớm hôm nay sốt ruột rất muốn nhanh gặp cậu.
- Phiền gì chứ. Anh cũng nghỉ dạy rồi, ở nhà bất lắm cũng nhàn rỗi. - Nhân lúc Từ Nhược Thiên còn đang cười ha hả xua tay, thì lúc này Gia Trình từ bên ngoài mở cửa bước vào, còn không quên giơ tay cao hứng chào cậu.
- Chào buổi sáng.
- Chào. - Cậu vui vẻ chào lại hắn, cư nhiên lại vô tình chạm phải ánh nhìn gay gắt của Hứa Biên từ trên lầu bước xuống.
Hứa Biên một bên đưa tay cài nút áo khoác, một bên trừng mắt nhìn tình cảnh dưới nhà, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Nghĩ đến thời điểm hôm qua vì thiếu niên mà rơi lệ, anh hiện tại chỉ muốn xông về phía y mà ôm chầm lấy y. Mà Gia Trình hắn kể từ lúc gặp mặt Từ Nhược Thiên, cư nhiên dám trước mặt y mà thân mật với nam nhân khác, anh biết rõ Hứa Tinh y là một nam hài tử rất yếu đuối, trong lòng chỉ lo sợ y chỉ vì việc cỏn con này mà tự ti.
Mà Từ Nhược Thiên từ đầu đến cuối lại ngỡ rằng Hứa Biên chính là đang ghen với Gia Trình, chỉ có thể lén lút cười thầm trong lòng, xem ra cậu rốt cuộc cũng chiếm được trái tim anh rồi.Bất quá, vô luận suy nghĩ tiêu cực thế nào, Hứa Biên chỉ có thể bất đắc dĩ cho qua, thiếu niên kia từ lâu chỉ xem anh là phụ thân, đối với y Gia Trình hắn mới là nam nhân quan trọng nhất, y yêu hắn như vậy, anh còn gì tư cách ngăn cấm y không nên cùng hắn một chỗ.
- Tiểu Tinh, ba ba đi làm đây. - Liền hôn nhẹ lên trán Hứa Tinh, ôn nhu xoa đầu y.
- A, anh đi làm sớm vậy sao? Em còn chưa kịp làm bữa sáng cho anh. - Từ Nhược Thiên vội vã đứng dậy giữ lấy tay áo Hứa Biên, buổi sáng thiếu niên kia đột ngột tới đây khiến cậu không có thời gian chuẩn bị bữa sáng cho anh, ngữ điệu áy náy nói.
- Không cần. Buổi trưa tôi sẽ đặt cơm, cậu không cần mang đến. - Nói xong, Hứa Biên liền xoay lưng bỏ đi.
- Anh Thiên đừng buồn, ba ba là người rất biết lo bề công việc. Bất quá, ba ba từng nói với Tiểu Tinh sẽ cố gắng hạn chế thời gian để chăm sóc cho anh, anh đừng lo lắng. - Hứa Tinh nhìn thấy biểu tình ủ rũ của người kia, liền đối cậu an ủi vài câu.
- Anh buồn gì đâu. Anh chỉ lo sức khỏe cho ba ba của Tiểu Tinh thôi. Phải rồi, em có chuyện gì muốn nói với anh sao? - Từ Nhược Thiên thở dài lắc đầu cho qua, liền nhớ ra thiếu niên kia có việc cần nói với mình, thắc mắc hỏi.
Hứa Tinh vui vẻ nhìn qua Gia Trình một lúc, hớn hở lên tiếng.
- Chẳng là, ba ba của anh Trình có biết một vị bác sĩ rất giỏi về bệnh đau tim, Tiểu Tinh cũng đã nói chuyện với anh ấy, anh ấy bảo nếu có dịp sẽ xem xét bệnh tình của anh.
Nghe đến đây Từ Nhược Thiên lập tức cả kinh mở lớn mắt, lúng ta lúng túng xua tay cự tuyệt.
- Không cần không cần. Không phải anh bảo chỉ là bệnh nhẹ thôi sao, thực sự không đáng để xem xét. Cảm ơn em nhiều.
- Anh Thiên đừng như vậy, là sức khỏe vốn quan trọng nhất. Vả lại, anh ấy nói sẽ không lấy tiền khám cho anh. Tiểu Tinh cầu anh, a? - Thiếu niên không ngừng dùng ngữ điệu năn nỉ, không khỏi khiến Từ Nhược Thiên thập phần khó xử, xem như hôm qua xui xẻo vì cơn đau tim tái phát, thành ra Hứa Tinh y phải cất công tìm bác sĩ cho cậu thế này, quả nhiên đúng là gậy ông đập lưng ông mà.
- Anh... không phải anh lo về chuyện tiền bạc. Thật ra hồi nhỏ anh có đi khám, bác sĩ bảo chỉ là cơn đau tạm thời thôi, thỉnh thoảng uống thuốc sẽ đỡ hơn nhiều.
- Anh đừng nhiều lời, nếu như sau này Hứa Biên chú ấy đi công tác, ở nhà anh đột ngột lên cơn có ai còn chăm sóc cho anh không, anh không thương bản thân, ít ra phải nghĩ cho chú Biên chứ. - Bên cạnh Gia Trình đột nhiên ngắt ngang lời cậu, thanh âm nghiêm túc nói.
Từ Nhược Thiên chán nản cúi đầu, cắn môi bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng, xem như vì lòng tốt của hai người bọn họ vậy.
- Hảo, vì Tiểu Tinh đấy có biết chưa?
- Tốt quá, vậy Tiểu Tinh sẽ gửi cho anh địa chỉ và lịch hẹn của anh ấy sau.
- Thôi được rồi, hai đứa ăn trái cây đi, cảm ơn hai đứa nhiều. - Từ Nhược Thiên cảm kích nhìn Hứa Tinh, đưa tay đẩy dĩa trái cây về phía y, nhiệt tình nói.Buổi trưa, địa chỉ rất nhanh được gửi đến, Từ Nhược Thiên mệt mỏi thở dài, trong đầu lưỡng lự nghĩ có nên đi hay không, sau một hồi suy nghĩ, cậu rốt cuộc quyết định bắt tắc xi đến địa chỉ kia, phía trước là một căn biệt thự kết hợp với phòng khám bệnh. Khẽ hít thở sâu, cậu đưa tay ấn chuông cửa.
Cổng bị đẩy ra, trước mặt là một nam nhân cao hơn cậu nửa cái đầu, trên người diện một chiếc áo Blouse trắng, người này có gương mặt rất hiền từ, lại có nụ cười tỏa nắng, cư nhiên ngay cả chính cậu cũng bị thu hút theo.
- Chào, tôi là...
- Từ Nhược Thiên. - Chính là còn chưa kịp trả lời, nam nhân kia đã ca hứng cắt ngang lời cậu.
- Làm sao anh biết tôi? - Cậu tròn xoe mắt nhìn nam nhân.
- Tiểu Tinh có nói cho tôi về cậu. Vào nhà đi. - Nam nhân hào phóng mở cửa, không ngừng nhìn cậu mỉm cười, khiến Từ Nhược Thiên cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, chỉ có thể hướng nam nhân gật gật đầu.
- Cảm ơn anh.
Bước vào nhà, mùi thuốc sát trùng lập tức xông lên mũi cậu, nơi đây có cách trang bị phòng khám rất tiện lợi lại sang trọng, xem ra người này chắc hẳn là vị bác sĩ rất tài hoa đi. Từ Nhược Thiên ngồi xuống bàn khách, một bên đưa mắt xung quanh đánh giá căn phòng, lại quên mất nam nhân đang đưa ly trà trước mặt cậu.
- A, cảm ơn anh.
- Không có gì. Phải rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu với cậu...
- Anh là bác sĩ Đặng Thiếu Đan, tôi biết mà. - Từ Nhược Thiên bật cười, cắt ngang câu nói của anh.
- À, Tiểu Tinh nói cho cậu biết sao? - Nam nhân mỉm cười, gật đầu hiểu chuyện.
- Không phải, là bảng tên trên áo anh. Còn có, trước cửa nhà có treo tấm bảng lớn ghi tên anh, không phải sao?
- Ha ha, ra là vậy. - Đặng Thiếu Đan lắc đầu cười thành tiếng, nghĩ nam nhân trước mắt mình quả nhiên ngoài thiếu niên Hứa Tinh kia ra, cậu có điểm rất thú vị nha, khiếu hài hước chăng?
- Vậy, bệnh của cậu thế nào? Tái phát bao nhiêu lần một ngày?
- Nhiều nhất là hai lần, bất quá, có ngày cũng không có tái phát, thỉnh thoảng do gặp chuyện xúc động nên mới đau thôi. - Cậu đặt ly trà xuống, nghiêm túc trả lời anh, cậu nghĩ có thể có cơ hội gặp bác sĩ tư vấn bệnh tình của mình, coi như cũng có hiệu quả tốt.
- Cậu có mang theo thuốc không?
- Có a. - Cậu vội lấy lọ thuốc từ trong túi áo đưa cho anh, quan sát biểu tình của anh.
Đặng Thiếu Đan chăm chú xem xét ghi chú hiệu thuốc trên hộp thuốc, gật nhẹ đầu, vừa quan sát vừa nói.
- Đây chỉ là thuốc trị đau tạm thời thôi, cậu lên giường ngồi đi, tôi sẽ chụp x-quang kiểm tra phần ngực của cậu. - Liền cầm hộp thuốc đứng dậy tới tủ đồ lục lọi.
Từ Nhược Thiên cũng không có ý kiến gì, ngoan ngoãn bước tới ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, hai tay vô pháp vỗ nhẹ trên đùi theo bài hát yêu thích của mình. Đặng Thiếu Đan đi tới, đem màn hình máy chụp đặt trước ngực cậu. Bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng "phách phách" phát ra từ máy điện tử cồng kềnh phía trước, cậu bộ dạng hiếu kì nhìn anh, cười tươi rói nói.
- Uy, anh bao nhiêu tuổi rồi?
- Tôi? Tôi 26.
- Woa, trẻ như vậy, hảo tài a. Tôi 25 tuổi, hiện tại đã có chồng rồi a.
Đặng Thiếu Đan vừa nghe không khỏi chấn kinh, liền ngừng động tác, biểu tình kinh ngạc nhìn cậu.
- Anh làm sao kinh ngạc? - Từ Nhược Thiên tròn xoe mắt nhìn anh, không hiểu anh rốt cuộc vì chuyện gì mà ngây ngốc như vậy.
- Không phải, chỉ là, đây lần đầu tiên bệnh nhân của tôi có người là luyến đồng đó a. - Anh xua tay mỉm cười, đẩy máy chụp rời khỏi ngực cậu. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
- Vậy sao? Xem ra tôi là người rất may mắn nha.
- Vì cái gì? - Anh nửa cười nửa khó hiểu hỏi.
- Thì không được anh lấy tiền khám bệnh.
- Ha ha, hảo hảo, cậu là người may mắn. - Đặng Thiếu Đan lắc đầu mỉm cười, đưa kết quả kiểm tra cho Từ Nhược Thiên, giải thích về chứng tái phát đau tim hay mắc phải ở ngực cậu.
- Vậy, sau này có ảnh hưởng gì đến tính mạng không? - Cậu một bên lo lắng nhìn anh, ngón tay không tự giác đan chặt vào nhau.
- Cậu đừng lo, nhưng cần phải làm phẫu thuật cắt bỏ phần dư thừa đó đi.
- Vậy sao? Anh... có thể hứa với tôi một chuyện không? - Từ Nhược Thiên thở dài, giương mắt nghiêm nghị nói.
- Cậu nói đi.
- Có thể đừng nói cho Tiểu Tinh hoặc bất kì ai biết không? Tôi sợ bọn họ sẽ lo lắng cho tôi.
- Ok. - Anh không chút do dự gật đầu.
- Hứa với tôi đấy? - Cậu xòe ngón út trước mặt anh, phấn khích nói.
- Ân.
HẾT CHƯƠNG 28
=============

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.