“Bốn trăm triệu?” Chàng trai trước mặt Hắc Dạ lộ chút vẻ khó tin, như thể đang nỗ lực suy xét vấn đề gì đó. Mà theo cách nhìn nhận của Hắc Dạ, lại khẳng định rằng bởi số tiền mình vừa nói lớn quá nên Ngô Hạo An mới sững sờ mãi vậy.
Dù sao đối phương cũng chỉ là cậu nhân viên phục vụ rạng ngời như ánh mời trời được cái mã kha khá mà thôi, đừng nói đến bốn trăm triệu, chỉ sợ ngay cả bốn mươi nghìn tệ cũng là cả một vấn đề rồi.
Thang máy đã lên đến tầng cao nhất, Hắc Dạ không có dự định tiếp tục nhùng nhằng với Ngô Hạo An thêm nữa. Bọn họ căn bản là hai kẻ không cùng một thế giới, đến ngay cả nói chuyện cũng chẳng thể đồng nhất tần số, đã vậy thì dù mình có ăn nói khéo léo mấy cũng uổng công, không khác gì đàn gảy tay trâu rõ vô vị.
“Thôi nhé, ta đi đây.” Bỏ lại một câu, Hắc Dạ bước ra ngoài. Từ buồng thang máy chật hẹp đầy ức chế đi ra, người đàn ông hít một hơi thật sâu, hắn sắp nghẹn chết đến nơi rồi.
“Anh…anh muốn đi đâu vậy?!” Ngô Hạo An chạy theo, tóm Hắc Dạ lại, lực lớn đến mức khiến người kia không nhịn được phải nghiến răng trợn mắt.
“Con heo này, mi muốn bóp nát tay ta đấy à?” Vẻ giận dữ của Hắc Dạ khiến Ngô Hạo An thoáng sửng sốt, cậu cuống quýt thả tay Hắc Dạ ra, mặt lộ rõ sự hối lỗi và áy náy: “Xin lỗi nhé, tôi hơi quá tay. Anh không sao chứ? Có đau không? Xoa ít thuốc nhé? ”
Nói vậy, Ngô Hạo An đã lấy ngay một lọ thuốc trị thương từ trong túi áo vội xoa cho Hắc Dạ. Hắc Dạ lúc đầu còn định ngúng nguẩy giãy ra, thực sự đâu có đau lắm, thế nhưng cảm giác man mát khi bôi thuốc lên tay thật dễ chịu, không thấy đau tí tẹo nào nữa, đôi mắt người đàn ông đang nhìn Ngô Hạo An liền chuyển ngoắt qua lọ thuốc trên tay cậu.
Tạm gác lại việc Ngô Hạo An có cái gì đó quái quái, lấy tư cách một thương nhân, hơn nữa ấn theo quy tắc không ăn thì phí, mày có bị sao chỉ cần tao vẫn được lợi là ok rồi, Hắc Dạ đã nhạy cảm phát hiện ngay ra lọ thuốc trị thương ngó có vẻ đểu đểu dởm dởm trong tay Ngô Hạo An nhất định là thuốc tốt.
“Được rồi! Được rồi!” Sốt ruột đẩy Ngô Hạo An ra, Hắc Dạ đưa tay chộp luôn lọ thuốc của cậu đút vào túi quần mình “Khi về ta tự bôi cũng được. Còn nữa. Cấm! Không! Được! Theo! Ta!” Từng câu từng chữ dọa dẫm xong, Hắc Dạ lại thả từng bước duyên dáng đủng đỉnh bỏ đi.
Đi được vài bước thấy hơi lo lắng, lại quay phắt đầu lại nhìn Ngô Hạo An đang chớp chớp mắt đứng yên tại chỗ, chĩa ngón tay về phía người kia mà dặn: “Không được phép theo đâu đấy.”
“Được rồi, tôi sẽ không đi theo anh đâu.” Nếu Hắc Dạ không cho cậu đi theo, Ngô Hạo An sẽ không đi theo, chứ nhỡ đâu Hắc Dạ lại không vui, càng ghét cậu thì sao.
Chẳng biết tại sao ngực thấy có chút ấm áp, lại có chút nhức nhối, sít sao …
Nhìn bóng lưng của người đàn ông đang thung thăng cất bước, Ngô Hạo An ngờ vực lẩm bẩm: “Bốn trăm triệu? Là nhân dân tệ, đô la, hay Euro nhỉ?” Ngô Hạo An mang theo vấn đề đang làm mình lúng túng này quay trở lại thang máy: “Đây chính là sính lễ đám cưới trong truyền thuyết đó à?” Hắc Dạ mà nghe được, phỏng chừng sẽ ói máu ngủm luôn.
Lại nói đến Hắc Dạ, sau khi đã đi rồi thỉnh thoảng vẫn quay lại nhìn, khẳng định rằng không có ai bám theo mới vỗ ngực an tâm bắt đầu tìm phòng.
“Phòng tổng thống[1]?” Ở tầng cao nhất, theo chỉ dẫn của nhân vật bí ẩn tìm được căn phòng thật dễ dàng. Chỉ nhìn bên ngoài chứ chẳng cần bước vào trong cũng biết đây là phòng tổng thống. Hắc Dạ nhướn nhướn mày, hừ khẽ: “Cũng biết hưởng thụ gớm nhỉ!”
Người đàn ông nhấn chuông nhưng chẳng có ai ra mở cửa: “Không phải định cho ta leo cây đó chứ?” Lầm bà lầm bẩm một mình, Hắc Dạ thử dùng sức thử đẩy cửa xem, cửa phòng ấy vậy lại mở ra.
Lẽ nào đối phương biết mình sẽ đến nên không đóng cửa ư?
Nghĩ thế, Hắc Dạ giữ cửa, hơi ló đầu vào, dò xét hỏi: “Có ai không?”
Căn phòng xa hoa trống huếch không có ai đáp lại.
Tiếp đó, người đàn ông mới đây vẫn còn thận trọng sau khi xác định chỉ có mình mình trong phòng liền lộ rõ bản tính, lới nỏng cravat, gỡ bỏ vài cái cúc trên chiếc sơmi trắng, thủng thà thủng thỉnh đi khắp phòng mà lục lọi.
“Chà! Phong cảnh ở đây đẹp phết!” Bên ngoài cửa sổ sát đất rộng lớn là toàn cảnh thành phố, chẳng những có thể ngắm khung cảnh thị thành đêm đêm, mà còn trông thấy được cả vòng đu quay khổng lồ nơi xa xa nữa. Bên cửa sổ đặt một chiếc ghế dựa, cạnh chiếc ghế dựa là mấy quyển tạp chí, xem ra chủ của căn phòng rất thích ngồi đây thưởng lãm cảnh đẹp.
Nơi cao thế này, dù có cởi sạch quần áo trần nhồng nhộng chạy lông nhông chắc cũng chẳng bị ai thấy đâu ha.
Đang lục lọi khắp phòng, chợt người đàn ông ngửi thấy mùi hương cà phê thơm nồng xộc vào khoang mũi. Nếu chủ nhân đã vắng mặt, vậy vị khách này cứ – tự – nhiên – là – xong.
Đun chút cà phê rồi đổ vào chiếc tách tinh xảo, một tay cầm tách cà phê, tay kia hạ thanh gài máy quay đĩa, thứ nhạc Jazz quanh quẩn bên tai nương theo hương thơm nưng nức của cà phê bột, quả thật là một cách hưởng thụ.
Chẳng khách khí gì chiếm đoạt luôn vị trí của chủ căn phòng, người đàn ông ngồi trên ghế dựa vắt chéo chân vung vẩy nhâm nhi cà phê, vừa thưởng thức cảnh đẹp duyên dáng bên chiếc cửa sổ lớn sát đất.
Khoan khoái lắm…khoan khoái cực kì ấy…
Lại nói, sao thấy hương vị của loại cà phê này cứ quen quen nhỉ, rất giống….rất giống với thứ cà phê Ý đã uống tại nơi của kẻ bí ẩn kia.
Người đàn ông dường như chẳng hề cảm thấy mình chễm chệ trong phòng người khác vừa uống cà phê vừa nghe nhạc có gì không ổn, khi bụng dạ cồn cào mà uống cà phê chẳng đủ, liền lấy luôn món bánh ngọt nhỏ xinh chủ nhân căn phòng đặt trên bàn không khách sáo gì bỏ tọt vào miệng.
Nhấm nhá bánh ngọt, nhâm nhi từng ngụm cà phê, Hắc Dạ lại bước thong thả vào buồng ngủ của chủ phòng. Căn buồng ấm áp dường như còn vương vấn chút hương nước hoa thoang thoảng của chủ nhân nó. Loại nước hoa này ắt hẳn không phải là loại phụ nữ dùng, hơn nữa bộ trang phục nam trên giường cũng đủ chứng minh chủ phòng chẳng phải là một người đẹp tóc vàng gợi cảm như Hắc Dạ đã ảo tưởng, mà là một tên đực rựa như hắn.
Điều này làm cho Hắc Dạ hơi thất vọng….
“Cạnh ——” Nghe thấy tiếng cửa mở, Hắc Dạ chắc mẩm là chủ căn phòng đã trở về.
“Cà phê của tôi khiến ngài hài lòng chứ?” Với giọng nam gợi cảm trầm lắng đầy khoái trá, một chàng trai cường tráng mặc độc chiếc quần lót tam giác xuất hiện tại cửa buồng ngủ.
Mà Hắc Dạ, vốn đang định bụng trả lời rằng cà phê cũng không tồi, khi quay lại nhìn rõ dung nhan của cái kẻ ướt sườn sượt đang đứng lau người ở cửa kia, cứ thế mà hoa hoa lệ lệ phụt sạch cà phê ra.
Hết
[1] Phòng Tổng thống (Presidential suite) là tên gọi chung cho những phòng đắt nhất, cao cấp nhất trong những khách sạn sang trọng. Cái tên này bắt nguồn từ việc tổng thống Woodrow Wilson (1856-1924) của Mỹ luôn yêu cầu phải có một phòng riêng phục vụ những nhu cầu đặc biệt của ông ở khách sạn trong mỗi dịp công cán ra nước ngoài.