Chí Tôn Phế Hậu

Chương 13: Khiêu khích




Nàng không phải là nước, không có năng lực liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu lòng người, nhìn thấu bản chất sự vật.
Nàng là Băng, thực cứng rắn cũng thực yếu ớt, chỉ cần có một chút ấm áp, cũng có thể làm nàng hòa tan, nàng có khả năng làm cho chính tâm của mình có thể đóng băng cả ngàn vạn năm, vạn năm cứng rắn, sự cứng rắn đó chính là vỏ bọc giúp nàng trốn tránh, không bao giờ có thể bị tổ thương….
Là Diễm, làm cho nàng cam tâm tình nguyện vì hắn mà hòa tan, có thể vì hắn mà quên đi mọi đau khổ……
Từng thề nếu có kiếp sau, nàng nhất định sẽ không tín nhiệm bất kỳ người nào, sẽ không tin vào cái gọi là tình yêu……
Đã trải qua sinh tử, tất cả đã ngưng kết trong lòng nàng là một tảng băng vững chắc, kiên cố, tuyệt đối không ngờ mình lại có thể lưu lạc đến thế giới này, lại đang lâm vào một hoàn cảnh như kiếp trước, vì một nam nhân mà tâm lại có chút rung động, nhưng nàng không có hứng thú muốn thử lại cảm giác đau đớn thêm bất kỳ lần nào nữa.
Như vậy, mặc kệ sắp tới là mưa rền gió dữ hay là trời long đất nở, đất đá trôi, đều phải dũng cảm đi đối mặt!
Sờ sờ cái bao đang quấn ở tay nàng, thương tích đã lành lặn nhiều, so với trước kia không có khác biệt lắm, không lâu nữa là có thể hoàn toàn như lúc ban đầu.
Đúng vậy! Hết thảy đều đã tốt.
Mạnh thì sống, tất cả sinh tồn đều có quy luật của nó, diệt vong là cái số của kẻ yếu, đạo lý này ngay từ lúc nhỏ nàng đã hiểu được, nhưng mà nàng không phải kẻ yếu, cũng không bao giờ cho phép mình trở thành kẻ yếu.
Nàng không chỉ có muốn sống, mà còn muốn sống thật tốt, mặc kệ sẽ phải dùng tới thủ đoạn gì!
Tiếng bước chân cùng tiếng bọn nô tài nói vạn tuế, tiếng vang đều cố ý rất nhẹ, hiển nhiên là hoàng đế đã trở lại, hơn nữa cấm kỵ làm cho nàng thức giấc.
Băng nhắm mắt lại nghe động tĩnh bên ngoài rèm, vài câu đối thoại thấp giọng đối, mơ hồ như là hoàng đế đang hỏi chuyện chính mình dùng bữa, uống dược, bạch thái giám cúi đầu nói vài câu, nghe được hoàng đế “Ân” một tiếng sau, ngay sau đó lại là một trận nhỏ tiếng bước chân cùng âm thanh đóng cửa điện, nhóm nô tài đều lui đi ra ngoài.
Không lâu, bên cạnh liền xuất hiện cảm giác ấm áp quen thuộc, mang theo một mùi rượu hương rất tự nhiên.
Băng ưm một tiếng, làm như thể vừa bị đánh thức, quay người về phía nam nhân đang ngồi bên giường, xoa xoa ánh mắt, thì thầm nói một câu:“Như thế nào trễ như vậy?”
Rõ ràng cảm thấy nam nhân bên cạnh thân hình cứng đờ, tiếp theo chính mình liền bị lâm vào suy nghĩ đầy cõi lòng, dù có nhu nhược hay thân hình gầy gò thì đối với hoàng đế vẫn có thể hấp dẫn đi!
“Ta đánh thức ngươi phải không?” Tào Hãn tiếng nói nhỏ nhẹ, hơi thở mỏng manh phảng phất mùi vị của nam nhân quan tâm tới nàng. Cả người nàng như toả ra một mùi hương nho nhã, ánh sáng của đèn chiếu vào khuôn mặt nàng làm cho nàng thật hấp dẫn, đôi mắt vì buồn ngủ lại có phần mông lung, ám ách tiếng nói lý lộ ra mỏng manh tình dục, nàng tế hoạt ô ti phi nhất chẩm tản ra thanh nhã mùi thơm, nhu hòa vầng sáng chiếu rọi của nàng phấn giáp hết sức nắng, vi tĩnh đôi mắt lý có buồn ngủ chưa thanh mông lung, đôi môi hồng ẩm ướt như mời gọi người ta phải cướp lấy, tự nhiên hắn hình thành một loại cảm giác như bị dụ hoặc không thể kiềm chế được…..
Nhất là câu nói mông lung như có vẻ buồn ngủ kia, đôi môi hồng phát ra lời nói, như vẻ oán trách, như vẻ thê tử đợi phu quân về trễ, ôn nhu oán hận trượng phụ không ở bên, tất cả làm cho tâm hắn thấy thật ngọt ngào….
Mỹ nhân trong ngực, lại chưa từng bao giờ có cảm giác thân thiết đến vậy, Tào Hãn không khỏi trào lên cảm giác yêu thương vốn giấu sâu trong lòng…..
Lúc này, hắn không nghĩ muốn nghĩ lại xem nàng và Triệt trước kia có uẩn khúc gì, thầm nghĩ cho dù ngọt ngào này là chân thật hay không chân thật, vẫn phải trải nghiệm cảm giác đáng quý tuyệt vời này….
“uhm……” Băng nhắm mắt lại, mở miệng thuận theo nụ hôn tình cảm của hắn, hô hấp quanh quẩn đều là mùi rượi thoang thoảng, hơi thở nóng rực kia như xuyên từ người hắn, qua hơi thở của hắn mà tràn vào người nàng.
Băng đáp lại, vừa lòng nghe được như tiếng than nhẹ của hắn, trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ……
Nhưng sau một lát, liền đã cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, buồn vì thân thể này quá yếu, căn bản không chịu được kích thích quá mức kịch liệt như vậy.
Băng muốn chấm dứt nụ hôn triền miên này, nhưng mà đổi lại hắn càng thêm nhiệt tình đòi lấy, làm nàng cảm thấy kinh ngạc là hắn trông cường bạo như vậy nhưng cũng có lúc thật nhu tình……
Là nàng nhìn sai sao?
Mở mắt ra, đối diện với ánh mắt đen như bị dục vọng thiêu đốt, có chút như bị cuốn hút cảm xúc từ trong mắt hắn , không rõ từ đâu mà đến, làm cho nàng liên tưởng tới cái gọi là “Yêu”……
ánh mắt như vậy, trong lúc ở cùng với Diễm nàng đã từng gặp qua, từng làm cho nàng cảm động, tình nguyện hoà tan thân mình vì ánh mắt đó, giờ phút này lại xuất hiện ở trong mắt hoàng đế, lại chỉ làm nàng cảm thấy trong lòng đau đớn, mẫu thuẫn bất đồng làm cho trái tim có cảm giác như phát bện, mọi đau đớn khắc sâu trong lòng khi bị Diễm phản bội lại trào lên, cảm giác đó đã khắc sâu vào tâm của nàng, làm nàng trọn đời khó quên!
Trấn định mình, Băng! Hoàng đế nếu yêu Tề Nhược Nghiên, tuyệt đối là do ông trời an bài chuyện tốt, sẽ đem may nắm đến cho nàng, sự tình của nàng cũng rất nhanh chóng có thể thay đổi…
Hắn rốt cục cũng buông tha môi của nàng, lưu lại cho nàng không gian có thể hô hấp, áo ngủ màu hồng nhạt đã bị cởi ra, có thể cả giác được da thịt hắn áp sát vào da thịt của nàng, nụ hôn nóng cháy đó của hắn chuyển dần xuống cổ, xuống xương quai xanh, trước ngực, tất cả đều rất ôn nhu nhẹ nhàng….
Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị trước về mặt tâm lý là lấy thân thể ra trao đổi, nhưng Băng vẫn là có chút không cam lòng.
Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác, vận mệnh của Tề Nhược Nghiên trước mắt hoàn toàn nằm trong tay hoàng đế , Băng âm thầm báo cho chính mình phải nắm tốt cơ hội này, biện pháo trước mắt là làm cho hoàng đế đối với nàng ý loạn tình mê, đối nàng niệm niệm khó quên, làm cho hắn luyến tiếc không dám làm thương tổn nàng……
Nâng tay xoa xoa trước ngực hắn, có thể rõ ràng cảm nhận được trái tim của hắn truyền đến từng nhịp đập, muốn làm cho hắn có cảm giác kích thích, nhưng mà Băng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, chỉ là cẩn thận , thong thả xoa trên khắp bả vai và người trên của hắn, dừng lại ở cánh tay rắn chắc, chút giống như vô vuốt ve, hơi thở có phần hổn hển, lại ngẫu nhiên phát ra vài âm thanh tà mị có phần hấp dẫn nam nhân.
Nàng xảo điệu đáp lại làm cho Tào Hãn hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, không thể kiềm chế bản thân, vài lần trước là hắn bắt buộc nàng, tuy là đạt được mục đích có được thân thể nàng, dục vọng hoàn toàn được thoả mãn, nhưng mà trong lòng vẫn có phần tiếc nuối, chỉ vì nàng không phải cam tâm tình nguyện, chinh phục thân thể nàng, nhưng mà lòng của nàng lại lại rất xa xôi với hắn, làm cho hắn có cảm giác như không được như ý nguyện….
Lơ đãng đụng chạm đến nàng miếng vải đang bọc tay phải của nàng, Tào Hãn trong lòng đột nhiên bừng tỉnh, không hoài nghi nàng mất trí nhớ là giả, cho rằng có lẽ đây là một chuyện tốt, cũng không muốn nhắc lại chuyện nàng bị thương, đêm đó mẫu hậu hấp hối hết sức chỉ khóc cầu hắn một sự kiện, chính là không thể gây thương tổn cho nàng, hắn không có cự tuyệt, nhìn mẫu hậu rưng rưng nước mắt rồi biến mất, trong lòng nói không rõ đây là cảm giác gì……
“Hoàng Thượng……” Băng phát giác Tào Hãn đột nhiên bình tĩnh trở lại, trong mắt dục hỏa đang chậm rãi rút đi, khôi phục thành vẻ mặt thâm thúy khó dò, nàng trong lòng hoảng sợ, hơi có xấu hổ cùng lo sợ, lại có chút cảm giác may mắn, chính là trên mặt hiển hiện ra biểu tình khó hiểu, hai má ửng hồng lên, tất cả chỉ làm cho dung nhan của nàng thật kiều mị
Tào Hãn chỉ cảm thấy hạ phúc căng thẳng, cố gắng ổn định lại tâm thần, nhẹ nhàng khép áo ngủ của nàng lại, động tác mềm nhẹ như là che chở âu yếm , e sợ như thể nếu chạm vào nàng có thể làm cho nàng ngay lập tức bị vỡ vụn vậy.
Lời nói của Ngự y còn văng vẳng bên tai, nàng…… thật là tiến thoái lưỡng nan, trái tim yếu ớt của nàng vốn không chịu nổi kích thích quá lớn, ngự y nói nàng còn có thể còn sống đã là kỳ tích, phỏng đoán có thể là do tác dụng của viên thuốc thần bí kia, nhưng cụ thể từ những phương thuốc nào thì hắn cũng không biết hết được, trừ bỏ kết luận thuốc này co tác dụng tránh thai thì hầu như không có tác dụng nào khác, nếu ăn lâu dài ăn rất dễ khiến người ta nghiện, bỏ hẳn không dễ, cuộc đời không thể bao giờ thoát ly được khống chế của thuốc, may mắn là trải qua chẩn đoán của hắn nàng ăn thời gian cũng không dài, dược tính xâm hại không sâu, nếu không……
“…… Ngủ đi!” Kéo chăn phủ gấm qua cho Băng che kín thân thể, chính hắn lại nằm xuống bên cạnh Băng, hít sâu mấy hơi, cố gắng khống chế dục vọng như thuỷ triều dâng lên nơi hạ thể.
Băng bị hành động của Tào Hãn làm tỉnh mộng, nàng chưa bao giờ dự đoán được hoàng đế sẽ vì nàng mà khắc chế dục vọng chính mình, trong ấn tượng của nàng hắn là nam nhân luôn muốn làm nhục nàng, trong lời của thái hậu là hôn quân hãm hại trung thần, nhưng mà hắn trước mặt nàng thật dịu dàng, thắm thiết biết bao…….
Chẳng lẽ…… Bởi vì hắn uống rượu?
“Hoàng Thượng, ngài đang ngủ sao?” Băng nghiêng đầu nhìn chăm chú vào hắn, nhìn rõ từng đường trên khuôn mặt hắn, nhỏ giọng hỏi. Nếu Tề Lệ đã bị áp giải đến kinh, hắn chẳng lẽ không có gì nói cùng với nàng sao?
Mắt hắn đang nhắm, ánh đèn bên ngoài giường chiếu vào, long mi ở mí mắt hạ thản nhiên, nhưng mà chưa nhắn hẳn, bạc môi lại nói một câu “Nhược Nghiên, ngươi hận ta sao?”
“Không hận.”
“Nói thật chứ!” Tào Hãn cau mày quay sang nhìn thẳng vào mắt Băng, như thế nào lại có cảm giác câu trả lời như có lệ, có phần không tin.
Cánh tay dài vươn tới nàng, tới cánh tay phải của nàng hỏi,“ chỗ này bị thương có còn đau không?”
“từ lâu đã không đau……”
“Ta đối với ngươi như vậy, ngươi thật sự không hận sao? Nhược Nghiên?”
“Hiện tại thật sự không hận……” Xem qua biểu hiện của hoàng đế , nàng không nên nói là hận hắn làm hắn mất hứng, mà căn bản Băng cũng không có dũng khí nói như vậy
Hoàng đế quả thật thay đổi, nguyên nhân dẫn đến là cái gì nàng còn không biết, nhưng nàng biết đây chính là cơ hội tuyệt hảo giúp nàng xoay chuyển tình hình.
“Chắc là lúc trước hận rất lâu?”
“Không có, chính là rất tức giận làm mê muội con người, không biết chính mình là ai, không biết vì sao không muốn thừa nhận cảm giác này thật sự làm cho ta sống không bằng chết……”
“Sẽ không…… sẽ không hận……”
“Thật vậy chăng?” Tào Hãn nổi lên lời nói hàm ý thương làm cho Băng một trận mừng thầm trong lòng, không ngừng cố gắng nói:
“nay ta cái gĩ cũng đã nghĩ thông, tuy rằng ta không có trí nhớ trước kai,mọi người đối với ta không có ấn tượng, phụ thân chung quy vẫn là phụ thân, hơn nữa phụ thân phạm phải tội lớn là thông đồng với địch phản quốc, nữ nhi như ta cũng phải vì phụ thân mà chịu tội cũng là hiển nhiên, ta thật sự không hận……”
“…… Đêm đã khuya, ngủ đi.” Ngón trỏ chặn ở giữa môi, ngăn cản lời nàng đang muốn nói tiếp, Tào Hãn nội tâm tràn ngập mâu thuẫn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.