Chích Ái

Chương 25:




“Tại Nhi, đệ nói gì? Đã là lúc nào rồi mà đệ còn nói về Trịnh Duẫn Hạo?” Kim Tuấn Tú không dám tin vào tai mình, trong mắt Tại Trung đã mờ mịt một tầng thủy khí, y cắn môi nói: “Ca, huynh hãy nghe đệ nói, chúng ta đừng ở nơi này nữa được không? Chúng ta hãy rời khỏi đây đi?”
Tuấn Tú có chút tức giận: “Rời khỏi nơi này? Trịnh Duẫn Hạo sẽ buông tha cho chúng ta sao?” Tuấn Tú muốn lui binh, nhưng trước tiên phải thu xếp ổn thỏa cho Tại Trung và Trí Luật đã, bản thân chết cũng không sao, nhưng không thể liên lụy tới những người trong tướng quân phủ.
“Ca, Duẫn Hạo sẽ lui binh, chúng ta rời khỏi đây đi, huynh và đệ còn có Trí Luật ba người chúng ta. Chúng ta hãy tìm một nơi không ai biết chúng ta làm lại được không?” Tại Trung khẩn thiết nhìn Tuấn Tú.
Tuấn Tú nâng tay, vuốt ve má Tại Trung, “Tại Nhi nguyện ý vĩnh viễn cùng một chỗ với ca ca sao?”
Tại Trung mạnh mẽ gật đầu, nhào vào trong lòng hắn: “Ân, Tại Nhi nguyện ý vĩnh viễn cùng ca ca. Ca ca, chúng ta rời khỏi nơi này đi.”
“Được, chúng ta rời đi. Nhưng trước tiên phải sắp xếp ổn thỏa cho người trong tướng quân phủ đã, mọi chuyện đều vì chúng ta mà bắt đầu.”
“Ân.” Tại Trung cười, thật tốt quá, ca ca rốt cuộc cũng đáp ứng rồi.
Đợi sau khi Kim Tuấn Tú phân tán toàn bộ phó nhân trong phủ, trời cũng đã tối. Phác Hữu Thiên thấy Tại Trung một mực bận rộn thu xếp liền nói: “Tiểu Tại, ngươi và Tuấn Tú rời khỏi Thánh Viêm thì muốn đi đâu? Nếu không, tới Khuê Nguyệt đi, ta nhất định sẽ hảo hảo chiêu đã hai người.” Hữu Thiên nghĩ đến Tại Trung muốn rời đi, hắn có chút hoảng hốt.
Tại Trung dừng lại mấy việc trong tay, xoay người nhìn Hữu Thiên: “Hữu Thiên, cảm ơn ngươi. Nhưng không được đâu, ta muốn cùng ca ca đi tới một nơi không có ai biết chúng ta..... ” Đối diện với lời mời thâm tình của Hữu Thiên, Tại Trung có chút khó xử, dù sao Hữu Thiên đối với mình.... Mình đối diện với tình yêu của hắn cũng không thể đáp lại. Nếu như cùng ca ca tới Khuê Nguyệt, có thể nào một ngày sẽ thương tổn tới hắn, y coi Hữu Thiên như bằng hữu tốt nhất của mình, y không muốn thương tổn hắn.
“Nhưng mà, các ngươi muốn đi đâu? Trí Luật còn nhỏ như vậy, hài tử sẽ không chịu nổi đâu.”
Tại Trung nói với Hữu Thiên: “Hữu Thiên, không cần nói nữa, ta đã quyết định rồi..... ”
“Tại Nhi, chuẩn bị xong chưa?” Đúng lúc Tại Trung không nói nữa, thì Tuấn Tú đi tới, phá vỡ cục diện xấu hổ này, Tại Trung nói với Tuấn Tú: “Ca, xong rồi, chúng ta đi thôi...... ”
“Tiểu Tại, Tuấn Tú, để ta hộ tống các ngươi ra khỏi thành đi, ta tuy đã để đại quân trở về, nhưng vẫn còn lưu lại một số người. Để ta một lần nữa giúp các ngươi một chuyện đi?”
“Ân, cảm ơn ngươi, Hữu Thiên.” Tại Trung nói với Hữu Thiên.
Tại Trung ôm Trí Luật, theo Tuấn Tú cùng Hữu Thiên tới đại môn, vừa mở cửa.
“Kim tướng quân, hoàng thượng có lệnh, Kim tướng quân cùng Khuê Nguyệt tư thông mưu đồ phản quốc, lệnh mạt tướng tới thỉnh Kim tướng quân.” Nói chuyện chính là Bùi Thế Nhân, phía sau còn dẫn theo quân đội.
Tại Trung mở to mắt, Duẫn Hạo không hề muốn buông tha y và ca ca, Tại Trung nhìn Tuấn Tú: “Ca ca, làm sao đây?”
“Kim tướng quân, thỉnh ngài nên cùng lão phu đi một chuyến...... ”
“Nếu ta nói không?” Tuấn Tú đem Tại Trung che ở phía sau, đối Bùi Thế Nhân quát lên.
“Vậy thì đừng trách lão phu vô lễ, người đâu, bắt lại cho lão phu.”
Bọn Tuấn Tú lập tức lui vào trong phủ, đóng cửa lại. Tại Trung cho rằng Duẫn Hạo sẽ bỏ qua, không ngờ hắn vẫn không buông tha cho bọn họ. Nghĩ tới đây, trong tâm Tại Trung có chút thương tâm khổ sở nói không lên lời.
“Tuấn Tú, ngươi mau đưa Tại Trung cùng Trí Luật rời đi trước. Xe ngựa ở cửa sau, nơi này có ta là được rồi.” Phác Hữu Thiến thấy cửa sắp bị bọn chúng phá vỡ, vội vàng nói với Tuấn Tú.
“Không được, sao có thể để ngươi một mình chứ?”
“Không sao, quân đội của ta ở ngay phụ cận, ta đã phân phó bọn họ, bọn họ sẽ lập tức tới, mau đưa Tại Trung đi đi.... Đi a.... ” Hữu Thiên đẩy Tuấn Tú. Hắn rút kiếm đeo ở bên mình, hai mắt đã tràn đầy sát khí.....
“Hữu Thiên, cảm ơn ngươi..... ” Tuấn Tú nhìn Hữu Thiên một chút, kéo Tại Trung đi.
“Hữu Thiên..... ” Tại Trung xoay người nhìn Tuấn Tú.....
Tuấn Tú kéo Tại Trung tới cửa sau, quả nhiên có một chiếc xe ngựa đang đợi bọn họ, hắn lập tức để Tại Trung lên xe, “Tại Nhi, đệ cùng Luật Nhi đi trước.”
“Ca, huynh không đi sao?” Tại Trung hỏi.
“Hữu Thiên còn ở trong phủ, ta muốn đi giúp hắn..... ”
“Ca....Ân, đệ sẽ chờ huynh tới tìm bọn đệ.” Tại Trung gật gật đầu, Tuấn Tú dặn dò xa phu mấy câu, rồi xoay người xông vào trong phủ.....
“Luật Nhi, mẫu thân sẽ bảo vệ con thật tốt.” Hài tử rất ngoan, đã xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không khóc nháo. Tại Trung gắt gao ôm lấy Trí Luật, dù sao cũng chỉ là hài tử, làm sao biết thế giới ở đại môn là loại nào. Duẫn Hạo, tại sao? Tại sao ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt..... Tại Trung tuyệt vọng nhắm mắt, hy vọng ca ca cùng Hữu Thiên có thể tránh được một kiếp này.
***
“Giết.... ” Các tướng sĩ hò hét, Hữu Thiên điên cuồng chém giết, tới một người giết một người, hắn không cho phép bọn chúng đuổi theo Tại Trung, không cho phép, hắn muốn bảo hộ y, đây là điều cuối cùng hắn có thể làm vì y.
“Hữu Thiên.....” Đột nhiên, một thân ảnh tới bên cạnh Hữu Thiên mà gia nhập vào màn chém giết.
“Tuấn Tú, sao ngươi lại tới đây, Tại Trung phải làm thế nào?” Vừa thấy là Tuấn Tú, Hữu Thiên không khỏi có chút lo lắng cho Tại Trung.
“Yên tâm, ta đã thu xếp ổn thỏa cho đệ ấy. Bây giờ hãy để huynh đệ chúng ta kề vai chiến đấu đi?”
“Ân, hảo huynh đệ!” Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú, bọn họ thấy một người thì giết một người......
Ngay khi hai người sắp chống đỡ không nổi, thì một đám người khác tiến vào, cũng gia nhập vào trận chém giết này.
“Bệ hạ, mạt tướng đến chậm, thỉnh bệ hạ thứ tội..... ”
Bùi Thế Nhân thấy có quân đội tới, thì lập tức rút lui.
Phác Hữu Thiên vừa thấy thủ hạ của mình, “Tại sao bây giờ các ngươi mới tới, người cũng đã chạy rồi!” Liền tức giận mà trách mắng thuộc hạ vô năng.
Tuấn Tú cảm thấy có điểm không đúng, Bùi Thế Nhân nếu như phụng lệnh Trịnh Duẫn Hạo tới bắt mình, tại sao mình chưa chạy trái lại hắn còn chạy trước?
“Không xong rồi, mục tiêu của Bùi Thế Nhân không phải ta, mà là Tại Trung..... ” Hắn tại sao lại không nghĩ tới, chuyện này có chút kỳ lạ.
Phác Hữu Thiên ngây ngốc, “Mục tiêu của Bùi Thế Nhân tại sao lại là Tại Trung? Hắn muốn làm gì Tại Trung?” Hữu Thiên sợ hãi, Tại Trung và Trí Luật bây giờ ở đâu?
Tuấn Tú nghĩ nghĩ, “Có thể căn bản không phải Trịnh Duẫn Hạo muốn bắt ta. Với tính cách của Trịnh Duẫn Hạo, hắn nhất định sẽ lệnh cho Tả Thanh. Vậy bây giờ Tại Trung chẳng phải rất nguy hiểm?! Mau, đi tìm Tại Trung..... ” Hữu Thiên cùng Tuấn Tú mỗi người một ngựa, nhanh chóng chạy về hướng vừa rồi xe ngựa rời đi......
***
Tại Trung ngồi ở trong xe ngựa, ca ca, Hữu Thiên, hai người nhất định phải sống. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt khả ái đang ngủ của Trí Luật, “Luật Nhi, phụ hoàng con tại sao phải làm như vậy?” Nghĩ tới Duẫn Hạo muốn giết ca ca, trong lòng Tại Trung liền đau. Tại sao không buông tha bọn họ, mình không phải sẽ cùng ca ca rời đi sao. Ca ca cũng đã đáp ứng lui binh, tại sao? Nghĩ đến nam nhân mà mình yêu nhất cho tới bây giờ cũng không buông tha bọn họ, nước mắt Tại Trung lại không ngừng rơi xuống.
Đột nhiên xe ngựa xóc nảy dữ dội, “Oa.... ” khiến hài tử tỉnh lại, Trí Luật tỉnh lại thì không ngừng khóc.
“Luật Nhi ngoan, không sao không sao...... ” Tại Trung ôm lấy Trí Luật, “Xa phu, sao vậy?” Tại Trung muốn biết rõ tình huống.
“Các ngươi muốn làm gì?” Bên ngoài truyền tới tiếng quát của xa phu.....
Có người xông vào trong mã xa, một phen đoạt lấy Trí Luật đang khóc nháo trong tay Tại Trung, “Các ngươi rốt cuộc là ai? Mau trả hài tử lại cho ta..... ”
Trí Luật bị người lạ ôm vào trong lòng, lại bị mạnh mẽ kéo ra, Trí Luật khóc càng dữ hơn, “Ô..... ” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt, còn đỏ bừng lên, thấy vậy Tại Trung đau lòng muốn chết.
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Trả hài tử lại cho ta, trả nó lại cho ta..... ” Tại Trung xuống xe, muốn đoạt lại hài tử.
Lúc này có một người đi tới ôm Trí Luật vào trong lòng, “Tại phi nương nương, thực xin lỗi, nô tỳ cũng là phụng mệnh hành sự.”
“Tiểu Thúy? Tại sao lại là ngươi?” Tại Trung kinh ngạc nhìn Tiểu Thúy ôm lấy Trí Luật.
“Tại phi nương nương, thực xin lỗi.”
“Ai? Là ai sai ngươi làm như vậy?” Tại Trung không dám tin, Tiểu Thúy sẽ xuất hiện ở đây.
“Ngươi muốn làm gì Luật Nhi?” Tại Trung sợ nàng sẽ làm chuyện thương tổn tới Trí Luật.
“Trả hài tử lại cho ta.”
“Tại phi, nô tỳ cũng là phụng mệnh hành sự, không nên trách nô tỳ.”
“Không, không thể, ngươi muốn làm gì? Nó chỉ là một hài tử, ngươi không thể thương tổn nó, không..... ” Tại Trung xông tới muốn đoạt lại Trí Luật, nghe thấy hài tử kêu khóc đến tê tâm liệt phế, tâm y cũng vỡ vụn rồi. Đó là nữ nhi của y, nhưng bây giờ nó lại bị người ta bắt đi.
“Buông nó ra, cầu xin ngươi, Tiểu Thúy. Buông tha cho nó đi, ta chỉ còn hài tử này..... Cầu ngươi.... ” Tại Trung quỳ ở trước mặt Tiểu Thúy, trên dung nhan tuyệt mỹ vương đầy nước mắt......
“Thực xin lỗi Tại Phi...... ” Tiểu Thúy có chút không đành lòng. Nhưng mà Kỳ phi đã lấy người nhà của nàng ra uy hiếp, nàng cũng là bất đắc dĩ. Nam tử đứng bên cạnh Tại Trung thấy Tiểu Thúy ra hiệu, liền đánh một chưởng ở sau gáy Tại Trung.
“Ân.... ” Trước mắt Tại Trung tối sầm, ngất đi......
“Ta mang hài tử đi trước, các ngươi đưa y tới anh nhai (nôm na thì nó là vách núi ^^), nương nương đang đợi ở đó..... ”
“Dạ.... ”
Vì thế hai người kia khiêng Tại Trung bỏ vào trong xe ngựa, xa phu cũng không biết đi đâu, hai người kia liền đánh xe tới anh nhai......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.