Bà lại không tài nào nói ra được chuyện của cha mẹ nó,thật sự mà nói,bà và cả Lạc gia nợ con bé hai cái mạng mà vĩnh viễn không thể bù đắp lại được.
Từ khi Hà Lam Nguyệt trở vào nam thì bà vẫn để người lâu lâu thông báo chút cuộc sống của con bé cho mình,bà có vài lần muốn đưa tiền sinh hoạt nhưng đều bị con bé cứng đầu này trả trở về,không nhận một đồng nào.
Lúc biết con bé đi rửa chén cho người ta,bà thật sự đã bật khóc trước tấm ảnh của Nhã Thanh,mẹ của Hà Lam Nguyệt.Bà thật sự cảm thấy mình rất vô dụng vì không thể chiếu cố tốt con gái cưng,bảo bối duy nhất của bạn mình.
"Dì Phượng,đừng tự trách nữa.Cha mẹ con không phải do dì cùng chú Minh làm hại,họ có quyết định của mình."Hà Lam Nguyệt gần như cảm nhận được sự nghẹn ngào của Nguyệt Thiên Phượng mà bỏ lại một câu,nhanh chóng cúp máy.
Nguyệt Thiên Phượng bên này sau khi nghe xong câu nói của Hà Lam Nguyệt thì ngẩn người nhìn vào điện thoại,ánh mắt không tài nào tin được.
"Mẹ,mẹ làm sao vậy?"Lạc Tuyết nhìn thấy mẹ mình vừa ngẩn người sau đó lại khóc như mưa thì kinh hoảng hô to.
Lạc Thập Minh vừa trở lại phòng,nghe con gái la lên thì nhanh chóng đi tới ôm lấy vợ:"Sao vậy,sao lại khóc như thế?"
"Hức...Minh,con bé...con bé đều biết rồi!"Nguyệt Thiên Phượng khóc nức nở,nhào vào lòng Lạc Thập Minh mà khóc.
"Biết?Biết cái gì chứ?"Lạc Thập Minh tim đập lệch một nhịp,sẽ không là chuyện kia đi.
"Cái chết của cha mẹ con bé,nó đều biết cả rồi!"Nguyệt Thiên Phượng như chứng thực ý nghĩ của Lạc Thập Minh mà nghẹn ngào nói.
Lạc Thập Minh nghe xong thì giật mình,mày đều nhíu chặt lại không hề nói gì mà ôm vợ mình ngồi đó.
"Hả,chuyện của cha mẹ chị Nguyệt có chuyện gì sao?Mẹ,mẹ nói rõ đi!"Lạc Tuyết ở bên cạnh nôn nóng hỏi,cuối cùng đều bị cái trừng mắt của lão cha nhà mình làm cho câm nín.
....
Bên này,Hà Lam Nguyệtvừa trở lại phòng liền nhìn thấy cái vẻ mặt tự đắc của Nam Cung Linh mà thở dài,quả thật đúng là một đứa tiểu thư bị chiều hư,chỉ số thông minh có hạn.
Qua chừng mười phút,một người đẩy cửa đi vào,người tới là một trung niên chừng 50 tuổi,khuôn mặt nghiêm nghị.
"Cục trưởng."Những cảnh sát trong phòng lập tức tập thể đứng lên cung kính chào theo kiểu quân đội.
"Ừ,ngồi đi."Trương cục trưởng gật đầu đi vào,hướng tới Nam Cung Linh mỉm cười lấy lòng:"Nam Cung tiểu thư,chuyện này tôi sẽ cho cô một cái công đạo rõ ràng."
"Được,tôi chờ!"Nam Cung Linh tràn đầy đắc ý nhìn qua Hà Lam Nguyệt,bất quá đổi lại chỉ là một cái vẻ mặt cười nhạt đầy tráo phúng của cô.
"Hà Lam Nguyệt đả thương người,vì thương tích quá nặng và có người muốn kiện cô nên cô tạm thời sẽ bị tạm giam chờ ngày ra toà để xét xử."Trương cục trưởng tràn đầy hùng hồn nói,hoàn toàn không hề nhìn thấy vẻ mặt đen như đáy nồi của các vị cảnh sát khác trong phòng.
"Ồ,ông có vẻ quyết định thật nhanh chóng nhỉ.Tôi muốn xem ai dám bắt giam nhóc con họ Hà kia."Một giọng nói hùng hồn,trầm thấp tràn đầy uy nghiêm vang lên.
"Nực cười,tôi là cục...."Trương cục trưởng bị người nghi ngờ,tức giận quay lại quát,khi nhìn thấy người tới là ai thì những từ sau đều bị nuốt hết vào trong bụng bia của mình.
"Còn chưa điều tra rõ ràng,dám bắt người tạm giam rồi lại ra toà xét xử.Cái lũ cảnh sát các người làm việc thật làm cho tôi mở rộng tầm mắt đấy!"Nam trung niên tầm 40 tràn đầy trào phúng nhìn một loạt người trong phòng,ánh mắt nhìn tới Trương cục trưởng chính là chán ghét cùng cực.
"Ách,cái này...Lâm đại tá,cơn gió nào thổi ngài tới tận chỗ này?"Trương cục trưởng chảy mồ hôi lạnh,khó khăn hỏi.
"Hừ,chính là muốn làm sáng tỏ chuyện của Hà Lam Nguyệt,như thế nào,ông có ý kiến gì?"Lâm Quân hừ lạnh,đi thẳng vào bên trong.
"Nhóc con,không cần lo lắng,chuyện này chú Quân sẽ điều tra rõ ràng,tuyệt đối sẽ không để con chịu uỷ khuất."Lâm Quân vừa nhìn một vòng người trong này,ánh mắt dừng lại tại chỗ của Hà Lam Nguyệt ông khẽ mỉm cười đi tới chỗ cô.
"Ách,Làm phiền ngài rồi!"Hà Lam Nguyệt cũng mỉm cười,lễ phép nói.
"Gọi ta là chú Quân được rồi,dù sao ba con cùng cái tên trời đánh họ Lạc kia đều từng là đồng đội của chú."Lâm Quân ha hả cười.
"Ách,chú Quân,vậy con làm phiền chú rồi!"Hà Lam Nguyệt khá là bất ngờ,bất quá vẫn lễ phép gọi.
"Được rồi,ai tới nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho tôi biết đi,càng chi tiết càng tốt!"Lâm Quân nhanh chóng lấy cái ghế ngồi xuống,để cho phụ tá của mình đi pha tách trà.
Mẹ nó chứ,mùng 3 tết ông còn đang ôm vợ con chuẩn bị đi chơi lại bị tên họ Lạc kia gọi điện tới nói con bé Hà Lam Nguyệt bị người ức hiếp,hắn lập tức bỏ vợ con chạy tới đây trong vòng 15 phút suýt chút tắc thở.
Lần đầu tiên trong đời ông đây chạy nhanh còn hơn cả bị kẻ thù truy sát nữa,rốt cuộc là hắn đời trước nợ gì hai cái tên họ Lạc và họ Hà kia vậy hả,quả thật là khổ bức mà!
Nam Cung Linh vừa nghe Trương cục trưởng gọi người đàn ông kia là Lâm đại tá thì trong lòng như rớt xuống hầm băng,cô ta rõ ràng điều tra qua là Hà Lam Nguyệt chỉ là đứa trẻ mồ côi cha mẹ và được người bạn của mẹ nuôi tới 14 tuổi thôi mà,vì sao lúc này có thể thỉnh được vị đại tá hỉ nộ vô thường dưới quyền của Lạc tướng quân chứ?!
Ngọc Vy ngồi một bên,sắc mặt đã tái đến không thể tái hơn được nữa,lần này thì xong rồi,nếu vì chuyện này là Ngô Hàm bị bắt ngồi tù thì biết làm sao bây giờ!
Ngô Hàm chính là không cha không mẹ,họ hàng thì xa lánh tránh né như ôn dịch,không có bất kì chỗ dựa nào sau lưng cả.
Trương cục trưởng lúc này sắc mặt cũng gần như tờ giấy trắng luôn rồi,mồ hôi lạnh túa ra,lần này hắn trêu phải người không thể trêu rồi.Ai mà có thể biết được con nhóc kia lại quen biết với Lâm đại tá chứ!
Mấy cảnh sát khác đều là tràn đầy kinh ngạc cùng kính nể nhìn về phía Hà Lam Nguyệt,bọn họ không ngờ chỉ một cú điện thoại mà cô gái nhỏ này có thể thỉnh được vị Lâm đại tá này.
Hà Lam Nguyệt nhìn cũng không thèm nhìn ánh mắt của mọi người,cô đang bận xem những thông tin mà Linh Linh tra được từ vị Lâm đại tá này.
Cô thật sự không thể nào ngờ được,lão cha tiện nghi của mình vậy mà là lính đặc chủng chuyên nghiệp,có quân hàm cao và chỉ cần vài năm có thể thăng cấp làm đại uý,thực lực cực kì ưu tú.
Mà đáng tiếc là ông vì mẹ cô mà cố tình tự làm bị tổn thương nặng vĩnh viễn ở chân mà giải ngũ,trở về bồi mẹ cô cho đến khi có cô.Ông chính là điển hình của loại nam nhân cần mỹ nhân không cần giang sơn.
Mà cả Lâm Quân lẫn Lạc Thập Minh trước kia đều là cùng đội đặc chủng với lão cha nhà cô,còn là anh em tốt nữa kìa.
"Mẹ nó,chứng cứ đều nằm ngay trước mắt còn dám đi bắt giam người.Trương cục trưởng,tôi xem ông là không muốn tiếp tục ngồi trên cái ghế này nữa đi?"Lâm Quân xem xong cái đoạn video liền tức giận mà bóp nát cả tách trà trong tay,mặt hầm hầm quát lên.
"Tôi...tôi vừa rồi không thấy nên...nên..."Trương cục trưởng bị quát mà giật mình,lắp bắp nói không nên lời.
"Hừ,cái tên Ngô Hàm kia đâu,mau đi bắt hắn về đây,dám có gan đánh lén lại có ý định giết người thì có gan ngồi tù đi!"Lâm Quân trừng mắt quát lên với một viên cảnh sát đứng gần cửa.
Hừ,dám đánh lén con bé Lam Nguyệt,đã thế chiêu chiêu đều là chí mạng,nếu không phải con bé có chút thực lực thì chắc chắn bây giờ chính là người nằm trong bệnh viện kia rồi,tệ hơn là sẽ mất mạng.
"Khoan đã,cái video kia chắc chắn là giả,ngài không thể cứ thế mà bắt anh Hàm được!"Nam Cung Linh tái mặt,nhanh chóng ngăn ở cửa.
"Ồ,video đó là giả hay là thật chẳng lẽ đám kĩ thuật viên trong sở cảnh sát này cũng không phân biệt được,ân?"Lâm Quân hừ lạnh,hỏi lại.
Một con nhóc nhà Nam Cung gia cũng dám nhảy lên đầu ông đây ngồi,thật đúng là muốn chết!Cái tên họ Lạc kia ông còn dám đấm mấy cái huống chi là một tên Nam Cung Trần mới là võ giả cấp 9.
"Nhóc con,bộ cha ngươi không dạy là đừng có động vào ta hay sao?Hắn từng bị ta đánh cho lên bờ xuống ruộng vài năm,nhóc còn muốn để hắn tới giúp mình cứu thằng ranh Ngô Hàm kia,thật là chuyện cười."Lâm Quân không chút kiêng nể nào nói ra,vẻ mặt cười như không cười nhìn Nam Cung Linh ở ngay cửa.
"Ông...ông nói láo!"Nam Cung Linh run rẩy quát lên,cha cô đường đường là võ giả cấp 9,làm sao có thể bị tên này đánh vài năm được chứ?
"Trở về mà hỏi hắn,bây giờ thì lập tức tránh ra!"Lâm Quân lười phải đối phó với một con ranh hỉ mũi chưa sạch.
Đẩy ra Nam Cung Linh rồi mang theo Hà Lam Nguyệt đi ra ngoài,ném những chuyện còn lại cho phụ tá của mình xử lý.Thích dùng quyền thế ép người,ông đây trực tiếp cho ngươi biết cái gì là cường thế,hừ!
Hà Lam Nguyệt cũng chỉ im lặng đứng lên lễ phép cúi chào với tất cả mấy vị cảnh sát trong phòng rồi theo chân Lâm Quân rời đi,khoé mắt khẽ quan sát biểu tình tái nhợt của Ngọc Vy cùng Nam Cung Linh mà trong lòng khẽ cười lạnh.
Cô đã nói rồi,người không phạm ta thì ta không phạm người,đây chính là bọn họ tự tìm vậy thì đừng trách cô độc ác.
Để Ngô Hàm đi ngồi tù vài ngày cũng không sai ni,a còn cả cái video cấm trẻ con xem kia nữa,sẽ rất thú vị nha~.