CHƯƠNG 22
Lí Trọng Quang lúc này chủ lí quân đội sự vụ, bỗng nhiên phát giác Hoàng Thượng tựa hồ đối quân tình ở biên quan phá lệ quan tâm. Mỗi khi vô sự, hắn cũng tổng yếu hỏi, dù vậy mỗi lần nghe được Mông Cổ không hề có động tĩnh, trên mặt nhưng lại hiển lộ vẻ thất vọng, không khỏi càng thêm kỳ quái, thầm nghĩ: Hoàng Thượng chẳng lẽ còn mong chiến tranh trở lại sao? Một ngày này chợt nhận được một phong quân báo bình thường, bên trong chỉ dùng ngữ khí thản nhiên nói một đám giặc cỏ của Mông Cổ quấy nhiễu một thôn làng, súc vật bị mất mấy con, may mắn không người thương vong. Hắn căn bản không thèm để ý, ai ngờ đến Long Triệt nhìn thấy, lại vui mừng quá đỗi, thận trọng nghiên đọc.
Lại nói Long Triệt, cầm phong chiến báo này, như lấy được chí bảo, Liên Hương thản nhiên liếc mắt một cái, không khỏi cười nói: “Hoàng Thượng đây là xảy ra chuyện gì? Chuyện này cũng không đáng để người liếc mắt a? Ngay cả một người cũng không bị thương mà.”
Long Triệt thở dài nói: “Xưa đâu bằng nay, Mông Cổ binh bị tỷ phu đánh chạy trối chết, giấu kín không ra, ta chính là có tâm tố văn chương ( dựa vào một việc gì đó để rêu rao thổi phòng ) cũng không có lý do. Hiện giờ tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ, dù không tính tốt. Tổng so với không có cũng tốt hơn.”
Liên Hương kinh ngạc nói: ” Người muốn dùng chuyện này làm lý do sao? Khoan nói Đại tướng quân nơi đó không dấu được, thâm chí cả trước mặt quần thần, ngươi phải công đạo thế nào? Chỉ vì một đám giặc cỏ nhỏ bé này, mà người sẽ dấy lên can qua? Chẳng lẽ muốn khiến thiên hạ chê cười?”
Long Triệt không nói, ngồi ở ghế trên chậm rãi trầm tư, thật lâu sau lại lẩm bẩm: “Đúng vậy, dù sao cũng phải nghĩ một biện pháp làm cho chuyện này thành lớn.”
Liên Hương nói: “Chờ một chút đi, chờ một lý do đủ để có thể phục nhân, như vậy những năm lại đây . . . . . .” Nói chưa xong, Long Triệt đã nôn nóng nói: ” Bởi vì trẫm đợi đã rất nhiều năm, không bao giờ … nữa muốn chờ đợi, hiện giờ ta mắt thấy tỷ phu đang gần trong gang tấc, lại ngay cả nằm bên y một chút cũng không được, loại dày vò này ngươi có hiểu được không?” Nói xong đứng dậy nói: “Gọi Thiên Bật vào đây.”
Liên Hương mỉm cười cười, thầm nghĩ: Hoàng Thượng con sói này ruốt cuộc cũng nhịn không được phải ra tay. Niệu niệu (tả dáng người mềm mại nhỏ nhắn …) mà đi, chỉ chốc lát sau mang một người trẻ tuổi anh tuấn tinh thần đến.
Thiên Bật chính là tử trung hộ vệ của Long Triệt, từ trước đến nay chỉ nghe theo lệnh của hắn. Long Triệt thấy người đến, vội tuyên tiến phòng trong đối hắn thì thầm vài câu, thấy hắn trên mặt lộ ra kinh ngạc vẻ, cười nói: “Ngươi chỉ cần chiếu phân phó của trẫm mà làm là được, còn lại không cần hỏi nhiều.”
Nơi này Long Triệt có thể thấy thành công ngay trước mắt, tâm tình không khỏi tốt lên, thi nhiên hướng tẩm cung mà đi, cố ý không cho người thông báo, im ắng đến gần cửa, nhìn vào trong, chỉ thấy Vệ Thanh Hồng đang nằm tại nơi đó đọc sách. Lúc này thời tiết đã dần dần nóng bức, Vệ Thanh Hồng lại trường kỳ nằm trên giường, bởi vậy cởi ngoại y, chỉ mặc một chiếc áo ngắn, vạt áo hơi hơi mở ra, lộ ra một ít bờ ngực màu thiển mạch. Y tuy là võ tướng, nhưng không giống những vũ phu khác cả người cơ thể quấn bện. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi chỉ có vẻ da thịt phong trạch (xinh đẹp bóng bẩy) thay đổi. Long Triệt không ngờ thấy được những thứ này, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy cả người khô nóng, động cũng không dám động. Sợ vừa động, sẽ bổ nhào vào, cứ như vậy ăn tươi nuốt sống tỷ phu đáng thương của hắn.
Vệ Thanh Hồng đang chuyên tâm, chợt nghe có thanh âm nuốt nước miếng, ngẩng đầu vừa nhìn thấy hắn, cuống quít đứng lên tham bái. Thấy hắn ánh mắt sáng ngời, hết sức chăm chú nhìn mình, một bộ thèm nhỏ dãi ba thước. Y còn tưởng rằng là Long Triệt sau khi lâm triều không dùng điểm tâm. Đem khay điểm tâm trước mặt đẩy sang, cười nói: “Bất quá đói bụng một chút, sao lại thèm thành cái dạng này? Mệt ngươi vẫn là hoàng đế a. Những điểm tâm này ta còn chưa chạm vào, ngươi trước ăn tạm vài thứ đi, đợi chốc nữa ta mệnh Liên Hương truyền cơm.” Một bên trách cứ nói: “Ngươi tới sao không thông báo một tiếng, ta thế này sao có thể kiến giá.” Vừa nói một bên đã mặc vào áo khoác. Long Triệt nhìn thấy khóc không ra nước mắt, chỉ nói chính mình mệnh khổ.
Không chút để ý cầm mấy khối điểm tâm lên, lại nghe Vệ Thanh Hồng nói: “Ta gần đây cảm giác thân mình tốt hơn nhiều, muốn trở về tướng quân phủ. Này tẩm cung cũng nên trả lại cho ngươi. Ai, một ngoại thần dám chiếm nơi này lâu như thế, thật sự là không hợp lý, ngươi cũng quá làm bậy.”
Long Triệt đang ăn một khối điểm tâm suýt nữa nghẹn ở cổ họng, khụ vài tiếng dấu đi vẻ kinh ngạc trên mặt, trầm thanh nói: “Tốt hơn sao? Ta sao lại không thấy vậy? Lúc trước thái y nói ngươi rất suy yếu, phải hảo hảo tĩnh dưỡng, lúc này mới ba tháng, sao có thể tốt hơn được?” Trong lòng lại cả giận: Lí Anh chết tiệt, rốt cuộc có dựa theo phân phó của trẫm kê đơn hay không, nếu không tỷ phu sao lại có thể xuống giường nhanh như vậy?
Vệ Thanh Hồng cười nói: “Phải thật tốt hơn rồi, ngươi xem hiện tại ta hành tẩu như thường, càng nằm trên giường chỉ càng thêm bệnh, chẳng bằng hoạt động nhiều chút. Mấy ngày này ta ngay cả bổ thang cũng chưa uống, trộm đổ đi, thế nhưng ngày càng có tinh thần hơn. Như thế xem ra, thế nhân bị bệnh phần lớn là do dưỡng mà ra thôi.”
Long Triệt trợn mắt há mồm, thầm nghĩ trời cũng quên ta rồi, ai ngờ đến tỷ phu trộm đem bổ thang đổ đi, nếu không sao có thể hành động tự nhiên a? Hắn trong lòng biết lúc này lưu không được Vệ Thanh Hồng nữa, chỉ phải bồi cười nói: “Nếu như thế, tỷ phu vài ngày nữa trở về tướng quân phủ đi, trẫm cũng không cường lưu lại.”
Liên Hương ở một bên thật sự nhịn không được cười, thầm nghĩ: nói cái gì không cường lưu lại, đã cường lưu ba tháng rồi còn đâu, cố gắng làm tư thái nghiêm túc. Lại nghe Vệ Thanh Hồng nói: “Làm gì đợi thêm nữa, hôm nay buổi chiều ta dọn ra, cũng không có gì hảo thu thập cả. Chỉ chờ Lí thái y lại đến nhìn miệng vết thương là được rồi.”
Long Triệt im lặng một lúc lâu, mới gian nan từ hàm răng gạt ra vài tiếng: “Vậy. . . . . . Được rồi. . . . . .” Còn chưa nói xong, trong lòng liền tựa như bị chảy máu, cắn răng ở trong lòng đem bọn kẻ hầu hạ hết thảy mắng một lần, hận các nàng không chút lanh lợi, sao có thể làm Vệ Thanh Hồng đem thuốc bổ trộm đổ đi chứ? Cũng may bản thân mình còn có một chiêu diệu kì, nghĩ đến đây, trong lòng mới hơi hơi được an ủi.
Heát chính vaên ñeä nhò thaäp nhò chöông