Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 125.3: “Báu vật Amazon” (3)




Cũng may nữ vương rất thông minh, vừa nhìn qua cử chỉ của hắn thì nàng liền hiểu và từ tốn đáp lại: “Tên của anh là mưa sao? Người Inca rất thích mưa. Mưa cho nước, cho cây trồng phát triển. Em cũng rất thích mưa. Mưa cho hoa nở. Nghe rất hay.”
Thiên Vũ nghe nữ vương nói vậy thì thở phào nói khẽ: “Cũng may nàng không hỏi anh mưa là gì? Nếu không anh cũng không biết nói sao?
Tinh Vân nghe Lâm Thiên Vũ làu bàu xong thì liền phì cười. Nàng biết Lâm Thiên Vũ ngốc nhưng không ngờ anh ngốc đến mức còn lo nữ vương không hiểu mưa là gì.
“Nữ vương, em bao nhiêu tuổi rồi?” - Lâm Tiên Vũ nhìn ngắm gương mặt non tơ mềm mại của nàng thì không cầm lòng được liền tò mò hỏi.
Tinh Vân dịch xong liền lên tíêng nhắc nhở: “Lâm Thiên Vũ, anh vào chuyện chính đi. Mấy cái câu xã giao tầm phào như vậy, anh hỏi sau được không? Nam Phong đang cần chúng ta đến giúp.”
Lâm Thiên Vũ ậm ừ... nhưng có Trời mới hiểu chuyện hỏi tên tuổi và những thứ liên quan đến nữ vương vào lúc này quan trọng với hắn biết bao. Nhưng đáng tiếc ông Trời cũng không rảnh hiểu cho hắn.
Nữ vương nghe Lâm Thiên Vũ hỏi tuổi của mình thì liền cười nói: “Theo lịch Inca, em đã hơn mười lăm tuổi.”
“Lịch Inca sao?” - Lâm Thiên Vũ thắc mắc hỏi lại.
Tinh Vân nghe đoạn đối thoại này thì không nhịn được chen vào giải thích: “Cũng như người Maya, người Inca cũng có lịch của họ. Lịch của người Inca được tính theo chu kỳ của sao Kim. Họ đo thời gian hàng ngày bằng khoảng cách Mặt Trời đổ bóng. Một năm của họ ít hơn chúng ta mười hai ngày. Cho nên so với lịch của chúng ta thì nữ vương của anh mới mười lăm tuổi thôi. Lâm Thiên Vũ, anh đừng nói với em là trẻ vị thành niên anh cũng...”
Lâm Thiên Vũ nghe Tinh Vân nói xong liền thở phào nói: “Cũng may cô ấy không phải mười tuổi.”
“Anh...” - Tinh Vân lắc đầu cứng miệng vì cũng không biết nói sao với hắn. Chưa bao giờ cô cảm thấy quan niệm về đạo đức xã hội lại chỉ có tính tương đối đến như vậy.
“Sisa, anh có chuyện muốn hỏi em.” - Lâm Thiên Vũ nhẹ giọng nhìn nữ vương và nói
Nữ vương chớp nhẹ đôi mắt đẹp chờ hắn hỏi. Lâm Thiên Vũ liền mỉm cười nhẹ uốn miệng theo mấy cái âm thanh Tinh Vân dạy: “Ngày hôm qua, anh cùng một người bạn đến đây. Anh ấy bây giờ đang ở đâu?”
Nữ vương nghe xong liền nhíu mày đáp: “ Anh ta bị đưa xuống hầm ngục để chờ tế thần Mặt Trời.”
Tinh Vân nghe nữ vương nói xong thì toàn thân bủn rủn, cô lập tức lên tiếng ngay. Lâm Thiên Vũ cũng kích động nói theo lời Tinh Vân: “Không được, các người không thể làm thế. Người đó là bạn thân của anh.”
Nữ vương thấy Lâm Thiên Vũ kích động thì liền hoảng sợ vuốt ve trấn an hắn: “Được được, em sẽ nghĩ cách. Nam vương, anh đừng giận. Hãy đi vào trong tắm trước đã.”
Tinh Vân nghe nữ vương xoa dịu chồng mình thì lòng cô càng giống như lửa đốt. Chuyện nghiêm trọng như vậy mà giờ còn đi tắm. Không được, tối nay cô nhất định phải cùng Inti đột nhập vào hoàng cung cứu Nam Phong ra mới được.
Tinh Vân đi ra phía ngoài tìm Inti. Chưa đi được nửa đường đã nghe thấy tiếng kèn trúc mười ống vọng lại. Tiếng nhạc không trong, không mềm nhưng não nề. Giữa khung cảnh yên tĩnh của núi rừng, tiếng nhạc như nỉ non, như xót xa, như nhớ nhung khiến cô xao động. Tinh Vân yên lặng đứng phía sau hắn lắng nghe cho đến khi hắn kết thúc giai điệu trầm ngâm thở dài thì cô mới nhẹ nhàng bước tới.
Inti không quay lại nhìn Tinh Vân mà chỉ nhẹ giọng hỏi: “Cô có biết thổi kèn trúc không?”
Tinh Vân liền lắc đầu phỏng đoán: “Tôi không biết nhưng tôi nghe cậu thổi rất hay. Có phải cậu có tâm sự không?”
Inti hít một hơi dài, đôi mắt sâu cuốn hút của anh như chất chứa nhiều tâm sự, phóng tầm mắt nhìn ra giữa núi rừng mênh mông.
Tinh Vân thấy Inti không vui cũng không muốn tâm sự nỗi lòng cho nên cô không ép hắn. Tinh Vân nhẹ giọng nói:“Nếu cậu không tiện nói thì thôi.”
Lúc Tinh Vân chuẩn bị đứng lên quay đi thì cô nghe Inti hỏi lại: “Cô đã bao giờ yêu ai đó chưa?”
Tinh Vân nghe xong liền khựng lại, sau đó ngồi xuống nghĩ thầm: “Cậu ấy hỏi thật đúng vấn đề mà.”
Tinh Vân thở dài, nhẹ giọng đáp: “Nếu không yêu, tôi sẽ không kết hôn.”
Inti nghe câu trả lời của Tinh Vân thì cười khổ mà nói rằng: “Ở nơi chúng tôi, kết hôn chưa hẳn là yêu. Yêu cũng không thể kết hôn.”
Tinh Vân nghe ra sự xót xa trong câu nói của Inti, cho nên cô liền giải thích: “Thời của ông ngoại tôi trở về trước thì chúng tôi cũng như vậy. Còn thời đại này thì chúng tôi tự do trong hôn nhân và tình yêu hơn. Tuy nhiên sẽ có những trường hợp cá biệt.”
Inti nhếch môi cười nhưng không giấu được nỗi buồn trong đáy mắt anh. Khẽ hạ giọng, anh kể: “Tôi và cô ấy từ nhỏ đã ở bên nhau. Khi cô ấy năm tuổi thì tôi đã là người được chọn để bảo vệ cô ấy, kề cận cô ấy. Mười năm, đã mười năm rồi, tôi đã chờ mười năm rồi, nhưng mà tại sao? Tại sao cô ấy vẫn phải đi lấy người khác?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.