Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 17:




Trời nhiều mây, nhưng lại luôn trong tình trạng muốn mưa mà không mưa được. Loại thời tiết này, làm cho tâm tình người ta cũng kỳ quái theo mà không khí cũng dần dần trở nên âm lãnh, mặc nhiều quần áo hơn sẽ cảm thấy quá bức bối, mà mặc ít thì ngay cả khớp xương cũng có chút lạnh.
Tóm lại, thời tiết mùa đông này càng ngày càng trở nên kỳ quái.
Tiễn Diệp cũng cảm thấy như vậy, chỉ là hắn hoài nghi thứ kỳ quái rốt cục là thời tiết hay chính bản thân mình. Có đôi khi hắn sẽ nghĩ, rời khỏi đây cũng tương đối tốt, nhưng lại ngay lập tức phủ định, bởi vì đi một lần là quá đủ, mà hai lần đã đến cực hạn rồi. Thời điểm tồi tệ nhất, chẳng qua chỉ thế này thôi, mà hắn cũng đã trải qua những lúc như thế rồi, hơn nữa chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Mọi việc cho tới bây giờ, ngay cả giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa. Trước đây, hắn rất hay nghĩ quá nhiều, mà bởi vì thế nên hiện tại mới có thể biến thành cái dạng này.
Mặc dù chưa đến năm giờ chiều nhưng sắc trời cũng đã tối sầm. Đi trên đường, vẫn mặc áo khoác to dài cùng khăn quàng cổ màu cà phê, hơi thở ấm áp một giây sau khi thở ra đã ngưng kết thành một làn sương mỏng màu trắng, Tiễn Diệp đẩy đẩy mắt kính, dưới nách kẹp quyển sách dày dày kia, rất nặng. Hắn muốn đi trả sách, mượn lâu rồi, ngày hôm này là hạn cuối để trả sách.
Kỳ thực hắn chưa đọc hết quyển sách này, phần đầu đã xem vô số lần nhưng chưa bao giờ coi đến cuối, cho dù hiếu kỳ thế nào cũng không lật đến trang cuối cùng, đó là tính cách của hắn. Một cách vô ý thức, Tiễn Diệp luôn mong muốn kết thúc của câu chuyện không giống với những gì hắn tưởng tượng.
“Ô! Chào buổi tối!”
Giọng nói vui mừng vang lên từ phía sau, Tiễn Diệp chỉ hơi chú ý một chút, ngay từ đầu cũng không xác định rõ là nói với ai, nhưng thật ra thanh âm này có chút quen tai, tại thời điểm còn chưa quyết định xem nên hay không quay đầu lại thì phía sau lại truyền đến giọng nói kia —
“Tiễn ~ Diệp ~”
Có khả năng gọi tên hắn một cách “hèn mọn” như thế sao, Tiễn Diệp coi như đã nhận ra. Xoay người lại, chủ nhân của giọng nói ở cách hắn không quá ba mét. Người này tên là — Tiêu Tuấn Phi nhỉ —
“Nhìn dáng vẻ của anh thì hẳn là vẫn nhớ kỹ tôi! Phải không?” Tiêu Tuấn Phi cười tủm tỉm đi tới trước mặt Tiễn Diệp, vẫn bộ dáng kiêu ngạo trước sau như một, dù cho có cười đến xán lạn như thế nào. Không biết có phải do nguyên nhân hôm nay không có mặt trời không mà Tiễn Diệp cảm thấy tựa như mái tóc màu xám bạc của y có vẻ đậm hơn lần trước, nhưng thật ra dù thế nữa cũng đỡ chói mắt hơn, chẳng qua chính là vẫn bắt mắt như thường.
“Ừ! Có việc gì sao?” Tiễn Diệp hỏi một câu, không muốn nghĩ xem việc ở đây gặp phải người này đơn giản chỉ là tình cờ hay còn có nguyên nhân khác.
Tiêu Tuấn Phi không trả lời hắn, trái lại quan sát Tiễn Diệp từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Dáng vẻ anh mặc quần áo rất đẹp mắt nha!”
Lời này nghe có vẻ không được tự nhiên. Tiễn Diệp cũng chẳng nói gì, quay đầu đẩy mắt kính một cái, “Tôi còn có việc, nếu như anh không có việc gì để nói thì tôi đi trước –”
“Đừng thế!” Tiêu Tuấn Phi vội vàng nói: “Coi như chỗ quen biết, sẽ không thể tâm sự một chút sao?”
Tiễn Diệp mặt không đổi sắc theo dõi y.
Vài giây sau, Tiêu Tuấn Phi chịu thua.
“Tôi biết chúng ta không có tiếng nói chung — chính là đại ca chúng tôi muốn mời anh một bữa cơm, bảo tôi đến — mẹ nó! Chứ cũng có phải tôi muốn đến nói chuyện gì với anh đâu! Cũng không biết chưa đúng chỗ nào, rõ ràng trưng ra một bộ biểu tình như người chết –”
Tiêu Tuấn Phi đầu tiên nói với Tiễn Diệp, sau đó lại tự lẩm bẩm với bản thân, đến phần sau thì mang biểu tình “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”, Tiễn Diệp rốt cục nhịn không được, khẽ khẽ nở nụ cười, Tiêu Tuấn Phi giống như nhìn thấy “Cây vạn tuế ra hoa” (ý chỉ chuyện không tưởng), trăm năm khó gặp a!
“Anh đã từng cười với đại ca của tôi như vậy chưa?” Y hỏi.
Câu hỏi vô vị. Xoay người trợn trắng mặt một chút, Tiễn Diệp tiếp tục đi về phía thư viện. Tiêu Tuấn Phi kêu một tiếng, bước tới cạnh, cùng đi với hắn, vừa đi vừa hỏi: “Anh còn chưa trả lời có đi hay không? Đại ca là thật lòng muốn mời anh dùng cơm để báo đáp ơn cứu mạng.”
Lại là “Ơn cứu mạng”, cái lý do này đã bị dùng nhiều đến nhàm chán rồi, thật sự có kẻ sẽ dùng cả đời để báo đáp cái loại “ơn nghĩa” này sao? Tiễn Diệp làm bộ không nghe thấy.
“Không cần. “Ơn cứu mang” đã báo đáp đủ rồi.”
“Nhưng đại ca lại hết lần này đến lần khác giao việc cho tôi, nói nếu như không mời được người đến thì cũng đừng trở về gặp hắn, tính cách đại ca chúng tôi không phải tàn khốc bình thường đâu, đừng xem hắn ngày thường giống như quý ông, khi nổi giận lên thì giống như kẻ điên, không khác gì tâm thần phân liệt, trên tay có gì là đập bể cái đó! Anh xem tôi này –” Tiêu Tuấn Phi vừa nói vừa dùng hai tay vén cổ áo ra, chỉ vào vai nói: “Đây là hắn dùng chai rượu đánh đấy!”
Tiễn Diệp nhàn nhạt nhìn thoáng qua vết thương kia — hẳn là bị dao găm gì đó chém vào mới đúng. Có lẽ đại ca y không có việc gì làm, đem y ra thành bia ngắm để luyện tập.
Nhìn thấy Tiễn Diệp bất động, nụ cười trên mặt Tiêu Tuấn Phi dần đổi thành biểu tình đáng thương, “Bây giờ hắn đang ở sân bắn, nếu như tôi không hoàn thành nhiệm vụ quay trở về chắc hẳn sẽ đem tôi ra làm bia ngắm sống mất, chưa biến tôi thành tổ ong sẽ không dừng lại đâu!” Nói cứ như thật vậy.
Biết y đang nói đùa, nhưng Tiễn Diệp vẫn nhịn không được mà bật cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, hỏi: “Vậy sao đại ca anh vẫn phái anh đến?”
“Đó là bởi vì nhiệm vụ này có độ khó cao nha!”
“Anh rất lợi hại sao?” Tiễn Diệp dùng khóe mắt liếc y một cái.
Tiêu Tuấn Phi cười đến lộ ra hàm răng trắng sáng, vẻ mặt đắc ý nói: “Bởi vì tôi khó đối phó!”
Tiễn Diệp thầm nghĩ tuy rằng y nói mà không biết xấu hổ, nhưng quả thực cũng là nói thật.
“Nếu như tôi không đi, anh phải làm thế nào bây giờ?” Hắn thật có chút hiếu kỳ.
“Đương nhiên vẫn đi theo anh rồi!” Tiêu Tuấn Phi nói như thể đó là chuyện tất nhiên, ngay cả biểu tình cũng hệt như vậy, “Anh đi đâu tôi theo đó! Dù sao cũng cùng là đàn ông!” vào WC y cũng sẽ đi theo!
Câu cuối cùng, giọng nói có điểm lớn, Tiễn Diệp dừng lại, nhìn bốn phía một chút, bộ dáng hiện tại của bọn họ đã đem tới không ít sự chú ý của người đi đường. Một người đàn ông nhã nhặn cùng kẻ vừa nhìn đã biết “không phải thứ tốt” đi cùng nhau, thấy thế nào đều là một tổ hợp kỳ quái. Hơn nữa rõ ràng thấy được một kẻ đang truy đuổi người kia, khó đảm bảo người khác sẽ không loạn tưởng.
Khẽ thở dài một tiếng, hắn nghiêng đầu nói với Tiêu Tuấn Phi: “Tôi muốn đi trả sách.”
Biết đây là hắn bắt đầu thỏa hiệp, Tiêu Tuấn Phi cười cười nghiêm chỉnh, mặc dù trong ánh mắt khó nén được một tia đắc ý, “Tôi đưa anh đi.” Nói xong lấy điện thoại di động ra ấn một dãy số, “Này! Đem xe qua đây rồi cút xuống!”
Hoàn toàn đã tỉ mỉ an bài sẵn, Tiễn Diệp có loại cảm giác giống bị sắp đặt. Vừa muốn nói không cần, đột nhiên cảm thấy hình như có người ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào mình, ngẩng đầu, lập tức phát hiện đối diện bên đường, A Cường cầm một cái rương đứng tại chỗ, không nhúc nhích mà theo dõi hắn, cũng chẳng biết đã xem bao lâu, trên mặt không có một tia biểu tình.
Tiễn Diệp ngây ngẩn cả người, cứ như vậy cách một con đường mặt đối mặt nhìn nhau với A Cường hơn mười giây, đôi môi mở ra rồi khép lại, cuối cùng cũng không nói gì. Nói cũng vô ích, nghe không được, cũng chẳng muốn nghe. Tiễn Diệp không biết biểu tình hiện tại của hắn, có phải đã tràn ngập hối lỗi hay không, tuy rằng bản thân không hiểu vì sao lại muốn xin lỗi. Thế nhưng, chung quy đối với A Cường vẫn cảm thấy, bản thân thật sự giống như vừa làm dơ bẩn vật gì của người ta vậy.
Hắn chẳng trách được A Cường, thậm chí cũng chưa hề oán hận Cận Sĩ Triển, bởi vì Cận Sĩ Triển nói không sai.
Kia là sự thật, hắn cũng không phải “Tiểu Diệp” ở trong lòng A Cường, xin lỗi —
“Ê? Làm sao vậy?” Tiêu Tuấn Phi nhìn theo hắn về phía bên kia đường. A Cường đã đi.
Tiễn Diệp quay đầu, nói không có gì.
Tiêu Tuấn Phi nhìn bóng lưng A Cường rời đi, suy nghĩ một chút nói: “Người kia — là tên lần trước a!”
Tiễn Diệp nghe không hiểu.
Tiêu Tuấn Phi giải thích: “Chính là lần trước — lần trước khi anh cùng đại ca nói chuyện phiếm, sau đó tôi tiến vào, nói hai người — dọa cho một khách nhân chạy mất ấy –”
Tiễn Diệp đã hiểu ra.
“Chính là người đàn ông cường tráng như tinh tinh kia. Tôi nhìn thấy hắn đứng ở cửa, vừa muốn gọi thì hắn đã xoay người chạy.”
Nói như vậy — thời điểm Cố Kinh Duy kéo y phục hắn cũng bị A Cường thấy được sao? Tiễn Diệp có loại cảm giác “Thể xác và tinh thần đều uể oải”, liên tiếp chịu đả kích hai lần, khiến hắn cảm thấy ông trời thật thích đùa.
Hiện tại hắn ở trong lòng A Cường khẳng định không chỉ có dơ bẩn, mà còn là — dâm đãng!
Đã rất lâu không tới đây, Tiễn Diệp nhìn cánh cửa thư viện có chút cũ nát, cửa đóng chặt khiến người ta có cảm giác nó vĩnh viễn sẽ không mở ra nữa. Bức tường lâu năm không tu sửa bị nước mưa ngấm vào ố vàng. Chỗ này vốn là một nơi hẻo lánh, rất ít người tới, ở đây tiêu điều đến mức không giống thư viện mà như cái giáo đường bị bỏ hoang hơn.
“Bình thường anh hay đến đây mượn sách sao?” Tiêu Tuấn Phi có điểm kinh ngạc hỏi. Y suốt ngày ra vào những nơi cao cấp hoa lệ, hiển nhiên chưa bao giờ thấy qua địa phương nào “hoang phế” thế kia, rất khó tưởng tượng thành phố phồn hoa này mà cũng tồn tại loại địa phương giống như vậy. Lại nhìn Tiễn Diệp một chút, cảm thấy hắn có thể tìm được chỗ này cũng thật có bản lĩnh.
Tiễn Diệp không nói gì, đưa tay đẩy cửa, nhưng không dùng sức.
“Làm sao vậy?” Tiêu Tuấn Phi lại gần giúp hắn, hai người cùng nhau đẩy một hồi cũng không mở được.
“Đóng cửa ư?”
Tiễn Diệp nhíu nhíu mày, vào thời gian này, mọi hôm đều mở mà.
“Có phải đóng cửa không?” Tiêu Tuấn Phi nắm cằm nói một câu, trên thực tế y nghĩ căn nhà này không sụp xuống đã là kỳ tích rồi.
Tiễn Diệp nhìn sách trong tay một chút, bìa sách màu cà phê đậm mờ đến mức ngay cả tên sách cũng nhìn chẳng rõ, mà vốn nguyên bản nó cũng không có màu này. Cuốn sách như vậy, cho dù vứt ở ven đường cũng chẳng ai thèm nhặt.
“Đi thôi!” Không nói gì nữa, Tiễn Diệp trực tiếp xoay người rời đi. Hôm nay không được, lần sau sẽ quay lại.
Dường như không nghĩ hắn sẽ cứ như vậy mà buông tha, Tiêu Tuấn Phi sửng sốt một chút, đi theo sau hỏi: “Không cần tìm người hỏi thăm một chút à?”
“Không cần, bình thường cũng không có ai.”
“Hả!” Sờ sờ đầu, Tiêu Tuấn Phi nhìn Tiễn Diệp một chút, không nói gì nữa.
Hai người trở lại trong xe, Tiêu Tuấn Phi một mạch lái xe như cuồng phong, quẹo trái quẹo phải cũng không biết là rẽ đi đâu nữa, có vài lần đi qua ngõ nhỏ, cái loại hẻm chỉ đủ chỗ cho một chiếc xe đi qua này, nói một cách hoa mĩ là: đường tắt.
Tiễn Diệp ngồi trên ghế phó lái, thắt chặt dây an toàn, sách đặt ở trên đầu gối, khuỷu tay tựa bên cửa xe, chống cằm nhìn phong cảnh phía trước, bất luận xe lắc lư thế nào mặt vẫn không đổi sắc, ngay cả lông mi cũng không nhăn một cái, làm cho Tiêu Tuấn Phi hận không thể đem xe lao xuống cống thoát nước, rốt cục nhịn không được hỏi một câu: “Anh không sợ sao?” Xe hắn lái thế nhưng không có nhiều người dũng cảm ngồi lên a!
Quăng cho y một cái liếc mắt, Tiễn Diệp nhếch nhếch khóe miệng nói: “Anh lái xe rất tốt.” Đây thật sự là khen tặng. Có một tên, hắn lái xe mới có thể gọi là “kinh hoàng”. Tiêu Tuấn Phi, còn kém một bậc. (Đố mọi người Tiểu Diệp đang nhắc đến ai nào :”> )
—–
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.