Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ

Chương 12:





Bầu trời đêm hè càng sẫm đen tợn, ánh trăng rọi xuống mặt nước vẽ lên trước mắt muôn vàn những đốm sáng nhảy múa, chẳng rõ là do quầng màu quá lấp lánh, hay là do nước hồ gợn sóng quá mạnh.
Đổng Tuyết Khanh đờ đẫn nhìn đến khung trăng lưỡi liềm trôi nổi trong làn nước, tự dưng cảm thấy ánh trăng hôm nay sao mà đẹp đến mỏng tang, đẹp đến hư vô nhường vậy. Thật giống như là…
Tuyết mùa đông, nắng rạng mùa xuân, mưa rào mùa hạ, lá phong mùa thu.
Đắp người tuyết, lúc nào huynh ấy cũng để y đính mắt cho nó; chơi thả diều, lúc nào huynh ấy cũng giúp y nối thêm một dải đuôi diều phất phơ; bắt cá chạch, lúc nào huynh ấy cũng nhường y dùng tấm lưới duy nhất; thổi hoa bồ công anh, lúc nào huynh ấy cũng để dành y thổi nhiều nhất.
Vì sao?
Vì sao huynh lại đối xử quá tốt với đệ như vậy?
Vì sao huynh lại sẻ san cho đệ quá nhiều ấm áp, quá nhiều cưng chiều, quá nhiều ảo giác yêu thương như vậy?
Mà hôm nay, mọi ảo tưởng đều đã hóa gió trong chốn Hoàng cung thênh thang.
Y không dám nhìn vào đôi mắt ấy.
Tàn khốc cùng cực trên đời cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Trước mặt Hứa Nghiêm, y đã lõa lồ ra trọn vẹn, không chỉ lõa lồ về thể xác, mà còn lõa lồ tan biến tất thảy lòng tự tôn nam nhi.
Đã bao nhiêu năm nay, y luôn cố gắng che giấu tình cảm tự đáy lòng. Thậm chí có đôi khi y còn cảm thấy thứ tình cảm của y nhơ nhuốc lắm. Hễ ở cạnh một mình mình với Hứa đại ca, y đều tận lực khống chế cảm xúc, y sợ bản thân sẽ phô ra thứ linh hồn ô uế, để rồi đối phương sẽ ghê tởm, sẽ hãi sợ. Thế nhưng đêm nay, ngay ven bờ ao đẹp tươi này, người ấy đã dụng đến thủ đoạn ác nghiệt nhất nhằm dụ y rơi vào tình huống hạ lưu trơ trẽn, tình này sao có thể chịu nổi?
Đổng Tuyết Khanh ì ạch đứng dậy, rê bước đến ánh trăng trong lăn tăn sóng nước, bất giác y chẳng còn tồn tại suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn được chạm vào mặt trăng kia thôi. Trăng trên trời xa quá, xa xôi đến lạc lõng. Nhưng giữ lại ảo ảnh thì chắc sẽ được thôi mà.
Y cảm thấy rất lạnh, rất lạnh. Bước chân của y nhanh hơn, tựa như nơm nớp âu lo ngay cả ánh trăng cũng sẽ vuột mất.
Cùng lúc này, Hứa Nghiêm đang trên đường đi ra khỏi cung, đầu óc hắn ong ong đầy những âm hưởng rối loạn.
Khi đó là Tiểu Tuyết của hắn đấy ư?
Tiểu Tuyết ở đại hội đấu võ thánh thiện đến khó có thể mơ tưởng. Hắn đưa Tiểu Nhạn và Thanh Thanh về xong liền tức tốc chạy tới Quần Anh điện, hy vọng có thể gặp Tiểu Tuyết được lâu hơn, muốn hỏi thăm lâu nay trong cung, y có khỏe không. Tiếc thay, y không tham dự, mà bản thân hắn cũng đinh ninh rằng, sắc mặt tái nhợt của y là bởi sức khỏe không tốt.
Tầm nhập nhoạng, Tổng quản thái giám Trần công công đột nhiên xuất hiện, truyền chỉ nói, Thánh thượng cho triệu kiến tại Thánh đàn.
Nơi Thánh địa lộng lẫy, giữa chạng vạng xây xẩm, y chứng kiến một cảnh khiến người phải phát ngượng: Hoàng thượng đang lâm hạnh một vị phi tử tựa thiên tiên, mặc dù có phần bạo lực, song thân hình kiều mỵ kia thật sự y chang lời Hoàng thượng nói —— có thể khơi ra tầng dục vọng sâu xa nhất của bất kể người đàn ông nào.
Rồi khi hắn đến gần mỹ nhân nọ cũng là lúc hắn chạm trán phải chân tướng đáng sợ nhất, sống sượng nhất cõi đời.
“Tiểu Tuyết, vì sao chứ?” Hứa Nghiêm hết sức đớn đau, tự lẩm bẩm.
Không, Tiểu Tuyết! Hứa Nghiêm sực nhớ tới biểu cảm của Tiểu Tuyết lúc đó, dày đặc tuyệt vọng, dày đặc thẫn thờ.
“Nếu một ngày nào đó, Hứa đại ca thấy Tiểu Tuyết xấu xa, không còn muốn gặp Tiểu Tuyết nữa, đệ sẽ tìm ngay một cái ao sâu nhất nhảy xuống, quyết không nuốt lời!” Lời hứa chắc như đinh đóng cột từ mấy năm trước của Đổng Tuyết Khanh nhất thời lóe lên trong trí nhớ hắn. Hắn cũng chưa hiểu do đâu hắn lại tự nhiên nhớ tới câu nói cười cười rồi cho qua khi ấy. Cái thời điểm ấy, lý do chính là bởi lẽ hắn đã đưa Đổng Tuyết Nhạn đi chơi hội đèn ***g suốt cả đêm.
“Không, Tiểu Tuyết sẽ không uổng phí tính mạng như vậy. Đàn thờ, chỗ đàn thờ có một cái ao to!” Hứa Nghiêm không kiềm chế được quay đầu bước ngược trở lại, càng chạy càng cuống cuồng.
Đổng Tuyết Khanh trầm mình vào làn nước mỗi lúc một sâu dần, sâu dần, nước đã ngập tới vòm ngực mảnh mai.
Ngay tại thời khắc này, một bàn tay mạnh mẽ túm lấy đầu vai gầy guộc.
“Tiểu Tuyết, đệ đang làm gì?” Hứa Nghiêm nghiêm nghị quát lớn.
“Để cho đệ bắt lấy mặt trăng, huynh thật đáng ghét, bỏ tay ra đi, đệ muốn mặt trăng!” Y chẳng ngoảnh đầu lại, chỉ cố chấp bước xa hơn vào lòng hồ nước, duỗi tay qua muốn chạm đến ánh trăng.
“Tiểu Tuyết, đệ điên rồi!” Cấp bách quá, thế nên Hứa Nghiêm giằng lấy vạt áo y, giáng cho y một cái tát vang dội.
“Phải, đệ điên rồi! Đệ thật mong là đệ hãy điên đi cho rồi!” Tuyết Khanh nghẹn ngào thét lại với Hứa Nghiêm, đoạn nhanh chóng quay lại, trông thấy ánh trăng vỡ ra từng mảnh nhòe trong sóng nước, hai hàng lệ trong chảy dọc bất thần theo gò má mịn màng.
“Phải chăng đệ quá dơ bẩn, đến cả Thánh đàm cũng không dung được đệ…” Đổng Tuyết Khanh tự thì thào.
Thu hết toàn bộ cảnh tượng này vào tầm nhìn, rốt cuộc Hứa Nghiêm cũng không thể trốn tránh tình cảm biết bao năm qua hắn dành cho y được nữa, trái tim hắn đã giục giã hắn vòng trở lại, giục giã hắn ôm chặt lấy người đệ đệ, hoặc là người tình, đã nhiều năm qua hắn hằng yêu thương.
Từ một tích tắc ánh mắt hắn chạm đến Tiểu Tuyết đã kéo theo mối dây ràng buộc giữa hắn và thiếu niên này cả đời rồi, trọn đời trọn kiếp, con tim hắn nào có thể trốn chạy nữa đây.
Hứa Nghiêm vươn tay, từ đằng sau ôm chầm lấy dáng người bé nhỏ.
“Xin lỗi, đáng ra huynh nên nói cho đệ. Huynh… Huynh vẫn luôn… Rất thích đệ. Thích hơn bất kể người nào.”
Hắn sờ sờ cảm nhận được thân mình trong vòng tay y run lên sè sẹ, song rất chóng lại yếu ớt tựa vào ***g ngực hắn.
“Đệ cũng thế… Vẫn rất… Yêu huynh.” Đổng Tuyết Khanh hơi nghiêng đầu lại, ngưng đôi mắt trong lành như nước dõi vào mắt Hứa Nghiêm thật sâu thật chăm chú, bàn tay lạnh lẽo đưa lên vuốt ve khuôn mặt  ấm áp kiên định, “Huynh tin được không? Mọi thứ đều đã được định đoạt rồi, đệ không chờ thấy huynh…” Vừa dứt lời, bàn tay cũng trượt xuống, cơ thể y mềm oặt ngã vào vòng ôm của Hứa Nghiêm.
“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, đệ tỉnh lại, đệ…” Hứa Nghiêm lay mạnh Tiểu Tuyết bấy giờ đã bị ngất xỉu, cảm giác y ngày một rét cóng, quần áo ướt sũng hấp lấy tất thảy hơi lạnh gió đêm, dính rạt trên thân thể trơn mịn mảnh khảnh.
Hắn ôm Tiểu Tuyết cứ thế chạy băng băng trong Hoàng cung vĩ đại, dùng tốc độ nhanh nhất lao đến Ngự y phòng. Dư thái y thấy thế, nhanh nhẹn đặt y nằm ngay ngắn xuống giường, bắt mạch cho Đổng Tuyết Khanh, đồng thời cử người thông báo cho Vị Ương cung. Đây cũng chả phải lần đầu Dư thái y chẩn bệnh cho vị Đổng đại nhân này, ông lão biết hết sức tường tận quan hệ của y và đương kim Thiên tử, kiểu tình hình như này tốt nhất nên để Hoàng thượng là người trước nhất biết được thì kiểu gì thì kiểu, cũng sẽ an toàn hơn.
“À, không có gì đáng ngại. Bị cảm lạnh, tâm trạng lại nặng nề, chỉ cần nghỉ ngơi dăm bữa là ổn.” Mồm thì nói, song mắt cũng tiện đà đảo qua hình ảnh Đổng đại nhân tuy đang hôn mê nhưng tay vẫn sít sao cầm chặt tay người thanh niên trẻ nọ, đành rằng hoàn toàn mù tịt quan hệ giữa hai người này, song Dư thái y cũng lờ mờ nhận thấy, Hoàng cung đêm nay khó mà bằng lặng.
“Đây là đâu?” Đổng Tuyết Khanh thức dậy giữa hơi ấm vấn vít, bèn uể oải ngồi dậy.
“Ngự y phòng, vừa nãy đệ bị ngất xỉu ——” Hứa Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười trả lời, thế mà tức khắc bị ngắt quãng.
“Hoàng thượng giá lâm!” Giọng hô eo éo của Trần công công chọc thủng bầu không khí im lặng.
Chỉ thấy Hằng Dạ mặt mày lạnh tanh, bước đi giữa cả đoàn thị vệ cung nữ.
“Ối chao ơi! Đổng thị vệ sao lại ướt đẫm người thế kia, Hứa công tử, ngài cũng hay thật nha! Đêm hôm khuya khoắt mà hai ngài cũng có nhã hứng bơi lội cơ đấy, hí hí…” Trần công công cố tình khoa trương điệu bộ ngạc nhiên lên.
Nỗi sợ hãi tột độ trỗi lên trong thâm tâm Đổng Tuyết Khanh, theo phản xạ càng thêm siết chặt tay Hứa Nghiêm lại. Hành động này đọng vào mắt Hằng Dạ, lập tức lửa giận hắn vừa mới trút lên người Tuyết Khanh lại lần nữa bốc cháy phừng phừng.
Huống chi, Hằng Dạ phát hiện Đổng Tuyết Khanh lúc này đã không còn là con rối vô cảm nữa, nỗi sợ sệt dặm trên gương mặt cũng từ từ chuyển hóa thành kiên cường và cam chịu, không thể nghi ngờ, đây chính là biểu hiện y đã thừa nhận sự phản bội của mình.
“Hứa Nghiêm, uống xong tiệc rượu trẫm ban rồi vẫn còn thấy chưa thỏa ư? Bay đâu, mang một ly rượu nữa tới đây để trẫm ban thưởng!” Hắn lạnh nhạt cười gằn.
Một cung nữ liền bưng ngay lên một ly “rượu ngon được ban thưởng”. Hứa Nghiêm nhác thấy, nét mặt cương nghị vẫn không mảy may đổi thay, vững vàng đi đến chỗ cung nữ.
“Đừng!” Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Đổng Tuyết Khanh thoáng chốc bợt bạt hẳn. Y ngã nhào khỏi giường, lê lết đến bên chân Hằng Dạ, túm chặt tà áo hắn và khẩn khoản cầu xin.
“Hoàng thượng, tất cả đều là lỗi thần, không can hệ gì Hứa Nghiêm hết, xin Người tha cho huynh ấy.”
Hằng Dạ thẳng thừng đá văng y ra, giọng nói đậm đặc ý tứ khinh miệt cùng cực, “Hứa Nghiêm, rượu của trẫm dễ sợ thế cơ à? Đến mức đệ đệ nhà ngươi cũng phải quỳ gối cầu xin trẫm?”
“Tấm lòng Hoàng thượng thần xin nhận, chỉ mong Hoàng thượng đừng làm khó Đổng thị vệ nữa.” Hứa Nghiêm đi sang, một hơi uống cạn sạch số rượu trong chiếc ly vàng, từ đầu đến cuối vẫn chỉ đơn giản một vẻ đường bệ.
Đổng Tuyết Khanh cứ như đã chết lặng, nhu nhược ngồi mọp dưới đất, trân trối nhìn Hứa Nghiêm, ngơ ngác tựa thể đã đến đỉnh vực tận thế rồi.
Không khí trong phòng như đóng băng lại, áp lực tới độ bóp nghẹt con người ta. Ngoại trừ Hằng Dạ, ánh mắt ai ai cũng dõi chằm chặp vào Hứa Nghiêm trước sau luôn đủng đỉnh dáng vẻ anh dũng, giống như ngay giây tiếp theo hắn ta sẽ hộc máu chết tươi không chừng.
Gần nửa canh giờ trôi qua, chân cẳng đám cung nữ thái giám đều tê rần rần, duy chuyện như trong suy nghĩ vẫn chưa có dấu hiệu gì xảy ra cả.
“Thế nào? Rượu trẫm ngự ban cũng không tệ chứ! Ha ha ha!” Hằng Dạ đùa cợt, bật lên cười váng.
Bấy giờ mọi người mới vỡ vạc, hóa ra trong rượu có độc đâu nào.
Hằng Dạ đẩy mắt sang phía Đổng Tuyết Khanh, sắc mặt y rõ ràng dịu đi nhiều, trong khi đó ngược lại sắc mặt Hứa Nghiêm lại đầy ắp nghi hoặc.
“Hứa Nghiêm nghe lệnh, kể từ hôm nay, ngươi sẽ đảm nhiệm chức Phó thống soái của Ngự lâm quân, còn chức vụ Phó tổng trưởng thị vệ hôm nay tuyển lựa sẽ giao cho Lưu Tiên phụ trách, còn không mau tiếp chỉ?” Hằng Dạ dùng thái độ trang trọng như trên Kim Loan điện(1), ban hạ Thánh chỉ.
“Tuân mệnh!” Hứa Nghiêm rạp xuống quỳ, không sao phỏng đoán nổi ý Thánh thượng. Hắn cũng sẽ không dại gì kháng chỉ theo cảm tính, đây chính là lòng trung nghĩa tối thiểu của bậc bề tôi.
“Sao hả? Đổng thị vệ không định hồi cung nghỉ ngơi à? Sắp canh ba(2) rồi đó.” Hằng Dạ lại chuyển hướng sang Đổng Tuyết Khanh, dùng giọng điệu hỏi han ân cần nhất dành cho thuộc hạ.
Đổng Tuyết Khanh bất giác rùng mình. Y hầu hạ Hoàng thượng hơn nửa năm nay, đã tận mắt quan sát cách thức Thánh thượng xử lý công việc lẫn nhân sự. Y thừa rõ vị Hoàng thượng trẻ tuổi này tiền đồ rộng mở mà lòng dạ nham hiểm ra sao, sở trường giỏi nhất của hắn chính là khẩu Phật tâm xà, những khi hắn cười hiền hòa nhất đồng nghĩa chính là lúc đối phương sắp chết đến nơi rồi.
“Ồ, trẫm quên béng, ngươi đang ốm cơ mà!” Hằng Dạ cười càng dịu hiền hơn, nhấc chân bước sang, đủng đỉnh ôm gọn lấy Đổng Tuyết Khanh, đoạn đi ra ngoài căn phòng của Thái y.
Trước bao nhiêu con mắt, Đổng Tuyết Khanh chỉ đành ngoan ngoãn để kệ Hằng Dạ ôm. Trước khi rời đi, y chừa lại cho Hứa Nghiêm một cái nhìn thăm thẳm. Ánh nhìn buồn bã bất lực ấy nhắn nhủ với Hứa đại ca của y rằng, “Xin hãy tự bảo trọng.”
. / .

Chú thích:
1. Kim Loan điện, tức Thái Hòa điện, là kiến trúc tráng lệ nhất trong Cố Cung (hoặc còn có tên là Tử Cấm Thành). Trên quảng trường hướng Nam rộng 30 000m², điện Thái Hoà được xây trên các bậc thang màu trắng cao 8m, chiều cao của điện gần 40m, là kiến trúc cao nhất trong Cố Cung, là ngôi điện quan trọng nhất của Tử Cấm Thành, không chỉ vì vị trí của nó ở trung tâm Tử Cấm Thành mà về hình thể kiến trúc, về trang trí và các mặt khác đều đứng hàng đầu trong quần thể kiến trúc đó.


Theo văn hoá Trung Quốc, rồng tiêu biểu cho quyền vua và nhà vua được coi là “Chân Long Thiên Tử”, các vật dụng trang trí trong điện Thái Hoà đều sử dụng nhiều hình tượng rồng, phía trên có tới gần 13 000 tượng rồng. Trong điện Thái Hoà có 6 cây cột giữa sơn son thếp vàng với hình những con rồng vàng lượn khúc. Ở trần nhà, trên đầu 6 cây cột được thiết kế tạo dáng như hình 1 cái giếng hình vuông rồi dần dần thu nhỏ lại, từ hình vuông chuyển thành hình bát giác và trên cùng vẽ hình 1 con rồng lượn khúc mặt nhìn xuống dưới, phía trước là 1 khối thủy tinh hình tròn. Bệ rồng của nhà vua là 1 ngai vàng đặt trên bục gỗ dưới cây cột vàng. Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, người ta cộng lại tất cả có 12 654 hình con rồng uốn lượn trong mọi tư thế.
Trong điển lễ quốc sự quan trọng, Hoàng đế trang nghiêm ngồi trên Thái Hòa điện, trong từng tiếng chuông vàng khói trầm nghi ngút, tiếp nhận sự quỳ lạy của trăm quan.
2. Canh ba tức giờ Tý, từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng, nghĩa bình thường còn là để chỉ đêm khuya chung chung.

 13
Tháng 311


Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.