“Mẹ nó, sao mi lại là nhân viên phục vụ?!” Ai mang giùm hắn một con dao đến đây với, hắn thực sự muốn dùng một con dao sắt lẻm lập tức rạch nát luôn cái miệng của tên đang cười rạng rỡ như ánh mặt trời này.
“Thì ra anh còn nhớ rõ tôi ư?” Chẳng biết có phải vì từng trải qua cái việc đó đó với Hắc Dạ cục cằn hay không mà giờ Ngô Hạo An đối với những lời tục tằn của Hắc Dạ thích ứng lắm, chẳng hề lấy đó làm khó chịu, ngược lại thậm chí còn thấy có chút hạnh phúc nữa kìa.
“Bỏ cái móng heo ra khỏi ta ngay, ai nhớ mi chứ? Mi là đứa nào, đứa nào?” Không quen! Không quen! Đó chỉ là giấc mộng, một cơn ác mộng hoang đường. Hắc Dạ khẳng định hắn không hề quen biết cái thằng ngốc trước mặt.
Hắc Dạ tự thôi miên mình, nhưng dường như mạng lưới dây thần kinh của Ngô Hạo An không hề khớp nối với Hắc Dạ, mời hắn thích nghĩ gì thì cứ nghĩ, còn việc cậu là phải nói tiếp.
“Không ngờ còn có thể được gặp anh, tôi….tôi cứ tưởng ngày đó anh đi rồi sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa, tôi đã lo lắng biết bao.” Ngô Hạo An vẫn không buông tay khỏi Hắc Dạ, vừa cười bảo: “Đây có lẽ là duyên phận mà người ta thường nói đấy, là sự an bài của ông trời, chính ông trời đã an bài cho tôi được gặp lại anh lần nữa, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Ngô Hạo An cứ liên miên bất tận thế này khiến Hắc Dạ mém té xỉu cái rầm. Người đàn ông thô bạo hất phắt bàn tay đang đặt trên cánh tay mình của Ngô Hạo An ra, nói lạnh ngắt: “Này mi! Thần kinh à? Ấm đầu rồi sao. Nói linh ta linh tinh cái gì với ta đấy!”
Khi một gã đàn ông rất ranh mãnh gặp một chàng trai như ánh sáng mặt trời quá ư chân thật, mọi người ắt hẳn sẽ cho rằng kẻ thứ nhất sẽ nuốt chửng người thứ hai luôn chứ gì? Trên thực tế, có một câu mà ai ai cũng biết đấy ____ _____ làm thinh mà rinh cục bự à nha.
Dẫu rằng biểu hiện của Ngô Hạo An trước mặt Hắc Dạ đâu phải giả vờ.
“Đấy! Đều là lỗi của tôi. Anh là người của tôi vậy mà lại không biết tên tôi.” Lúc này Ngô Hạo An dịu dàng đến cực điểm, nói tên của mình : “Ngô Hạo An, đó là tên của tôi.”
Ngẫm thêm chốc lát nữa, Ngô Hạo An lại nhỏ nhẹ dặn dò: “Đừng nói cho người khác biết tên thật của tôi nhé.”
“Ta quan tâm quái gì mi là Ngô Hạo An hay con heo An ngốc chứ. Rốt cuộc người có nghe thấy những lời ta nói không hả? Lỗ tai mi bị heo gặm luôn rồi à?!” Hắc Dạ đếch quan tâm đến tên thật của thằng nhóc này, càng không muốn cái cuộc gặp tình cờ duyên phận gì gì đó ấy chứ. Quỷ tha ma bắt luôn tên nhóc trước mặt với cái thằng đồng tính chết tiệt kia đi!
“Heo An?” Ngô Hạo An ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú mà cân đối lộ ra vẻ hạnh phúc đến ngọt ngào, khiến cho Hắc Dạ thiếu chút nữa hộc máu mồm mà ngỏm cù đèo tại chỗ. “Hắc Dạ yêu dấu, anh tặng tôi cái tên thân mật đáng yêu quá.” Quan trọng nhất là người yêu dấu của cậu thông minh thật nha, lại còn biết dùng nickname “heo An” để che đậy tên thật của cậu nữa cơ mà.
“Mi đúng là đồ óc heo, lỗ tai heo. Mi hoàn toàn không nghe thấy những gì ta nói phải không? Mẹ nó, mi từ sao Hỏa tới đấy à?” Trên đời còn có loại người điên thế này, mắng cho là heo còn lộ vẻ vui sướng nữa chứ. Thực sự khiến cho Hắc Dạ muốn tông đầu vào cửa thang máy mất.
“Anh gọi thế nào cũng được mà.” Ngô Hạo An gãi gãi đầu mình, đối với những lời tục tằn của Hắc Dạ chẳng lấy làm bực bội. Mà ngược lại, Hắc Dạ đang giận đến có phần mụ mị đầu óc không hề phát hiện Ngô Hạo An vừa mới kêu tên mình, càng không nghĩ đến việc tại sao Ngô Hạo An lại biết hắn là ai.
“Nghe đây! Ta đếch cần biết mi là ai. Tóm lại cấm chỉ đi theo ta, cũng không được nói chuyện với ta. Ta không quen mi, mi không quen ta, OK?” Hiện tại hắn không có tinh thần để cà kê dưa muối với tên phục vụ này, hắn còn có việc chính cần làm, tuyệt đối không thể cho tên này phá bĩnh được.
“Tôi có thể hiểu được cảm giác của anh mà.” Đôi mắt trong veo vẻo của Ngô Hạo An ánh lên thứ tình ý nồng nàn khiến chân Hắc Dạ nhũn cả ra. Chàng trai nhìn Hắc Dạ dạt dào thương yêu, nói: “Chuyện xảy ra đêm ấy chắc chắn khiến anh đau lòng lắm, giống như một cơn ác mộng quấn riết lấy anh. Anh không muốn nhớ lại, cũng không muốn lại tổn thương thêm lần nữa. Nhưng chạy trốn không phải phương thuốc chữa trị tốt nhất đâu Hắc Dạ à, phải dũng cảm đối diện với nó. Không có gì đáng sợ cả, tôi sẽ luôn luôn bên anh, bảo vệ anh.”
“Bảo vệ cái đầu mi ấy!” Người ngoài hành tinh, dứt khoát là người ngoài hình tinh rồi! Mà dù không phải là người ngoài hành tinh thì con heo này cũng là thằng điên trốn khỏi viện tâm thần! Từ đầu đến cuối, hắn thực sự hoài nghi rằng có phải bọn họ đang đối thoại với nhau không nữa, hay đang mỗi người một phách.
“Cho nên anh hãy đối mặt với sự việc đêm ấy nhé, đã có tôi đồng cảm với anh, dung nạp tất cả của anh.” Ngô Hạo An bỗng nhiên rạp vào Hắc Dạ, ấn người kia lên tường.
“Cái đồ đầu heo nhà mi làm cái quái gì thế? Biến ngay cho ta!” Ngô Hạo An thoạt trông dễ bắt nạt thôi chứ sức thì chả hề nhỏ, mặc cho Hắc Dạ có đẩy thế nào cũng không ra.
“Hắc Dạ, tôi đã chia tay với bạn gái rồi, tôi sẽ một lòng một dạ với anh mà.” Chớp đôi mắt lấp lóa như sao, Ngô Hạo An đối với việc Hắc Dạ chân đá tay đấm chả xi-nhê gì.
“Mẹ nó, sao mi lằng nhằng quá vậy. Mi với bạn gái chia tay hay không thì liên quan quái gì tới ta!” Hắc Dạ tiếp tục thượng cẳng chân hạ cẳng tay, cơ mà đối phương dường như người sắt chẳng biết đau không hề xê dịch, vẫn cứ ghì riết lấy Hắc Dạ không chịu thả ra.
“Sao lại không liên quan được?” Ngô Hạo An nghiêm mặt nói “Tôi không phải là một kẻ lăng nhăng, việc bắt cá hai tay nhất quyết sẽ không làm. Nếu tôi đã bảo anh rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm thì nhất định phải thực hiện lời hứa.”
“Chịu trách nhiệm?” Đánh đến mệt mỏi rồi rốt cuộc Hắc Dạ cũng phải dừng chân ngưng tay, vứt cho Ngô Hạo An một cái liếc rõ khinh thường, vặn: “Mi nói cho ta coi mi sẽ chịu trách nhiệm thế nào? Một tên phục vụ rách rưới thì có cái tài càn gì hả?”
“Tôi có thể chăm sóc anh thật chu đáo!” Ngô Hạo An vội nói: “Tôi có thể bảo vệ anh. Tôi còn có thể thái rau nấu cơm, rửa bát, quét nhà, lau nhà, giặt quần áo…”
Không chờ Ngô Hạo An nói cho hết lời, Hắc Dạ đã không nhịn được cắt ngang “Đủ rồi! Đủ rồi! Những thứ mi nói ta chả lạ gì.” Khinh khỉnh cười, Hắc Dạ nói tiếp: “Mi có tiền không?”
“Có mà! Tôi có thể nuôi anh đấy!” Ngô Hạo An tươi roi rói đáp lại.
“Hừ ——” Hắc Dạ lừ lừ bộ trang phục cho nhân viên đứng chực thang máy trên người Ngô Hạo An, cười khẩy bảo: “Chỉ bằng thế này thôi hả? Mi nói một đống vô nghĩa đủ rồi chứ? Đủ rồi thì để cho ta đi.”
Nhìn qua bảng hiển thị trên thang máy, cũng sắp lên tầng cao nhất rồi.
“Hắc Dạ …” Ngô Hạo An nom thật tủi thân nhìn người đàn ông: “Tôi có thể dùng hành động để chứng minh mà.”
“Mang bốn trăm triệu ra đây. Không phải mi muốn chịu trách nhiệm sao?” Hắc Dạ trừng mắt nhìn Ngô Hạo An, gằn khẽ: “Không có tiền thì nói chịu trách nhiệm với ta làm cái chó gì!”
Hết