Chỉ Muốn Thích Em

Chương 2:




Tám giờ sáng, mặt trời đã ló rạng, đúng lúc là giờ đi làm cao điểm, Hướng Ninh Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng thấy toàn là người với người.
"......"
Cậu ta chỉ cho là Trì Uyên thuận miệng nói đùa nên không để trong lòng.
Chỉ vài phút sau, Hướng Ninh Sâm lại nhắc lại chuyện kết hôn nhưng một chữ Trì Uyên cũng không chịu nói.
Hướng Ninh Sâm thấy thật sự có hỏi cũng chẳng ra được gì nên cúi đầu ăn một miếng cháo, oán thầm, dù sao cũng đã là chuyện ván đóng thành thuyền, còn về chuyện đó là cô gái nhà ai, trông như thế nào, đã gặp qua hay chưa cũng chẳng còn quan trọng nữa, sớm muộn gì cũng sẽ được thấy thôi.
Nghĩ đến đây, cậu ta có hơi vui sướng không nói thành lời khi người ta gặp hoạ, nhưng vì e ngại đương sự đang ngồi ở phía đối diện kia nên Hướng Ninh Sâm cũng không dám tỏ vẻ đắc ý rõ ràng.
Nhưng sự thật không phải Trì Uyên không muốn nói mà là anh không có gì để nói.
Có liên quan đến chuyện kết hôn, ba mẹ Trì chỉ nhắc qua với anh, nhiều hơn một chút là một tuần trước mẹ Trì có cho anh xem qua ảnh đối tượng kết hôn.
Còn lại thì chẳng biết gì, có lẽ là sợ anh làm càn nên mẹ Trì cái gì cũng chưa nói, chỉ nói là chờ thêm khoảng thời gian nữa thì sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Đương nhiên, đây cũng là quyết định không cho phép Trì Uyên thắc mắc và từ chối.
......
Sau khi ăn bữa sáng xong, Hướng Ninh Sâm mang theo đồ hộp về cho Hướng Thành Du và tách ra với Trì Uyên ở ngã tư, "Anh Ba, trên đường chú ý an toàn nha."
Trì Uyên 'ừ' một tiếng, mở cửa xe ngồi vào.
Xe việt dã màu đen khó khăn hoà vào trong dòng xe chật chội, từ từ di chuyển về phía trước với nhiều xe khác, mùi xăng từ bên ngoài chui vào cửa sổ xe.
Trì Uyên nhíu mày lại rồi duỗi tay đóng chặt cửa sổ.
Điện thoại trong túi áo vang lên, anh lấy ra nhìn thoáng qua, là điện thoại của mẹ Trì.
Trì Uyên không muốn nghe nhưng không chịu nổi sự kiên nhẫn vô bờ bến của mẹ Trì, điện thoại ngừng một lần lại vang lên tiếp, anh đành phải lướt màn hình qua.
"Buổi chiều về sớm một chút." Giọng nói dịu dàng ôn hoà ở đầu dây bên kia, "Buổi tối trong nhà có khách, ba con cố ý dặn đấy."
Trì Uyên cảm thấy được đó là cái gì liền bắt đầu từ chối, "Khách nào mà còn phải bắt một nhà ba người chúng ta cùng nhau ra trận vậy?"
"Không phải con đã đoán ra rồi à." Mẹ Trì lạnh nhạt nói.
Trì Uyên cười hì hì, "Con vẫn chưa đoán ra."
Mẹ Trì không có tâm tư tán dóc với anh, nói thẳng: "Con dâu tương lai của mẹ."
Trì Uyên vừa định quay về nói chuyện bát tự còn chưa xem đã nghe mẹ Trì nói: "Với ba vợ tương lai của con."
"........."
Trước không bàn đến việc kết hôn có thành hay không mà mẹ Trì vẫn giữ thái độ quen thuộc từ trước đến nay, Trì Uyên có lý do để tin, chỉ cần anh gật đầu thì bây giờ mẹ Trì có thể vứt hai chữ 'tương lai' đi luôn.
Nghĩ đến đây, tâm trí phản nghịch kia của Trì Uyên có hơi không kiềm chế được.
Sau khi cúp điện thoại của mẹ Trì, Trì Uyên lại mở danh bạ điện thoại tìm một dãy số rồi gạt qua.
Điện thoại vang hai tiếng 'đô đô' sau đó được kết nối.
"Có việc?"
Trì Uyên "Ừ" một tiếng, "Tra giúp tôi một người."
Đối phương không nói lời vô nghĩa, nói câu, "Nhắn tin cho tôi" rồi cúp máy.
Trì Uyên im lặng suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện lại chẳng có tin gì để gửi, cân nhắc nửa ngày mới gửi một đoạn tin nhắn ngắn.
[Không tra người, cậu tra cho tôi một phần danh sách, buổi chiều cần.]
[Bác sĩ nữ đang làm ở Bệnh viện Nhân dân số 1, không vượt quá 30 tuổi.]
Bên kia trả lời 1.
Trì Uyên ngẫm lại, lại bổ sung thêm một điều.
[Tôi muốn danh sách phải có ảnh chụp.]
Văn Tưởng quay về văn phòng ngồi chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của bạn thân là Hứa Nam Tri. Nói là vừa mới đi công tác về lại phát hiện trước khi đi đã để quên chìa khoá ở trong nhà.
Trước mắt Văn Tưởng đang ở tạm trong nhà Hứa Nam Tri nên vẫn cầm một cái chìa khoá dự phòng.
"Tớ sắp đến dưới lầu bệnh viện cậu rồi, 10 phút nữa cậu xuống nhé." Âm thanh còn sót lại là tiếng còi dồn dập.
Văn Tưởng nghe tiếng này cả đêm, bỗng cảm thấy có hơi không khoẻ.
Cô đứng dậy lấy chìa khoá từ trong túi, vừa đi vừa nói chuyện, "Cậu đừng đến cổng bệnh viện, để tớ qua tìm cậu, vừa hay cùng nhau ăn sáng."
"Được."
Cúp máy.
Văn Tưởng đi vào phòng thay đồ thay áo blouse, rửa lại mặt rồi ngẩng đầu lên nhìn bản thân ở trong gương.
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đào hoa còn có chút mỹ miều.
Đẹp thì đẹp nhưng cũng không ngăn được sắc mặt tái nhợt, không ngủ suốt một ngày một đêm, quầng thâm dưới mắt nghiêm trọng, trông cực kỳ mỏi mệt.
Cô lại vốc nước lạnh lên trên mặt.
Ra khỏi toà nhà cấp cứu, gió mùa đông thổi lạnh thấu xương, Văn Tưởng bước đi nhanh hơn, đi qua lối đi bộ rồi theo đường cái đi đến ngã tư khác.
Xe của Hứa Nam Tri dừng ở chỗ đậu xe tạm thời trước cửa tiệm mì ở đằng trước.
Cô không dừng lại mà đi qua chiếc xe, đẩy cửa quán ra.
Hứa Nam Tri ngồi ở góc tường đưa lưng về phía cửa, mái tóc dài uốn gợn sóng to được buộc lại một cách tuỳ ý, phần đuôi tóc nhỏ dần.
Cô ấy thuộc kiểu người chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng thấy đẹp.
Văn Tưởng đi qua vỗ vỗ bả vai cô ấy, Hứa Nam Tri ngẩng đầu lên thấy là cô bèn cười, sau đó ngồi dịch vào bên trong rất tự nhiên.
"Gọi cho cậu phần mì bò rồi đó." Hứa Nam Tri cầm ấm nước trên bàn rót cho cô ly trà nóng rồi chống tay nhìn cô, "Có phải khoa cấp cứu các cậu không coi bác sĩ thực tập là người rồi không?"
Văn Tưởng lắc lắc đầu, nâng ly trà lên uống một ngụm, ngón tay lạnh lẽo vuốt nhè nhè lên thành ly ấm áp, giọng điệu lạnh nhạt ôn hoà, "Làm bác sĩ nào có ung dung."
Hứa Nam Tri nhún vai, cảm khái một câu, "Vốn tưởng sinh ra trong gia đình phú quý sẽ có mệnh tốt, ai ngờ cuối cùng lại là mệnh khổ."
Văn Tưởng và Hứa Nam Trì đã quen biết nhau từ lúc còn ở nhà trẻ, sau đó đi tiểu học rồi lên cấp 2 hai người vẫn là bạn cùng bàn. Cho đến lúc học cấp 3, Văn Tưởng bởi vì ba mẹ thay đổi công tác nên phải đến Bình Thành học rồi ở Bình Thành học Đại học Y luôn.
Hứa Nam Tri tưởng Văn Tưởng sẽ ở lại Bình Thành nhưng không ngờ sau đó nhà họ Văn xảy ra chuyện, ba Văn quay về Khê Thành còn Văn Tưởng sau khi tốt nghiệp cũng quay về Khê Thành.
Nhớ đến những quá khứ bi thảm đó, Hứa Nam Tri chỉ cảm thấy tạo hoá trêu người.
Cô ấy thầm thở dài, nhìn Văn Tưởng trầm tĩnh liền vội vàng cất những hồi ức kia đi, giả vờ tự nhiên nhắc đến chuyện thú vị đã gặp trong chuyến đi công tác lần này.
Ăn mì xong, chuyện cũng đã nói xong nên Hứa Nam Tri cầm chìa khoá chuẩn bị rời đi. Sau khi lên xe, cô ấy ngẩng đầu nhìn Văn Tưởng vẫn còn đứng bên đường liền hạ cửa kính xe xuống, "Tưởng Tưởng, cậu qua đây một chút."
Văn Tưởng không do dự mà bước lên mấy bước, "Sao vậy?"
Hứa Nam Tri nhìn cô, sau đó cô ấy duỗi tay chống lên má cô, đầu ngón tay đẩy lên trên tạo ra vòng cung nông.
Cô ấy thu tay về, vòng cung ấy cũng biến mất.
Văn Tưởng có hơi không hiểu nên lại hỏi, "Sao vậy?"
Hứa Nam Tri lắc lắc đầu, "Không sao, bỗng nhiên muốn thấy dáng vẻ cậu cười lên thôi."
Văn Tưởng hơi ngây người, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, "Được rồi, về đi, chú ý an toàn nhé."
Hứa Nam Tri gật đầu đáp lại một tiếng rồi lái xe rời đi.
Văn Tưởng đứng yên tại chỗ, quay đầu lại thấy vẻ tươi cười còn sót lại một chút ở trên mặt mình thông qua ảnh ngược trên cửa sổ xe ven đường.
Độ cong rất nhỏ, ý cười rất nhạt như là đậy một tầng da giả ở trên mặt vậy, so với khóc còn khó coi hơn.
Cô đưa tay nhéo nhéo mặt, lại kéo kéo khoé môi.
Những cành ngô đồng tiêu điều bên ven đường, tiếng gió gào thét như đang trào phúng vẻ tươi cười giả dối của cô vậy.
Văn Tưởng dừng động tác lại, thở dài, hơi thở bị gió lạnh thổi đi bốn phía, hay tay nhét vào trong túi áo khoác, xoay người quay về bệnh viện.
Trong vòng một buổi sáng, Văn Tưởng đã làm xong tất cả mọi chuyện, sau khi cô đi xem phòng bệnh xong, rồi đi xuống căn tin ở dưới lầu ăn cơm trưa với y tá Phương Trừng, cuối cùng mới lái xe rời bệnh viện.
Giữa trưa nắng gắt nên xe chạy trên đường cũng không nhiều lắm, cô chạy một đường thẳng về đến dưới lầu tiểu khu, sau khi dừng xe xong, Văn Tưởng xuống xe đi sang siêu thị bên cạnh.
Giờ làm việc lại đang trong giờ nghỉ trưa nên trong siêu thị cũng không có người, Văn Tưởng đẩy xe đẩy đi mua một số đồ dùng và trái cây.
Lúc tính tiền thì có cuộc gọi đến nhưng Văn Tưởng không lấy ra mà để điện thoại tự động tắt, tính tiền xong đi ra siêu thị thì điện thoại lại vang lên.
Tay phải Văn Tưởng đang xách túi đồ liền chuyển sang tay trái rồi lấy điện thoại trong túi áo, ID người gọi vẫn là dãy số trước.
Cô gạt qua bên phải rồi áp điện thoại lên tai, giọng nói lạnh nhạt, "Có chuyện gì?"
Người gọi tới cũng không hỏi cô tại sao lúc nãy lại không nghe máy mà nói thẳng, "Buổi tối cùng ba đi một chuyến đến nhà họ Trì, tối nay ba bảo tài xế qua đón con."
Văn Tưởng thở mạnh một chút nhưng không nói chuyện.
Tưởng Viễn Sơn sợ cô từ chối lại nói thêm, "Tưởng Tưởng con có biết ba làm như vậy là vì lo cho công ty của mẹ con không."
"Đừng có nói làm vì mẹ con." Văn Tưởng không kiên nhẫn, châm chọc nói: "Mẹ con không có làm ra chuyện bán con gái cầu vinh."
"Tưởng Tưởng..." Tưởng Viễn Sơn muốn nói lại thôi.
Văn Tưởng cũng không muốn nghe ông giải thích gì nữa liền cúp máy luôn.
Sau đó cô đi nhanh về phía trước mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, thở hồng hộc, thất thần nhìn con đường dưới chân.
Ngón tay bị đau vì siết chặt túi mua đồ nhưng làm sao đau bằng nỗi đau trong lòng.
Lúc Văn Tưởng về đến nhà, Hứa Nam Tri đang ăn cơm trong phòng bếp, nghe thấy tiếng mở cửa liền ló đầu ra, "Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Văn Tưởng đặt túi đồ to lên trên bàn, lấy dâu tây vừa mới mua ra đi vào phòng bếp, Hứa Nam Tri tìm cái đĩa sạch đặt lên mặt bàn cạnh bồn rửa.
Văn Tưởng dùng nước ấm rửa sạch tay trước rồi mới đổi sang nước lạnh rửa dâu tây.
Trong mấy giây, dâu tây và cơm trưa của Hứa Nam Tri cùng nhau được bưng lên bàn.
"Tớ đi tắm cái." Ngồi được một lúc, Văn Tưởng đứng dậy về phòng lấy quần áo.
Qua mấy phút, Hứa Nam Tri đi qua gõ cửa nói là công ty có việc phải đi qua đó một chuyến.
Văn Tưởng trả lời một tiếng, không bao lâu nghe được tiếng đóng cửa.
Qua một lúc, cô để mái tóc ẩm ướt còn hơi nhỏ nước đi ra từ phòng tắm, ở trong phòng tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm được máy sấy ở trong phòng Hứa Nam Tri.
Sấy tóc xong, Văn Tưởng về phòng ngủ bù.
Chịu đựng cả một ngày một đêm, lúc nằm trong chăn cô cảm thấy buồn ngủ quá thể nên thiêm thiếp ngủ một giấc, có lẽ là quá mệt nên chẳng có mộng nào đến.
Ngủ thẳng đến 6 giờ chiều, Văn Tưởng bị điện thoại đánh thức.
Nghe máy mới biết là lái xe mà Tưởng Viễn Sơn bảo tới đón cô, gửi tin nhắn cho cô nhưng cô không trả lời, đợi nửa tiếng ở dưới lầu mới gọi điện thoại.
Mặc dù Văn Tưởng không muốn gặp Tưởng Viễn Sơn nhưng cũng chỉ trong giới hạn là Tưởng Viễn Sơn thôi, đối với người xung quanh thì cũng không có quá nhiều hứng thú.
Văn Tưởng cúp máy liền rời giường rửa mặt, chỉnh trang lại, đợi xuống lầu cũng là chuyện của nửa tiếng sau.
Văn Tưởng nói một tiếng xin lỗi với tài xế, tài xế vội xua tay nói không sao rồi nghiêng người mở cửa xe cho cô, Văn Tưởng khẽ nói cảm ơn. Bước lên phía trước một bước thấy Tưởng Viễn Sơn ngồi trong xe, sắc mặt cô liền thay đổi.
Thấy cô vẫn còn đứng đó, Tưởng Viễn Sơn nâng mắt nhìn qua, đường nét ngũ quan của người đàn ông gọn gàng, khí chất thành thục nho nhã mang theo tuổi tác.
Văn Tưởng giống ông đến bảy tám phần.
Rõ ràng là quan hệ huyết thống thân cận nhất nhưng bây giờ lại giống như kẻ thù vậy, mỗi lần gặp mặt hận không thể cả đời này không qua lại với nhau.
Văn Tưởng trầm mặc ngồi vào trong xe, suốt dọc đường không nói gì, mãi đến lúc trước khi xuống xe mới thấy Tưởng Viễn Sơn mở miệng: "Tưởng Tưởng, lần kết hôn này đại diện cho việc hợp tác giữa hai công ty của hai nhà họ Văn – Trì, ba hy vọng con không cố tình gây sự."
"Ba cảm ấy con sẽ làm ầm ĩ như thế nào?" Văn Tưởng cười mỉa mai.
Nếu cô muốn gây chuyện thì cô đã làm từ lúc Tưởng Viễn Sơn nhắc đến chuyện kết hôn với cô vào tháng trước nhưng Văn Tưởng không làm. Văn thị được Văn Tống – mẹ cô coi trọng nhất lúc bà ấy còn sống, chuyên nghiên cứu về phẫu thuật. Mặc dù Văn Tưởng không có năng lực để duy trì Văn thị nhưng khi Văn thị gặp nạn, cô cũng không trơ mắt ngồi nhìn. Nếu kết hôn có thể duy trì Văn thị, Văn Tưởng sẽ không từ chối lại càng không gây sự.
Tưởng Viễn Sơn không nói thêm gì nữa, ông xuống xe phía bên trái còn Văn Tưởng xuống bên ngược lại.
Nhà cũ của nhà họ Trì nằm ở đại viện Đông Thành, là một biệt thự nhỏ hai tầng.
Nhà họ Trì có mấy đời đều làm kinh doanh nhưng đến đời ông nội Trì Uyên, ông cụ Trì chuyển nghề làm giáo sư dạy học cùng với vợ, cuối cùng là ba Trì Uyên – Trì Đình Chung kế thừa gia nghiệp.
Sau khi ông cố Trì qua đời, ông cụ Trì và vợ liền chuyển đến đây, sau đó là Trì Đình Chung cưới vợ sinh con đến bây giờ vẫn ở nơi này.
Người giúp việc dẫn Văn Tưởng và Tưởng Viễn Sơn vào nhà họ Trì, mới vừa bước qua cửa phòng khách, ngước mắt lên đã thấy có người đang đứng trên lầu hai.
Người đàn ông quay lưng, trên người mặc quần đen áo trắng, vai rộng chân dài, có lẽ nghe được động tĩnh ở dưới lầu nên liếc mắt nhìn.
Anh bắt gặp ánh mắt của Văn Tưởng, khẽ nhướng mày.
Mặc dù vẻ mặt có hơi đùa cợt nhưng diện mạo lại rất anh tuấn, ngũ quan đoan chính, mỗi một phần đều vừa phải.
Văn Tưởng rủ mắt, trong nháy mắt tầm mắt đan vào nhau thì nghe thấy giọng nói của anh, ngữ khí nhẹ nhàng tản mạn mang theo chút ngang ngược, ấu trĩ.
"Trì Uyên con cho dù hôm nay có chết, chết ở bên ngoài, nhảy xuống từ chỗ này cũng sẽ không kết hôn."
——
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Tưởng: Thổi tắt ngọn lửa tình yêu mỏng manh:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.