Chỉ Muốn Thích Em

Chương 32:




Văn Tưởng không biết bản thân đã vượt qua cái đêm hoảng loạn kia như nào.
Sau khi biết tin Tưởng Viễn Sơn có bệnh từ Tưởng Từ, cô giống như bị rút đi ba hồn bảy vía.
Trong lúc đờ đẫn, xe cứu thương đã đến bệnh viện, Tưởng Viễn Sơn được đưa vào cấp cứu. Ở đây là bệnh viện tỉnh không phải bệnh viện thành phố nên Văn Tưởng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Bác sĩ hỏi cô người bệnh có tiền sử bệnh không, Văn Tưởng đầu tiên là lắc đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện làm sao cũng không nói nên lời.
Y tá bên cạnh vội vàng vỗ vỗ lưng cô, "Đừng căng thẳng đừng căng thẳng, từ từ nói."
Văn Tưởng giơ tay xoa xoa mặt, ổn định hơi thở, lúc mở miệng lại thì giọng nói khàn khàn, "Ông ấy bị u màng não."
Bác sĩ lại hỏi người bệnh phát hiện bệnh này từ khi nào, là lành tính hay là ác tính, khối u phát triển ở đâu,...
Văn Tưởng lắc lắc đầu.
Cô không biết Tưởng Viễn Sơn phát hiện ra bệnh này khi nào, cũng không biết là ác tính hay lành tính, lại càng không rõ khối u phát triển ở đâu.
Tất cả chuyện liên quan đến bệnh tình của Tưởng Viễn Sơn, cô đều không biết gì cả.
Bác sĩ thấy cô cái gì cũng không biết cảm xúc cũng không ổn định nên chỉ có thể dặn cô mau chóng liên lạc với người nhà bệnh nhân, "Tình hình bây giờ của người bệnh nguy cấp, rất nhiều kiểm tra đều cần người nhà ký tên."
"Tôi có thể ký." Văn Tưởng dùng móng tay bấm vào tay, cảm giác đau đớn làm cô bình tĩnh không ít, "Tôi là con gái ông ấy, tôi có thể ký tên."
Lời này càng kỳ quái hơn, làm con gái mà lại không hay biết bệnh tình của ba mình.
Bác sĩ nhìn cô một cái, cũng không nhiều lời mà chỉ dặn vài câu với y tá, rồi cùng với đồng nghiệp khác để hiểu rõ tình hình.
Trong lúc vội vàng rối loạn, Văn Tưởng lại nhận được điện thoại của Tưởng Từ, sau vài phút Tưởng Từ xuất hiện ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Anh ấy rõ ràng hiểu rõ bệnh tình của Tưởng Viễn Sơn hơn Văn Tưởng, vài ba câu đã nói rõ chứng bệnh của Tưởng Viễn Sơn với bác sĩ.
Ngoài ra, anh ấy còn mang hồ sơ bệnh án của Tưởng Viễn Sơn làm kiểm tra ở Bệnh viện trực thuộc Đại học Y.
Phòng cấp cứu chỉ có thể cho một người nhà người bệnh ở lại, Văn Tưởng ngồi trên ghế dài ngoài cửa, cũng không biết qua bao lâu mới thấy Tưởng Từ đi ra.
Anh ấy ngồi cách Văn Tưởng hai ghế, cả người rõ ràng không còn căng thẳng như lúc chưa đến, "Tình hình đã ổn định rồi."
Văn Tưởng 'ừm' một tiếng, trầm mặc một lát, cô thấp giọng hỏi, "Phát hiện từ lúc nào?"
"Tháng chín năm ngoái." Chuyện đã đến nước này, Tưởng Từ cũng không có cách nào giấu được nữa nên dứt khoát nói ra đầu đuôi, "Là lành tính, chỉ là vị trí khối u không tốt lắm, ở đáy hộp sọ, phẫu thuật khó hơn u màng não thông thường."
Văn Tưởng là bác sĩ đương nhiên hiểu rõ vị trí đáy hộp sọ này có bao nhiêu phức tạp, không chỉ liên luỵ đến rất nhiều thần kinh và mạch máu quan trọng ở đại não, trong lúc phẫu thuật phải để lộ vị trí này cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng khối u không phải là bệnh nhỏ, càng kéo dài chỉ càng nghiêm trọng.
Cô cắn cắn môi, huyệt thái dương nhảy lên, "Tại sao vẫn không làm phẫu thuật?"
"Muốn làm nhưng không dám làm." Tưởng Từ dựa người ra phía sau, khẽ thở dài, "Ông ấy sợ phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ không tỉnh lại."
Hô hấp Văn Tưởng ngưng lại, cắn chặt răng theo bản năng mới kìm nén được cơn đau nhói khó có thể nói ra trong lòng.
Cô từ từ cúi người, nâng tay che mặt, lòng bàn tay đầy ẩm ướt.
Tưởng Từ mở mắt ra, vành mắt hơi đỏ, "Những năm này thực ra ông ấy sống không tốt như em nghĩ."
"Ông ấy ở một mình, thật sự rất khổ."
Tưởng Viễn Sơn đến hôm sau mới tỉnh lại.
Bệnh tình của ông cũng coi như ổn định, hôm qua đột nhiên hôn mê cũng bởi vì gặp cảm xúc cực đoan, thần kinh đại não không thể kéo căng được.
Chuyện trước khi hôn mê, Tưởng Viễn Sơn cũng không quên, ông cũng rõ Văn Tưởng có thể đã biết bệnh tình của ông.
Cho nên lúc ông tỉnh lại nhìn thấy Văn Tưởng ngồi bên cạnh giường bệnh cũng không có kinh ngạc nhiều lắm, "Hôm nay không cần đi làm sao?"
"Nghỉ phép, ngày mai con mới đi." Văn Tưởng cả đêm không ngủ, vẻ mặt có hơi mệt mỏi, trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nên cũng không có tâm tư quanh co lòng vòng, "Tại sao ba không phẫu thuật?"
Tưởng Viễn Sơn cười khẽ, "Tuổi lớn nên sợ."
"Ba còn muốn giấu con sao?" Văn Tưởng nhìn ông, "Tháng chín năm ngoái ba phát hiện bệnh, hai tháng sau liền nói cho con biết Văn thị kinh doanh khó khăn, cần hợp tác với Trì thị, mà điều tiên quyết để hợp tác chính là hai nhà phải kết hôn."
"Ba biết rõ Văn thị quan trọng trong lòng con, cũng biết con không biết gì về chuyện công ty kinh doanh quản lý, cho nên ba chắc chắn con nhất định sẽ đồng ý chuyện kết hôn này, phải không?"
Tất cả đều trúng phóc.
Tưởng Viễn Sơn không nói nên lời, cố kiềm lại sự chua xót đang dâng lên trong cổ họng, khẽ 'ừ' một tiếng.
"Cho nên——" Văn Tưởng dùng sức chớp mắt, kiềm nén sự nghẹn ngào, "Căn bản không có cái gì mà Văn thị kinh doanh khó khăn, ba chỉ là sợ phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ba không tỉnh lại, Văn thị không có ai quản, sợ đến lúc đó để con một mình đối mặt những chuyện đó phải không?"
Chuyện đã đến nước này, Tưởng Viễn Sơn không phủ nhận nữa mà cũng không thể, "Mấy năm nay, Văn thị đã trải qua rất nhiều sóng gió và biến cố, vất vả lắm mới đi đến vị trí bây giờ. Nếu như lúc này ba lại truyền ra tin tức không hay nào, Văn thị không có chủ, điều này là một đả kích lớn đối với một công ty. Nhưng nếu hai nhà Trì – Văn kết hôn, Văn thị và Trì thị kết hợp mạnh mẽ thì cho dù bệnh tình của ba có bị lộ ra, có Trì thị thì Văn thị sẽ không xuất hiện sóng gió gì lớn."
Nghe vậy Văn Tưởng không nói lời nào, Tưởng Viễn Sơn thở dài, "Khi đó ba chỉ là sinh viên nghèo, sau khi cưới mẹ con, là ông ngoại con mang ba vào Văn thị, tự tay dạy ba xử lý kinh doanh, đưa ba từ một nhân viên kinh doanh nhỏ lên vị trí phó giám đốc công ty. Có thể nói không có ông ngoại con sẽ không có ba ngày hôm nay, cho nên Văn thị ở trong lòng ba đã không chỉ là trách nhiệm."
"Ông ngoại con trước khi lâm chung phó thác Văn thị và mẹ con cho ba, bốn năm trước, ba không thể bảo vệ tốt mẹ con. Lần này, ba không muốn để cho ông ngoại con thất vọng nữa." Tưởng Viễn Sơn nhìn cô, "Ba và bác Trì con đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, Trì Uyên là người như thế nào, ba rất rõ. Con gả cho cậu ấy, ba cũng yên tâm. Nhưng ba vẫn rất có lỗi như trước, đến cuối cùng vẫn để con làm chuyện mình không thích."
Văn Tưởng rủ mắt, qua thật lâu mới mấp máy môi, giọng nói rất khẽ, "Không có."
Bệnh đến như núi đổ, Tưởng Viễn Sơn thẳng thắn chuyện này đã hao phí rất nhiều tinh lực nên cũng không nghe rõ hai chữ Văn Tưởng nói kia, chỉ là khó khăn giơ tay lau nước mắt nơi khoé mắt.
Lúc nói chuyện, Tưởng Từ đẩy cửa vào, phía sau còn có Trì Uyên đi theo, Văn Tưởng ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nhìn qua của anh.
Còn chưa có động tác gì anh lại điềm nhiên như không nhìn đi chỗ khác, khoé môi hơi mím lại, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, Văn Tưởng vô thức bấm ngón tay, có chút bất an khó giải thích.
Trì Uyên không ở lại trong phòng bệnh quá lâu, nói mấy câu với Tưởng Viễn Sơn lại hỏi vài câu về bệnh tình của ông với Tưởng Từ, cuối cùng lấy cớ có việc rồi rời khỏi phòng bệnh.
Từ đầu đến cuối, anh đều không nói một lời với Văn Tưởng.
Tinh thần của Tưởng Viễn Sơn không tốt nên không chú ý đến chi tiết này, sau khi đợi ông ăn chút gì đó rồi ngủ, Tưởng Từ nhìn Văn Tưởng ngồi bên cạnh yên lặng không lên tiếng, "Ra ngoài nói hai câu?"
Văn Tưởng đoán anh ấy có chuyện muốn nói nên cũng không từ chối, "Được."
Lo lắng Tưởng Viễn Sơn ở đây không có người nên hai anh em không đi xa, ra khỏi phòng bệnh rồi đóng cửa lại, đứng ở hành lang.
Tưởng Từ và Văn Tưởng lớn lên tương đối giống Tưởng Viễn Sơn, hơn nữa đều là giống hệt gương mặt, huyết thống con nuôi, mặt mày của Văn Tưởng và Tưởng Từ cũng có ba phần giống nhau.
Thậm chí sau khi Tưởng Viễn Sơn ra khỏi phòng cấp cứu vào tối hôm qua, y tá cũng nói với Văn Tưởng, hai anh em hai người vừa thấy đã biết là thân thiết.
Thân thiết sao?
Huyết thống ở đó, điều này không thể phủ nhận, quả thật là thân thiết nhưng vứt bỏ quan hệ huyết thống đi, bọn họ tuyệt đối không thân.
Lúc này, Tưởng Từ nhét tay vào túi quần, dựa lưng vào vách tường, từ ánh mắt đến biểu cảm đều ôn hoà, "Em và Trì Uyên cãi nhau?"
Văn Tưởng sửng sốt, không ngờ anh ấy đột nhiên hỏi vấn đề không hề liên quan đến anh ấy.
Không đợi được câu trả lời của cô, Tưởng Từ tự hỏi tự giải thích, "Lúc nãy tôi mới đến thấy cậu ấy đứng ở cửa không vào."
Nghe vậy, mí mắt Văn Tưởng giật giật, sợi dây căng thẳng trong lòng kể từ lúc Trì Uyên vào phòng bệnh, lúc này 'phựt' một tiếng đứt phăng.
Những điều này bị cô kiềm nén cho rằng Trì Uyên không thể đúng lúc nghe thấy được, vào lúc này tất cả đều ùn ùn vỡ nát trước mắt cô.
Tưởng Từ thấy sắc mặt cô khó coi, cúi người về phía trước nhưng lại quay về vị trí trong giây tiếp theo, cách không xa không gần quan tâm, "Em không sao chứ?"
Văn Tưởng muốn mở miệng nói 'không sao' nhưng trong lòng cô chợt có cơn đau nhói đến tận xương khiến cô một chữ cũng nói không nên lời.
Trì Uyên không biết mình ra khỏi bệnh viện như thế nào, chỉ là là sau khi lấy lại tinh thần, người đã đứng ở dưới ánh mặt trời rất lâu rồi.
Nhiệt độ không khí mấy ngày nay ở Khê Thành rất cao, lúc nhiệt độ cao nhất có thể làm cho người đứng ở ngoài một lúc bị cảm nắng, Trì Uyên lúc này cảm thấy bản thân có thể muốn ngất đi rồi.
Bên cạnh bệnh viện có sạp báo, ông chủ thấy anh đi ra từ bệnh viện, người lại hoảng hốt như thế nên tưởng anh gặp chuyện gì lớn, bèn lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh tặng anh, an ủi với giọng là người từng trải, "Chàng trai, không sao, người đến đây chính là độ kiếp, vượt qua được là điều hạnh phúc, không vượt qua cũng đừng khó chịu, mỗi người đều có số phận riêng của mình."
Trì Uyên bị cái lạnh kích thích, người cũng lấy lại tinh thần, nhận lấy chai nước nói tiếng 'cảm ơn', đi được vài bước mới nhớ ra còn chưa đưa tiền, lại quay trở lại trả tiền.
Một trăm tệ mua chai nước khoáng với giá hai tệ.
Giá trị cũng không đáng.
Trì Uyên quay về trên xe, thổi một hơi lạnh, người cũng bình tĩnh trở lại.
Thực ra cũng không phải là vấn đề không nghĩ thông, ngay từ lúc đầu biết Văn Tưởng không có phản kháng với chuyện kết hôn này, anh cũng đã có nghi ngờ với chuyện này rồi, cũng đoán Tưởng Viễn Sơn có thể nói gì đó với Văn Tưởng hoặc là làm gì đó.
Chỉ là ba mẹ Trì im lặng không nói chuyện này, anh cũng không nghiên cứu gì.
Lúc nãy ở bên ngoài phòng bệnh nghe cuộc đối thoại giữa Tưởng Viễn Sơn và Văn Tưởng, Trì Uyên cũng không kinh ngạc quá mức, giống như chuyện này vốn dĩ nên là như vậy.
Chẳng qua anh có hơi để ý hơn so với tưởng tượng.
Ngồi trong xe một lúc, Trì Uyên lái xe quay về nhà họ Trì.
Mẹ Trì đang ở trên lầu chăm sóc bà cụ Trì nghe thấy tiếng dừng xe, mở cửa sổ nói chuyện với anh, "Đi bệnh viện rồi?"
Trì Uyên đứng bên cạnh xe ngẩng đầu lên nhìn trên lầu, ánh mặt trời sáng chói chiếu vào khiến mắt anh đau xót.
Thấy anh không nói lời nào, mẹ Trì lại hỏi, "Sao vậy?"
"Không sao ạ." Trì Uyên thu hồi ánh mắt, nhấc chân bước vào nhà.
Mẹ Trì đóng cửa sổ, mơ hồ cảm thấy có gì đó không bình thường bèn nói một tiếng với dì giúp việc, rồi ra ngoài đi xuống phòng khách tầng một, thấy Trì Uyên đang ngồi sofa, bà ấy cũng đi qua ngồi xuống, "Tình hình bác Tưởng con như thế nào?"
Ba mẹ Trì sáng sớm đã đi đến bệnh viện nhưng lúc đó Tưởng Viễn Sơn còn chưa tỉnh nên hai người không ở lại lâu, sau khi về, mẹ Trì hầm canh bổ bảo Trì Uyên buổi trưa mang qua.
Chỉ là Du Uyển không biết con trai nhà mình đưa canh hầm như thế nào mà lại giống như mất hồn vậy, "Sao vậy, hỏi con cái gì con cũng không nói."
Trì Uyên sờ sờ vết thương cũ ở thái dương, "Mẹ, mẹ còn nhớ trước kia con có hỏi mẹ, tại sao lại là nhà họ Văn, tại sao lại là Văn Tưởng không?"
Mẹ Trì nhìn anh, "Nhớ."
"Lúc đó con có hỏi mẹ, có phải mẹ và ba con đã nhận đồ gì của nhà họ Văn hay là hai người và nhà họ Văn đã đạt được thoả thuận gì rồi không." Trì Uyên buông tay ra, "Bây giờ con vẫn là câu hỏi này, chuyện kết hôn giữa hai nhà Trì – Văn thực sự chỉ là đôi bên cùng có lợi trên cơ sở thích hợp?"
"Có phải con biết gì rồi không?"
"Chuyện đó chẳng lẽ con không nên biết sao?" Trì Uyên cười khẽ, "Con kết hôn nhưng cái gì con cũng không biết, chẳng lẽ mẹ không thấy chuyện này đối với con mà nói có hơi không công bằng sao?"
"Trong chuyện kết hôn này, ngoài bệnh tình của bác Tưởng con ra, mẹ và ba con cũng không giấu con cái gì." Mẹ Trì khẽ thở dài, "Tính con từ nhỏ đã không chịu ép buộc, lúc học đại học cũng không chịu nghe sắp xếp của chúng ta, nhất định muốn một mình xuất ngoại. Vất vả lắm đợi con tốt nghiệp về nước, con lại không muốn vào công ty trong nhà, con thích chơi ham chơi mù quáng càn quấy. Con để tay lên ngực tự hỏi, mẹ và ba con có thật sự ngăn cản con chưa?"
Trì Uyên xoa tay lên mặt, không lên tiếng.
"Bác Tưởng con và ba con là bạn bè hơn hai mươi năm, bác ấy tự mình đến nhờ chúng ta, ba con cũng không nhẫn tâm từ chối. Huống hồ mẹ và ba con vẫn luôn hy vọng có thể tìm một người yên ổn cho con, cho nên chuyện kết hôn của hai nhà cũng là chuyện hợp lẽ." Mẹ Trì vẫn luôn nhìn anh, "Mặc dù bệnh tình của bác Tưởng con không nguy cấp nhưng cũng không thể kéo dài. Bác ấy định đợi sau khi con và Văn Tưởng kết hôn rồi lấy lý do ra nước ngoài khai thác thị trường, tạm thời rời khỏi Khê Thành nửa năm để làm phẫu thuật. Nếu nửa năm sau bác ấy khoẻ mạnh quay về, chuyện sinh bệnh này bác ấy không muốn để Văn Tưởng biết."
Trì Uyên ngẩng đầu, "Vậy bác Tưởng có nghĩ tới không, nếu như bác ấy không thể quay về, Văn Tưởng nên làm gì bây giờ. Ba của cô ấy, một người sống sờ sờ ngay trước mắt, cứ không có tiếng động gì mà rời đi, cô ấy có thể chấp nhận sao?"
"Cho nên đây là nguyên nhân tại sao hai nhà chúng ta phải kết hôn, bác Tưởng con giống như đang trao tính mạng bác cho con vậy." Giọng mẹ Trì nặng hơn mấy phần, "Trì Uyên, mẹ hy vọng con không phụ sự mong đợi của bác ấy dành cho con."
"Phải không." Phản ứng của Trì Uyên bình tĩnh khác xa so với tưởng tưởng của mẹ Trì, lời này nói ra, rất lâu sau anh mới nói tiếp, "Nhưng mà mẹ, mẹ có từng nghĩ để một người kết hôn với người mà mình không thích, cô ấy phải mất bao lâu mới có thể tìm lại phần thiếu hụt này đây?"
Mẹ Trì cũng là người từng trải, không khó nghe ra hàm ý trong lời Trì Uyên, "Hai người ở cùng một chỗ, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng."
"Nhưng mà phần tình cảm này, ngay từ đầu đã có mục đích không thuần tuý."
Mẹ Trì còn muốn nói gì đó nhưng Trì Uyên không còn tâm tư muốn nói nữa, "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chuyện này trong lòng con đã quyết định."
Những lời mẹ Trì nói cũng không làm cho Trì Uyên cảm thấy dễ chịu hơn, anh quay về phòng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hẹn Văn Tưởng hôm sau gặp nhau.
Địa điểm là quán cà phê đối diện bệnh viện, Văn Tưởng đến sớm hơn anh vài phút.
Sau khi ngồi xuống, hai người chẳng ai mở miệng trước, mãi cho đến sau khi Văn Tưởng nhận một cuộc điện thoại, Trì Uyên mới nói, "Xin lỗi, hôm qua tôi ở ngoài phòng bệnh không cẩn thận nghe được cuộc đối thoại của em và bác Tưởng."
Văn Tưởng muốn nói 'không sao' nhưng chuyện này nói ra, thực ra cô mới là người phải xin lỗi, hành động mở miệng dừng lại một chút, lại không biết nên nói như thế nào.
Trên bàn đặt hai ly nước chanh, thời tiết rất nóng, trong ly được thêm rất nhiều đá, khi tiếp xúc với không khí, nhiều hơi nước đọng lại trên thành ly.
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào một giọt nước không chịu nổi gánh nặng mà trượt từ thành ly xuống đáy ly, trong lòng cũng chùng xuống, như đã có một quyết định gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, "Văn Tưởng."
Trong lòng Văn Tưởng chợt căng thẳng, lông mi run run, "Anh nói đi."
"Tôi đã suy nghĩ rồi." Ngón tay anh kề sát lên vết nước đọng, sau lưng vô thức cứng lại cũng kéo theo giọng nói hơi kéo căng, "Chuyện kết hôn của hai nhà chúng ta, vẫn là quên đi."
Văn Tưởng thu tay đang đặt trên bàn, "Anh nghĩ kỹ rồi?"
"Ừm, nghĩ kỹ rồi." Yết hầu Trì Uyên khẽ lăn, "Vốn dĩ ngay từ đầu đã không thích hợp, bây giờ chuyện này cũng rõ ràng rồi, kết hôn cũng không cần thiết nữa. Em yên tâm, chuyện hợp tác giữa hai nhà Văn – Trì sẽ không vì chuyện này mà gián đoạn, sau này Văn thị cần gì, Trì thị vẫn sẽ giúp như cũ."
Hôm qua hai người vừa mới đánh tan tầng lớp vô hình ở giữa kia nhưng qua một đêm lại quay về khởi đầu, thậm chí còn tệ hơn.
Sự trầm mặc đã xuất hiện rất nhiều lần trong dĩ vãng giờ đây lại một lần nữa xuất hiện.
Trì Uyên không nói nữa mà Văn Tương cũng thuỷ chung không lên tiếng.
Có lẽ là qua rất lâu, xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng động của thuỷ tinh bị làm vỡ, Văn Tưởng nâng mắt nhìn, là một đứa trẻ của một người khách chạy loạn không cẩn thận va vào đồ thuỷ tinh trên kệ.
Thuỷ tinh mỏng manh tan vỡ, cho dù nhặt lên ghép lại cũng vẫn còn dấu vết vỡ vụn, huống chi còn có rất nhiều lúc không thể hợp lại được.
Văn Tưởng thu hồi tầm mắt, chớp mắt liền cảm thấy có hơi đau xót, giọng nói run run không dễ phát hiện, "Được, vậy tôi tôn trọng quyết định của anh."
Trì Uyên cười cười, không lên tiếng.
Lại ngồi một lát rồi anh đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Nhân viên phục vụ thấy Văn Tưởng ngồi một mình, đi qua hỏi có cần giúp gì không, Văn Tưởng lắc lắc đầu, nâng tay lau nhanh khoé mắt, "Không có chuyện gì."
Tin tức hai người trẻ muốn huỷ hôn lễ rất nhanh đã rơi vào tai ba vị lớn hai nhà.
Tối hôm đó, sau khi Trì Uyên trở về liền bị ba Trì hung hăng giáo huấn cho một trận.
"Con đây là muốn tạo phản à! Một lần chưa đủ còn muốn thêm lần hai phải không!" Ba Trì giận điên người, "Con nói cho ba biết, rốt cuộc con còn muốn ầm ĩ đến khi nào?"
Lần đầu tiên Trì Uyên không chống đối ba Trì, sau khi trầm mặc thừa nhận hết mọi lửa giận của ba Trì mới thản nhiên mở miệng, "Ba, chuyện kết hôn cho dù mọi người nói như nào, con cũng sẽ không đồng ý nữa. Không phải ba mẹ muốn thông qua chuyện kết hôn này để con ổn định sao, điều đó không cần thiết nữa."
"........."
"Bắt đầu từ ngày mai, con sẽ đi làm công ty trong nhà, hết thảy tuỳ ba sắp xếp."
Anh bỗng nhiên nghe lời như vậy, ngược lại làm cho ba Trì có hơi trở tay không kịp, "Con..."
Trì Uyên nhìn bóng đêm mờ mịt ngoài cửa sổ có hơi mỏi mệt, "Nhưng mà chuyện kết hôn, thì bỏ đi."
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh xa hơn 10km——
Văn Tưởng cũng nói như vậy cho Tưởng Viễn Sơn biết, "Chuyện kết hôn của hai nhà Trì – Văn, sau này ba đừng nhắc đến nữa. Ngoài ra, hôm nay con đã liên lạc với thầy Mạnh rồi, về chuyện phẫu thuật não, Bệnh viên Nhân dân Thành phố chuyên nghiệp hơn. Ngày mai con sẽ chuyển viện cho ba, việc sắp xếp phẫu thuật cụ thể phải chờ chuyển qua mới nói tiếp."
Tưởng Viễn Sơn đương nhiên không dễ dàng đồng ý sắp xếp như vậy, "Con và Trì Uyên xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có."
"Vậy——"
"Ba."
Một tiếng này quá đột ngột khiến cho cả người Tưởng Viễn Sơn sững sờ, cánh tay để lộ ở bên ngoài áo bệnh nhân nổi lên một tầng da gà.
Văn Tưởng hít một hơi thật sâu, "Con biết ba là lo lắng cho Văn thị cho con, cũng sợ bản thân bệnh không dậy nổi. Văn thị không có người tâm phúc cho nên vẫn luôn muốn thúc đẩy chuyện kết hôn này. Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, con không thể ích kỷ quá được. Con đã suy nghĩ, đợi sau khi xác định thời gian làm phẫu thuật, con sẽ vào Văn thị học xử lý kinh doanh."
Nghe vậy, Tưởng Viễn Sơn đột nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt vô cùng khó có thể tin được.
.......
Tám năm trước, Văn Tưởng thi đại học xong, lúc điền nguyện vọng, Tưởng Viễn Sơn muốn cô học tài chính nhưng Văn Tưởng một lòng một dạ muốn ghi danh vào Đại học Y.
Hai cha con vì vậy mà cãi nhau một trận lớn từ trước đến nay, ai nói cũng đều vô ích. Cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Văn Tống và tuyệt thực của Văn Tưởng, Tưởng Viễn Sơn cũng thoả hiệp, Văn Tưởng được như ý nguyện.
Nhưng ai có thể ngờ, tám năm sau, Văn Tưởng bởi vì ông, vẫn không thể tránh khỏi bước vào con đường mà năm đó chỉ thiếu một bước.
Văn Tưởng không để ý đến sự kinh hãi của ông, chỉ lạnh nhạt mím khoé môi, ngay cả biểu cảm cũng lạnh nhạt, "Con cũng họ Văn, Văn thị không phải trách nhiệm của một mình ba."
......
Cuối cùng, chuyện kết hôn của hai nhà Trì – Văn đã thành công dã tràng dưới sự không cố gắng của hai đương sự.
Một tuần sau, một vị lão làng trong giới kinh doanh ở Khê Thành tổ chức bữa tiệc từ thiện, mời một nhóm các nhân vật nổi tiếng trong làng giải trí, trong giới kinh doanh để gây quỹ từ thiện.
Nhà họ Đường, Trì, Văn, Tiếu, Hứa ở Khê Thành cũng ở trong hàng ngũ được mời.
Tiệc tối kết thúc, hai tin đồn lan nhanh như lửa rừng, chẳng mấy chốc chúng đã lan đến giới thương nhân nổi tiếng ở Khê Thành.
Một trong hai tin đồn đó, con gái của người đứng đầu Văn thị - Tưởng Viễn Sơn là Văn Tưởng sắp thành người nắm quyền Văn thị, trở thành người kế vị mới.
Chuyện thứ hai liên quan đến chuyện tình cảm của người con gái này, theo một người nào đó tiết lộ, chuyện kết hôn của hai nhà Văn – Trì bởi vì Trì thiếu gia không vui mà đã thất bại triệt để hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.