Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh

Chương 92: Yêu em từ bao giờ? [END]




Thời Mặc Viễn đi rồi, đại sảnh bây giờ chỉ còn Bối Nguyệt Sương và người chồng nào đó đang giận dỗi vợ mình.
Bối Nguyệt Sương nhận ra điều này kể từ lúc anh buông cô ra, cho hai tay vào túi quần rồi đứng dậy bỏ về phòng, khuôn mặt lạnh nhạt của anh khiến cô cảm thấy trong dạ có chút lo lắng.
Trở về phòng ngủ, Bối Nguyệt Sương không tìm thấy anh nên đoán rằng anh đang làm việc ở thư phòng, cô không vội sang đó mà nhờ người làm pha giúp cô hai cốc sữa hạt.
Cô làm điều này không phải để lấy lòng anh, đây là việc cô làm hàng ngày.
Bối Nguyệt Sương đứng trước thư phòng khẽ nâng tay gõ lên cánh cửa ba lần, bên trong không có động tĩnh, cô kiên nhẫn gõ thêm lần nữa mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh Diên Dịch, em vào được không?"
Vẫn không có tiếng trả lời.
Bối Nguyệt Sương nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt một lúc lâu, tiếng thở dài mang theo sự ảo não và bất lực, trước khi rời đi cô đã đặt khay đựng hai cốc sữa hạt phía dưới cánh cửa.
Cô đi thẳng đến phòng thờ, ngày đầu tiên dọn về đây Thượng Quan Diên Dịch đã dẫn chị em cô đến căn phòng này để thắp hương cho cha mẹ cô lẫn cha mẹ anh.
Khi đó hai chị em mới biết thật ra suốt chín năm qua anh vẫn luôn thờ cúng cha mẹ mình trong căn nhà này.
Bối Nguyệt Sương đứng trước di ảnh của cha mẹ hai bên thành kính thắp lên những nén hương trầm.
"Cha mẹ, hôm nay Tiết Chính Toàn đã bị cảnh sát bắt giữ rồi, ở nơi chín suối xin cha mẹ hãy được yên nghỉ."
Rời khỏi phòng thờ, đôi mắt của Bối Nguyệt Sương đã đỏ hoe, cô không định mang dáng vẻ này đến gặp anh nên đi thẳng về phòng ngủ.
Lúc cô đi ngang thư phòng, thấy khay sữa hạt vẫn nằm yên ở đó thì nhíu mày một cái dù đã đoán trước được kết quả.
Lần này cô không gõ cửa nữa mà trực tiếp đi vào bên trong, thư phòng vẫn sáng đèn nhưng bàn làm việc trống rỗng, anh không có ở trong phòng sao?
Một luồng khí lạnh từ bên ngoài tràn vào, Bối Nguyệt Sương vội vàng di chuyển tầm mắt, rèm cửa bay phấp phới, người cô cần tìm có lẽ đang ở ban công, chả trách lúc nãy anh không nghe cô gọi.
Thượng Quan Diên Dịch đang ngồi ở sofa đặt trước ban công, cánh tay mạnh mẽ khoác trên thành ghế, đêm nay không trăng cũng không sao, bóng dáng ấy có chút cô độc.
Bối Nguyệt Sương ngồi xuống bên cạnh anh, cùng anh nhìn lên bầu trời tối mịt, nơi đó chẳng có gì đẹp đẽ để ngắm nhìn nhưng lại chứa đựng những dòng tâm tư mà anh đang gửi gắm.
Thượng Quan Diên Dịch từ từ thu hồi tầm mắt, xoay người ôm cô vào lòng.
Vòng tay của Bối Nguyệt Sương mỗi lúc càng siết chặt, tựa đầu vào ngực anh, lặng lẽ truyền hơi ấm cho nhau.
Thượng Quan Diên Dịch rũ mắt ngắm nhìn khuôn mặt cô, sự dịu dàng len lõi qua từng hơi thở. Bối Nguyệt Sương cũng ngẩng đầu nhìn anh rồi cả hai cùng nở nụ cười.
"Ông xã còn giận em không?"
"Anh không biết giận."
Bối Nguyệt Sương vuốt ve những sợi tóc đen nhánh của anh, tinh nghịch hỏi: "Vậy anh có biết ghen không?"
Ý cười trong mắt anh ngày càng rõ nét hơn, anh là người rất thẳng thắn, có sao nói vậy: "Từ năm bảy tuổi anh đã biết ghen rồi."
Bối Nguyệt Sương hết sức kinh ngạc: "Bảy tuổi sao?"
Năm anh bảy tuổi có khi Bối Nguyệt Sương còn nằm trong bụng mẹ, vậy thì người khiến anh phải ghen là ai? Cô không dám suy đoán lung tung, cũng không tiện hỏi thẳng, chỉ mỉm cười nói: "Anh biết yêu sớm thế."
Thượng Quan Diên Dịch xoa nhẹ eo cô, ánh mắt tựa như đang hồi tưởng về những gì anh sắp nói: "Năm đó gia đình anh đến nhà một người bạn để dự tiệc đầy tháng, trong buổi tiệc mẹ đã dắt anh đến xem mặt em bé, anh vốn là một người không thích sự phiền phức nhưng mẹ một mực muốn anh phải bế cô bé đó."
Bối Nguyệt Sương không biết 'em bé' trong câu chuyện của anh là ai nhưng cô vẫn rất tò mò: "Vậy cuối cùng anh có bế em bé đó hay không?"
"Có." Thượng Quan Diên Dịch tươi cười đáp: "Em bé rất đáng yêu."
Bối Nguyệt Sương lí nhí hỏi: "Đáng yêu lắm sao?"
Thượng Quan Diên Dịch đã từng nói, trước khi gặp cô anh chưa từng yêu thích bất kì người phụ nữ nào, vậy mà bây giờ anh lại nói năm bảy tuổi anh đã đem lòng yêu một em bé.
Nghe qua đúng là có chút buồn cười, không biết bây giờ em bé đó ra sao rồi?
"Em ghen à?"
Thượng Quan Diên Dịch làm sao không nhìn thấu được tâm tư của cô, anh cố ý dẫn dắt câu chuyện để cô phải tư duy theo hướng đó mà.
Bị nói trúng tim đen, Bối Nguyệt Sương liền né tránh ánh mắt của anh: “Đâu có, sao em phải ghen với một đứa trẻ sơ sinh chứ? Năm bảy tuổi anh thích cô ấy còn bây giờ anh đã là chồng của em rồi.”
Thượng Quan Diên Dịch giả vờ nói lảng sang chuyện khác: "Hôm nay em không mang sữa hạt đến cho anh sao?"
Bối Nguyệt Sương còn tâm trạng nào để nghĩ đến chuyện khác chứ? Trong đầu cô lúc này chỉ có em bé, em bé và em bé.
Cô không hỏi thì anh cũng không biết tự giác tiết lộ sao?
Một nỗi buồn bực không biết từ đâu kéo tới, Bối Nguyệt Sương dùng hết sức thoát khỏi vòng tay anh rồi dứt khoát đứng dậy: "Đi tìm em bé của anh đi."
Thượng Quan Diên Dịch cũng lập tức đứng dậy, anh biết cô vợ nhỏ của mình đã ghen ra mặt rồi nên không tiếp tục trêu đùa cô nữa. Một lần nữa ôm cô vào trong ngực, giọng nói trầm ổn của anh chậm rãi truyền đến bên tai cô: "Em bé của anh đang ở ngay đây."
...-------END--------...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.