Edit: MandarinWEB
Chương 1
01.
Thật khó để tưởng tượng, đã là năm 2202, vẫn còn cái gì "thần tiên hạ phàm" tới độ tình kiếp, để chứng tâm đ*o.
Ta không rõ, lại vì cớ gì mà phải lấy máu chứng đạo. Hơn nữa không chỉ đơn giản là lấy máu chứng đạo, còn phải khác huyết mới được.
Thật bất hạnh chính là, kẻ bị giết để người chứng tâm đ*o, lại là ta.
Nhưng may mắn là, ta vẫn còn sống.
02.
Ta chết rồi nhưng thời điểm sống lại, ta nhớ ra mình tựa như không phải là người phàm, ta là một tiểu tiên.
Năm đó tiên giới lục đục, danh ngạch phi thăng rất ít, hi vọng bái phỏng để phi thăng của ta gặp nhiều khó khăn. May thay mọi việc đều êm xuôi, tuy rằng không tốt lắm nhưng tốt xấu gì ta cũng được xem như thành tiên.
03.
Bởi vì sư phụ ta đổi phương pháp tu tiên mấy ngàn vạn năm rồi, lại không có hạng mục tiên pháp gì mới, trăm năm nay mọi chuyện trên tiên giới đều thuận theo tự nhiên, nên ta cơ hồ là bị nuôi thả.
Sư phụ ta ngày thường không trông coi tiên môn, cũng không chấm công, cho mấy thư viện có thư tịch tham khảo tiên thuật, để mấy đồng môn tiểu tiên chúng ta tự mình học tập nâng cao tiên pháp.
Cho nên ta mỗi ngày đều nhàn đến phát bệnh, muốn dứt khoát bỏ qua giai đoạn này đi độ kiếp ở nhân gian thành thượng tiên, tránh thực tại trải qua nhàm chán, trở về thành một thượng tiên có thanh danh tốt đẹp, còn có thể được những tiểu tiên khác kính trọng.
Miễn cho bây giờ chỉ có thể làm một tiểu tiên nho nhỏ, một chút hương khói cũng không có, còn phải chính mình sức tiền mua, tiên cư đều không có công quỹ.
04.
Sau đó ta liền đi tìm tiên sư xin phiếu, báo danh, chờ được kiểm duyệt, thông qua rồi liền có tiên nhân truyền âm, ta cần mang theo giấy chứng nhận đi đọa tiên đài xếp hàng.
05.
Lần này khi độ kiếp, tiên giới an bài cho ta một tháng rưỡi, ở nhân gian là 45 năm, nhiệm vụ của ta là phụ trợ cho một thượng tiên chứng đạo.
Thật sự ta nói lúc ấy, ta chính là ăn no sinh lười biếng, tùy tiện chọn một thời gian và địa điểm cho có, nhìn địa chỉ được giao cho là quê hương cũ ta liền chọn, không cần học thêm ngôn ngữ khác, miễn cho phải trải qua khảo sát rồi nhận giấy chứng nhận thực là phiền toái, phía dưới kia còn tám vạn hạng mục cho ta chọn, chưa kịp làm gì thì đã phải đi xuống nhân gian để đầu thai, bắt đầu từ một đứa trẻ sơ sinh. Nếu biết trước còn có người phụ đạo thì ta lo lắng ngôn ngữ khác biệt làm gì chứ.
Thật là thất sách, trách không được người khác hay nói phải hỏi thăm tiền bối để học hỏi kinh nghiệm. Ta lại không nghe theo, chẳng phải bây giờ gặp thiệt thòi lớn sao!
06.
Toàn bộ trình tự đều phải đầy đủ, vì để giữ gìn hai bên người và tiên có mối quan hệ hài hòa ổn định cộng đồng phát triển, đầu tiên khi ta vừa đến nơi thực hiện nhiệm vụ thì còn phải an toàn thông qua bài kiểm tra.
Không được mang tiên khí hay linh dược vì vi phạm lệnh cấm vật phẩm, chính là đem cho mọi người cùng xem có hay không buôn lậu tiên châu. Sau đó phong tỏa tiên thức và tiên căn, người hạ phàm chính là người thường, chờ khi nào trở về thiên đình mới được giải trừ phong ấn.
07.
Sau đó ta liền hạ phàm, lại sau đó ta liền trở lại. Ký ức vừa trở về sau khi ta đã chết, bởi vì ta "chi tiên" không đủ 45 năm, mới 37 năm liền đã trở lại, trực tiếp kém 8 ngày, ta còn phải đi đánh báo cáo chứng minh không phải ta bỏ rơi nhiệm vụ, là ta hoàn thành nhiệm vụ "chi tiên" trước thời gian qui định.
08.
Kết quả bộ môn nghiệp vụ lại yêu cầu ta tìm người minh chứng, nếu ta nói đúng nhưng không có ngời chứng minh thì sẽ không phê chuẩn kết quả báo cáo "chi tiên" của ta, cay quá cay, ta tức giận đến nỗi chửi má nó, ta không phải nói dối.
Chỉ là ngẫm lại, trên trời một ngày dưới đất một năm, nghĩ tới ta sống dưới trần gian qua 37 tuồi cũng không phải dễ dàng gì thì ta liền nghẹn khuất. Chính là ta có thể làm sao bây giờ, ta chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tiên nho nhỏ, còn không phải chỉ có thể khổ thân đi tìm người chứng minh hay sao.
09.
Kết quả chứng minh người còn chưa có trở về, vị đại ca tu đạo Vô tình còn ở nhân gian gây sóng gió, đặc biệt là sau khi ta ngỏm củ tỏi, càng trở nên tàn nhẫn độc ác có thể nói là giết người không nghơi nghỉ.
Ta đây cũng không có cách nào, ta cũng không thể kêu hắn tự tử a, chỉ có thể ngóng trông cuộc đời này của hắn nhanh chóng kết thúc, mau mau trở về cho ta kí tên, ta còn tưởng chuẩn bị một chút lý lịch sơ lược tham gia khóa chiêu tiên lần này.
10.
Vốn dĩ ta nghĩ lấy thể trạng của vị đại cai kia, không nói sống đến 99 tuổi thì thế nào cũng là 88, ta lường trước đợi khoảng 40 ngày, kết quả hắn mới 8 ngày sau đã trở lại, thật là làm ta bất ngờ một ngày.
11.
Vì đi tìm hắn, ta còn dùng nhiều tiền để biết được lịch trình, kết quả thế nhưng không thành công, vị thượng tiên này hành trình quỷ dị, không giống như tiểu tiên sau khi đào tạo học tập trở về sẽ đi ăn chút linh thực uống chút linh tửu rồi đánh một giấc. Hắn thì thật là, nghe nói vừa trở về liền mua xe tốc hành địa phủ, trực tiếp đi xuống dưới.
12.
Này con mẹ nó, sợ không phải vội vàng đi tham gia tiết mục âm nhạc ở Vong Xuyên, tên tiểu tử đó ngon rồi, cùng hắn ở bên nhau những năm đó, ta một lần biểu diễn cũng không kịp nghe, nhưng hiện tại thì nhàn nhã có thể giải trí được rồi.
Ta vừa giận vừa tức, cũng mua xe tốc hành đi địa phủ đuổi theo hắn.
13.
Vốn dĩ ta nghe sư huynh sư tỷ nói, "chi tiên" thật sự nhẹ nhàng, việc gì cũng không cần xen vào, ngươi chỉ cần đi theo hắn, sau đó liền có sự tình an bài cho ngươi đi làm.
Tỷ như nói sư huynh ta đi phụ trợ một thượng tiên độ tham kiếp, ở nhân gian tiêu sái vui sướng 70 mấy năm, chờ thời điểm trở về mới phát hiện hắn buổi tối đi ra ngoài không đóng cửa nhà, thượng tiên kia lúc ấy đói khổ lạnh lẽo thật là nghèo khó, đứng ở ngoài cửa trái lo phải nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng vẫn là không có vào nhà hành trộm, tiện duỗi ta đóng lại phiến môn.
Nếu này là kiếp đại, thời gian giao kiếp xảy ra chút sai sót nhỏ, nhưng cũng không phải là không có chỗ tốt.
Tựa như có vị sư tỷ giúp một thượng tiên độ ân kiếp, đương phải làm lão nương của thượng tiên cả đời, tuy nói nuôi dưỡng thượng tiên chỉ một kiếp người, nhưng là có khổ có vui, mẫu tử cũng hòa thuận vui vẻ. Sư tỷ đi trước một bước trở về báo cáo kết quả công tác, sau đó thượng tiên cũng đã trở lại. Không chỉ có thái độ thân mật, còn vung tay an bài cho sư tỷ một tiên vụ viên công tác, quả thật là tiện lợi.
14.
Còn ta? Ta thì sao? Ta bồi vị đại ca này cả đời người, cuối cùng còn chết ở trong tay hắn, kết quả hạng mục thời gian lại chưa đủ, trời mới biết tình kiếp này của hắn rốt cuộc là độ xong hay không độ xong, vạn nhất không vượt qua, ta không phải là uổng công chết một kiếp, quả thực là thảm vô thiên đạo.
15.
Thật là càng nghĩ càng sinh khí, ta đã qua ba mươi mấy tuổi thế nhưng nghẹn khuất.
Ta cùng vị thượng tiên này cùng nhau sinh ra, chúng ta nhận thức cha mẹ thân nhau, từ nhỏ liền ghé đầu vào một khối đồ chơi chung với nhau. Này cẩu đồ vật còn nhỏ đã có tâm cơ, có tiểu cô nương lôi kéo chúng ta cùng nhau chơi trò gia đình, hắn muốn ta làm tiểu tức phụ của hắn, tiểu cô nương kia tức giận đến bực khóc.
Nhà trẻ hắn coi như lưu manh, không phải muốn ta kéo tay nhỏ của ta, thì là muốn hôn khuôn mặt nhỏ, ta bất quá nhỏ hơn hắn cái đầu, tức giận không làm được gì đến dậm chân, hắn còn cười, hoàn toàn không để ý da mặt dày.
Hắn lớn lên chắc nịch, cùng ta lớn lên nhưng chính là từ tiểu học thì thành tích văn hóa liền không được tốt, cũng không thể nói hắn dốt, hắn chính là lười học, một đường toàn dựa vào ta kéo dài đến khi thi đại học.
Cái này cũng xem như là thuận theo tự nhiên, ta cùng hắn từ khi sinh ra liền ở bên nhau, chính là dưỡng cẩu cũng dưỡng ra cảm tình, nói chuyện tình yêu cũng là sự tình tự nhiên, bất quá đáng tiếc chính là đại học tuy rằng chúng ta ở cùng một thành phố, nhưng thầy cô quản lý nghiêm khắc, rất khó gặp mặt, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể gặp nhau giải tương tư, lúc ấy ta liền khó tránh khỏi oán trách, nhưng ai có thể nghĩ đến đoạn thời gian ấy lại là đoạn thời gian nhẹ nhàng nhất ta cùng hắn bên nhau.
16.
Từ lúc 22 tuổi ta tốt nghiệp, đến khi 37 tuổi chết ở trên tay hắn, đã mười lăm năm, chúng ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Thường thường một khắc trước hắn còn ngồi ở trên sô pha cùng ta nói chuyện phiếm, giây tiếp theo có cuộc gọi điện thoại liền lập tức bỏ đi. Hắn thời điểm đi công tác cũng không liên hệ cùng ta, cũng không có bất luận kẻ nào liên hệ được với hắn.
Bởi vì yêu hắn, ta không chỉ muốn thay hắn chịu đủ loại lo lắng thống khổ, còn muốn thay hắn chiếu cố trưởng bối trong nhà, rõ ràng còn ở lứa tuổi tự do tiêu sái, ta đã muốn gánh vác gánh nặng phụng dưỡng bồi hộ hai lão nhân ở nhà.
Nói như vậy, kỳ thật chết cũng là một loại giải thoát, vốn dĩ trời đã an bài, ta chỉ có sống thọ 45 năm. Cho dù hắn không thể giết thê chứng đạo, ta cũng chỉ có thể ở lại bồi hắn tám năm, kết quả không nghĩ tới hắn thế nhưng mới 45 tuổi xuân liền chết sớm.
Bất quá kết thúc nhân gian tu hành cũng không phải là chuyện xấu, thế nhân nhiều khổ đau, hắn hiện giờ lại là thượng tiên, về sau tự tại tiêu dao ngàn ngàn vạn vạn năm. Huống chi lần này một tình kiếp, hắn sợ không phải là có thể lấy cái này để được chức danh cao cấp hơn.
Quả thực là thăng quan phát tài, thế gian tam đại hỉ sự đều bị hắn chiếm hết.
17.
Ta thật vất vả tìm được hắn lại là thời điểm hắn cư nhiên đang uy hiếp phán quan.
"Tiên quân tha mạng a, tại hạ là thật sự không tìm thấy câu hồn ký lục của Tôn phu nhân a.". Phán quan tìm tòi trong máy tính kiểm tra rất kĩ, " Dựa theo định vị GPS cùng canh giờ ngài cấp, hệ thống OA của chúng ta căn bản không có câu hồn sử nào công tác báo cáo a."
"Sao có thể? Nhất định là các ngươi làm việc bất tài, ta phải cho bộ giám thị địa phủ khiếu nại các ngươi!". Không hổ là thượng tiên tu luyện đạo vô tình, phát giận lên quả thực hỏa khí nuốt núi sông.
"Một cái người chết đều tra không đến, ngươi làm ăn cái gì thế không biết?".
Ta không nên phá đám, nhưng là nhiều năm như vậy ta theo thói quen cho hắn đương bình chữa cháy, mới một tuần trôi qua bất quá còn bệnh cũ chưa sửa, ta vẫn là nhịn không được mở miệng.
" Người chết đương nhiên tra đến, nhưng chết không phải người thì ngươi tra ra như thế nào?"
Hắn nghe được thanh âm liền sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại nhìn thấy ta, tiếp theo nháy mắt ta đã bị hai cánh tay hắn trói lại cứng cáp, quả thực là không có khả năng hô hấp.
Bất quá, ta là thần tiên, có thể không cần hô hấp.
18.
" Ly lư thượng tiên, phiền toái ngài ký tên."
" Lão bà, ngươi không chết!".
Aizz, lần này thực phiền toái, ta chỉ nghĩ muốn tìm hắn ký tên, hắn lại muốn cho ta làm lão bà của hắn a.
Ta ý đồ khai thông cho hắn.
Ta chính là nói chuyện lần này chỉ là một hạng mục " Chi tiên ", cho nên ta tuy rằng xác thực là đối tượng mười mấy năm của hắn, nhưng trên thực tế đều là ta diễn thôi.
"Nhân sinh đời người như diễn, diễn như nhân sinh, ngươi có hiểu không?"
19.
Hắn không nghe lời ta, hắn nói hắn mặc kệ.
Một ngày làm vợ, cả đời là thê. Ta một ngày nào đó tâm trạng thay đổi không có vạn lần cũng có ngàn lần, như thế nào lại muốn làm lão bà hắn trăm vạn năm.
Ta nói đại ca ngươi có lầm hay không, ta mẹ nó chết trong tay ai, đến chết rồi cầu còn không thể thoát ly, thật sự không có đạo lý a.
Kết quả hắn một người tu đạo vô tình thế nhưng lại khóc, thật sự có vì ngươi, lão tử đều nói thiên địa vô tình, vạn vật toàn cầu như chó rơm.
( Chú thích: ◇Đạo Đức Kinh 道德經: "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu" 天地不仁, 以萬物為芻狗
Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm.)
Ngươi xem ta như một thân cây một đóa hoa không được sao, như thế trả lại cho ta tự do, làm gì cưỡng chế hôn ước kiếp nhân gian chi a.
Hắn cùng ta nói xin lỗi, hắn thật sự không có sự lựa chọn nào khác.
Làm ta thực phiền lòng.
Nếu xin lỗi hữu dụng, còn cần cảnh sát làm gì.
A không đúng, đại ca phía trước chính là cảnh sát, cảnh sát cũng vô dụng.
Cảnh sát thì thế nào, còn không phải lão bà cũng không thể bảo vệ được.
20.
Ta cảm thấy chính mình giống như lưỡi kiếm bên trong tú cần, bị người Nhật Bản cột vào thành lâu uy hiếp Lý Vân Long. Ta cũng bị hắn bắt lấy uy hiếp.
Kết quả cũng không kém bao nhiêu, tú cần cùng người Nhật Bản cùng nhau hôi phi yên diệt*, ta cũng bởi vì mất máu quá nhiều ở xe cứu thương nên ngỏm củ tỏi.
*灰飞烟灭 (Hôi phi yên diệt): Dùng để chỉ sự biến mất rất nhanh như bụi, như khói. Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn.
Những kẻ bắt cóc hư thực sự, ở trước mặt hắn đánh đập tay chân, hắn tiến một bước trên người ta liền nhiều hơn một đao. Máu chảy tựa như huyết hồ, ban đầu còn cảm giác đau, về sau đã tê rần chẳng sợ nhát đao, trên đùi bị đao chém đã không còn bao nhiêu đau đớn.
Ta mở to hai mắt, tưởng nhìn thấy hắn bên trong đám người ăn mặc giống nhau như đúc để ta nhìn xem một chút.
Đúng rồi, thời điểm ta lên xe cứu thương, nhiệm vụ của hắn còn chưa kết thúc, cuối cùng hắn nắm tay ta một phen, tay hắn nóng như lửa đốt, sau đó ta liền không có ý thức gì, chưa tới bệnh viện đã về trời.
Đến thời điểm mở mắt lần nữa, ta liền đi đóng dấu kết thúc báo cáo.
Ta một khắc cũng không dám dừng, sợ dừng lại một chút lại nhớ đến hắn.
21.
" Còn sống thì tốt, còn sống thì tốt."
Đại ca thượng tiên đem búp bê vải oa cho ta đùa nghịch, làm ta hoảng đến choáng váng đầu óc.
Nếu không phải cấp bậc của hắn cao hơn so với ta, ta thực sự tưởng hắn đầu óc không bình thường. Ta tốt xấu gì cũng là một thần tiên, bất lão bất tử đao thương bất nhập, cái thân thể phàm thai kia sớm bị thiêu tại lò đốt thành tro, hắn có thể tìm được vết sẹo cái rắm.