Bác sĩ kê đơn thuốc xong, dặn Hứa Biên vài câu về sau nên cho Từ Nhược uống thuốc thường xuyên, sau đó nhận tiền rồi xoay người ly khai. Hứa Biên nặng nề thở dài, ngồi xuống giường nắm lấy bàn tay người nọ, chăm chú quan sát gương mặt xanh xao của cậu.
- Từ Nhược Thiên.
Từ Nhược Thiên mơ màng tỉnh lại, trước mắt liền nhìn thấy gương mặt của Hứa Biên, trong đầu vô thức nhớ đến thời điểm ban nãy, sống mũi bắt đầu cay cay, ngoảnh mặt né tránh ánh nhìn của anh.
- Anh về rồi sao?
- Lần sau nhớ mang theo điện thoại bên người, nếu như còn khí lực thì nhá máy cho tôi. Cậu thế này tôi lo lắng có biết không? - Hứa Biên ôn nhu đưa tay vén mái tóc đối phương, một bên ôn tồn dặn dò.
- Em không sao. Anh không nhất thiết phải lo lắng cho em. - Từ Nhược Thiên qua loa trả lời, chậm rãi xoay lưng về phía Hứa Biên, lặng lẽ rơi lệ.
- Cậu nói vậy là có ý gì? - Hứa Biên cau mày nhìn cậu, cơ hồ có chút sinh khí.
Từ Nhược Thiên không muốn nhiều lời, liền đưa chăn đắp kín mặt mình, liều mạng rơi lệ, vốn dĩ một phần đều là do cậu đa nghi, nhưng một phần cũng là hành động kì quái của anh, cậu nghĩ, nếu như anh đối với thiếu niên kia không có gì bất thường, vì cái gì lại che giấu những tấm ảnh kia, có phải hay không là anh có tình cảm đặc biệt với thiếu niên.
Đây cũng không phải là do bản thân ích kỉ suy đoán lung tung, bởi vì người kia không biết, trước đây khi yêu đơn phương, cậu cũng đã từng đem những tấm ảnh của anh giấu diếm như vậy. Một người đã từng đơn phương, tất cả những gì trải qua, cậu đương nhiên hiểu rõ, chỉ là trong tâm vẫn không dám khẳng định.
- Từ Nhược Thiên! - Mãi không thấy người kia đáp lại, Hứa Biên không kiên nhẫn cao giọng quát.
Người kia chính là thủy chung không lên tiếng, thậm chí còn nhếch người nằm xa anh một chút, Hứa Biên rốt cuộc không kìm được tức giận, một phen đem chăn trên người Từ Nhược Thiên kéo ra ngoài, nắm lấy cổ tay cậu.
- Cậu... - Trước mắt liền bắt gặp gương mặt đẫm lệ của đối phương, Hứa Biên kinh ngạc mở to hai mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với người nọ.
- Đã xảy ra chuyện gì? - Anh gắt gao nắm lấy bả vai cậu, đem cậu đối diện với mình.
- Anh nói đi, anh rốt cuộc có chuyện gì giấu em không? - Từ Nhược Thiên kìm nén lệ rơi, một bên nghẹn ngào hỏi.
- Cậu thật kì quái, hôm nay cậu đã gặp ai? - Hứa Biên cau mày lắc nhẹ đầu, nghi hoặc hỏi một câu.
- Không ai cả, là em nổi hứng muốn hỏi vậy thôi, có gì sai sao? - Từ Nhược Thiên một phen gạt tay Hứa Biên ra, ngoảnh mặt nói.
- Hảo, không phải tối qua chúng ta vẫn bình thường sao, chuyện gì tôi phải giấu diếm cậu?
Từ Nhược Thiên không nói lời nào, chẳng qua là không dám đối mặt với anh, cũng không muốn vì tính đa nghi của mình mà làm lớn chuyện, nhưng không cách nào khiến lệ ngừng rơi.
Còn đang lúc muốn xoay người nằm xuống giường, Hứa Biên đột nhiên kìm lấy mặt Từ Nhược Thiên, hung hăng hôn môi, đem cả người cậu ôm trọn vào lồng ngực, mặc kệ cậu có ra sức giãy dụa thế nào, anh vẫn là dùng lực một mực khống chế, đem đầu lưỡi vói vào bên trong khoang miệng của đối phương, không cho đối phương cơ hội trốn thoát.
Lúc này Từ Nhược Thiên vô lực phản kháng, mặc cho Hứa Biên đẩy cậu xuống giường, đem y phục trên người cậu cởi bỏ xuống đất, cơ hồ bị người kia hôn đến mất đi ý thức, không còn có ý định buồn phiền vì người này nữa, ngược lại có chút hoang mang.
Hứa Biên đưa ngón tay chùi hai hàng lệ trên gương mặt cậu, ôn nhu hạ xuống một nụ hôn lên trán nói.
- Tại sao lại thành ra như vậy? Bệnh cậu tái phát, tôi đương nhiên lo lắng, tôi đau lòng, như vậy không được sao?
Từ Nhược Thiên nghẹn lòng câm nín, chậm rãi lắc đầu phủ nhận, thanh âm vẫn mang theo chút run rẩy.
- Em xin lỗi.
- Ngoan, tôi ở đây. - Hứa Biên xoa nhẹ mái tóc người kia, bộ dạng tận tình trấn an.
- Hứa Biên... em muốn anh. - Từ Nhược Thiên không muốn nhiều lời, hiện tại cậu chỉ cần anh, muốn anh bên cạnh cậu, chỉ cần được nhìn thấy anh, tất cả mọi lo toan đều biến mất, cậu cố gắng tin tưởng, cố gắng không phát sinh đa nghi, tất cả cũng chỉ vì người kia mà thôi.
- Được. - Hứa Biên dứt khoác trả lời, đem quần lột bỏ xuống đất, nâng cao hai đôi chân của đối phương, lập tức dùng hung khí tiến vào hậu huyệt, cảm nhận nơi chật hẹp đầy nóng bỏng ướt át.
Từ Nhược Thiên gắt gao ôm chặt tấm lưng người nọ, tự giác co chặt hậu huyệt nuốt trọn côn thịt của anh, miệng ghé lên gương mặt anh hôn một điểm, từng cơn khoái cảm đạt đến cao trào đầy thích thú, liền đó phát ra thanh âm mị hoặc, nhưng vẫn là kìm không được nước mắt rơi xuống.
- Làm ơn... cho em, cho em.
Cảm nhận được người kia không còn nói năng kì quái nữa, Hứa Biên trong lòng an tâm phần nào, lập tức dang rộng hai chân cậu, hung hăng đẩy mạnh côn thịt tiến sâu vào tràng bích mẫn cảm, thanh âm cơ thể va chạm vang dội mạnh mẽ, nhất thời càng gây hứng thú cho cả hai.
Từ Nhược Thiên đưa tay chống lên giường ngồi dậy, ôm lấy cổ Hứa Biên hôn lưỡi anh, tay còn lại di chuyển xuống khố gian an ủi tính khí chính mình, hơi thở càng lúc ồ ồ dồn dập.
- A... ân...thao em... dùng sức thao em.
Hứa Biên thoáng chốc bị làm cho kinh ngạc, thường ngày trong lúc cả hai cùng đang ân ái, người nọ mặc dù rất quyến rũ, rất thu hút anh, chính là ngày hôm nay cậu nhiệt tình hơn trước đây, đột nhiên mở miệng nói những lời này, Hứa Biên không hiểu sao có chút chột dạ, trong lòng ẩn ẩn lo lắng, cũng không biết vì cái gì lại như vậy, anh ngừng động tác một chút, trầm mặc nhìn đối phương.
- Anh làm cái gì? Còn không mau thao em... thao chết em... nhanh lên. - Từ Nhược Thiên nhất thời vừa cáu vừa thẹn, một bên nức nở ra lệnh anh.
- Từ Nhược Thiên, cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? - Hứa Biên ôm lấy mặt cậu, nghiêm nghị hỏi.
- Em không có. - Cậu nặng nề cúi thấp đầu, hai tay không tự giác run lẩy bẩy.
Hứa Biên mất hết kiên nhẫn, một phen rút tính khí ra khỏi cơ thể Từ Nhược Thiên, nắm chặt lấy bả vai cậu, nghiêm túc hỏi.
- Từ hôm qua cậu đã rất kì lạ rồi, hôm nay phải có chuyện gì nên bệnh cậu mới tái phát, lại còn nói nhăng nói cuội với tôi, nói tôi biết, cậu đang nghĩ cái gì?
Từ Nhược Thiên cắn chặt môi dưới, ngoảnh mặt né tránh đối phương, trong lòng có điểm gì phát sinh chính cậu còn không hiểu rõ.
- Cậu trả lời tôi đi chứ?! - Hứa Biên không kìm được quát lớn.
- Em không muốn nói, chính anh làm cái gì anh tự suy nghĩ đi.
- Cậu không nói tôi làm sao biết, a? - Hứa Biên túm lấy cánh tay cậu, lại bị cậu hung hăng gạt bỏ bàn tay anh xuống, trầm mặc một lúc mới mở miệng lên tiếng.
- Được, em chỉ muốn hỏi anh. Chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng mà anh đã quên em, em không ý kiến, nhưng vì do ngoài ý muốn, chúng ta được sắp đặt kết hôn, em biết thời gian đầu anh không thương em, nhưng mà em biết, sau đó anh đối tốt với em, anh còn hôn em, anh còn làm tình với em, em tự hỏi, những chuyện thế này chỉ có thể là anh có tình cảm với em. Vậy anh nói đi, anh có yêu em không?
Cố gắng nuốt nước mắt vào trong, Từ Nhược Thiên quay sang nhìn thẳng vào mắt đối phương. Mà người kia ngược lại lại nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu cùng kinh ngạc, ẩn hiện có chút sinh khí.
- Cậu rốt cuộc có chuyện gì ý kiến thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải dùng dằng hỏi những thứ vớ vẩn đó, trả lời câu hỏi của tôi, nhanh lên! - Hứa Biên đưa tay vò lấy đầu mình, cao giọng quát.
- Em muốn nghe câu trả lời của anh. - Từ Nhược Thiên đau lòng nhìn anh, cố gắng kìm chế lòng mình hỏi.
- Hảo a, cậu không nói thì thôi. - Rốt cuộc bị người kia chọc giận, Hứa Biên gật đầu tỏ ý đã biết, liền vội vã đứng dậy thay quần vào, bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Từ Nhược Thiên bất lực ngã quỵ trên giường, co mình thành một góc mà khóc nức nở. Cậu không phải là muốn xảy ra những chuyện thế này, chỉ là trong ánh mắt của người kia, cậu cảm nhận được anh đối với cậu không phải là tình yêu, đã một lần mong muốn được anh nói lời yêu cậu, nhưng mỗi lần như vậy, đều là người kia cố ý né tránh, thử hỏi xem, nghi vấn trong lòng có nhất thiết phải bỏ qua không.
Nhiều lần cậu đã thắc mắc, nếu anh đối cậu không có tình cảm, vì cái gì lại xem cậu chẳng khác gì là vợ của cậu, quan tâm cậu, chăm sóc cậu.
- Cậu biết không, cậu luôn làm tôi nhớ đến một người. - Câu nói kia không tự giác ẩn ẩn trong đầu mình, Từ Nhược Thiên nhất thời ngộ nhận, người kia mà anh từng nhắc tới, không nhẽ là thiếu niên kia. Nếu là như vậy, cậu không phải được anh xem là... thế thân của y sao.
Nghĩ đến đây khiến Từ Nhược Thiên chấn động, nơi kia đau thắt một đoạn, vô cùng khó thở. Ngay lúc còn đang định ngồi dậy lấy thuốc uống, bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng va chạm chói tai, cùng với tiếng la hét dữ dội của Hứa Biên, cậu lo sợ đứng bật dậy, vội vã mở cửa chạy xuống dưới nhà.
- Hứa Biên. - Nhìn thấy ở nhà bếp là cảnh tượng người nọ đang ngồi la liệt trên nền đất, xung quanh đều là ly tách lẫn bàn ghế hỗn hỗn loạn loạn, cậu hốt hoảng bước tới, nhìn đối phương không ngừng uống rượu dữ dội.
- Hứa Biên, đừng uống nữa. - Từ Nhược Thiên quỳ xuống bên cạnh Hứa Biên, muốn giành lấy ly rượu từ trên tay anh, lại bị anh hung hăng đẩy cậu ra, ném ánh mắt lạnh lùng về phía cậu, sau đó nhoẽn miệng cười lạnh, ngẩng đầu run rẩy nói.
- Mọi người ai cũng như vậy cả, đều bỏ mặc tôi, cha mẹ, Bạch Dương, Tiểu Tinh,... là tôi tệ hại như vậy sao? - Sau đó tiếp tục uống một ngụm cạn sạch, rót thêm một ly rượu.
- Hứa Biên, ban nãy là em không đúng, đừng như vậy nữa. - Từ Nhược Thiên nghẹn ngào ôm lấy cổ Hứa Biên, khóc thành tiếng cầu xin anh.
- Mọi người là không biết, tôi lúc nào cũng âm thầm yêu thương bọn họ, tôi yêu cha mẹ, bọn họ lại quay mặt với tôi, tôi yêu Bạch Dương, cô ấy cũng rời xa tôi, tôi yêu Tiểu Tinh, nó rõ ràng chỉ xem tôi là phụ thân của nó mà thôi.
Giống như một tiếng sét ngang tai, Từ Nhược Thiên vội vã buông Hứa Biên ra, cư nhiên gương mặt của người nọ đều là đẫm nước mắt, cậu hít sâu một tiếng, đôi môi giật giật nói.
- Anh... anh vừa nói cái gì?
Hứa Biên hiện tại tựa như một gã không biết trời đất, hoàn toàn không để tâm tới cậu, tiếp tục đưa rượu lên miệng uống cạn sạch.
- Em hỏi anh vừa nói cái gì?! - Từ Nhược Thiên không kiên nhẫn quát lớn, một phen đem ly rượu trên tay Hứa Biên ném xuống đất, lệ rốt cuộc cũng rơi.
Hứa Biên mơ màng nhìn sang Từ Nhược Thiên, bàn tay đột nhiên ôm lấy gương mặt cậu, hung hăng hạ xuống một nụ hôn sâu.
- Hứa Biên... ân... mau buông. - Cậu một bên kịch liệt giãy dụa, dùng lực đẩy mạnh anh ra, muốn đứng dậy chạy đi, cư nhiên lại bị anh túm lấy cổ tay cậu, hai chân đè cậu trên nền đất.
- Tiểu Tinh... đừng từ chối ba ba.
- A? - Nghe thấy người kia gọi tên thiếu niên, Từ Nhược Thiên tựa hồ sắp ngất xỉu tới nơi, nước mắt rơi một cách lợi hại, không ngừng ra sức muốn thoát khỏi con người tệ hại này.
- Tiểu Tinh....
- Không cần, mau buông... ngô. - Môi tiếp tục bị hôn xuống, Từ Nhược Thiên rốt cuộc không thể khắc chế chính mình được nữa, sự thật đã quá rõ ràng, cậu vì lý dó gì phải lưu luyến anh nữa chứ.
- Tiểu Tinh, con lúc nào cũng vậy... luôn luôn trước mặt ba ba cùng hắn thân mật, con có biết ba ba đau lòng lắm không?
Vậy còn em thì sao, Từ Nhược Thiên trong đầu tự hỏi, thống khổ nhìn thẳng vào con mắt chỉ chứa thân ảnh của người khác, vốn dĩ ngay từ đầu không phải là cậu.
- Em không phải Tiểu Tinh, em là Từ Nhược Thiên, em là vợ anh mà! - Cậu bất lực khóc thất thanh, muốn người kia biết rõ cảm nhận của mình thế nào.
- Tiểu Tinh... - Hứa Biên cơ bản hoàn toàn chìm trong cơn men rượu cùng dục vọng, một phen nắm chặt cổ chân cậu, mạnh mẽ đem côn thịt tiến vào hậu huyệt.
- A... Aaa! Mau buông a.... - Từ Nhược Thiên một bên ra sức khóc lớn, rất muốn thoát khỏi vòng vây của người kia, nhưng sức lực của cậu đương nhiên không thể so sánh với con người cường tráng kia.
Cứ như vậy, cậu đành phải tuyệt vọng để người kia xâm phậm thân thể mình, phải nghe những lời yêu thương trao cho người khác, mà chính xác hơn, đối tượng nhắm tới không phải là cậu, người kia từ lâu đã đem cậu là cái bóng của y, Hứa Tinh.