Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình

Chương 29:




CHƯƠNG 29

Vệ Thanh Hồng tức giận cả người phát run, lại khổ không thể mở miệng. Long Triệt thấy y mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng. Bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Tỷ phu, ngươi tức giận phải không? Ngươi tức giận cái gì? Chẳng lẽ bởi vì chúng ta đều là nam nhân sao? Đây là đạo lý gì chứ? Ta yêu ngươi, muốn cùng ngươi hoan hảo. Nào có tồn ý khinh miệt không tôn trọng ? Vì sao lại không thể có được ngươi? Ngươi không cần phí công, ta chờ cho tới hôm nay, tuyệt sẽ không không buông tay.” Nói xong cũng chậm rãi cởi bỏ y phục của mình, nương theo Vệ Thanh Hồng nằm xuống. Hai người da thịt cùng thiếp, hắn mới mộ nhiên phát ra một tiếng thản nhiên thở dài, chậm rãi nói: “Ngươi có biết ta mỗi một đêm đô hội mơ thấy tình cảnh thế này, khi tỉnh lại đối diện với cảm giác hư không vô tận thì có cảm giác ra sao không? Ngươi nói, ngươi muốn ta làm sao để buông ngươi ra đây, ngươi là tất cả của ta. . . . . . Tất cả tình yêu a.”


Cùng với những lời phiếm tình của hắn, hai bàn tay cũng thuận theo bờ ngực dần trượt xuống, cuối cùng xâm nhập vào bụi cỏ rậm rạp kia, đối Long Triệt mà nói, đây là thiên đường thần thánh hắn tối hướng đến. Đối Vệ Thanh Hồng mà nói, chẳng khác nào đặt mình trong a tỳ địa ngục, tùy ý ma trảo không chút quy củ kia vuốt ve thưởng thức ngọc trụ. Tình dục y vẫn cố gắng khống chế liền như hồng thủy vỡ đê đánh về phía tứ chi thân thể. Vệ Thanh Hồng là chính trực thanh niên, vẫn luôn cấm dục. Lúc này làm sao còn ẩn nhẫn được. Đôi môi khẽ mở, “A” rên rỉ ra tiếng, càng tăng thêm tiếng thở dốc nặng nề.
Long Triệt nhìn dáng diệu ngây thơ khi y cắn răng chịu khổ rồi lại không thể chống đỡ, nội tâm vừa vui mừng vừa trìu mến. Không khỏi kéo y theo nhanh hơn. Lập tức đè lên đôi môi, đem tất cả tiếng rên rỉ đều chìm vào miệng lưỡi dây dưa.
Dưới tâm trêu chọc, ngọc trụ rất nhanh liền cứng lên, động tác trên tay Long Triệt nhanh hơn, Vệ Thanh Hồng chỉ cảm thấy đầu óc, thân thể, cùng với mỗi một chỗ lỗ chân lông đều bị song nhiệt thiêu đốt tập kích, y không thể kiềm chế, thân thể run rẩy càng mạnh hơn. Cuối cùng rên rỉ mấy tiếng, một trận khoái cảm ngập tràn úp xuống. Trước mắt xẹt qua một đạo bạch quang, y vẫn mờ mịt không biết là thứ gì, Cho đến khi nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Long Triệt, cùng với bạch dịch nồng đậm dính trên tay hắn, mới tỉnh lại. Như kinh ngạc không thể tin được bản thân cứ như vậy xuất ra trong tay một hài tử còn chưa trưởng thành. Cứ như vậy. . . . . . Khuất phục dưới khiêu khích của Long Triệt.
“Tỷ phu, ngươi có khoái hoạt không? Nam nhân tối hạnh phúc nhất, hẳn là lúc này đúng không?” Long Triệt ghé vào lỗ tai y phun ra những lời mị hoặc, y lại chìm đắm trong nỗi khiếp sợ mà không hề nghe thấy. Đến khi phát giác một ngón tay xấu xa xuôi theo song châu (ách… cái này… thiệt khó nói… mọi người tự nghĩ vậy) dưới khố hạ trượt vào một nơi cấm kỵ, mới kinh hãi mà tỉnh lại. Ánh mắt cầu xin nhìn Long Triệt, hy vọng thiếu niên mà y dốc lòng phù trợ dừng lại tại đây, buông tha cho y. Chỉ thấy hắn nháy mắt, thản lộ ra ánh mắt vô tội, dùng âm điệu ủy khuất nói: “Tỷ phu, không có khả năng, ngươi đã khoái hoạt rồi, sao lại không cho ta hưởng thụ một chút? Đêm nay là đêm đầu tiên của ta a, chỉ vì chờ ngươi thôi. Ta nhịn nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên dâng kính hy sinh một chút đi.”
Vệ Thanh Hồng rất muốn lớn tiếng rống lên: ai mượn ngươi đợi. Nhưng một tia đau đớn mãnh liệt đột nhiên xuất hiện, chỉ có thể làm y lần thứ hai rên rỉ ra tiếng. Vốn là nơi tuyệt không cho phép ngoại vật xâm lấn vì thình lình bị tiến công mà bắt đầu đau đớn nóng rát, tựa như sự chống cự không lời.
Long Triệt lại ở xương quai xanh ưu mỹ lưu luyến không rời hạ xuống những nụ hôn, cười nói: “Tỷ phu, ngươi thực chặt a, xem ra muốn không làm ngươi bị thương, phải mượn vài thứ trợ giúp thôi.” Nói xong rút ngón tay ra, khom người tìm dưới giường, lát sau xuất ra một dương chi ngọc bình (bình ngọc đựng mỡ dê) cao một tấc, mở nắp ra, liền nghe thấy một mùi thơm ngát. Hắn dùng ngón tay lấy một ít cao ra, đối Vệ Thanh Hồng nói: “Nam nhân lần đầu hầu hạ, đều rất đau, bất quá dùng cái này, sẽ giảm bớt không ít đau đớn, vừa lúc cũng cho trẫm nhìn xem nơi đó của tỷ phu đến tột cùng là có bộ dáng gì.” Nói xong tách hai chân Vệ Thanh Hồng ra, thoáng nâng thắt lưng y lên, lấy một cái gối mềm nhét xuống dưới cái mông ưu mĩ của y, mở ra hai phiến mông trơn mềm, chú mục quan sát.
Trong lúc nhất thời, Vệ Thanh Hồng nghĩ y muốn ngất đi, y không thể tin được khi thừa nhận sự tra tấn cảm đáng thẹn như vậy mà y còn có thể thanh tỉnh đối mặt này hết thảy. Chính là nghe những lời tán thưởng của Long Triệt truyền đến, y mới biết được tính nhẫn nại của y quả thật quá cao.
“Tỷ phu, đẹp quá nga. A, nếp nhăn, gấp hảo đều đặn, tựa như một đóa hoa cúc đang nở rộ. Ta hiện tại mới hiểu được vì sao mọi người gọi nơi này hậu đình hoa, còn nói là cúc huyệt, a, thật sự là hình dung rất chuẩn xác, sao bọn họ có thể nghĩ ra được nhỉ.” Long Triệt một bên thỏa tình nói, một bên thật cẩn thận chạm vào trung tâm khe hở đang nhắm chặt đó. Ngón tay chậm rãi vân vê chơi đùa, cảm giác được khe hở đóng chặt cuối cùng có chút thả lỏng, lúc này mới mượn cơ hội đưa ngón tay vào dò xét, chậm rãi chuyển động, lần theo dược cao vẽ loạn trên mỗi tấc trong tràng bích.
Có lẽ vì dược cao thanh lương, Vệ Thanh Hồng dần dần cảm thấy đau đớn xác thực biến mất rất nhiều, mà nhờ dược cao làm mềm đi, nguyên bản khe hở chỉ bằng cây kim cũng dần dần giãn mở ra, đã có thể để một ngón tay của Long Triệt tùy ý ra vào, trong lúc nhất thời, phòng chỉ còn phát ra tiếng ngón tay ra vào cúc huyệt “Bẹp bẹp”, *** mĩ nói không nên lời.
Long Triệt vẫn là lo lắng sẽ làm bị thương người hắn yêu thương, lại cho thêm một ngón tay vào, cũng tận lực duỗi hướng vào bên trong, cố gắng để dược cao vẽ loạn đến chỗ sâu bên trong. Dần dần dược cao bị tràng bích nóng như lửa hòa tan, cả dũng đạo dần có cảm giác ướt át. Mặc dù là ba ngón tay, cũng có thể ra vào tự nhiên . Long Triệt lúc này mới hôn toàn thân Vệ Thanh Hồng lần nữa, ôn nhu nói: “Tỷ phu, ta thật sự nhịn không được. Ngươi chớ có trách ta, thật sự quá đau, thì lớn tiếng kêu đi ra, ta sẽ hảo hảo chiếu cố của ngươi.” Nói xong xoay người cưỡi lên Vệ Thanh Hồng. Cự vật nơi khố hạ sớm không còn kiên nhẫn như tự nó có ý thức, chậm rãi hướng hậu đình mềm mại tiến vào tìm kiếm.
Heát chính vaên ñeä nhò thaäp cöûu chöông


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.