CHƯƠNG 8
Liên Hương một bên theo hắn đến hoa viên bên ngoài, một bên cười hỏi: “Hoàng Thượng bây giờ không nên lo lắng vấn đề này, y nô tỳ thấy, Đại tướng quân lần này nhất định lại khải hoàn trở về, Hoàng Thượng nên cân nhắc phải ban thưởng cho y như thế nào thì hơn. Y đã đứng ở đỉnh cao quyền lực, lại xem vàng bạc như hư vô, ai, nô tỳ cũng nên thay Hoàng Thượng phiền nào nhỉ.”
Long Triệt bỗng nhiên cười, nói: “Ban thưởng? Đúng vậy, tướng lãnh dưới trướng y quả thật cần phải hảo hảo ban thưởng, ban thưởng thật lớn, nhất là Trọng Quang, tỷ phu trong chiến báo gửi về đã nhiều lần khen thưởng hắn, có thể thấy trẫm qủa thật không chọn sai người, dẫu cho có phong hầu, tin tưởng kẻ khác cũng không dám dị nghị điều gì.”
Liên Hương nghe thấy đệ đệ mình được thụ phong, cũng tự nhiên cao hứng, lại hỏi: ” Vậy Đại tướng quân thì sao?”
Long Triệt nhìn nàng, ánh mắt bỗng nhiên sâm lệ(*), từ từ nói: “Liên Hương, ngươi đã quên những gì trẫm nói rồi sao? Việc đầu tiên trẫm làm sau khi tự mình chấp chính, chính là bẻ gãy đôi cánh của y, khiến y muốn bay cũng bay không thoát khỏi bàn tay của trẫm. Thế nên bộ hạ của y mỗi người đều sẽ có ban thưởng, duy độc tỷ phu y, trẫm tuyệt sẽ không ban thưởng, còn. . . . . .” Còn như thế nào mặc dù hắn không nói tiếp, nhưng Liên Hương dĩ nhiên hiểu được.
“Nhưng việc này hình như không thích hợp lắm a Hoàng Thượng, làm như thế, chẳng phải khiến trung thần lương đống thất vọng? Hơn nữa người làm vậy sao có khiến cho các vị đại thần tâm phục khẩu phục? Lại dẹp yên điều tiếng thế gian như thế nào?” Liên Hương nóng vội, khẩu khí cũng không tránh khỏi kích động.
Cũng may Long Triệt cùng nàng ở chung đã lâu, cũng không trách cứ, chỉ thản nhiên nói: ” Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ (**), trẫm tự có tính toán.”
Liên Hương còn muốn nói gì đó, lại trông thấy thái hậu cùng một đoàn người vây quanh đi đến, đành phải tùy Long Triệt đến tham kiến.
××××××××××
Đảo mắt một cái lại một năm đông tuyết hạ xuống, Long Triệt xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Lại là một hồi tuyết lớn, ngày phụ hoàng ra đi, cũng là một hồi tuyết lớn như vậy, nhẹ nhàng hạ xuống khắp nơi, vô biên vô hạn, như không có bến bờ nào xác định, khiến lòng người càng thêm hoảng sợ.”
Liên Hương thả vào trong lư một khối bách hợp hương, nhìn sắc trời, cũng cảm thán nói: “Đúng vậy, tiên hoàng ra đi thật vội vàng, người khi đó lại còn quá nhỏ, dù có thông minh thế nào cũng chỉ là một hài tử, sao có thể không hoảng sợ được chứ? Ai, những thúc bá huynh đệ của người, chẳng có kẻ nào lả dễ đối phó, nếu không phải Đại tướng quân lâm nguy thụ mệnh(***), giúp ngươi mấy năm nay, thì người ngồi ở hoàng vị kia bây giờ, cũng chưa biết là người nào?”
Nàng vừa dứt lời, chợt nghe Long Triệt đánh một chưởng lên bàn, nhất thời hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy mặt hắn tái nhợt, trong đôi mắt tràn ngập tức giận, lạnh lùng nói: “Đừng nhắc đến y, trẫm muốn y trở về từ năm trước, y dám lấy cớ thừa thắng xông lên cải lại thánh ý, rõ ràng là tự cho mình có công mà sinh kiêu ngạo, không đem trẫm để vào mắt.”
Liên Hương kinh hãi nói: “Hoàng Thượng, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao? Đã nhiều năm như vậy Đại tướng quân cùng ngươi lúc nào cũng sớm chiều có nhau, ngươi thật sự nghĩ y là loại người như thế sao?”
Long Triệt hầm hầm trừng mắt Liên Hương, trong chốc lát bỗng đôi mắt lại buông rũ xuống, thở dài một hơi, suy sụp nói: “Trẫm đương nhiên biết y không phải người như vậy, nhưng đơn độc xâm phạm biên giới là điều tối kị của binh gia, cho dù y trước giờ luôn thận trọng, quen thuộc tình hình quân địch, cũng không nên tùy tiện phạm vào nguy hiểm như thế, y chẳng lẽ không hiểu được sẽ có người vì y ngày đêm lo lắng hay sao?”
Liên Hương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Nguyên lai Hoàng Thượng là tức giận chuyện này. Hoàng Thượng yên tâm, Đại tướng quân chinh chiến nhiều năm, không phải là người không biết sâu cạn, hắn chắc là muốn nhất cổ tác khí(****) đem Mông Cổ binh đuổi vào tận sâu trong đại mạc, làm cho dân chúng chốn biên quan hưởng thêm vài năm thái bình, nên mới có quyết định này. Tục ngữ nói tương tại ngoại, quân mệnh hữu sở bất thụ(*****). Này cũng không thể xem như khi quân gì cả, Hoàng Thượng không cần chuyện bé xé ra to, mặc cho năm tháng đi qua, đợi cho đến khi xuân về hoa nở, không phải là đã có thể nhìn thấy người ngày đêm mong ngóng rồi sao?”
Long Triệt lại dời mắt nhìn ra những bông tuyết đang rơi lất phất ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Chuyện bé xé ra to, đúng vậy, thật là một chủ ý tốt.” Lại quay đầu hỏi Liên Hương: “Trẫm tự mình sai người cấp tỷ phu làm đích hồ cừu cùng đại sưởng(******), hiện giờ đã đưa đến đó chưa?”
××××××××××××××
Năm mới của một thời đại thái bình thịnh thế, tự nhiên náo nhiệt, huống chi đây lại là cái Tết đầu tiên sau khi Long Triệt tự mình chấp chính, sự chuẩn bị trong cung lại càng phá lệ tỉ mỉ hơn xưa, từ thái hậu thần tử, cho tới thái giám nô bộc, mỗi người đều vô cùng vui vẻ, mỗi ngày tiếng hoan hô cười vui đều vang lên không ngừng nghỉ. Chỉ có Long Triệt, bởi vì không có Vệ Thanh Hồng bên cạnh, trên mặt tuy hiện vẻ tươi cười, lại khác hẳn kẻ khác, trong lòng chỉ có nỗi buồn cùng sự mất mác ngự trị. May mắn vẫn còn có Liên Hương để thổ lộ, cũng trấn an, nên hắn mới không lộ ra những lời nói cùng cử chỉ khác thường. Nhưng vào ban đêm cũng không cách nào tránh khỏi bùi ngùi. Mỗi phùng giai tiết bội tư than(*******), âu đây cũng là chuyện thường tình của thế nhân. Huống chi ham muốn độc chiếm một người của hắn lại mãnh liệt như vậy. Có đôi khi thậm chí hắn ghen tị với tướng sĩ nơi biên quan, hận bọn họ có thể cùng Vệ Thanh Hồng nâng chén đùa vui, mà bản thân hắn chỉ có thể ở trong chốn thâm cung uống rượu giải sầu.
Thật vất vả cuối cùng cũng mới có thể chịu đựng cho đến khi đại quân khải hoàn trở về, Long Triệt nhận được chiến báo, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Vệ Thanh Hồng. Ngày nhớ đêm mong, cuối cũng trông được tin tức đại quân đã gần đến Phạm Đô. Ngày hôm đó không đến canh bốn liền thức dậy, phân phó Liên Hương rửa mặt chải đầu xong, sau đó dẫn chúng đại thần thân hướng đến”Tiếp Phong đình” mà nghênh đón, đáng thương các đại thần vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhưng lại ngại thánh uy, không thể không theo, dọc theo dường đi hai mắt vẫn còn lim dim, trông rất buồn cười.
Tuy là mùa xuân, sắc trời cũng không sáng rõ hết, Long Triệt ở trong đình nóng lòng chờ đợi. đợi cho thái dương xuất hiện toàn bộ, cuối cùng trông thấy từ phương xa nổi lên một trận bụi mù che khuất cả chân trời, tiếng vó ngựa dần dần lại gần, một lá đại kì uy phong lẫm lẫm phấp phới bay lượn trước mắt mọi người. Long Triệt cố gắng nhìn thật kĩ lần nữa, người khóat khôi giáp rực rỡ, tư thế oai hùng hiên ngang, không phải Vệ Thanh Hồng hắn đêm nhớ ngày mong thì còn là ai được nữa?
Chú giải:
(*)Sâm lệ: Sâm: tối tăm. Lệ: Nghiêm ngặt, nghiêm khắc, chặt chẽ…
(**)Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: muốn vu tội cho một người, không lo không tìm thấy tội danh
(***)Lâm nguy thụ mệnh: ở thời khắc vô cùng nguy hiểm nhận nhiệm vụ
(****)Nhất cổ tác hi: một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái thêm. Nguyên bản dung để chỉ việc đánh hồi trống đầu tiên khi ra sa trường để làm tăng dùng khí của quân đội .
Sau lại dùng để chỉ việc tại một thời điểm khi ta chiếm dc ưu thế về sức mạnh… thì cần phải làm một lần cho hết, không dây dưa.
(*****)Tương tại ngoại, quân mệnh hữu sở bất thụ: cầm quân ra trận, quân lệnh có thể không theo. Câu này đã giải thích bên võ trạng nguyên
(******) Hồ cừu cùng đại sưởng: áo lông cáo cùng áo ấm
(*******) Đây là câu thơ trong bài Cữu nguyệt cữu nhật ức Sơn Đông Huynh đệ của nhà thơ Vương Duy
獨在異鄉為異客,
每逢佳節倍思親。
遙知兄弟登高處,
遍插茱萸少一人
Phiên âm
Độc tại dị hương vi dị khách,
Dao tri huynh đệ đăng cao xứ,
Biến sáp thù du thiểu nhất nhân.
Dịch thơ
Một mình phiêu bạt chốn tha phương
Nơi xa vẫn biết người phương ấy
Thù du cầm nhớ kẻ phong sương
Heát chính vaên ñeä baùt chöông
P|s : đừng có hòi ta vì sao cái chú thích nó dài thế =.=”