Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 32:




Vài ngày sau đó, trước ngày chuẩn bị lễ cưới, Từ Nhược Lâm có ghé thăm tới nhà của Hứa Biên, đa phần cũng chỉ là muốn hỏi thăm tình hình cháu trai của mình. Nhìn thấy Từ Nhược Thiên cùng người kia chung sống hòa thuận, ông không khỏi ra vẻ ăn ý an tâm, lúc nói chuyện riêng với Hứa Biên cũng chỉ bàn bạc về lễ cưới sắp tới, cũng không có ý định đe dọa gì khác.
Mà Hứa Biên từ lâu cũng coi trọng việc Từ Nhược Thiên là cháu trai của ông, bên trong mặc dù không có hảo cảm gì với người này, bất quá anh cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ gật đầu ý bảo ông không cần lo lắng. Nhận ra Hứa Biên rốt cuộc cũng đối cháu trai mình tốt một chút, ông khách khí nói lời cảm ơn anh, sau cùng vẫn là không có ý định hủy bỏ hợp đồng giao dịch của hai người.
Lễ cưới lần này so với lần trước có điểm không khoa trương cho lắm, hai người vốn dĩ cũng đã đăng kí giấy kết hôn, buổi tiệc chỉ tổ chức ở một nhà hàng nhỏ, Hứa Biên và Từ Nhược Thiên từ lúc thời điểm trao nhau nhẫn cưới, thì sau đó rất ít chạm mặt nhau, chủ yếu đều phục vụ rượu cho khách cùng người quen hai bên.
Buổi tối, cả hai liền mang tấm thân rã rời trở về nhà, vừa bước vào phòng, Hứa Biên mệt mỏi đem cà vạt cùng áo khoác ném lên ghế, liền thẳng đến ngã lăn ra giường, cơ hồ cả ngày hôm nay kỳ thực so với việc cắm đầu vào mấy văn kiện ở công ty quả nhiên không có điểm khác biệt.
Từ Nhược Thiên muốn hỏi Hứa Biên có muốn ăn khuya không, lại nhìn thấy bộ dạng như cá chết của anh trên giường, trong lòng âm thầm thở dài, liền bước tới cởi giày, tất và dây thắt lưng cho anh, cũng không quên thay giúp anh một bộ đồ ngủ nhẹ nhàng ở nhà.
Ngay lúc còn đang chuẩn bị rời đi, cổ tay đột nhiên bị ngươi kia bắt lấy, Từ Nhược Thiên cũng không có điểm kinh ngạc, chỉ ngồi xuống bên cạnh anh nói.
- Anh cần gì em đi lấy?
- Cậu không ngủ sao? - Hứa Biên vẫn chưa chịu buông tay, một bên cau mày hỏi.
- Từ chiều đến giờ chỉ có vài miếng thức ăn lót dạ bụng, có chút hơi đói, em chuẩn bị xuống nhà bếp làm thức ăn, anh.... có đói không? - Từ Nhược Thiên ủy khuất giải thích, tay còn đưa lên bụng xoa xoa vài cái, sau đó cũng không quên hỏi đến phần của người nọ.
Hứa Biên đắn đo suy nghĩ một lúc, nhìn Từ Nhược Thiên gật đầu.
- Vậy, em xuống nấu ăn, anh chờ một lát.
- Hảo.
Hứa Biên giống như bị cơn đói lấn át bộ dạng mệt mỏi, ban nãy nghe đến người nọ sẽ xuống làm bữa tối, không hiểu sao chính mình cũng muốn có gì đó cho vào bụng, liền lập tức ngồi dậy cùng cậu bước xuống nhà bếp.
Hứa Biên ngồi ở bàn ăn, Từ Nhược Thiên liền tranh thủ vào bếp nấu vài thức ăn đơn giản. Hứa Biên ở bên cạnh quan sát, nhận ra hiện tại trời cũng gần khuya, ngồi một chỗ nhìn người nọ làm bữa tối cho mình cảm thấy có chút chột dạ, liền bẽn lẽn đi tới đằng sau cậu.
- Cần tôi giúp không?
Từ Nhược Thiên vừa nghe xong chỉ lắc lắc đầu, một bên mở miệng giải thích.- Em chỉ nấu vài món đơn giản thôi, không cần đâu, cảm ơn anh.
- Bất quá, tôi hiện tại rất muốn giúp. - Hứa Biên căn bản là tận lực muốn giúp người kia, sau đó ánh mắt vô thức dừng lại ở đống rau củ quả đặt cạnh bếp, liền lập tức cầm lên, không chờ cậu mở miệng đã bước tới bồn rửa, vén tay áo, xả nước vào thau.
- Này chỉ cần rửa rau thôi có phải không?
- A.... ân. - Từ Nhược Thiên không cách nào mở lời phản kháng người nọ, chỉ ngây ngốc nhìn anh, nhất thời gật gật đầu.
- Yên tâm, hồi nhỏ tôi cũng hay phụ cha mẹ làm những cái này, không cần sợ tôi rửa không sạch. - Phát hiện đối phương mãi chăm chú nhìn mình, không tự giác nghĩ rằng có phải hay không đang cậu đang lưỡng lự cách làm việc của anh.
- Không phải... em không có ý đó. - Từ Nhược Thiên vội lý giải xong, rồi quay sang tiếp tục công việc dở dang của mình, vừa làm vừa nói.
- Cái kia, cha mẹ anh, hiện tại thế nào, em chưa nghe anh nhắc đến họ bao giờ?
Hứa Biên im lặng một lúc, sắc mặt có chút trầm xuống, thuận tay lấy ba muỗng muối cho vào thau nước, sau đó mới lên tiếng.
- Bọn họ, vốn dĩ không cần đến tôi.
Từ Nhược Thiên dừng lại một chút, kinh ngạc quay sang nhìn biểu tình của Hứa Biên, chỉ thấy mái tóc người nọ che mất sắc mặt của anh, cơ bản không biết xúc cảm hiện tại của anh là thế nào. Nhưng cậu sợ những lời kia của mình lại có gì đó không đúng, cũng không có ý định hỏi lại nữa, chỉ ồ một tiếng.
Rửa rau xong, Hứa Biên cẩn thận dùng khăn bọc rau hắt nước đi, sau đó lấy dao từ học tủ ra cắt rau bỏ vào đĩa, đem đến đặt lên bàn ăn. Vài phút sau, bữa ăn mới hoàn toàn được bày ra đầy đủ, bất quá điều Từ Nhược Thiên lo lắng là từ lúc cậu hỏi anh câu hỏi kia, không hiểu sao lại không thấy người nọ nói chuyện nữa, bữa ăn cứ thế trôi qua đầy căng thẳng.
Lúc bước vào phòng, Hứa Biên đang nằm trên giường, vẫn chưa ngủ, hai mắt chăm chú nhìn lên trần nhà, tựa hồ đang trầm mặc suy nghĩ chuyện gì đó. Từ Nhược Thiên có chút lo sợ, bộ dạng rụt rè trèo lên giường, chậm rãi ghé sát ôm lấy thắt lưng anh, rất lâu sau mới lên tiếng.
- Ban nãy nếu em có hỏi gì sai, thì cho em xin lỗi trước, có được không?
Hứa Biên lúc này mới có phản ứng, hai tay ôm lấy Từ Nhược Thiên vào ngực, thở dài nói.
- Cậu không sai, chỉ là làm tôi nhớ đến chuyện không vui.
- Có chuyện gì tâm sự, anh có thể nói cho em. - Từ Nhược Thiên nghe đến đây liền thở phào nhẹ nhõm, đặt cằm lên vai Hứa Biên, tròn xoe mắt nhìn anh.
Hứa Biên cúi đầu nhìn cậu, lưỡng lự một lúc, sau cùng mới quyết định lên tiếng.
- Năm tôi mười tuổi, hồi đó gia đình tôi rất khó khăn, chỉ sống ở một khu làng nhỏ, cha mẹ bận rộn cả ngày, một mình tôi tự thân tự biệt học hành, về đến nhà lại đến phụ giúp bọn họ.Cảm nhận bên cạnh mình bàn tay của đối phương đang toát mồ hôi lạnh, Từ Nhược Thiên tròn mắt kinh ngạc, lén lút quan sát biểu tình của Hứa Biên, chỉ thấy trên gương mặt anh đầy vẻ hoang mang, cậu im lặng nghe anh nói, cũng không dám động đậy.
- Bất quá, đáp lại tôi chỉ là sự chán ghét của cha mẹ, tôi biết hoàn cảnh khi đó khó khăn, nhưng tôi đã cố gắng hết sức. Năm tôi 15, điểm thi học kỳ của tôi là 98 điểm, tôi rất hạnh phúc, liền về nhà báo cho cha mẹ, chỉ mong nhận được lời chúc mừng từ bọn họ. Chính là, khi tôi về đến nhà, bên trong là một mảnh hỗn loạn, xung quanh đều là những tờ vé số.
Càng nói Hứa Biên càng gắt gao ôm chặt lấy Từ Nhược Thiên, vô thức đặt cằm tựa vào vai cậu, dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp.
- Khi nghe thấy mọi người trong làng kể lại sự tình, tôi mới biết, cha mẹ đã trúng số độc đắc, họ chính là chờ tôi đến trường, liền lén lút thu dọn hành lý bỏ đi, không đoái hoài đến tôi. Lúc đó... tôi rất cô độc. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nhận ra thanh âm cực kỳ run rẩy của đối phương, Từ Nhược Thiên thập phần bối rối, chậm rãi đưa tay vuốt ve lưng Hứa Biên, bĩu môi nói.
- Ân, họ thật quá đáng.
- Nhưng ngay sau đó, Bạch Dương cô ấy đã xuất hiện, cô ấy đối tôi rất tốt, chúng tôi trở thành bạn học của nhau, sau đó thành bạn thân, tình nhân của nhau, và rồi chuyện gì đến cũng đến. Cuộc đời của tôi cứ thế trải qua mà không cần bọn họ.
- Vậy.... anh có hận cha mẹ anh không? - Đợi Hứa Biên dứt lời, Từ Nhược Thiên liền tranh thủ hỏi một câu.
- Đã từng.
- Còn hiện tại thì sao? -
- Cũng đã là quá khứ, tôi không quan trọng vấn đề đó, dù sao tôi thành công như hiện tại, một phần cũng là nhờ cha mẹ tôi.
- Ân, vậy thì tốt. - Từ Nhược Thiên an tâm gật đầu, nhẹ nhàng hôn lê má Hứa Biên.
Hứa Biên vội buông Từ Nhược Thiên ra, nháy điểm vừa có điểm kinh ngạc vừa hoang mang nhìn cậu.
- Cậu... không hỏi tôi về chuyện của cô ấy sao?
- Cô ấy? Ý anh là vợ trước của anh sao? - Từ Nhược Thiên không hiểu ý tứ của anh, chớp chớp mắt hỏi.
- Cậu... cậu biết Bạch Dương? - Hứa Biên cả kinh há hốc mồm, cậu vì cái gì lại biết được Bạch Dương, ngay cả khi anh nhắc đến cô, người này đến việc buồn bực cũng không hề phát sinh.
- Không có. Nói ra anh sẽ giận em. - Từ Nhược Thiên vội vã lắc đầu, biểu tình lúng túng nhìn Hứa Biên.
Hứa Biên im lặng không nói lời nào, cơ bản chỉ muốn nhận được câu trả lời của đối phương. Từ Nhược Thiên nhìn ra suy nghĩ của anh, nhỏ giọng thành thật trả lời.
- Là em điều tra về cuộc sống của anh, cho nên....
- Từ Nhược Thiên!
Nghe được thanh âm sinh khí của Hứa Biên, Từ Nhược Thiên thừa biết sẽ có chuyện này xảy ra, nhưng không tránh được sự run rẩy được từ chính mình, tiếp tục giải thích.
- Chuyện cũng đã lâu rồi, khi đó là em... em chỉ là, em chỉ muốn biết nhiều điều về anh..
Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, cả giận quay lưng về phía Từ Nhược Thiên. Cậu áy náy cắn cắn môi dưới, từ phía sau ôm lấy thắt lưng anh, nhẹ giọng nói.
- Em xin lỗi.
Hứa Biên thở dài, dù sao đây cũng không hẳn là chuyện lớn lao, người kia chẳng qua chỉ vì anh mà làm những việc này, lẽ ra không nên lớn tiếng với cậu mới đúng. Hứa Biên nắm lấy bàn tay Từ Nhược Thiên, vỗ nhẹ vào tay cậu nói.
- Được rồi, tôi hơi lớn tiếng với cậu, xin lỗi.
- Anh là hết giận em rồi?
- Lần tới không được như vậy. - Hứa Biên không trực tiếp trả lời, chỉ căn dặn cậu vài câu.
- Ân, hiện tại anh đã là chồng của em rồi, những việc này quả nhiên không cần thiết a. - Từ Nhược Thiên một bên áp mặt vào lưng Hứa Biên, vui vẻ nói.
- Cậu nói những lời này không biết ngượng sao? - Hứa Biên đột nhiên xoay người lại, đưa tay xoa xoa lấy gò má cậu, vành tai không tự giác lại đỏ ửng.
- Vậy ra là anh đang ngượng? - Nói một câu, Từ Nhược Thiên lại hỏi xoáy một câu, khiến Hứa Biên chỉ có thể lắc đầu chịu thua, đưa tay cốc nhẹ vào đầu cậu một cái, ôm lấy đầu cậu, lảng tránh vấn đề nói.
- Ngủ đi, ngày mai tôi còn phải đi làm nữa.
- Hảo a. - Thừa biết người kia kỳ thật đang lảng tránh câu hỏi của mình, Từ Nhược chỉ đơn thuần nghe lời, nhưng lại không ngừng tủm tỉm bật cười một mình.
Sáng hôm sau, Hứa Biên như thường lệ đi làm, Từ Nhược Thiên vẫn như cũ nhàn rỗi ở nhà, nhưng kia không hẳn là khi nào cũng phát sinh, chính là từ khi gặp vị bác sĩ Đặng Thiếu Đan kia, anh thường xuyên gọi điện rủ cậu đi uống cà phê cùng anh.
Ban đầu Từ Nhược Thiên có chút không vừa ý, không phải vì không thích nam nhân, chính là e sợ phiền toái đến anh, bất quá ngày qua ngày tiếp cận với anh, cảm thấy người này vừa tài giỏi còn có khiếu hài hước, nếu như không phải vì đem lòng yêu vị tổng tài đại thúc kia, quả nhiên kết hợp giữa khiếu hài hước của nam nhân cùng với thói quen nói nhiều của cậu chính là một cặp đôi hoàn hảo rồi đi.
Cũng giống như Từ Nhược Thiên, thời gian Từ Nhược Thiên càng tiếp xúc nhiều với Đặng Thiếu Đan, thỉnh thoảng Hứa Biên cũng âm thầm ghé thăm thiếu niên kia, lấy lý do lâu ngày không gặp y liền nhớ đến y, cho nên mỗi khi tan ca trưa xong, anh đều đưa thiếu niên đến một nhà hàng ăn trưa, tối đến liền trở về nhà, sự việc vẫn không có chuyện gì lo ngại.
Không biết có phải chính mình nhạy cảm hay quá đa nghi hay không, Từ Nhược Thiên luôn cảm thấy Hứa Biên có gì đó không ổn, mặc dù cả hai cũng đã cưới nhau, người nọ đối với cậu rất rất tốt, nhưng khi bên cạnh cậu, anh dường như có điểm không được vui vẻ, mà mỗi lần như vậy, cậu luôn mang bộ mặt ủ rũ đến gặp Đặng Thiếu Đan tâm sự, kết cục vẫn là bị Đặng Thiếu Đan trêu cười đến chảy nước mắt, cậu cũng cảm thấy mình được an ủi một chút, thỉnh thoảng còn tự an ủi chính mình hẳn là do ảo giác tâm lý mà thôi.
HẾT CHƯƠNG 32

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.