Chí Tôn Phế Hậu

Chương 25: Ngày tuyết




Sau vài ngày, Tề Nhược Nghiên hàng đêm thúc giục làm cho Băng cảm thấy thật phiền toái, tính tình vì vậy mà cũng thêm phần nóng nảy, chỉ nói được hai câu là thấy bực, nhưng nàng ta lại đối với nàng ngược lại, kiên nhẫn, điềm đạm, đáng thương, lúc nào cũng trực khóc lóc, chính vì vậy mà Băng đành xuống nước an ủi nàng.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, hoàng đế nếu chưa bao giờ nhắc đến chuyện của Lâm Diễm với nàng thì nàng căn bản không có cơ hội mở miệng.
Nếu hoàng đế không muốn cho bọn họ gặp mặt, nàng sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn xem rốt cuộc Lâm Diễm kia là người thế nào?
Tuy rất muốn giúp Nhược Nghiên nhưng mà với tính đa nghi của Tào Hãn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như nàng cố tình đề nghị hắn cho nàng gặp mặt Diễm, đây quả là một vẫn đề buồn cười và vô cùng nan giải….
Thời tiết mấy hôm lay chuyển biến, thình lình bão tuyết xảy ra, liên tiếp mấy ngày làm cho cả hoàng cung được phủ một mayfu tuyết trắng xoá, thuần kiết.
Tuyết đã ngừng rơi, ở trong phòng mấy ngày liền làm Băng buồn chán hết chịu nổi muốn ra ngoài hít thở không khí, nhóm nô tài hầu hạ thấy vậy thì xúm vào khuyên nàng, một bên cố gắng ngăn cản nàng, một bên thì cử người chạy đi thông báo với Hoàng thượng.
Băng khoắc trên người áo khoác trắng thuần kiết, trên đầu lại đội một chiếc mũ long trắng như tuyết làm cho nàng trông thật thuần khiết, thanh cao quý phái, mềm mại, uyển chuyển. Thật là đẹp đẽ, nhưng mà đối với bản thân nàng mà nói thì nhìn nàng trông giống một con gấu Bắc Cực thì đúng hơn.
Nhìn qua tấm gương nàng nhìn thấy vẻ mặt của Tú nhi ngây ngẩn một hồi, mấy ngày nay nàng thường xuyên thấy Tú Nhi trầm mặc như vậy, có lần nàng còn nhìn thấy nàng vụng trộm khóc một mình…..
Lúc ấy nàng hỏi nàng khóc cái gì, nàng lại nhanh chóng lau đi nước mắt lắc đầu nói với nàng là không có việc gì, nhưng mà vẫn không giấu được vẻ thương tâm, thật là quái dị….
“Tiểu thư, này cái mũ mày chính là dùng lông của tuyết điểu và da của chim hạc tạo thành, trong hoàng cung này chỉ có hai chiếc, một cái đem tặng cho tiểu thư, nô tỳ đoán là hoàng thượng hôm nay có ý định thưởng tuyết cùng tiểu thư, Hoàng thượng đối với tiểu thư thật là có tâm” Bạch thái giám hớn hở thấy vậy cũng phụ hoạ thêm vào:
“Hoàng Thượng thật sự là liệu sự như thần, ngay cả việ này cũng có thể đoán trước đến việc này , cái mũ này …. thật đúng là đẹp.” nghe họ nói vậy thì Băng ngoài mặt cười như vẻ hạnh phúc vì được hoàng thượng quan tâm, nhưng mà trong lòng lại thầm mắng: thưởng ưh, cái này là bố thí thì đúng hơn, trời đất đều biết nàng vốn ghét cầu kỳ mà lại bắt nàng đội cái mũ lông to đùng như một quả cầu gấp đôi đầu nàng, nhìn như một quả cầu tuyết nhìn thật là buồn cười!
Mọi người liên thanh phụ họa khen nàng, nói thực ra chính là nịnh hót nàng mà thôi.
Hoàng Thượng đối vị phế hậu lúc ban đầu chính là hận thấu xương cho tới bây giờ thì lại sủng ái nàng một cách vô cớ, đối với bọn họ mà nói chính là độc sủng mình nàng thì đúng hơn, mấy ngày trước các châu phủ tiến cống rất nhiều đồ vật quý hiếm, trong đó quý nhất chính là hai chiếc mũ lông hạc, Thái Hậu đã qua đời, chính vì vậy mà trong cung ngoại trừ hoàng thượng cùng hoàng hậu thì làm gì có ai có phúc khí được đội chiếc mũ quý hiếm này, hôm qua hoàng thượng đã ban chiếc mũ này cho nàng đúng như bọn họ đoán trước, có lẽ đây chính là điềm báo sau này nàng lại trở về vị trí hoàng hậu không còn xa vời nữa đi
Cũng có phải vì Tú nhi suốt ngày ở đây nên bị ảnh hưởng hay không mà dần dần nàng cũng lên tiếng ủng hộ hoàng đế, tất cả nô tài đối với nàng đều nhất trí một lòng hầu hạ như chính nàng là chủ nhân của Thanh dương cung, việc này đối với hoàng đế mà nói không có ý kiến, tựa hồ như là ngầm đồng ý!
Băng lắc cả người vận động như thể lâu lắm rồi không được vận động ở bên ngoài cửa ,hít một hơi thật sâu không khí bên ngoài, nàng mạnh bạo bước tiếp xuống cầu thang, muốn nhân cơ hội nhóm nô tài không để ý tới, nhưng mà chưa đi được mấy bước thì bị trượt một cái cả người ngã trên đống tuyết xốp.
Thấy nàng bị ngã, nhóm nô tài thấy vậy hoản loạn chạy đến để nâng nàng dậy. Băng chưa đợ bọn hị tới nơi đã nhanh chóng đứng dậy, với lấy một nắm tuyết vo vo trong tay, hướngNô tài nhóm bị hoảng sợ, động gào to hô vượt qua tiến đến phù nàng.
Băng bỗng nhiên ngoạn tâm nổi lên, bò lên thân tùy tay xoa nhẹ hai cái tuyết đoàn liền hướng đến nô tài ném đi.
“Ôi……” Có tiếng một nô tài kêu lên.
“Đến đây!Đến đây! Các ngươi cùng ta chơi ném tuyết!” Băng trong tay lại tiếp tục vơ lấy một nắm tuyết nữa, cười với bọn họ, chơi trò ném tuyết cũng vui, thời gian gần đây, ngoài việc ăn thì chỉ có ngủ, , nếu không hoạt động thì nàng sợ mình sắp thành một người bị phế bỏ tay chân đi, cả người đều uể oải, không chịu nổi.
Ném tuyết? Nô tài nhóm không ai dám hưởng ứng, tất cả bọn hò đều lo lắng nếu có chơi nếu lỡ làm nàng bị thương thì cái mạng nhỏ của bọn họ nhất định là không giữ nổi rồi!
“còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì! Còn không mau bồi tiểu thư cùng chơi!” Tú Nhi thấy nàng có hứng như vậy thì thấy vui, không dám làm nàng mất hứng, Hoàng thượng đã phân phó rằng phải luôn làm nàng vui vẻ, dù sao nhóm nô tài chạy đi cấp báo hoàng thượng cũng chưa quay lại, nhân cơ hội này bồi nàng chơi chắc hoàng thượng cũng không thể bắt gặp được!
Nói là ném tuyết, ai có thể dám lấy tuyết ném hết đến người nàng đâu! Nô tài nhóm cũng chỉ có cố ý ném tránh hoặc không tới người nàng mà thôi, nhưng mà Băng thì ngược lại, coi bọn họ là bia luyện tập, ra hết sức lực mà ném vào bọn họ cho bọn họ bầm tím cả người lên, cho chừa cái tội giám sát nàng mấy ngày nay.
Tào Hãn từ xa đã nghe thấy phía Thanh Dương cung truyền đến tiếng nô đùa của một nhóm người và tiếng cười của một nữ nhân, âm thanh như tiếng chuông thật động lòng người.
Tiếng cười vô tư như vậy đã bao lâu nay hắn không được nghe rồi. Từ lúc nàng vào cung đến giờ hình như nàng chưa có bao giờ cười như vậy!Nay được nghe lại làm cho hắn nhớ lại bao cảm giác trước kia, ký ức đẹp lại ùa về thật chân thực!
Trong mắt hắn nhìn nàng với bao sự ôn nhu, nàng đang cười, là cái gì làm cho nàng cười thoải mái như thế?
Đắm chìm trong lạc thú nên Băng không có nghe được tiếng vó ngựa từ xa đến, nhưng mà rất nhanh mọi người đều phát hiện ra, nhóm nô tài thấy vậy tất cả đều dừng động tác chơi đàu, nhìn thấy hoàng thượng đều kinh hãi quỳ hết xuống như sợ sắp bị chém đầu đến nơi.
“Tất cả đang làm cái gì thế này? Lạnh như thế mà dám ra ngoài chơi tuyết sao?” Tiếng nói mang theo sự lạnh lùng, Tào Hãn doạ làm nhóm nô tài đều cuống quýt hết lên, tất cả đều dập đầu kêu :“Nô tài đáng chết!”
Băng thân mình cứng đờ, buồn bực! Hoàng thượng gần đây không phải bận chính sự đến tận đêm khuya mới về sao? Hôm nay sao lại về sớm như vậy?
“Hoàng Thượng……” Băng chậm rãi xoay người, thấy hắn nhíu mày làm ra vẻ bộ dáng giận hờn, buồn rầu hình như mình luôn bị cầm chừng …..
“Trời đông giá rét, ở trong điện đợi không tốt sao? Đi ra ngoài ngắm tuyết mũ cũng không mang, nàng một chút cũng không biết yêu quý thân mình, nếu nhiễm phong hàn thì phải làm thế nào?” Lời nói tuy là trách cứ Băng nhưng mà trong đó lại chứa bao nhiêu sự quan tâm che chở của hắn cho nàng.
“Ta có đội mũ……” Băng chỉ tay lên đầu mình, chỉ cho hắn thấy chiếc mũ lông tuyết da hạc quý giá trên đầu mình nhưng mà sờ mãi không thấy, hoá ra đã bay từ bao giờ…. Khó trách vừa rồi cảm thấy trên đầu lạnh lạnh, mũ đâu rồi nhỉ?
Mọi người đối với thấy Băng không hành lễ trước mặt hoàng thượng đã thành thói quen nên không có ý kiến gì, nên tất cả mọi người đều để ý tìm chiếc mũ bay ở đâu nhưng mà vẫn chưa thấy, thì đã thấy Tào Hãn đi đến bên cạnh một đống tuyết phủ hơi lồi lên, nhặt được chiếc mũ lên và hướng về phía Băng, tự tay đội mũ lên cho nàng.
“Đa tạ Hoàng Thượng, thôi…… Ta đi vào.” Băng cảm thấy vẫn là không nên trêu chọc hắn,mình tốt nhất là nên ngồi ngoan ngoãn trong điện thì tốt hơn, nhưng mà trước mặt của Tào Hãn vẫn không giấu được bộ mặt buồn bực không vui.
Hắn lại phạm cái gì rồi! Nên khó trách được bộ mặt không thoải mái của nàng như vậy, hắn không ngờ sự quan tâm của hắn đối với nàng lại làm nàng mất vui, làm cho nàng mất hẳn đi nụ cười khoái hoạt lúc nãy….
“Đợi chút, trẫm muốn đưa nàng đi gặp một người.” Như tự nhiên nhớ tới một việc khác, Tào Hãn áy náy liền vội gọi Băng quay lại đúng lúc nàng đang muốn đi vào trong điện.
Băng cảm thấy có điểm bất khả nghi, hoàng đế muốn dẫn nàng đi gặp ai?
Chần chờ xoay người, làm ra vẻ không biết vờ hỏi:“Hoàng Thượng muốn dẫn ta đi gặp ai?” Có nhiều chuyện khi chưa rõ rang thì tốt nhất vẫn nên đóng kịch thì tốt hơn, đỡ phải bị phát hiện trở tay không kịp.
“Thấy rồi tự nhiên biết.” Tào Hãn bước vài bước về phía Băng kéo nàng đi.
Băng thấy vậy lại càng nghi hoặc, không biết vì sao lại cảm thấy hắn có gì đó kỳ quái, đi với hắn tiến hẳn vào trong cỗ xe ngựa xa hoa đang chờ sẵn. Vừa bước vào trong xe thì nàng liền cảm thấy không khoẻ, cả người cứng đờ ra.
Nàng không phải lần đầu tiên đi xe ngựa này, lần đầu tiên đi xe ngựa này thì bên trong xe bị hắn cưỡng ép nên giờ nhìn thấy bố trí trong xe thì liền cảm thấy không được tốt, sắc mặt thì khó coi, cắn môi xoay người đi không muốn nhìn hắn.
Thấy nàng thần sắc khác thường, Tào Hãn lập tức nhận ra ngay, tất cả là tại hắn lúc đó không kiềm chế cũng tự trách mình xem nhẹ suy nghĩ và tâm tư của nàng, lập tức ra lệnh dừng xe, nhìn nàng nói lời xin lỗi:“Nhược Nghiên, là ta sơ sót, chúng ta không ngồi xe, cưỡi ngựa đi như thế nào?”
Băng vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn, nhẹ nhàng gật đầu nói:“Tốt”
Rất nhanh ngựa đã được chuẩn bị, đây là một con ngựa đen rất lớn, cứ nhìn nàng chằm chằm, mũi thì liên tục phì ra những luồng không khí nóng, nhìn rất dữ dằn.
“Có thể đổi con ngựa khác cho ta được không? Nó tính tình giống như không tốt lắm……” Con ngự mã này bộ dáng như vậy nàng lo nó bất khan có thể hất nàng xuống đất, thân thể này vốn yếu ớt, mảnh mai như vậy nếu mà ngã thì …
Nàng trước kia ở hiện tại có cưỡi ngựa làm thú tiêu kiển, bản thân nàng ghét máy móc phức tạp, với lại cưỡi ngựa có rất nhiều tiện lợi như có chạy nhanh hơn, sức bền hơn và đặc biệt là quyền sống của bản thân do chính tay nàng điều kiển thì an tâm hơn, không xảy ra bất kỳ chuyện xấu nào….
“Tia chớp thấy nàng mới vậy đấy! Nó vẫn là một con ngựa bình thường cho tới khi thấy nàng thì nó mới có bộ dáng như vậy! Nó vẫn là ngựa của nàng mà, nàng vốn rất thích nó, cái tên “tia chớp” cũng là nàng đặt cho nó”.
“Phải không? Tia chớp……” Băng do dự sờ sờ vào bờm của con ngựa đen đó, con ngựa thấy vậy như rất vui mừng từ trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ như vẻ rất vui sướng!
“Đi thôi!” Tào Hãn ôm lấy Băng cưỡi lên con “tia chớp”, hai người đi chung một con nên thành ra thừa một con ngựa. Tào Hãn thúc vào con ngựa, cả hai người cùng đạp tuyết mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.