Trong một đình viện nhỏ có hai vị quý phi đang pha trà thưởng tuyết, một người y phục đỏ
thẩm với nhiều hoạ tiết hồ điệp ở trên chính là Tú Nhiên quý phi, vẻ
ngoài kiểu diễm, uyển chuyển, mềm mại đáng yêu. Vị còn lại y phục màu
lam nhạt hoa tiết thêu hoa lá cầu kỳ, nhìn mặt thật trang nhã, trong
trắng thuần khiết là Hồng Y quý phi. Nghe thấy tiếng vó ngựa của hoàng
đế liền quay lại nhìn với vẻ vui mừng nhưng mà nhìn thấy hình ảnh của
người đang ngồi trong lòng Hoàng thượng thì ánh mắt trở lên đố kỵ,khó
chịu quay lại với nhau:“Thật không rõ vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên
lại sủng ái phế hậu- một người mà ngay cả một nô tỳ cũng không xứng như
vậy……”
“Tỷ tỷ lời như vậy sau này trăm ngàn đừng lên nói ra, cẩn thận mang hoạ vào thân.” Vị quý phi áo màu lam nhạt nhìn con ngựa nđã đi xa, ánh mắt hờ
hững như không để ý đến hết thảy tranh đoạt trong hoàng cung, đối với
nàng mà nói tất cả chỉ là hư không mà thôi.
“Tội thần chi nữ đáng lẽ ra sớm nên đuổi ra khỏi cung, cho vào Tĩnh Nguyệt
am xuất gia, Hoàng Thượng như thế nào có thể không làm theo…… Còn có lúc trước, hoàng cung giấy lên lời đồn nàng ta với vương gia có quan hệ mờ
ám, để xem hoàng thượng sẽ xử trí nàng tar a sao? Nếu đổi lại là chúng
ta…….” Nói đến này, quý phi áo đỏ không khỏi rung mình mà tức giận,
trên mặt chỉ tràn ngập là sự đố kỵ không yên.
“Tỷ tỷ cần gì phải ganh đua với nàng ta làm gì? Tâm vua khó dò, gần vua như gần cọp, thường thường bổng lộc càng cao, ngã lại càng đau, đạo lý này
tỷ tỷ chẳng lẽ không hiểu sao? Sao không bình tâm lại sau đó yên lặng mà suy xét kỹ xem !” vị quý phi Áo lam dáng vẻ tao nhã tiếp tục thưởng
thức ly trà, nhưng mà trên mặt vẫn không giấu nổi nụ cười gượng có chút
buồn thảm.
“Muội muội nói có lý.” Tựa hồ như bị cuốn vào thanh tịnh, quý phi áo đỏ cũng cười gượng rồi chuyển đề tài khác.
Tia chớp chạy rất nhanh nhưng mà lại đem lại cho người ngồi bên trên sự yên tâm, Băng ở trong lòng Tào Hãn được vây kín trong lớp áo choàng dày
không kẽ hở, mùi long tiên hương từ hắn toả ra bao phủ lấy nàng. Băng
cảm giác cả người ngày càng nóng lên, tim đập nhanh hơn, mãnh liệt hơn,
nàng bỗng nhiên nhận ra sự khác biệt này, có thể dự cảm của nàng là
đúng, Tào Hãn dẫn nàng đi gặp chính là người đó…..
Đôi khi cảm xúc của con người thật là khó hiểu, đó chính là khi mình chăm
chú vào một ai đó, cho dù đối phương có quay lưng lại với mình nhưng mà
vẫn sinh ra một cảm giác rất là kỳ diệu, khiến cho người đó quay đầu
lại, cho đến khi bốn mắt nhìn nhau, lúc đó sẽ sinh ra một loại năng
lượng nào đó cho người khác cảm giác đối phương như phát sáng lên, cảm
giác đặc biệt ấm áp và gần gũi….
Lúc này Băng liền cảm giác được người nào đó đang nhìn chăm chú vào chính
mình, nàng hơi vén áo choàng ra, nhìn thấy từ xa một đôi mắt đen nhánh
thâm thuý đang nhìn nàng…..
Diễm……
Không đúng, hắn là Lâm Diễm! Mặt của hắn……
Băng điều chỉnh lại sự loạn nhịp của trái tim, trong lòng hung hăng nói: Tề
Nhược Nghiên! Ngươi tốt nhất là bình tĩnh lại cho ta, trừ phi ngươi muốn hại chết Diễm ca ca của ngươi, làm cho hắn cùng ngươi cùng đi xuống âm
tào địa phủ làm một đôi uyên ương không chia lìa!
Lâm Diễm quả nhiên không chết! Hắn đã trở về từ khi nào? Hoàng đế an bài
nàng cùng hắn gặp mặt là có mục đích gì, chỉ sợ nguyên nhân không phải
là cho “Huynh muội” ôn lại chuyện cũ nha! Chẳng lẽ hắn đối với việc nàng mất trí nhớ vẫn còn nghi ngờ, muốn lấy Lâm Diễm ra thử nàng?
Tâm của Băng không kìm nén được nổi lên bao nhiêu là chua sót, chỉ vì như vậy mà hắn cố ý an bài nhiều như vậy…..
Nếu nàng biểu hiện không đúng như mong đợi của hắn thì hắn sẽ xử trí bọn nàng như thế nào?
Là giết nàng, hay là giết hắn? Hoặc là giết cả hai người để an ủi cảm giác bị hai người phản bội, biến sự tôn nghiên của một hoàng đế như hắn
thành một trò đùa ?
Cả người và trái tim của nàng như lạnh đi, Băng ngẩn người như con rối để
Tào Hãn ôm vào lòng chậm rãi đi dến trước nam nhân đang đứng dưới trời
tuyết lạnh kia,
Hắn mặc một bộ quần áo có bào thêu tỉ mỉ, như quan phục của quan viên trong triều, dưới thắt lưng có dắt một dải ngọc, chân đi giày thêu chỉ bạc,
đầu tóc hơi hơi phất động, thân hình cao to,dáng đứng thẳng tắp, tay
chắp lại phía sau đứng yên lặng dưới hàng cây tuyết tùng, ánh sáng của
tuyết hoà với màu áo của hắn làm cho cả người hắn như được toả sáng,
thân hình nói chung là tuyệt mĩ như một bức hoạ, nếu như ở hiện tại mà
nói thì không lời nào có thể nói hết được, có thể làm cho hàng vạn cô
gái sẵn sang chết vì hắn…..
Nhưng mà con người nhìn xa thì vậy, khi tới gần không khỏi giật mình, một vết sẹo dài kéo mi mắt đến tận xương gò má phải, vết sẹo đó làm cho mắt
phải của hắn như bé lại, nheo đi lên trông hắn có vẻ già đi trông thấy.
Miệng vết thương đã lành nhưng mà vẫn để lại sẹo hồng hồng. Thế nhưng
đáng mừng hơn là mặc dù hắn bị như vậy nhưng hình ảnh của hắn trong trí
nhớ của nàng không hề thay đổi, vẫn cặp mắt ấy, sáng ngời và thâm thuý….
Giờ phút này cặp mắt ấy đang nhìn nàng, ôn nhu nhẹ nhàng như có ý vui mừng
hướng tới nàng nói cười,“Nghiên nhi, ta đã trở về! Có ta ở đây, Hoàng
Thượng nhất định không dám khi dễ ngươi!”
Tâm rối loạn, rung động, chỉ vì cặp mắt kia, chính cặp mắt đó làm cho nàng
không thể nào quên được, luôn khắc sâu trong tâm trí nàng làm cho nàng
không quên được tình cảm mà hắn đã từng dành cho nàng….
“Ngươi…… Là ai?” Băng biết rõ còn cố hỏi, đó như là một thói quen tự nhiên khi ở bên cạnh Tào Hãn từ lâu, nàng quay về phía Tào Hãn hỏi với ánh mắt như
vẻ không biết gì:“Hoàng Thượng làm cho ta thấy nhân hắn sao?”
Tâm có loạn nhưng nó cũng không làm ảnh hưởng tới tư duy của nàng, nàng
nhanh chóng nhắc nhở mình là một sát thủ, đã là sát thủ thì phải cẩn
thận không được sơ hở, huống chi trong tình huống này có thể ảnh hưởng
tới tính mạng của nàng.
Tào Hãn đối nàng gật đầu,“Vân Sở, ta đã nói với ngươi là nàng mất trí nhớ.”
Tào Hãn cả người bất động, ánh mắt sắc bén nhanh chóng nhìn về phía Băng,
cũng không phát hiện ra nàng thấy Lâm Diễm mà có biểu hiện gì đó khác
thường, tâm thấy rất thoải mái, trước kia hắn cố tình nhắc tới Lâm Diễm
trước mặt nàng, nay lại nói tới danh tự của hắn là Vân Sở để quan sát
phản ứng của nàng nhưng mà nay tận mắt thấy nàng như vậy xem ra nàng đã
quê….. Thật sự đã quên……
“Nhược Nghiên, hắn là Lâm Diễm, tự Vân Sở, ngươi trước kia vẫn hay gọi hắn
Diễm ca ca, hắn vừa hồi kinh không lâu, ta nghĩ nên cho các ngươi gặp
mặt một lần”.Tào Hãn ôn nhu hướng về phía Băng giải thích.
“Đúng vậy! Nghiên nhi, ta là Diễm ca ca của muội! Muội thật sự ngay cả ta mà
cũng quên sao?” Lâm Diễm mâu quang ảm đạm xuống dưới, thấy nàng nói
không rằng ở bên Tào Hãn mà không nhìn hắn lần nào, trong lòng chua xót, lại ngược lại hắn lại nhìn Tào Hãn cười nói:“Nghiên nhi trước kia rất
ương bướng, có nói gì cũng không nghe, đã vậy lại bị hoàng thượng phế
bỏ, tống vào lãnh cung….. Xem ra lời đồn bên ngoài là giả dối, Hoàng
Thượng hiện nay quả thật là sủng nha đầu này…… Như thế rất tốt!”
Rất tốt?Tốt cái gì?! Đơn giản hắn là hoàng đế, có thể cho ngươi quyền cao
chức trọng, địa vị cao sang, vì thế mà ngươi có thể hy sinh người con
gái ngươi yêu! Tề Nhược Nghiên, ngươi đã thấy rõ chưa, đây chính là bộ
mặt thật của người ngươi đem hết lòng hết dạ yêu thương! Người có được
đôi mắt như vậy chẳng lẽ đều là lũ phản bội tình yêu sao? Diễm trước kia như thế, Lâm Diễm hiện nay cũng như thế…..
Kỳ quái là đáng lẽ ra tâm hồn của Tề Nhược Nghiên phải gào thét thương tâm lắm khi đứng trước mặt Lâm Diễm như vậy nhưng mà sao nha đầu đó vẫn
bình tĩnh như vậy, nội tâm Băng không khỏi vui sướng, tất cả điều đó làm cho cả người nàng nhẹ nhàng hẳn đi…..
Xem ra không phải tất cả mọi người đều như nàng, có thể nhìn rõ sự thật
nhanh như vậy, họ tình nguyện chìm đắm trong tình yêu mù quáng, không
tiếc dối lừa chính cả bản thân mình rằng nam nhân kia vẫn yêu mình không có thay lòng đổi dạ….
“Ta đã bảo ngươi tới Minh Lộc hiên chờ, làm sao lại đứng dưới tuyết mà đợi, thân thể của ngươi bị trọng thương vốn không thể bị nhiễm phong hàn,
Nhược Nghiên thân mình cũng suy nhược, tốt nhất là nhanh đến Minh Lộc
hiên đi”. Nói vậy Tào Hãn vẫn không rời khỏi Băng nửa bước, đưa nàng đi
về phía Minh Lộc hiên.
Băng lúc này thật sự muốn tìm một nơi nào đó để trốn, nàng thật sự không đủ
kiên cường để đứng ở nơi này, nhìn vào đôi mắt đen thâm thuý đó, nhưng
mà Diễm vẫn đang dùng ánh mắt đó nhìn nàng. Nàng đành phải đối diện với
nó nhưng mà ý nghĩ trốn tránh vẫn luôn hiện lên trong tâm trí nàng, nếu
có thể nàng không bao giờ muốn đối diện với hắn….
Lâm Diễm đối với thái độ của nàng mà cười chua xót, vết sẹo dữ tợn kia quả
thật là đã huỷ đi khuôn mặt tuấn dật của hắn, lại với dáng vẻ kỳ dị của
hắn hiện thời càng tăng thêm vẻ kỳ dị hơn.
Băng giả vờ cúi đầu, làm như không phát hiện ra điều gì.
Lâm Diễm biểu tình ngạc nhiên, làm như đã hiểu ra điều gì đó, tiểu cô nương lúc trước vô ưu vô nghĩ lúc nào cũng bám theo hắn kêu Diễm ca ca giờ
đây đã thay đổi, nhìn mình với ánh mắt hoàn toàn xa lạ, thậm chí lại có
vẻ như đang trốn tránh ánh mắt cảu hắn, lúc này đây nàng thật kiều mị đi bên Hoàng thượng không rời….
Tâm của hắn nhói đau, nàng mất trí nhớ cũng tốt, nếu không phải Nghiên Nhi được mọi người yêu chiều trước đây thì giờ đây làm sao lại có thể ngoan ngoãn như vậy, nàng làm sao có thể thừa nhận rằng nàng là người của Tào Hãn?
Tất cả điều này do đâu mà ra?
Là hắn sao? Là lỗi của hắn sao?
Hắn vì muốn nàng được tự do, rời khỏi nhà giam mang tên hoàng cung này mà
đã làm nhiều việc, vì nàng mà vứt bỏ lương tâm của mình, làm kẻ đồng loã trong vụ huỷ diệt Tề Gia, hắn nghĩ rằng nếu sự việc thành công thì có
thể cầu xin với Hoàng thượng abn tự do cho nàng, sau đó đem nàng rời xa hoàng cung…..
Ai ngờ người tính không bằng trời tính, vết thương của hắn còn chưa lành
thì hắn đã vội vã về kinh, nhưng tất cả giờ đây đã thay đổi, mọi việc
làm của hắn đã làm tổn thương nghiêm trọng tới Nghiên nhi như vậy….
Hắn liều mạng như vậy mà đổi lấy được kết quả như vậy, điều này làm sao hắn có thể chấp nhận được ?
Dọc theo hoa viên qua đường tuyết mòn là tới Minh Lộc hiên, Lâm Diễm vẻ mặt cứng ngắc chậm rãi đi phía sau, cố gắng cách bọn họ vài bước,tay phải
của hắn vừa di vừa chậm dãi xao trên miếng bạch ngọc ở hông, biểu tình
trở nên do dự……
Băng im lặng mà đi, thấy Lâm Diễm sau mới phát hiện trừ bỏ cặp mắt đó, hắn
cùng với Diễm kỳ thật chỉ có chín phần giống nhau, có thể là là do cái
vết sẹo dữ tợn đó làm thay đổi diện mạo của hắn thành ra như vậy, nhưng
mà cặp mắt đó vẫn làm cho tâm của nàng loạn nhịp, tất cả như muốn hướng
tới nàng nói cái gì đó.
Nàng xem như không biết, dù sao nàng không phải Tề Nhược Nghiên, cũng không
có thuật đọc tâm người khác, nàng cùng Lâm Diễm căn bản chính là người
xa lạ, không có một chút kỷ niệm, ánh mắt của hắn có lẽ chỉ có Tề Nhược
Nghiên mới hiểu được, nhưng mà không thể vì nàng ta mà làm lộ bất cứ
biểu hiện gì, chỉ có thể giả bộ như không biết gì hết.
Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra ?
Vì sao phía sau của nàng lại có cái gì đó đến, mùi sát khí nồng đậm, cảm
giác thật quen thuộc như khi nàng là sát thủ, nhưng mà phía sau nàng
ngoài Lâm Diễm kia ra thì không có ai khác….
Tào Hãn hình như cũng có cảm nhận như vậy liền quay đầu lại nhìn, thấy thần sắc như cố định tâm lại, nói :“Vân Sở, ngươi làm sao vậy?”
“Không có việc gì, miệng vết thương có chút ngứa thôi.” Hắn cực kỳ tự nhiên
vuốt vét sẹo trên mặt, tay phải dĩ nhiên là đã rời khỏi miếng ngọc trên
mặt.
Nhưng mà cảm giác trước đó đã biến mất, tuyết trên cành cây rơi xuống phá tan không khí căng thẳng, mọi người lấy lại vẻ bình thường, tất cả mọi
người lại quay về bình thường như cũ.
Minh Lộc hiên đã được chuẩn bị trà bánh đầy đủ, ba người đến ngồi vào bàn,
Tào Hãn ngồi phía trên, Băng ngồi bên trái sườn nên đương nhiên Lâm Diễm ngồi ở chính giữa , chính vì vậy Băng lại càng không thể tránh được
phải đối diện với ánh mắt của Lâm Diễm.
Nàng có thể nhận thấy thái độ của Tào Hãn đối với Lâm Diễm không giống như
đối với các quần thần, nhìn lại hình như là đối với bạn bè bằng hữu thì
đúng hơn, nàng nhớ trước kia Tú Nhi có từng nói với nàng Tào Hãn và Lâm
Diễm vốn là bạn cùng học, so với các mối quan hệ khác thì vô cùng đặc
biệt, mà nàng lại là cháu gái yêu của Thái hậu, Tề Lệ nhiều năm chinh
chiến bên ngoài, thời gian nàng ở trong cung thì nhiều hơn so với ở
trong phủ tướng quân rất nhiều lần, mà lại với câu chuyện kẹo mạch nha
mà Tào Hãn từng kể hồi nhỏ thì hẳn là trước kia nàng và hắn vô cùng hoà hợp. Nhưng mà thế sự vô lường, năm tháng thay đổi rất nhiều, trải qua
nhiều biến cố như vậy, nay ba người lại ngồi đối diện với nhau nhưng mà
mỗi người mỗi một suy nghĩ.
Đấu đá tranh giành quyền lực hiện nay đã chấm dứt, người thất bại thì đã
chết, thắng lợi phân bại rõ rằng, nếu quả thật sát khí đó là của Lẫm
Diễm thì ánh mắt đó nhằm vào ai? Là nàng hay là Hoàng đế?
Năm đó họ chỉ là những đứa trẻ đơn thuần chia nhau kẹo mạch nha, nhưng mà ai có thể tính được cục diện hiện nay chứ?
Vì sao Tề Nhược Nghiên luôn có nhiều nguy hiểm như vậy vây quanh?Những
người này rốt cục là muốn gì? Không phải là vì yêu nàng chứ, nàng không
tin! Một chút cũng không tín!
Quên đi, nàng là người đến từ thời đại khác, nàng chỉ có linh hồn tới đây
thôi, nhưng mà nàng cũng không thể lường trước hết được mọi vieejcc phức tạp như vậy, tất cả rắc rối này bản thân nàng làm sao có thể giải quyết hết được..
“Nghiên nhi, đây là bánh hoa quế mà muội thích ăn nhất”.Lâm Diễm đem một đĩa
bánh hoa quế mang đến trước mặt Băng, nói: “Ta cố ý bảo bọn họ chuẩn bị
đó, mau ăn a!”
Băng nhìn vào đĩa bánh hoa quế đã thấy ngán, nhưng mà lại nhìn Lâm Diễm cười ấm áp, lắc đầu nói:“Cám ơn ngươi, ta còn chưa đói bụng……”
“Vân Sở, Nhược Nghiên hiện tại không thích ăn đồ ngọt.” Tào Hãn thấy vậy
nhanh tay lấy đĩa đầy thạch trong suốt đến trước mặt nàng nói:“Đây, nàng nên nếm thử cái này đi! Không ngọt không ngấy, ngươi nhất định sẽ
thích.”
Nhìn thấy Băng vui vẻ phấn khởi ăn thạch, Lâm Diễm bất giác run lên vài
cái,“Sau Nghiên nhi mất trí nhớ, như thế nào ngay cả khẩu vị cũng thay
đổi?” Nói xong lấy ra một tờ giấy nhỏ, bên ngoài vỏ bọc đó còn bị dính
tuyết nhưng bên trong khi mở ra lại thấy một khối kẹo mạch nha:“Vừa rồi ở trên đường nhìn thấy có người giao bán, định bụng mua để ăn một mình,
nhưng mà nhịn không được lại mang đến đây mấy cái”.
Kẹo mạch nha là thứ đồ ngọt duy nhất mà Băng không ghét, đối với nó chỉ có
ký ức đẹp thời thơ ấu, nhưng mà cũng đúng dịp là Tào Hãn, Nhược Nghiên
và Lâm Diễm đều có ký ức về kẹo mạch nha…..
Kẹo mạch nha lẳng lặng nhận lấy gói đó, hoàng đế không hề động đến, Lâm
Diễm cũng không có động, Băng thì ngược lại thì không kìm được mở ra lấy ăn, nàng lúc này quả thực muốn ôn lại hương vị thời thơ ấu, nhấp nháp
vị ngọt ngào khi đó, về phương diện khác thì đối với họ mà nói lúc trước từng tranh nhau từng khối kẹo mạch nha cho nên đối việc làm của nàng là hành động khác thường chấn động.