Chỉ Muốn Gần Bên Em

Chương 47:




Sau ngày hôm đó, triển lãm chính thức khai mạc. Lượng người trong trung tâm triển lãm tăng lên rất nhiều, lúc nào cũng phải chú ý đến tình hình hiện trường. Trong khoảng thời gian này, Tây Trừng chỉ có một chút thời gian rảnh rỗi để ghé thăm một vài địa điểm xung quanh gian hàng Kinh Vĩ mà không có cơ hội vào địa điểm chính.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi diễn ra hội nghị, rất nhiều người đã tập trung tại khu vực này, hơn 300 công ty, các chuyên gia và học giả, quản lý cấp cao của doanh nghiệp, nhà đầu tư... Chỉ riêng phóng viên truyền thông đã có hơn 900 người, khách sạn chật kín.
Trong số rất nhiều người, gặp lại một người lần thứ hai rõ ràng là một việc có xác suất thấp.
Tây Trừng không nhìn thấy Đào Nhiễm, cũng không đến gian hàng của Tinh Lăng nhưng lại gặp Lương Duật Chi.
Đó là đêm thứ hai của hội nghị.
Tây Trừng đã trở về khách sạn, giám đốc tuyên truyền của Kinh Vĩ gọi điện nói sếp Trương đã sắp xếp bữa tối và mời cô đi cùng. Tây Trừng biết sếp Trương. Trước bữa tối hôm đó, cô đã gặp anh ta hai lần, ấn tượng về anh ta không tốt. Trước đây cô đã từ chối tiệc mừng hai lần may nhờ có sự giúp đỡ của leader, nhưng lần này đến đây chỉ có thực tập sinh, cô là đại diện của Tư Cách.
Trước khi bước vào nhà hàng, Tây Trừng còn tưởng đây chỉ là bữa tối nội bộ của Kinh Vĩ, mãi đến khi vào phòng riêng, cô mới nhận ra không phải.
Sự kiện lớn nơi những người trong ngành tụ tập lại với nhau là nền tảng để trao đổi ngang hàng và là cơ hội để kết nối kinh doanh.
Việc sắp xếp một vài phụ nữ để khuấy động không khí trong bữa tối như vậy dường như là sự đồng thuận ngầm giữa những người có chức vụ cao. Ngoài Tây Trừng, một nữ nhân viên của Kinh Vĩ cũng được gọi tới.
Giám đốc tuyên truyền đã bỏ trống chiếc ghế bên phải sếp Trương và mời Tây Trừng ngồi xuống.
Sếp Trương đang trò chuyện với hai người đàn ông ăn mặc bảnh bao.
Trong đó có một người đeo kính gọng mỏng, dáng vẻ đứng đắn, nhìn thấy Tây Trừng, hỏi: "Đây là…"
"Ồ, đối tác của chúng tôi, cô Đường đến từ Tư Cách." Khuôn mặt mập mạp của sếp Trương nghiêng sang một bên: "Cici, hai người này là sếp Trịnh đến từ Hưng Đạt và sếp Ngô đến từ Phong Việt."
Lúc này Lương Duật Chi đã bước vào.
Tây Trừng nghe thấy sếp Trương kêu tên "Duật Chi", tiếp theo người đó bước tới. Anh mặc trang phục làm việc thường ngày, ngồi xuống đối diện và hờ hững chào hỏi hai người còn lại.
Sếp Trương quay sang nói với Tây Trừng: "Cici, sếp Lương đến từ Tinh Lăng." Anh ta thản nhiên nói đùa: "Hôm nay ở đây được coi là những khách hàng lớn tiềm năng của Tư Cách. Đừng bỏ lỡ cơ hội."
Tây Trừng vẫn giữ nụ cười đoan trang, ánh mắt lướt nhìn từ gương mặt sáng sủa lạnh lùng xuống, cuối cùng dừng lại ở cổ tay áo sơ mi không dính hạt bụi nào. Anh đặt tay lên bàn, giọng nhẹ nhàng hỏi: "Ngày mai có bài diễn thuyết của Kinh Vĩ phải không?"
Rõ ràng xem như không quen biết cô.
May mắn thay, cô không cần phải tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, dù sao trong bữa tiệc hôm nay, sếp Trương không cần người biết nói chuyện.
Chỉ để trang trí.
Tiếp theo là kéo nhau đến quán bar như thường lệ. Tây Trừng tuy mới nhập cuộc nhưng cũng đã quen rồi, chỉ là hôm nay lại có người quen cũ. Trước đây cô không biết anh trong những buổi xã giao là người như thế nào, bây giờ thì thấy rồi, nói anh là tay chơi điêu luyện cũng không quá lời.
Họ nói về nhiều chủ đề khác nhau, bao gồm những công nghệ tiên tiến trong lĩnh vực AI, những thuật ngữ xa lạ, khó hiểu cũng như các hướng đầu tư trong những năm gần đây, sau đó họ nhảy ra khỏi ngành, còn nói về kinh tế thời sự.
Sau ba vòng rượu, các chủ đề trở nên cởi mở và sôi nổi hơn.
Tây Trừng nhận thấy anh tránh né một số chủ đề, anh sẽ mỉm cười và giữ im lặng nếu không muốn trả lời.
Trong quá trình này, cô đang làm ra một chiếc bình hoa tiêu chuẩn, thỉnh thoảng sếp Trương tươi cười mời cô uống nước. Cô được Tưởng Tân Ngữ đưa ra ngoài nhiều nên khả năng uống rượu cũng cải thiện một chút.
Sếp Trưởng luôn giữ khuôn mặt tươi cười, nếp nhăn dưới mắt toát ra khí chất tốt bụng kỳ lạ.
Không khí tại bàn rất tốt.
Cho đến khi, khuôn mặt mập mạp của sếp Trương đỏ bừng, không hiểu sao anh ta lại nhận ra bàn tay của Tây Trừng đang đặt ở mép bàn, giữ chặt tay cô không chút do dự: "Cici, tay cô bị làm sao vậy?" Giọng điệu rất là tiếc nuối như thể nhìn thấy thêm một vết nứt trên miếng ngọc trắng hoàn mỹ.
Vết sẹo trên mu bàn tay của Tây Trừng thực ra đã mờ đi rất nhiều, nhưng không thể biến mất hoàn toàn, nếu nhìn gần vẫn thấy rõ.
Lời nói của sếp Trưởng đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Bị ngăn cách bởi bát đĩa ly rượu trên bàn, Lương Duật Chi nhìn bàn tay trắng nõn thanh tú. Không biết là do vết sẹo hay do hành động xoa mu bàn tay cô của sếp Trương mà khiến anh khó có thể kìm nén được sự bực dọc.
Tây Trừng đáp: "Vết thương cũ, vô tình gây ra."
Cô bình tĩnh rút tay lại.
Sếp Ngô mỉm cười tiếp lời: "Người ta nói đôi bàn tay là khuôn mặt thứ hai của phụ nữ. Dù khuôn mặt này của cô Đường có bị thương thì vẫn rất đẹp."
Sếp Trương vẫn thương xót: "Tôi biết một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ có tay nghề rất giỏi. Sau này xem thử có thể phục hồi vết sẹo hay không."
"Cảm ơn sếp Trương."
"Chúng ta uống thêm một ly nữa nhé."
Tây Trừng cầm ly rượu lên, đột nhiên nghe thấy một giọng nói thờ ơ: "Sếp Trương, tôi nhớ ra có vài chuyện riêng muốn nói với anh, sao chúng ta không đổi địa điểm đi? Quán bar trên sân thượng cũng được." Anh nhìn sang một bên nói: "Chúng ta ngồi cùng nhau nhé?"
Hai người kia cũng có hứng thú, sếp Trịnh nói: "Vừa hay, vốn dĩ tối mai tôi cũng muốn đi xem thử."
Sếp Trương thấy thế thì nói: "Được rồi, nghe Duật Chi đi." Anh ta quay sang giám đốc tuyên truyền của Kinh Vĩ, nói: "Vậy thì mọi người có thể rút rồi, cậu đưa hai cô ấy về đi."
Trước khi Tây Trừng rời đi, cô liếc nhìn sang bên kia, anh vẫn bình tĩnh lạnh lùng và xem như không nhìn thấy cô.
Trở lại khách sạn, vừa hơn chín giờ rưỡi.
Tây Trừng đi đến bồn rửa mặt, vặn vòi nước, cô chậm rãi rửa sạch cảm giác dính dính trên mặt, tạt nước lạnh vào mắt, mệt mỏi và chán nản đã vơi đi, nhưng trong lòng vẫn còn một cảm giác hưng phấn. Giống như quét sạch những chiếc lông vũ được làm nóng đến năm mươi độ ở trong lồng ngực mềm mại, lúc đầu như có như không rồi dần dần trở nên mạnh mẽ rõ ràng, đến tám mươi độ chiếc lông vũ khô cứng, thô ráp. Gương mặt cũng nóng bừng lên giống trạng thái say rượu nhưng mà cô đâu uống nhiều.
Khí lạnh của máy điều hòa trong phòng không làm cô thoải mái.
Tây Trừng dựa vào ghế sofa, đầu óc trống rỗng mười lăm phút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Mười một giờ đêm, Lương Duật Chi tạm biệt vài đồng nghiệp cùng ngành và rời khỏi quán bar. Anh uống rất nhiều nhưng vẫn tỉnh táo, chỉ cảm thấy thái dương đau nhức, khó chịu.
Phương Trùng Nguyên biết anh đang ở Thượng Hải, vì anh không trả lời tin nhắn nên giờ này đã gọi điện trực tiếp cho anh.
Hổ bằng cẩu hữu* lúc nào quấy rầy không phân biệt giờ giấc.
[*] 狐朋狗友 Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.
Lương Duật Chi vừa đi bộ đến khách sạn vừa nghe điện thoại.
Cổng phụ bên ngoài quảng trường yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, cột nước của đài phun lên cao rơi xuống, kéo dài vô tận, phản chiếu một vòng tròn ánh đèn nhiều màu sắc, một bức tranh thu nhỏ của thành phố Thượng Hải lộng lẫy.
Lúc Phương Trùng Nguyên cúp điện thoại, Lương Duật Chi đi đến phía bên kia đài phun nước và nhìn thấy bóng dáng một người dưới ánh đèn.
Sau một lúc dừng lại, anh bước về phía trước.
"Lương Duật Chi." Tây Trừng gọi tên anh.
Anh không quay người lại, nhưng cũng không bước tiếp, đứng đó với tấm lưng cô đơn.
Tây Trừng tiến lại gần một bước: "Anh có muốn nói chuyện không?"
"Tôi và cô Đường không có gì để nói cả." Anh nói với giọng điệu dửng dưng xa lạ.
"Trước kia…"
"Đừng nhắc đến trước kia, tôi không nhớ chuyện cũ với cô."
Giọng anh đột nhiên lạnh lùng và kiên quyết, như thể họ đã kết thúc và khi gặp lại nên coi nhau như những người xa lạ.
Tây Trừng không tìm được lời nào khác để nói. Cô tưởng anh đã rời đi, nhưng khi nhìn lại vẫn thấy tay áo anh hơi phồng lên trong gió đêm.
"Cô không phải đã là cổ đông lớn của Tư Dương sao? Số cổ phần đó còn chưa đủ ăn, phải cố gắng đến mức này sao?" Một câu nói đột ngột, một giọng nói trầm trầm xen vào trong gió.
Tây Trừng sửng sốt một lát.
"Không phải anh cũng đang làm việc chăm chỉ sao?"
Anh không còn gì để nói, lần này anh thật sự định rời đi, nhưng người phía sau lại lên tiếng: "Lương Duật Chi..."
Giọng nói mơ hồ nghe như đang gọi anh trong giấc mơ.
Tây Trừng cảm giác được lông vũ trong ngực mình đang nóng bừng cả trăm độ.
"Hôm nay anh có muốn ở cùng em không?"
Đến lúc ý thức được thì những lời đó đã được nói ra rồi.
Lương Duật Chi đột nhiên quay lại và mím môi mỉa mai dưới ánh sáng: "Tôi nên hiểu ý cô Đường như thế nào?"
Tây Trừng: "Thì là ý đó."
Lương Duật Chi suýt chút nữa tức giận bật cười, từ lồng ngực đến cổ họng đều chua xót không thể khống chế được.
"Không phải cô đang yêu sao? Cô không có bạn trai à? Không phải tình cảm rất tốt sao? Đi công tác không chịu được sự cô đơn, mấy ngày cũng chịu không nổi? Cô mong đợi tôi trở thành tình một đêm phải không? Có phải nên cảm ơn cô Đường vì đã để ý đến tôi không?"
Tây Trừng không biết làm thế nào anh biết chuyện hẹn hò của cô, có lẽ là Tưởng Tân Ngữ, cô cũng không phản bác mà chỉ nói sự thật: "Em đã chia tay rồi."
Lương Duật Chi không thể nói rõ trong lòng mình đang cảm thấy thế nào, trong mắt không hiểu vì lý do gì mà nóng lên, quay mặt đi: "Cô Đường thật là cởi mở, tôi đoán cô sẽ dễ dàng tìm được người tiếp theo."
Tây Trừng không biết nên nói thế nào, cô co ngón tay lại, chạm vào lòng bàn tay ướt nhẹp, ấm áp nói: "Chúng ta... rất hợp nhau, anh chưa từng hoài niệm sao?"
"Tại sao tôi phải hoài niệm loại ký ức đạo đức giả và kinh tởm đó? Tôi đã nói tôi không còn nhớ nữa."
"Em nhớ, chúng ta ở trong phòng tắm..."
"Đường Tây Trừng," anh lạnh lùng và cọc cằn ngắt lời cô: "Cô không biết xấu hổ sao?"
"Biết." Tây Trừng im lặng: "Nếu anh không muốn thì thôi, vậy... tạm biệt."
Tây Trừng rời đi, bước qua cửa khách sạn, dọc theo hành lang trở về phòng mình.
Sau khi vào phòng, cô đi tắm ngay, xả lại bằng nước ấm vài lần, sau đó đi ra đứng trước gương sấy khô tóc, phân vân không biết ngày mai có nên nói chuyện với Trâu Gia hay không.
Đã quá mười một giờ rưỡi rồi mà cô vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ.
Sau khi ra khỏi phòng tắm và thay bộ đồ ngủ, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Dừng một chút, Tây Trừng đi tới.
Ngay khi cửa mở, người bên ngoài bước vào, Tây Trừng đã bị đẩy lên tường, vai va vào toàn bộ hàng công tắc. Trong nháy mắt không gian chìm vào bóng tối trong giây lát, cánh cửa bị đá đóng lại, có người cắn môi cô như gió táp mưa rào, mùi nước hoa và rượu trên người anh nồng nặc xộc tới.
Cô không biết anh uống loại rượu gì, nhưng rượu rất mạnh, trong lúc nổi cơn thịnh nộ, đầu lưỡi hung ác của anh gần như truyền hết rượu mạnh còn lại cho cô.
Không biết bao lâu.
Tây Trừng cảm thấy trong miệng có mùi mặn chát, như thể môi bị cắn đến chảy máu.
Trong sự ngột ngạt không thể chịu đựng được, anh rút lui, Tây Trừng thoáng chốc có được tự do để thở, hơi thở nóng bỏng dày đặc tràn đầy bên tai, giây tiếp theo, cảm thấy vai mình đột nhiên đau dữ dội.
Anh cắn một miếng ở đó, răng cắm sâu vào thịt không thương tiếc.
Tây Trừng không nhịn được, giơ tay còn lại sờ vào đèn, mới sáng được nửa giây, chỉ thấy một đôi mắt sâu đỏ hoe, còn chưa kịp nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt thì đèn đã tắt...
Quá trình ban đầu diễn ra trong bóng tối nơi hai người không thể nhìn thấy nhau, trong không gian chật hẹp đằng sau cánh cửa.
Giữa lúc hoang mang run rẩy thăng trầm, ảo giác bị sóng lớn nhấn chìm, suy nghĩ đứt quãng, cơ thể Tây Trừng bị lật lại, eo bị người phía sau kẹp chặt, da thịt ép vào tường bị hơi lạnh xâm nhập. Tuy nhiên, nhiệt độ cơ thể cô vẫn không hề giảm chút nào, trên vai và lưng dường như có những giọt mồ hôi ấm nóng.
Tây Trừng không nghe thấy anh nói gì, chỉ nghe thấy những âm thanh không thể nhầm lẫn theo bản năng tự nhiên đó.
Anh tàn bạo, trực tiếp, độc đoán.
Rõ ràng bộ quần áo đó không biết bị vứt đi đâu, nhưng dường như mùi nước hoa của anh vẫn còn vương vấn trong không khí.

Năm giờ sáng, Tây Trừng thò đầu ra khỏi chăn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào thái dương.
Cô nửa mở mắt.
"Lương Duật Chi, em khát..." Giọng nói gần như không có sức lực.
Bóng người đứng ở cuối giường sững sờ một lúc rồi tiếp tục cài cúc áo, sau đó mới đi tới lấy chai nước trên bàn, vặn lỏng rồi ném lên giường.
Tây Trừng chống khuỷu tay ngồi dậy, uống vài ngụm rồi lại nằm xuống, chăn bông trắng tinh ôm lấy vai.
"Sau này anh có muốn tiếp tục không?" Cô quyết định đối mặt với nhu cầu thể chất của mình.
Lương Duật Chi nghiêng đầu nhìn cô: "Tiếp tục cái gì? Bạn tình à? Hẹn hò đối với em chưa đủ kích thích sao? Làm với người em thích không vui hơn sao?"
Hay là em không thể quên được người đó nên lại đến với anh?
Anh cố gắng kìm câu nói này lại.
Tây Trừng lắc đầu, thấp giọng nói: "Em không thích ai cả. Em cũng không muốn yêu, không yêu… Tình yêu và hôn nhân cần có sự cam kết lẫn nhau. Em không muốn cho, cũng không cần."
Cô nhớ tới lời Tưởng Tân Ngữ nói, ngước mắt nhìn anh: "Đây cũng là thái độ của anh à?"
Phải, thực sự là vậy.
Mọi cảm xúc không thể nắm lấy đều là hư vô, chắc chắn sẽ khô héo.
Anh luôn rất đồng tình.
Tuy nhiên, anh không biết tại sao với tư cách là một người nghe những lời như vậy, trải nghiệm lúc này lại không được tốt. Lương Duật Chi nhìn khuôn mặt trắng như tuyết, lười biếng mệt mỏi lộ ra khỏi chăn, nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng và chân thật, trong đầu anh hiện ra hai chữ - quả báo.
Cô không giống như xưa, không còn giả vờ trước mặt anh nữa, từ đầu đến cuối đáng ghét lại thẳng thắn.
Anh và em rất hợp nhau, chúng ta rất hợp nhau ở điểm vô trách nhiệm nên tìm anh.
Anh quay mặt đi, cúi đầu cài khuy tay áo, khàn giọng nói: "Muốn tiếp tục đến khi nào?"
"Tuỳ, không có giới hạn." Tây Trừng dừng lại: "Nhưng chỉ có một, vì lý do sức khỏe."
Lương Duật Chi im lặng.
Anh đã bị cô cắn mạnh, anh biết cô là người thế nào, anh biết việc quan trọng nhất cần làm là sỉ nhục và khinh bỉ cô, sau đó quay người bỏ đi. Tuy nhiên anh vẫn đứng đó, nhìn thấy qua gương dấu hôn của cô ở dưới cổ anh, giống như một kẻ bại trận bị bao vây, trước mặt chỉ có vũng bùn lầy hỗn loạn, không muốn đầu hàng nhưng cũng không có nơi nào để thoát ra.
"Vậy anh đồng ý không?"
Tây Trừng nhìn thấy anh lặng lẽ cúi xuống nhặt chiếc cà vạt dưới đất, tắt đèn ở huyền quan.
Trước khi đi ra ngoài, trong ánh sáng ảm đạm và mờ mịt của buổi sáng, Lương Duật Chi nghiêng đầu nhìn người trên giường, nghe thấy giọng nói buông thả của chính mình: "Cứ theo như em nói đi."
Có lẽ, ít nhiều vẫn có ác ý trả thù bị che giấu, lần này sẽ là anh chán ghét trước, anh rời đi trước.
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Anh ấy cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, anh ấy không hề chán ghét, không rời đi, thậm chí sau khi cảm thấy tủi thân và khóc lóc cũng không rời đi. Tôi phải viết rất lâu, và đây là con đường phía trước, nếu bạn cảm thấy không thoải mái, hãy thận trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.