CHƯƠNG 23
Bất giác lại qua một tháng, Thiên Bật theo Mạc Bắc trở về phục mệnh. Long Triệt mừng rỡ, hai người lại nghiên cứu một hồi lâu, sai người triệu Lí Trọng Quang đến, Long Triệt liền nghiêm mặt nói: “Trọng Quang, trẫm sớm biết Mông Cổ binh phản phúc vô tình. Bởi vậy lần trước chuyện đám giặc cỏ tập kích quấy rối thôn làng kia, ngươi mặc dù không để trong lòng, trẫm lại suy nghĩ thật lâu. Liền phái phó hộ vệ đi Mạc Bắc tìm hiểu, hiện giờ hắn trở về, hết thảy quả như trẫm sở liệu, đám giặc cỏ đó chính là thám tử của Mông Cổ binh, đang tìm hiểu quân phòng biên cương của ta, hiện giờ bọn họ đang huấn luyện binh mã, dự trữ lương thảo, chuẩn bị lại xâm chiếm biên cương Đại Phạm ta.”
Lí Trọng Quang kinh hãi nói: “Có chuyện này sao? Kỳ quái, này không quá hợp lý a. Hoàng Thượng, việc này quá mức trọng đại, thần đi thỉnh Đại tướng quân tiến đến cùng nhau hiệp thương.” Nói xong đứng lên muốn đi ra ngoài. Bỗng nghe Long Triệt hét lớn một tiếng nói: “Đứng lại.” Hắn ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Hoàng Thượng trên mặt xẹt qua một tia xấu hổ vẻ, khụ một tiếng nói: “Trước hết nghe trẫm nói xong.” Bên này thầm nghĩ: mấy lời này nếu làm cho tỷ phu biết, tối thiểu có thể chỉ ra mười chỗ khuyết điểm, y đối Mông Cổ binh kia quả thực biết rõ như lòng bàn tay. Sao có thể giống Trọng Quang kinh nghiệm ít ỏi, hảo hù dọa đùa bỡn chứ?
Thánh mệnh khó trái, Lí Trọng Quang chỉ phải ngồi xuống, nghe Long Triệt nói: “Trẫm có lòng cho ngươi dẫn đại quân bắc thượng, đánh tan Mông Cổ kỵ binh, giúp Đại Phạm triều ta ổn định cùng hoà bình lâu dài, Trọng Quang, ngươi có dũng khí này không?”
Lí Trọng Quang nhiệt huyết sôi trào, nghiêm nghị đứng lên, cất cao giọng nói: “Thần nguyện đi theo Đại tướng quân, kiến lập sự nghiệp bất thế này.”
Long Triệt lại khụ hai tiếng, cả giận: “Ngươi sao phàm chuyện gì cũng gán vào tỷ phu, chính ngươi cũng là một tướng quân, chẳng lẽ không thể đảm đương trọng trách của một chủ soái sao?”
Lí Trọng Quang nghiêm mặt nói: “Hoàng Thượng, Đại tướng quân vài lần đối chiến Mông Cổ, cả triều văn võ không có ai quen thuộc Mạc Bắc cùng địch nhân hơn y, y không chỉ là trụ cột của thần, lại là trụ cột của ba quân tướng sĩ cùng với Đại Phạm ta, vọng Hoàng Thượng ba tư (suy nghĩ kỹ lại), không thể không dùng Đại tướng quân a.”
Long Triệt tức giận giận sôi lên, muốn phản bác, lại không có lời nào để nói, chỉ phải lệnh Thiên Bật lui ra, nơi này cố gắng tươi cười, ôn nhu nói: “Trẫm sao vậy có thể không dùng Đại tướng quân chứ? Chính là ngươi cũng biết, y là tỷ phu của trẫm, từ nhỏ luôn dẫn dắt trẫm. Cảm tình của trẫm đối với y thật sự không chỉ là thần tử. Y là thân nhân tối thân của trẫm, hiện giờ thương thế mới vừa khỏi, ngươi bảo trẫm sao yên tâm phái y đến chiến trường nguy hiểm như vậy? Nỗi khổ tâm này của trẫm, ngươi phải hiểu chứ? Tựa như ngươi, có thể cho a tỷ ngươi đi Mạc Bắc không?”
Hắn vừa nói xong, Lí Trọng Quang nhất thời cảm động không thôi, thẳng nói: “Hoàng Thượng đối Đại tướng quân tình ý, thật là làm thần hổ thẹn. Đúng vậy, Đại tướng quân thương thế mới vừa khỏi, tuyệt không thể mạo hiểm xuất chinh, thần nguyện lĩnh mệnh đi trước Mạc Bắc, không thắng quân giặc tuyệt không quay hồi triều.”
Long Triệt lúc này mới yên tâm cười nói: “Nếu như thế, ngày mai lâm triều ngươi cũng đừng cự tuyệt trẫm truyền soái ấn cho ngươi. Dù Đại tướng quân trong lòng cho dù khó chịu, nhưng chúng ta cũng là vì y suy nghĩ, ngươi ngàn vạn lần không thể mềm lòng biết không?”
Lí Trọng Quang vui vẻ lĩnh mệnh, lại nói: “Hoàng Thượng, thích khách kia thần đã muốn biết là ai , đang toàn lực truy bắt. Khoảng thời gian này mong Hoàng Thượng chú ý an toàn.”
Long Triệt nói: “Nga? Là ai?”
Lí Trọng Quang nói: “Người này tổ tiên vì phạm vào tội thông đồng với địch mà cả nhà bị tịch thu tài sản chém đầu, nhưng khi xử trảm lại sót một hài tử ra ngoài học nghệ. Kỳ thật bọn họ không cũng không có gì oan uổng, nhưng hài tử này lại nhất định phải vì tổ tiên báo thù. Trước kia cũng đã ám sát tiên hoàng hai lần. Sau đó bị bắt chém. Hiện tại là là hài tử người này, tên là Hướng Dương, tính tình cũng có nét nhân nghĩa, võ công thập phần cao cường, bởi vậy có khá nhiều người bảo vệ hắn, cho nên Hoàng Thượng thỉnh cho thần thêm thời gian.”
Long Triệt gật đầu nói: “Biết những thứ này, ngươi đã là công bất khả một ( có công rất lớn, không dễ gì xoá đựơc). Chuyện còn lại ngươi không cần quan tâm, giao cho hình bộ là được.” Nói xong mệnh hắn lui ra. Lúc này mới dám lộ vẻ cuồng hỉ, đối Liên Hương nói: “Như thế nào? Chiêu này của trẫm cao minh hay không? Nói như thế, chính là cả đám người lão Tể tướng, Phương Nguyên cũng sẽ không phản đối. Tỷ phu a tỷ phu, ta mong đợi nhiều năm như thế, cuối cùng được thỏa mãn như nguyện.” Nói xong lại đầy mặt ôn nhu, nhẹ giọng nói”Ngươi. . . . . . Ngươi cũng chớ trách ta tâm ngoan, thật sự là ta quá yêu ngươi, không có bất cứ thứ gì có thể thay thế.”
Ngày lâm triều, Long Triệt quả nhiên lập lại những lời đã nói với Lí Trọng Quang một lần nữa. Tình hình cụ thể dù chưa nói rõ, nhưng cả triều văn võ trừ Vệ Thanh Hồng lại không ai có thể thể biện bạch. Nghe Hoàng Thượng lấy Đại tướng quân bệnh cũ vừa khỏi làm cớ muốn y giao ra binh quyền soái ấn, mọi người cũng thấy hợp tình hợp lý. Bọn Lí Phong mặc dù cảm giác có chỗ không ổn, lại không phản bác được gì. Vệ Thanh Hồng cùng Mông Cổ tác chiến lâu ngày, Hoàng Thượng tuy rằng ngôn ngữ hàm hồ, y vẫn lập tức nghe ra chỗ không đúng. Trong lòng biết Hoàng Thượng chỉ dùng để này cơ hội đoạt thế lực của bản thân. Mặc dù như thế, y lại cũng không bác bỏ, ngược lại nói những lời ca ngợi, khuyến khích Lí Trọng Quang. Long Triệt càng thêm cao hứng, việc này liền định như thế.
Tan triều Thái Khang cùng Vệ Thanh Hồng sóng vai mà đi, hỏi: “Ngươi biết rõ dụng ý của Hoàng Thượng, vì sao không phản bác, chẳng lẽ thật đang tâm nhìn binh quyền nắm giữ nhiều năm dễ dàng bị cướp đi như thế sao?”
Vệ Thanh Hồng ảm đạm cười nói: “Danh lợi đều là vật ngoài thân, có đôi khi ngược lại lụy nhân. Nếu ta không có quyền thế, có thể cùng Hoàng Thượng quân thần hòa hợp, tiêu trừ nghi kỵ của hắn, với ta mà nói trái lại chuyện may mắn. Huống hồ binh quyền này tuy rằng đổi chủ, Trọng Quang lại cũng là một hài tử có thể làm việc lớn, đã thế ta càng không tiếc nuối .”
Thái Khang gật đầu nói: “Này đạo lý mỗi người đều hiểu, nhưng có thể làm được như vậy, duy Đại tướng quân ngươi một người, bội phục bội phục. Chính là ngươi thông minh như thế, sao lại nhìn không ra ý đồ chân chính của Hoàng Thượng? Ai, ta cũng không thể nhiều lời, con đường phía trước dài đang đẵng, chỉ có thể trước chúc ngươi hảo vận .” Nói xong trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ sầu lo, ương ương mà đi.
Heát chính vaên ñeä nhò thaäp tam chöông