Hướng Thành Du không chút do dự bước ra khỏi phòng bếp và đứng chỗ Hứa Nam Tri đang đứng trước đó, nâng mắt nhìn chàng trai trạc tuổi mình trước mặt, trong lời nói mang theo chút khoe khoang, "Xin chào, mèo là tôi nhặt được, mời ăn cơm thì không cần thiết đâu, tôi có chỗ ăn cơm rồi."
Trong lòng cậu thanh niên đang ôm mèo, tầm mắt từ trên mặt Hướng Thành Du nhìn đến chỗ Hứa Nam Tri đang ngồi trong phòng khách, như là đã hiểu ra cái gì, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, khẽ cười một tiếng, "Vậy được rồi, nhưng vẫn cảm ơn cậu."
"Không có gì, dễ như trở bàn tay mà thôi."
Cậu ấy không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng ôm mèo rời đi. Hướng Thành Du đứng ở cửa nhìn cậu ấy vào thang máy mới đóng cửa lại đi về phía phòng bếp.
Trong phòng lại vang lên tiếng nồi chén muôi va chạm vào bồn, vừa quen thuộc lại ấm áp. Hứa Nam Tri nằm ở trên sofa, trong lòng dường như được lấp đầy từng chút một.
Hướng Thành Du ở lại ăn cơm tối rồi mới về, lúc đi bên ngoài đã tạnh mưa nhưng cậu vẫn cầm dù đi.
Ngày hôm sau, cậu cũng y như vậy qua nhà Hứa Nam Tri ở một ngày.
Thời gian nghỉ ngơi cuối tuần thật phù du.
Sáng thứ hai, Hứa Nam Tri có cuộc hẹn phỏng vấn với công ty xây dựng, hôm qua Hướng Thành Du biết được tin này nên sáng sớm đã lái xe qua.
Trên đường đến còn mang theo bữa sáng cho cô.
Hứa Nam Tri ngồi trong xe giải quyết xong một cái sandwich, mở sữa ra uống một ngụm, thuận miệng hỏi: "Dự án của các cậu tiến triển sao rồi?"
"Rất thuận lợi." Hướng Thành Du dừng xe lại ở một ngã tư có đèn đỏ, "Hôm nay chị có hẹn phỏng vấn với một công ty sao?"
"Buổi chiều còn có một công ty nữa." Hứa Nam Tri nhìn dòng xe ngoài cửa sổ, "Một công ty khác đã liên lạc trực tuyến vào tối qua, không hợp lắm."
Hai người hàn huyên về vấn đề này dọc đường, sau khi đến nơi, Hứa Nam Tri ngồi ở trong xe trang điểm lại, Hướng Thành Du nghe điện thoại bên cạnh, nói chưa được mấy câu đã đẩy cửa xe ra đi xuống.
Hứa Nam Tri nhìn bóng lưng cậu qua cửa kính xe, mím môi rồi cũng đẩy cửa xe bước xuống, Hướng Thành Du nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại.
Cô chỉ vào đồng hồ đeo ở cổ tay rồi dùng tay ra hiệu, ý bảo mình đi trước.
Hướng Thành Du không cúp máy được mà chỉ gật gật đầu. Ánh nắng sớm mai rơi xuống trên người cậu, khuôn mặt tuấn tú có hơi mơ hồ trong ánh sáng.
Cuộc phỏng vấn buổi sáng của Hứa Nam Tri rất thuận lợi, công việc nội dung điều kiện tiền lương cùng với môi trường làm việc của công ty đều hợp với mong muốn của cô.
Cuộc nói chuyện giữa hai bên hài hoà dễ chịu, lúc phỏng vấn vòng 1 kết thúc, HR bên đó vẫn nói những từ ngữ chuyên ngành thông thường như cũ, trở về đợi thông báo.
Có rất nhiều người đến công ty phỏng vấn mỗi ngày, Hứa Nam Tri đến từ sớm nhưng sau toàn bộ quá trình phỏng vấn cũng đã qua hơn phân nửa buổi sáng.
Cô đến trung tâm thương mại gần công ty đấy ăn cơm trưa, sau đó tuỳ tiện tìm quán cà phê ngồi một lúc, đợi gần đến giờ mới ra ngoài gọi taxi đến công ty buổi chiều phỏng vấn.
Tương tự, bởi vì lý lịch của Hứa Nam Tri rất xuất sắc nên cuộc phỏng vấn buổi chiều cũng suôn sẻ trong dự kiến, thậm chí đối phương trực tiếp đưa ra lời mời, hy vọng Hứa Nam Tri có thể nhanh chóng nhậm chức.
Ra khỏi công ty, Hứa Nam Tri không gọi xe nữa mà đi đến trạm tàu điện ngầm gần đó. Hướng Thành Du hẹn cô buổi tối cùng nhau ăn cơm, bây giờ cô đi tàu điện ngầm từ đây qua đó, thời gian cũng vừa vặn đến giờ cậu tan làm.
Buổi chiều trong tàu điện ngầm không có ai, Hứa Nam Tri tuỳ ý chọn chỗ trống ngồi xuống, bôn ba cả một ngày khiến lúc này cô có hơi mệt.
Nhưng cô không thể thở một hơi dài được, lúc 5 giờ, Hứa Nam Tri nhận được kết quả phỏng vấn của công ty buổi sáng.
Đối phương gửi một tin rất dài, có lấy làm tiếc cho cô cũng có tiếc nuối, nhưng toàn bộ đoạn tin nhắn đều có ý, cô không thể vào tiếp vòng 2.
Kết quả này làm cho Hứa Nam Tri trong phút chốc có hơi bất ngờ lại giật mình, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói 'cảm ơn' trả lời lại đối phương.
Đối phương không trả lời lại.
Nếu chỉ là đến đây, thực ra Hứa Nam Tri vẫn chưa có nhận ra cái gì, chỉ tưởng là năng lực của bản thân không phù hợp hoặc là phương diện khác không thể khiến cho đối phương vừa lòng. Nhưng cho dù thế nào, vào khoảnh khắc này cô vẫn cảm thấy nguyên nhân phỏng vấn thất bại là ở bản thân mình.
Đợi đến buổi tối, lúc Hứa Nam Tri đang ăn cơm nhận được điện thoại của công ty xây dựng buổi chiều, đối phương vừa mở miệng đã nói một tiếng xin lỗi.
Những lời sau đó cô không nghe nhưng tóm lại vẫn là ý đó.
Sau khi cúp máy, Hứa Nam Tri siết chặt điện thoại, cả người ngơ ngác đến nửa ngày cũng không nhúc nhích, trong lòng thoáng hiện ra suy nghĩ.
Hướng Thành Du duỗi tay quơ quơ trước mặt cô, "Chị Nam Tri?"
Hứa Nam Tri lấy lại tinh thần, "Sao vậy?"
"Chị sao vậy? Mất hồn mất vía."
"Không sao." Cô rủ mắt rồi cầm đôi đũa lên lần nữa, "Ăn cơm đi."
Hướng Thành Du yên lặng nhìn cô một lúc, không vội hỏi vào lúc này.
Mỗi người đều có tâm sự mà ăn cơm.
Ăn xong, Hướng Thành Du lái xe đưa Hứa Nam Tri về nhà theo thường lệ. Lúc gần đến tiểu khu, Hứa Nam Tri bỗng nhiên nói: "Cậu dừng xe ở phía trước, tôi đi mua đồ."
Hướng Thành Du nhìn cô một cái, không nói chuyện nhưng từ từ dừng xe ở ven đường.
Hứa Nam Tri bắt đầu mở cửa xe nhưng lại không đẩy ra.
Hướng Thành Du lên tiếng, giọng nói có hơi bình tĩnh lại lành lạnh, "Rốt cuộc tối nay chị sao vậy?"
"Không có gì, phỏng vấn thất bại thôi, có hơi buồn." Tay Hứa Nam Tri vẫn vắt lên tay nắm, quay đầu lại chạm phải ánh mắt của cậu, tim run lên không giải thích được nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Hướng Thành Du, mở cửa."
Hướng Thành Du biết cô không nói dối nhưng lại cảm thấy giống như không nói hết toàn bộ trọng điểm, hai người nhìn nhau một hồi, cậu chịu thua trước, "Bên ngoài lạnh, chị muốn mua gì em đi mua cho chị."
Hứa Nam Tri không giấu, "Thuốc lá."
"Được." Hướng Thành Du nói xong câu này liền đẩy cửa xe đi xuống, bóng dáng khoác lên mình màn đêm gần như hoà nhập với nó.
Hứa Nam Tri thấy cậu dần dần đi xa, giơ tay day day huyệt thái dương, có hơi mệt mỏi mà hít sâu một hơi rồi dựa vào lưng ghế ngẩn người.
Hướng Thành Du đi rất nhanh rồi quay lại, sau khi lên xe cậu để túi tiện lợi màu trắng trong tay xuống ghế sau, sau đó chẳng ừ hử gì mà khởi động xe lái về phía tiểu khu.
Xe dừng lại trước toà nhà quen thuộc.
Hứa Nam Tri định mở cửa nhưng vẫn không đẩy ra được như cũ.
Cô hơi buông tiếng thở dài, quay đầu lại muốn nói chuyện với Hướng Thành Du nhưng lại không ngờ cậu đột nhiên nghiêng người đến, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần trong tầm tay.
"Hứa Nam Tri." Hướng Thành Du nhìn thẳng vào mắt cô, mang theo khí thế áp bức, "Có phải chị vẫn coi em là em trai mà không phải là một người theo đuổi không?"
Không khí ngưng lại, Hứa Nam Tri duy trì tư thế này vài giây rồi từ từ chớp mắt, thành thật nói: "Không có, cậu như vậy tôi lại coi cậu là em trai, có phải hơi quá đáng rồi không."
"Vậy chị thừa nhận bây giờ em đang theo đuổi chị?"
Hứa Nam Tri nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vò đã mẻ lại sứt, "Cậu cảm thấy phải thì là phải."
"Vậy em cảm thấy phải." Hướng Thành Du nhận được đáp án vừa lòng, khẽ cười rồi xoay người lấy cái túi tiện lợi ở ghế sau đưa cho cô, "Đồ của chị."
Hứa Nam Tri nhận lấy, cảm thấy trọng lượng của cái bao thuốc này có hơi sai sai, nhíu mày nói: "Cậu mua hết thuốc lá ở cửa hàng tiện lợi luôn à?"
Cô nói xong câu này, làm bộ muốn cởi túi ra nhưng Hướng Thành Du đúng lúc nắm lấy cổ tay cô, giọng nói dịu dàng nhưng lại mạnh mẽ không giải thích được, "Em còn mua mấy món khác nữa, muộn rồi, về nhà lại xem."
Nhiệt độ cơ thể của cậu hơi cao, lòng bàn tay có hơi nóng, sợi dây thần kinh trong đầu Hứa Nam Tri vốn đang căng thẳng khi Hướng Thành Du lại gần lúc này lại đứt phăng.
Cô mím môi, bình tĩnh động động cánh tay rồi rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay cậu, ấn nút mở cửa, cũng không quay đầu lại mà xuống xe.
Hướng Thành Du nhìn cô đi vào toà nhà, không vội rời đi ngay mà ở dưới lầu một lúc, mãi đến khi trong nhà Hứa Nam Tri sáng lên mới lái xe rời đi.
-
Sau khi Hứa Nam Tri về đến nhà, tiện tay đặt túi tiện lợi lên trên bàn, vật cứng trong túi va chạm với mặt bàn bằng gỗ phát ra âm thanh nặng nề.
Trong lòng cô nghi hoặc, nhanh chóng mở túi ra.
Mặc dù Hướng Thành Du không mua hết thuốc lá trong cửa hàng tiện lợi nhưng Hứa Nam Tri có thể chắc chắn, cậu tuyệt đối đã mua hết tất cả kẹo cao su trong cửa hàng đó về.
Bên trong có mấy loại kẹo cao su giống với bao bì thuốc lá của phụ nữ, vừa nãy cô sờ vào viền bao còn tưởng là thuốc lá nên cũng không nghĩ nhiều.
Lúc này, Hứa Nam Tri nhìn thấy các loại kẹo cao su có hương vị khác nhau có thể ăn đến năm sau, vừa tức vừa buồn cười.
Đây là chuyện mà người có thể làm ra sao???
Cô lấy điện thoại ra chụp một đống kẹo cao su này rồi gửi Wechat cho Hướng Thành Du.
Gửi tin nhắn xong, Hứa Nam Tri đặt điện thoại xuống, lấy một chai xylitol trong túi, vừa đi vừa mở nắp ném hai viên vào miệng.
Cô đi đến sofa ngồi xuống, mở máy tính đăng nhập lần nữa vào trang web thông báo tuyển dụng kiến trúc sư trước đó.
Lần này, Hứa Nam Tri không tỉ mỉ sàng lọc tất cả các khía cạnh của công ty hay yêu cầu về mức lương vị trí,... gì nữa mà cô nhấp chuột thẳng vào bảng xếp hạng công ty xây dựng trên trang chủ và gửi hồ sơ đến mười công ty và công ty xây dựng hàng đầu.
Có lẽ qua khoảng một tiếng, cô liên tiếp nhận được lời mời phỏng vấn từ HR của 4 công ty trong đó.
Sau khi Hứa Nam Tri hẹn thời gian chính xác với đối phương bằng trực tuyến xong rồi không lướt xem các công ty khác nữa mà tắt máy tính.
Kết quả phỏng vấn hôm nay không hề nằm trong dự đoán của cô, nhất là công ty buổi chiều kia. Lúc phỏng vấn, Hứa Nam Tri có cảm giác, bọn họ đều vô cùng vừa lòng với trình độ nghiệp vụ và phong cách thiết kế trước đó của mình, lúc nói chuyện với nhau cũng không xảy ra sai sót gì, kết quả quay đầu lại báo cho cô biết, cô không qua được phỏng vấn.
Mặc dù có nhiều yếu tố khách quan dẫn đến việc thất bại trong phỏng vấn nhưng Hứa Nam Tri luôn cho rằng chuyện này không đơn giản như tưởng tượng.
Làm xong những cái này, Hứa Nam Tri gập máy tính lại, nghe thấy âm thanh nhắc nhở tin nhắn mới trên Wechat cô bèn cầm điện thoại lên xem.
Bạn nhỏ: [Hút thuốc có hại cho sức khoẻ.]
Bạn nhỏ: [Ăn kẹo đi.]
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này có chút ngọt, rất mông lung sợ mọi người không phát hiện ra, nên tôi tốt bụng nhắc một chút.
Chương 91 (tức chương 5 của ngoại truyện Hướng Thành Du) em trai cũng lấy hai viên kẹo đổi thuốc lá của Nam Tri, cô ấy chụp ảnh muốn hỏi cậu nhưng cuối cùng lại không gửi cho cậu.
So sánh với hiện tại một chút——
Mọi người có thể gặm được không? (/điên cuồng ám chỉ/ qwq)