Chí Tôn Phế Hậu

Chương 3: Thân thế




- Tiểu thư, tiểu thư, đều tại Tú nhi không tốt, Tú nhi sẽ đi nấu thuốc lại lần nữa!
Tú nhi khóc lóc bước tới lau mồ hôi lạnh trên mặt Băng, bộ dáng thật ủy khuất.
Cũng không biết có phải do tác dụng của viên thuốc ban nãy hay không, lúc này nàng cảm thấy hơi đỡ một chút, trái tim dường như cũng đập theo quy luật, nàng nhẹ nhàng thở một hơi.
- Tú nhi, ta không đau nữa, đừng đi nấu thuốc, ở lại đây trò chuyện cùng với ta.
- Không được! Tiểu thư, thái y đã dặn khi tiểu thư tỉnh lại thì nhất định phải uống thuốc ngay lập tức, tiểu thư chờ một chút, Tú nhi sẽ trở về nhanh thôi!
Tú nhi nói xong lại vội vàng chạy ra ngoài, xem ra muốn đi nấu thuốc lại một lần nữa.
Băng bất đắc dĩ thở dài, nhìn căn phòng với cách bài trí cổ xưa, rèm che không rõ là màu xanh hay là màu lục, bi ai nghĩ rằng đây chắc hẳn là nơi mà người ta thường hay gọi là lãnh cung! Từ hoàng hậu tôn quí trở thành một ả tiện nô, sự chênh lệch giữa hai thân phận này so với đại dương còn muốn rộng hơn, nếu nàng đoán đúng mà nói, thì nguyên nhân tạo ra cớ sự ngày hôm nay chắc là do phụ thân của khối thân thể này đã thông đồng với địch phản quốc, trong lòng thầm mắng lão bất tử kia làm ra chuyện thiếu đạo nghĩa như vậy, làm hại đến con gái của mình thì thôi đi, còn làm liên lụy tới con ma xui xẻo là nàng!
Nhưng mà, vị tiểu thư này nếu đã là hoàng hậu, vì sao lại còn tấm thân xử nử? Nếu không phải đã từng nếm qua sự mạnh mẽ của tên hoàng đế ác ôn kia, nàng thật sự sẽ hoài nghi hắn có bất lực hay không…
Nếu tên hoàng đế ác ôn nọ vẫn khỏe mạnh như thường vì sao lại không ăn vị hoàng hậu này chứ? Chẳng lẽ vị tiểu thư này lớn lên rất xấu, nên không khiến cho hoàng đế cảm thấy hứng thú?
Đang miên mang suy nghĩ, Tú nhi lại một lần nữa nấu thuốc hoàn tất, cẩn thận mang tới bên giường, đặt chén thuốc ở trên ghế, sau khi đỡ nàng dậy còn nói bằng giọng điệu cầu khẩn:
- Tiểu thư, mau uống thuốc đi!
Nhìn chén thuốc đen thui, tản ra vị thuốc Đông y nồng nặc, Băng theo bản năng cự tuyệt.
- Không uống, ta không muốn uống.
- Tiểu thư, van cầu ngươi mau mau uống thuốc đi!
Tú nhi lại muốn khóc, Băng nhìn thấy, sự quan tâm của nàng với tiểu thư là xuất phát từ nội tâm, nhưng mà nàng tuyệt đối không uống thứ thuốc ghê tởm đó! Vì thế nàng lái sang chuyện khác.
- Tú nhi, ta hoàn toàn không nhớ rõ chuyện ngày trước, ngươi kể cho ta nghe có được không?
- Cái gì? Tiểu thư không nhớ được Tú nhi sao?
Băng vô tội liếc nhìn Tú nhi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nàng, ngụy trang cùng diễn trò chính là một trong những tư cách bắt buộc phải có nếu muốn trở thành một sát thủ chân chính, bằng không thì nàng cũng sẽ không lừa gạt được Diễm một cách dễ dàng như vậy… Dừng! Ta không muốn nhắc tới gã nam nhân phản bội kia nữa!
“Được.” Nàng cao hứng kêu một tiếng, chén thuốc khủng khiếp kia cũng bị Tú nhi làm rơi xuống mặt đất (-.- hậu đậu, bất quá… giống ta!), tiếp theo lại nghe được tiếng khóc gào của Tú nhi.
- Tiểu thư, ngươi sao lại có thể quên? Hàm oan của lão gia hiện nay chưa được rửa sạch, Diễm thiếu gia sống chết không rõ… Tiểu thư đã từng nói qua phải điều rõ chân tướng sự việc, như thế nào lại có thể quên được chứ?
- Diễm thiếu gia là ai? Ngươi không phải nói hắn sẽ nhanh chóng trở về từ biên cương hay sao?
Đây là lần thứ hai nàng nghe Tú nhi nhắc tới tên của người này.
- Đó là… đó là bởi vì lúc trước Tú nhi gạt tiểu thư, sợ tiểu thư nghĩ quẩn trong lòng…
Tú nhi cũng không tiếp tục nói, nhưng Băng từ trong ánh mắt của nàng mơ hồ đoán được, vị tiểu thư này cùng với Diễm thiếu gia kia chắc chắn có quan hệ gì đó rất thân mật.
Nàng nhíu mày, nói cả nửa ngày trời, vẫn không moi được tin tức gì đáng giá (-.- ách, chị giống đội chó săn quá), không biết thân thế của vị tiểu thư này, lại càng không biết vị Diễm thiếu gia kia là người ra sao, nàng có hơi mất kiên nhẫn hỏi Tú nhi.
- Tú nhi, ngươi hẳn là người ta mang từ nhà tiến vào trong cung?
- Ô ô… đúng vậy!
- Được rội, vậy ngươi hiện tại nói cho ta biết toàn bộ sự việc đã phát sinh trong thời gian qua, cụ thể như tính cách của ta, thái độ làm người, cách đối nhân xử thế … vân vân … đặc biệt là trong lúc tiến cung phát sinh ra những việc gì đều phải nói hết cho ta biết.
Nàng không muốn rước nhiều phiền toái vào người, sở dĩ hỏi rõ mấy việc này chỉ là để chuẩn bị cho sau này khi rời khỏi hoàng cung mà thôi.
Khiến cho Băng cảm thấy vui mừng chính là khả năng tiếp thu của Tú nhi rất mạnh, biết rõ nàng đã “quên” đi mọi chuyện lúc trước, liền lau khô nước mắt, miệng mồm lanh lẹ kể rõ tất cả.
Căn cứ theo kiến thức ít ỏi về lịch sử của mình, Băng không biết được nơi đây thuộc triều đại nào, nhưng Băng không biết cũng chẳng sao cả, dù sao nàng đối với lịch sử không quá quen thuộc, lại không muốn làm ra chuyện gì đó khiến cho lịch sử phải thay đổi, cũng không hi vọng có thể trở về thời đại của mình, bị bắn một nhát chí mạng vào ngực thì chỉ có một con đường chết, phỏng chừng nàng cho dù có trở về thì cũng chỉ làm một hồn ma vất vưỡng, phiêu đảng trong trời đất, huống chi cái thế giới kia còn có một nam nhân đã từng phản bội nàng!
Nàng cho tới bây giờ vẫn luôn không phải là kẻ hay rước lấy phiền muộn, tự nhủ rằng dù mình ở trong hoàn cảnh gì cũng nhất định phải sống cho thật tốt, nhưng mà thân phận của vị tiểu thư này khiến nàng cảm thấy chẳng tốt chổ nào cả!
Vị tiểu thư này họ Tề, tên là Nhược Nghiên, bình thản chịu đựng gian khổ, Nghiên rất xinh đẹp, xứng với cái tên của “nàng”, so với nàng lạnh lùng được ví như “Băng” thì ấm áp hơn rất nhiều. Mà gia thế của nàng vô cùng cao quý, bác của nàng chính là đương kim thái hậu, phụ thân của nàng là Tề Lệ từng phò tá tiên đế chiếm được thiên hạ, là một trong những đại công thần có công danh hiển hách, về sau nhậm chức vụ có quyền hạn đại khái tương đương với bộ trưởng bộ quốc phòng ở thời hiện đại, có thể nói là quyển khuynh vua và dân, tay nắm trọng binh, nghe nói nắm giữ hơn phân nửa binh quyền của quốc gia.
(Nghiên – 妍 : xinh đẹp)
Mà năm năm trước nàng nhập cung được sắc phong làm hậu, Băng cảm thấy một trận ác hàn, bởi vì Tú nhi nói nàng năm nay mười tám tuổi, đã trôi qua năm năm, nói cách khác lúc nàng tiến cung chỉ mới mười ba tuổi mà thôi! Một tiểu cô nương chỉ mới mười ba tuổi được sắc phong hoàng hậu, có phải có hơi ác hay không….
- Tú nhi, nói chuyện về Diễm thiếu gia.
Tuy rằng trong lòng vẫn luôn nhắc nhở nàng nên quên cái tên nam nhân phản bội kia, nhưng nghe có người tên giống với hắn, nàng vẫn không tự chủ được mà dò hỏi, điều này thật khiến nàng xem thường chính bản thân của mình.
- Diễm thiếu gia là con trai độc nhất của Lâm gia, lão gia rất thích hắn, từ nhỏ hắn vẫn luôn thường xuyên hay sang nhà của chúng ta chơi, lão gia từng nói sẽ gả tiểu thư cho Diễm thiếu gia, về sau tiểu thư nhập cung, chuyện đó cũng chưa từng được ai nhắc lại, lần này Diễm thiếu gia theo lão gia xuất chinh, nào ngờ…
Tú nhi thút thít.
- Nếu để Diễm thiếu gia biết tiểu thư đã quên hắn, hắn nhất định sẽ thương tâm đến chết…
Thanh mai trúc mã sao? Xem ý tứ của Tú nhi, Tề Nhược Nghiên cùng với vị thiếu gia gọi là Lâm Diễm kia nhất định là một đôi uyên ương bị lễ giáo phong kiến chia rẽ đây!
Tốt lắm, thực hí kịch hóa! Ở thế giới kia Diễm phản bội nàng, mà Diễm thiếu gia ở thế giới này chẳng phải trở thành kẻ bị người ta ruồng bỏ sao? Có phải ông trời quá mức nhàn rỗi, nên muốn trêu chọc nàng. Điều cấp bách hiện tại chính là nhanh chóng làm quen với tình cảnh hiện tại, mới ngày đầu tiên xuyên qua liền bị bẻ gãy cánh tay, nàng có hơi lo lắng sẽ không tìm được phương pháp bỏ trốn, không khéo thì thân thể nhu nhược này sẽ chịu không được mà hương tiêu ngọc vẫn.
Tuyệt SắcƯớc gì nước mắt có thể là thuốc tiên… lúc đó thì tôi sẽ không cần phải tốn tiền để mua thuốc uống!Băng dùng tay trái sờ sờ chính khuôn mặt hiện tại của mình, ân! Da thịt nhẵn nhụi, mềm mại ôn nhu, cảm giác khi sờ thật không tồi, không biết cụ thể ra sao?
- Tú nhi, mang gương lại đây!
Băng có hơi không yên, thầm nghĩ rằng: dung mạo của vị tiểu thư này nhất định rất xấu xí, nếu không thì chẳng có lý do gì để hoàng thượng chuẩn cho nàng tiến cung mà chẳng chạm đến nàng dù chỉ một lần. Tuy rằng nàng tự biết mình không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng nàng tuyệt đối là một cô gái đẹp, nếu không thì nàng cũng không ít lần dễ dàng dùng con dao nhỏ đâm vào tim của mục tiêu, biểu hiện của họ lúc đó đều là kinh hoảng cùng không tin tưởng, có thể thấy được vẻ bề ngoài của nàng đã lừa bịp được biết bao nhiêu mục tiêu, cái loại biểu tình trước lúc chết của họ khiến cho nàng rất hưng phấn…
Đương lúc nàng hưởng thụ mùi vị ngọt ngào khi tưởng nhớ về quá khứ, một chiếc gương đồng xuất hiện trước mặt nàng. Theo phản xạ, nàng đưa mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng, nàng đột ngột đoạt tấm gương đồng từ trong tay của Tú nhi, Băng cấp tốc nhìn lại cho thật kỹ.
Tuy rằng chất lượng của gương đồng không được tốt, giống y như máy chụp ảnh trắng đen thời xưa, nhưng nàng vẫn nhìn thấy được dung nhan tuyệt sắc hiện lên trên đó. Đôi mắt trong suốt, con ngươi đen tuyền, mái tóc óng mượt, khuôn mặt thanh thuần, điềm đạm lại có mấy phần đáng yêu, cả người tỏa ra khí tức nhu nhược khiến người ta nhìn vào mà đau lòng không thôi. Chỉ đáng tiếc, đôi mắt của nàng không chút tinh thần, thân thể gầy gò ốm yếu khiến cho Băng tiếc hận đến tận xương tận tủy. Nàng nhìn tấm gương đồng nháy mắt vài cái, hình ảnh phản chiếu trong tấm gương đồng nháy mắt theo. Nàng khẽ cười để cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng có thêm một chút sinh khí, lúc này nhìn thoáng qua cũng thuận mắt hơn ban nãy.
Sau khi nhìn thấy diện mục thật của vị tiểu thư này, Băng càng thêm nghi ngờ cùng khó hiểu, một mĩ nữ sở hữu tuyệt thế dung nhan như vậy, tên hoàng đế kia chắc mắt bị mù á, trong suốt năm năm không thèm ăn nàng một miếng nào, mà tối đêm hôm đó lại hung hăng tra tấn nàng?
Thật ra, nàng hy vọng “mình” có thể xấu một chút, chiếu theo hiểu biết của nàng đối với nam nhân thì nữ nhân như vậy tuyệt đối là loại hình mà đại đa số nam nhân thích. Mà trong trí nhớ của nàng, nếu đêm đó không phải nàng đánh giá cao bản thân, làm ra cái loại hành động vừa ngu xuẩn vừa xúc động kia thì nàng sao lại có kết cuộc thê thảm như vậy, dù sao chỉ cần lộ ra vài nét đáng thương thì tin rằng đại đa số nam nhân đều sẽ không đành lòng làm bị thương nàng!
Nhưng mà, đối với hoàng đế thì nàng không dám liệt hắn vào nhóm nam nhân bình thường, không nói hắn tích lũy thù hận trong lòng đối với Tề gia, chỉ bằng cái ánh mắt khi hắn biết “nàng” vẫn còn là xử nữ thì Băng có thể đoán được hắn có lẽ đã sớm hoài nghi thân thể này không còn trong sạch, đại khái cũng là do hắn vẫn chưa chạm tới nàng!
Băng bĩu môi xem thường, nam nhân là thế đó, từ cổ chí kim vẫn luôn muốn nữ nhân toàn tâm toàn ý đặt trên người hắn, còn hắn thì lại trái ôm phải ấp, hưởng thụ thú vui “tao nhã” của cuộc sống… Nếu đã không muốn chạm tới ta thì đừng có chạm nữa, như thế lại càng tốt… Mà vị Tề tiểu thư kia nhất định là bệnh tim tái phát rồi được rước lên trời làm thiên sứ đi, để lại hậu quả cho nàng gánh vác, nàng biết than thở với ai nha…
Hối hận một hồi, Băng ý thức được vấn đề mà nàng sắp phải đối mặt, nàng cũng không cho rằng hoàng đế sẽ khinh địch mà buông tha cho Tề Nhược Nghiên, nhưng mà không biết hắn lúc nào sẽ tới để tra tấn nàng, nghĩ tới nghĩ lui càng khiến cho nàng cảm thấy hơi sợ hãi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.