Chỉ Muốn Thích Em

Chương 59:




Cuối đêm đó, Trì Uyên không nhớ rõ Văn Tưởng nói gì, cũng không nhớ rõ sau đó đã xảy ra cái gì. Chỉ là hôm sau tỉnh lại liền gọi điện thoại cho Châu Trình bảo anh ta đặt vé máy bay bay đến Bình Thành giúp mình.
Châu Trình chỉ kinh ngạc đối với chuyện anh đột nhiên đi xa, sau đó nhanh chóng mua vé máy bay, chuẩn bị hành lý xong mang đến sân bay.
Bay từ Khê Thành đến Bình Thành mất khoảng 2 tiếng, Trì Uyên ở trên máy bay chuyện gì cũng không làm, chỉ là nhìn cánh máy bay bay qua tầng mây, nhìn thấy ánh mặt trời từ từ lên cao ở phương xa, tâm trạng vui vẻ, thoải mái hơn bao giờ hết.
Đây là một hành trình tràn ngập bất ngờ.
Ít nhất đối với Trì Uyên trước khi xuống máy bay mà nói là như vậy.
11 giờ 5 phút máy bay đáp xuống sân bay Tân Kiều Bình Thành. Trên đường đến khách sạn, Trì Uyên họp một cuộc họp ngắn qua video, mọi vấn đề công việc do anh đột xuất đi đều được thu xếp ổn thoả.
Bốn mươi phút sau, Trì Uyên đến khách sạn Văn Tưởng ở nhưng không nhìn thấy Văn Tưởng như nguyện vọng, bởi vì trên đường anh tới, Văn Tưởng đã trả phòng và rời khỏi khách sạn.
Có lẽ không có mong đợi hoàn toàn nên Trì Uyên cũng không thất vọng như anh nghĩ, anh bình tĩnh nói 'cảm ơn' với đối phương, sau đó ở căn phòng mà Văn Tưởng đã trả.
Đêm khuya kéo đến, Trì Uyên đứng trước cửa sổ sát đất, trong phòng tắt đèn chỉ còn lại ánh sáng phản chiếu của toà nhà đối diện.
Anh thử tưởng tượng xem Văn Tưởng đã từng đứng ở chỗ này, nhìn dòng xe như con kiến, xem nhà cao tầng nối nhau san sát, ánh đèn sặc sỡ và ban đêm tịch mịch.
Máy điều hoà giữa phòng đã được sửa lại, là Văn Tưởng trước khi trả phòng đã nói cho lễ tân khách sạn biết, máy sưởi trong phòng có vấn đề.
Trì Uyên đi một vòng trong phòng, cuối cùng lại quay về trước cửa sổ, trước khi ánh đèn đối diện tắt liền lấy điện thoại chụp một tấm hình.
Hàng ngàn khung cảnh bên ngoài cửa sổ cùng bóng dáng anh phản chiếu trên kính được thu vào trong ống kính.
Trì Uyên gửi tấm ảnh này cho Văn Tưởng nhưng không nói gì.
Anh chỉ muốn chia sẻ ban đêm bình thường lại tầm thường này với cô, anh chụp một bức ảnh bình thường lại tầm thường, cũng không có mong đợi được trả lời.
Sau khi gửi ảnh thành công, Trì Uyên thoát ra gửi tin nhắn cho Châu Trình, bảo anh ta đặt vé máy bay quay về Khê Thành vào sáng mai.
Châu Trình trả lời kèm theo số chuyến bay.
Trì Uyên trả lời 'tôi biết rồi' sau đó để điện thoại xuống đi vào phòng tắm.
Trước khi đi ngủ, anh lấy dây sạc trong túi ra chuẩn bị sạc pin điện thoại. Tìm một vòng trong phòng ngủ cũng không tìm thấy điện thoại, ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện điện thoại ở trên sofa.
Anh đi qua cầm lên, ngón tay chạm vào nút mở khoá và màn hình tự động mở ra chuyển đến trang Wechat trước khi màn hình khoá lại.
Góc trên cùng bên phải khung trò chuyện có số 1 màu đỏ.
Đó là thông báo tin nhắn chưa đọc.
Trì Uyên tim đập loạn nhịp bấm vào.
Văn Tưởng: [Máy sưởi trong phòng có vấn đề, anh chú ý không lại bị ốm.]
Ngón tay Trì Uyên ấn vào nút khoá rồi lại mở khoá, lặp lại vài lần mới xác định bản thân không có nhìn nhầm cũng không phải anh bị ảo giác, tin nhắn xác thực tồn tại.
Anh kiềm nén ý cười, nhanh chóng trả lời đối phương: [Đã sửa lại rồi.]
Đối phương đang nhập.
Hơn mười giây sau nhảy ra liên tiếp hai tin nhắn.
——Ừm.
——Ngủ ngon.
"Ngủ ngon." Trì Uyên nghiêm túc đánh ra hai chữ này.
Kế tiếp là lướt lên trên, lướt qua mấy ngày phải độc thoại, quay về tin nhắn 'ngủ ngon' vào 35 ngày trước, anh lần lượt chụp màn hình câu 'ngủ ngon' ở hai thời điểm khác nhau với tấm ảnh vừa nãy chụp đăng lên vòng bạn bè.
——Ngủ ngon.
——[Hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]
Hôm sau Trì Uyên quay về Khê Thành, Châu Trình đón anh ở sân bay, cảm giác rất rõ trạng thái như hồi sinh của anh.
Nhưng thực ra Châu Trình có hơi kinh ngạc, bởi vì chiều qua lúc anh ta đi theo phó tổng thay mặt cho Trì Uyên đến Văn thị họp thì gặp Văn Tưởng – người vốn nên ở Bình Thành.
Anh ta cho rằng lần này Trì Uyên chạy một chuyến này không công, trở về sẽ không gượng dậy nổi nhưng lại không ngờ tương phản hoàn toàn. Nhưng cho dù thế nào, tóm lại là kết quả tốt.
Trì Uyên về thẳng công ty, họp cả ngày, mấy ngày tiếp theo cũng vậy, gần như không có thời gian để làm những việc khác.
Trước khi Hội nghị thượng đỉnh kinh tế vào thứ 6 tới, Châu Trình nghe được một tin tốt từ Tần Cấm.
"Trợ lý mới tới không cẩn thận mang hoa Trì tổng tặng để vào văn phòng Văn tổng, nhưng Văn tổng không tức giận cũng không bảo cô ấy mang ra ngoài." Tần Cấm nói như vậy ở trong điện thoại.
Lời này người khác nghe thấy sẽ cảm thấy có hơi chuyện bé xé to, chỉ có Châu Trình và Tần Cấm sau khi so sánh những bó hoa trước kia được tặng chỉ có thể để ở chỗ thư ký hay là vứt đi, mới cảm thấy đây rõ ràng là một tin rất tốt trong ngày.
Buổi chiều lúc đi vào văn phòng báo cáo công việc, Châu Trình giống như vô ý nhắc chuyện này với Trì Uyên, không ngờ đối phương đã biết chuyện này trước, hơn nữa sau khi ký tên xong dặn anh ta, "Lần sau không cần tặng hoa nữa, Văn tổng nói cô ấy không thích."
Châu Trình bình tĩnh, "Vâng."
"Ngoài ra thông báo cho Tiểu Phương phụ trách đặt cơm, bảo anh ta ngày mai đổi tiệm khác, Văn tổng nói cô ấy ăn ngán tiệm hiện tại rồi."
"Vâng."
.........
Trước một ngày bắt đầu Hội nghị thượng đỉnh kinh tế lần thứ 5, Văn Tưởng và Trì Uyên lần lượt xuất phát từ hai thành phố, sau mấy tiếng cuối cùng đến Hải Thành ở cực Nam của bản đồ.
Lúc chuyến bay của Văn Tưởng đáp xuống đã là chạng vạng. Cô ra khỏi sân bay, trong cơn gió thổi tới mang theo hơi thở biển cả.
Trì Uyên xuống sân bay sớm hơn cô nửa tiếng, xe và mọi người đều chờ ở bãi đậu xe bên ngoài sân bay, Châu Trình đi qua cầm hành lý giúp cô.
Sau khi mở cửa ghế sau, Trì Uyên vẫn đang nhận điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô đi qua rồi lại nhanh chóng dời ánh mắt, bên môi cong lên độ cung rất nhạt.
Hôm nay anh ăn mặc giản dị hơn, mặc dù cũng là áo trắng quần đen nhưng so với kiểu tham dự trường hợp chính thức lại khác nhau, nhìn qua tính công kích cũng không có vẻ quá mạnh.
Văn Tưởng ngồi vào, Tần Cấm ở bên ngoài đóng xe hộ cô, sau đó cùng với Châu Trình đi về phía chiếc xe đằng sau.
Trì Uyên nghe điện thoại đến khi xe rời khỏi bãi đậu xe mới kết thúc.
Nhiệt độ ở Hải Thành vào mùa đông vẫn rất cao như cũ, khí hậu nhiệt đới gió mùa hải dương khiến thành phố này hạ dài không đông, nóng lạnh thay đổi rất nhỏ.
Chiếc Bentley màu đen mở hết cửa sổ, gió nóng chen vào cửa sổ.
Văn Tưởng suy nghĩ, từ lần ra nước ngoài rồi trở về nước cho đến bây giờ, mơ hồ cảm thấy cách lần gặp mặt trước đã qua rất lâu.
Qua một lúc, Trì Uyên tháo tai nghe ra, nhìn qua, có hơi nghiêm túc mở miệng, "Đã lâu không gặp."
Văn Tưởng sửng sốt một chút, bốn mắt nhìn nhau trong phút chốc rồi bật cười, cũng quy củ trả lại một câu, "Đã lâu không gặp."
Sau khi đến khách sạn, Châu Trình liên hệ với người phụ trách ban tổ chức sắp xếp khách sạn trước, phòng của Trì Uyên và Văn Tưởng được xếp cùng một tầng, chỉ cách nhau một bước chân.
Vào buổi tối, ban tổ chức sắp xếp một bữa tiệc chào mừng, Văn Tưởng không có khẩu vị, ăn được nửa liền rời khỏi bữa tiệc trở về khách sạn.
Bây giờ cô có bệnh đau bao tử, Tần Cấm luôn mang theo thuốc dạ dày bên mình mỗi khi đi công tác.
Quay về phòng uống thuốc, Văn Tưởng vào phòng tắm ngâm mình một lát, thay thành áo T-shirt quần thoải mái nhẹ nhàng, ngồi dưới đất thu xếp hành lý.
Hội nghị lần này phải họp đến một tuần, ngày hôm sau quay về là giao thừa. Văn Tưởng tính qua vài ngày đón dì Dung qua. Năm nay đón Tết ở Hải Thành, sau đó qua năm mới xong sẽ quay về, cho nên chuyến này đến Hải Thành, cô mang theo không ít đồ.
Từ từ thu dọn đến một nửa, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Văn Tưởng tưởng Tần Cấm nên đi chân trần qua mở cửa, miệng còn nhắc đến, "Tần Cấm, cô đợi lát nữa——"
Đang nói bỗng im bặt.
Ngoài cửa, Trì Uyên đã thay bộ quần áo buổi chiều, áo sơmi trắng hơi trang trọng, trên vai còn có hoa văn tối màu, ở dưới ánh đèn mới có thể thấy được, cúc áo bằng gỗ, áo khoác màu đen vắt lên cánh tay. Lúc này đang rủ mắt nhìn cô, vẻ mặt mỉm cười, "Tìm Tần Cấm đợi lát nữa làm gì?"
"Không có gì, lấy chút đồ thôi." Văn Tưởng buông tay đang để trên cửa ra, xoay người vào trong đi dép, thấy Trì Uyên vẫn đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn anh hỏi, "Anh không vào sao?"
"Anh không có được mời."
Văn Tưởng lấy bộ quần áo cuối cùng trong vali ra, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vậy bây giờ tôi mời anh vào."
Trì Uyên cười đi vào, đi đến sofa bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt rơi vào chiếc vali khác mà cô chưa bắt đầu thu xếp, "Sao em mang nhiều đồ vậy?"
"Định ở đây một thời gian." Văn Tưởng khoá vali trống lại, để vào tường. Vốn đang định thu xếp cái vali còn lại nhưng không rõ bên trong có để đồ gì khá riêng tư không, nên dứt khoát ngồi dưới đất gập quần áo chưa xếp xong.
Trì Uyên nhíu mày, "Em chuẩn bị đón Tết ở đây?"
Trong phòng không mở điều hoà, gió lạnh ở bờ biển vào buổi tối từ ban công thổi vào trong phòng, Văn Tưởng giơ tay buộc tóc lên, "Phải, ở đây ăn Tết."
"Vậy khi nào em quay về?"
"Qua năm sau." Văn Tưởng nhìn anh, cười khẽ, "Sao vậy, anh cũng muốn ở lại?"
Trì Uyên lẳng lặng nhìn cô, nhìn một lúc mới nói: "Muốn ở lại ăn Tết với em nhưng càng muốn dẫn em về nhà đón năm mới hơn."
Văn Tưởng dừng lại, không nói gì, trong phòng lại yên tĩnh.
Một lát sau, Trì Uyên đứng lên từ từ đến trước mặt cô, sau đó nửa quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
Văn Tưởng nhìn ánh mắt có hơi sáng ngời của anh, nghĩ đến cuộc gọi cách đây không lâu, mím môi nói: "Trước kia lúc anh gọi điện thoại cho tôi, là anh khóc phải không."
Rõ là là câu nghi vấn nhưng cô lại dùng giọng điệu khẳng định.
Gương mặt Trì Uyên có hơi nóng, anh mất tự nhiên dời mắt, trước cái nhìn có hơi thẳng thắn của cô, bèn rủ mắt 'ừm' một tiếng.
"Sao lại khóc?"
"Uống nhiều."
"Trì Uyên." Văn Tưởng nhìn vết sẹo ở thái dương của anh, "Tôi muốn nghe lời nói thật."
Anh quay mặt lại, nhớ lại ngày đó, ký ức không còn gì nhiều, chỉ nhớ rõ cuộc gọi liền thông thì những khó chịu buồn tủi đều bị thay thế bằng sự vui mừng cực kỳ bé nhỏ kia.
"Bởi vì khó chịu." Anh nói, "Em không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại, anh sợ em giận."
"Tôi không nên giận sao?" Văn Tưởng im lặng nhìn anh, "Anh nói anh thích tôi nhưng anh lại có tin đồn với người khác."
Trì Uyên kiềm nén khoé môi muốn cười, hỏi: "Em đang ghen sao?"
Văn Tưởng không trả lời câu hỏi này, Trì Uyên cũng không cố chấp muốn đáp án của cô, chỉ là duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, lại trầm mặc mấy giây mới nói: "Em để hoa anh tặng vào văn phòng rồi à."
Văn Tưởng 'ừm' một tiếng.
Ngón tay Trì Uyên để lên mạch đập của cô, giọng điệu từ từ nói, "Vậy khi nào em mới để anh bước vào tim em?"
Khoảng cách quá gần, hô hấp lẫn nhau đều dây dưa cùng một chỗ.
Văn Tưởng nhìn anh, im lặng vài giây, sau đó cười rất nhẹ, dùng giọng điệu rất nhẹ nói: "Đã để anh vào rồi."
"Rất lâu trước đó."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì tổng: Tôi viên mãn rồi:D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.