Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 39:




Trong căn phòng không tính lớn là một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều là vết tích bị lục lọi qua, đủ thứ linh tinh gì đó rơi xuống đầy đất. Ngay cả sô pha cũng bị rạch nát, lò xo cùng bông xốp đều lòi ra ngoài giống như thi thể bị giải phẫu vậy. Chỉ có rèm cửa màu trắng trên cửa sổ được kéo xuống là hoàn toàn không bị tổn hại gì. Rèm cửa thật dày che khuất ánh mặt trời, trong phòng hoàn toàn là bóng tối.
“Tách ~”
Ngọn lửa phát ra từ chiếc bật lửa chiếu sáng khuôn mặt của người đàn ông, trên mắt kính phản chiếu lại thứ ảnh sáng màu đỏ, đôi môi đang ngậm điếu thuốc khẽ hé lộ ra một khe hở nho nhỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên như là đang cười lại như không cười.
Mùi vị của điếu thuốc dần tràn ngập tựa như đã làm cho thần kinh đang bị buộc chặt được thả lỏng không ít.
Trong tiếng thở dốc lộ ra sự run rẩy hỗn loạn, nỗi sợ tựa như khói thuốc bắt đầu lan tràn.
Người đàn ông ngồi trên chiếc sô pha duy nhất còn hoàn hảo, tư thế vô cùng nhàn nhã, hai chân thon dài duỗi thẳng gác lên nhau. Phía sau là hai tên cao to, trước mặt là một gã đàn ông nhìn qua có vẻ cực kỳ chật vật. Gã quỳ trên mặt đất, cúi đầu, thân thể mập mạp run rẩy tự như con chim bị kinh sợ, ngay cả tiếng răng va vào nhau cũng ngày càng vang lên rõ ràng …
Hơi ngẩng đầu lên, sau khi thưởng thức gần nửa điếu thuốc, người đàn ông đưa tay ra tùy ý cầm lấy khung ảnh bị úp xuống trên chiếc kệ bên cạnh, bên trong là một bức ảnh gia đình ba người.
Cười cười, hắn mở miệng, giọng nói đặc biệt xứng đôi với khí chất nho nhã của hắn.
“Con gái ông trông xinh lắm! Bao nhiêu tuổi rồi?”
Hắn vừa dứt lời, cả người gã đàn ông trung niên quỳ trên mặt đất lại run lên một chút, hai tay chống xuống sàn nhà. Vừa nãy thì im lặng không khác gì người chết, giờ phút này lại la hét như điên, “Đại ca, đại ca tôi xin anh! Sổ sách thực sự không có trên người tôi, tôi thật sự không cầm số tiền kia! Anh buông tha cho tôi đi! Buông tha cho một nhà ba người chúng tôi đi!”
Chậm rãi buông ra khung ảnh trong tay, hắn cúi đầu nhìn gã giống như không nghe thấy những lời gã vừa nói rồi mỉm cười nói: “Gọi Tiễn Diệp là được rồi.”
Người đang quỳ sợ hãi theo dõi hắn giống như đang nhìn một con quái vật.
Loại ánh mắt này đã bao lâu rồi không được nhìn thấy rồi nhỉ? Tiễn Diệp suy nghĩ một chút, ngón trỏ khẽ gõ vào điếu thuốc khiến tàn thuốc rớt xuống.
“Sổ sách có nằm trên người ông hay không hiện tại đã không phải là chuyện quan trọng nữa. Chỉ cần nó đã qua tay ông thì ông phải chịu trách nhiệm. Ông hẳn là phải hiểu, bây giờ vấn đề không phải là tiền. Về số tiền đó Cố đại ca không quan tâm, nhưng anh ta ghét nhất là có người phản bội mình.”
“Tôi, tôi … Tôi cũng chỉ có một lần đó thôi! Hơn nữa cũng không phải một mình tôi, tôi căn bản không lấy tiền, tuy rằng ngay từ đầu tôi cũng muốn nhưng, thế nhưng … Tôi cũng sợ mà, sau đó lại … lại rời đi! Số tiền đó thật sự, thật sự là một phân tôi cũng không lấy! Sổ sách củng chỉ là đưa cho … Đại .. Diệp ca! Diệp ca hãy cứu tôi, van cầu anh cứu tôi! Xin anh giúp tôi cầu tình với Cố đại ca, xin anh ấy …”
Tiễn Diệp giơ tay lên, ngón trỏ dựng thẳng đặt trên môi ra dấu im lặng. Tựa như bị đầu độc, gã đàn ông lập tức một chữ cũng không phát ra nữa, chỉ còn cái miệng là vẫn mở lớn ra giống như con cá mắc cạn. Gã không ngừng thở hổn hển, tuy đang là sáng sớm mùa đông nhưng mồ hôi lạnh lại không ngừng chảy xuống trên lưng.
“Có đôi lúc, cầu tình trái lại lại chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. So với việc sống mà lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ, chi bằng chết đi một cách thoải mái. Trước tiên không nói đến thanh danh, chí ít tôi có thể cho người nhà anh một cuộc sống bình an.” Khẽ cong khóe miệng, Tiễn Diệp cười cười nói, “Anh muốn thế nào?”
Gã đàn ông bắt đầu lắc đầu, không ngừng run lên, “Không! Không được! Nếu như tôi chết thì vợ con tôi cũng không sống nổi! Không được! Tôi không thể chết được! Tôi không muốn chết! Diệp ca, cầu xin anh! Tôi không lấy số tiền đó, một phân cũng không lấy! Như thế là không công bằng!” Gã muốn xông lên, một trong hai người phía sau Tiễn Diệp nhanh chóng tiến lên trước mặt hắn đem gã đàn ông đó đặt xuống mặt đất.
Khuôn mặt dán chặt xuống mặt đất băng lãnh, trong miệng gã vẫn không ngừng kêu, “Không muốn chết! Không được! Không muốn chết …”
Tiễn Diệp nhìn gã một cách hờ hững, bốn mươi tuổi, có nhà có xe, còn có một gia đình hạnh phúc. Nghe ra thì tất cả đều thật tốt đẹp,đáng tiếc, đồ có đẹp có tốt đến đâu chung quy vẫn sẽ có ‘vết nhơ’.
Hít một hơi cuối cùng, ném tàn thuốc xuống mặt đất dụi tắt, thân thể Tiễn Diệp nhích về phía trước một chút, hai tay khoát lên đầu gối, liếc mắt nhìn hai người đàn ông một cái.
Gã đàn ông trên mặt đất chậm rãi được buông ra, run rẩy quỳ trên mặt đất nhìn Tiễn Diệp.
Khẽ đẩy kính mắt một chút, giống như bạn bè đã quen biết từ lâu, Tiễn Diệp nói với gã: “Tin tôi đi, có đôi khi, chết cũng là một loại giải thoát. Rất đơn giản thôi …”
Một người bên cạnh rút ra từ trong túi một thứ gì đó ném tới trước mặt gã đàn ông, gã cúi đầu nhìn, là một khẩu súng.
Thứ kim loại màu đen tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo tựa như tuyên án tử hình.
“Không! Đừng! Tôi không muốn …” Mỗi một cơ bắp trên người gã đều co rút, khẩu súng kia với gã mà nói còn đáng sợ hơn ma quỷ.
“Diệp ca, anh để tôi gặp Cố đại ca đi, tôi muốn gặp Cố đại ca, tôi có thể nói cho anh ta sổ sách ở đâu! Tôi có thể giúp các anh tìm ra người ấy!”
Lẳng lặng nghe gã nói xong, Tiễn Diệp biểu hiện ra tính nhẫn nại hơn người thường. Đó dường như đã là ‘lợi thế’ cuối cùng của gã, sống hay chết chỉ nhìn Tiễn Diệp có cho gã cơ hội hay không.
Dưới ánh mắt cầu xin cùng sợ hãi, Tiễn Diệp chậm rãi lắc đầu.
Trong nháy mắt, chẳng còn lại gì ngoài tuyệt vọng.
“Những người khác, một tên cũng không thoát được. Ông chỉ là đi trước bọn hắn một bước thôi. Những tên còn lại, Cố đại ca sẽ tự mình giải quyết. Ông sẽ không muốn gặp anh ta đâu.” Tiễn Diệp đưa tay lên làm động tác ‘mời’. Đó có lẽ là động tác tàn nhẫn nhất của hắn lúc này.
Không được từ chối, không được lựa chọn, chỉ có một con đường có thể đi …
Đóng cửa lại, Tiễn Diệp đứng ở bên ngoài, nửa người trên tựa vào ván cửa cho đến khi cả lưng đều lạnh thấu, trong mũi ngửi thấy mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn. Hắn nhíu mày, móc ra điếu thuốc trong túi, là điếu cuối cùng còn sót lại, rút ra nhét vào miệng, lại đưa tay móc cái bật lửa, giống như một trò đùa ác ý, môi khẽ động, điếu thuốc trong miệng rơi thẳng xuống phía dưới. Toàn bộ động tác đều ngừng lại, Tiễn Diệp cúi đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn điếu thuốc bên chân …
“Không phải anh định nhặt nó lên để hút tiếp đấy chứ?” Giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai.
Rút bàn tay đang đút vào túi ra, Tiễn Diệp ngẩng đầu.
Tiêu Tuấn Phi ngậm điếu thuốc đi tới bên cạnh hắn, “Là điếu cuối cùng hả?”
Gật đầu.
Gã đưa tay ra đưa bao thuốc tới trước mặt Tiễn Diệp rồi khẽ vung về phía trước. Tiễn Diệp không do dự rút ra một điếu trong đó rồi tự mình châm lửa.
“Nếu tôi không đến anh định làm thế nào bây giờ?” Tiêu Tuấn Phi nhìn tư thế hút thuốc ưu nhã của Tiễn Diệp, hỏi.
“Không hút nữa.” Suy nghĩ một chút, “Có lẽ là nhặt lên.”
Tiêu Tuấn Phi kinh ngạc kêu lên một tiếng, “Anh thật sự định nhặt lên hả?”
Tiễn Diệp nhàn nhạt nhìn gã một cái, “Thứ gì đó rơi xuống đất mà nhặt lên trong vòng ba giây thì vẫn có thể ăn.”
“Thật hả?” Nghe hắn nói như thế, Tiêu Tuấn Phi tựa như nghĩ mình thực sự đã từng nghe qua ý kiến như thế.
Tiễn Diệp cười mà không đáp, hít một hơi, nói: “Đi thôi!”
Hia người sóng đôi, đi tới hành lang, Tiêu Tuấn Phi hỏi: “Giải quyết xong rồi?”
“Ừ.”
“Thế nào?”
“Tự sát.” Vào thang máy, Tiễn Diệp tựa vào cạnh cửa.
Tiếu Tuấn Phi có hàm ý khác cười cười, “Ông ta không xin anh đi cầu tình với đại ca à?”
Tiễn Diệp lộ ra biểu tình “Có”.
Tiêu Tuấn Phi một tay đặt trên đỉnh đầu Tiễn Diệp, nheo mắt lại, hai người đối diện nhau.
Gã nói: “Tiễn Diệp, anh thật đúng là một người nhân từ!”
Nhân từ … thật sự là một từ miêu tả xa lạ với hắn. Tiễn Diệp khẽ nở nụ cười, hỏi: “Bức người tự sát cũng coi là nhân từ sao?”
“Đương nhiên.” Tiêu Tuấn Phi cười tà, “Nếu như đem ông ta tới trước mặt Cố đại ca, đảm bảo sẽ chết thảm hơn nhiều. Anh hẳn cũng biết, tên đánh lén Cố đại ca lần trước ngày thứ hai đã bị phân thây, ngay cả một chút tro bụi cũng không tìm được. Đây là tác phong của anh ta, chỉ cần phản bội một lần vĩnh viễn sẽ không được tha thứ.”
“Cậu đang nhắc nhở tôi à?” Khẽ cong khóe miệng, Tiễn Diệp mỉm cười nhìn Tiêu Tuấn Phi.
Đáng sợ nhất chính là nụ cười này của hắn.
“Chỉ là phát biểu ý kiến một chút thôi.” Tiêu Tuấn Phi nhún vai, rút tay về đứng một bên, một lát sau lại liếc nhìn Tiễn Diệp.
Ra khỏi thang máy, khi hai người ngồi vào xe, Tiêu Tuấn Phi đột nhiên lại nói một câu.
“Lại nói, chẳng qua mới đến có một tháng, anh bắt đầu cũng nhanh thật!”
Không nói gì, Tiễn Diệp nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, trong đầu đếm từng ngày từng ngày, đã một tháng rồi …
Tiễn Diệp đã chuyển nhà.
Một tối trước khi chuyển nhà, hắn gặp A Cường.
Nhất thời hai người không nói gì, sau đó, Tiễn Diệp mỉm cười giống như bình thường. Hắn muốn nói: “A Cường, anh đã đến rồi …” thế nhưng lại giống như có vặt gì đó nghẹn lại, hắn từ bỏ.
A Cường nhìn hắn, nhìn rất lâu, Tiễn Diệp tránh ánh mắt anh ta, nói: “Ngồi đi.”
Không hề động đậy, một lúc lâu sau, A Cường hỏi: “Cậu trước đây với cậu của bây giờ, người nào mới thực sự là cậu?”
Tiễn Diệp trước đây, Tiễn Diệp bây giờ, thật ra đều là Tiễn Diệp, có lẽ là do hắn vẫn ‘ngụy trang’ quá tốt, là do hắn vô ý nhưng đó cũng không phải lý do để được tha thứ.
Tiễn Diệp hạ mắt, giống như đang tự hỏi, kỳ thật, cái gì hắn cũng không nghĩ.
“Tôi chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.”
Xin lỗi, trước đây hắn không nói dối, bây giờ cũng sẽ không.
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
“Cậu thích đàn ông?”
Tiễn Diệp biết, đó sẽ là câu hỏi cuối cùng của A Cường.
Người hắn thích có lẽ không nhất định phải là đàn ông, chỉ là thích mà thôi, chẳng qua người đó lại vừa đúng là một người đàn ông.
Vì vậy, hắn cũng không cần phải phủ nhận.
“Tiểu Diệp …” Hắn nghe thấy A Cường gọi mình.
Tiễn Diệp cắt lời anh ta, hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Trong tay là thiệp cưới màu đỏ, từ lâu đã rõ ràng nhưng dường như anh ta phải rất khó khăn mới lấy ra được. Tiễn Diệp mở ra nhìn lướt qua, trên ảnh chụp là A Cường cùng cô dâu đang mặc áo cưới, đó là cô gái hắn đã từng gặp qua kia.
Rất được.
“Chúc mừng anh!” Đó là lời nói thật tâm của Tiễn Diệp.
Đây mới là những ngày tháng mà người bình thường sẽ trải qua, công tác ổn định, một người vợ xinh đẹp, một gia đình hoàn chỉnh …
Cuộc sống bình thường của Tiễn Diệp kết thúc tại đây, giống như một ‘kì nghỉ’ ngắn ngủi vậy, chung quy cũng không phải cuộc sống hắn có thể tiếp tục, chung quy hắn cũng không phải người của thế giới đó.
Ngày thứ hai, Tiễn Diệp mang một bao lì xì thật dày đến đưa cho mẹ của A Cường … người thím mập mạp kia.
Nụ cười trên mặt thím ấy là nụ cười khi nhìn đứa con cưới vợ sinh con. Bà lại có chút tiếc nuối hỏi Tiễn Diệp vì sao không tới tham dự hôn lễ.
Tiễn Diệp mỉm cười nửa đùa nửa thật nói: “Cháu mà đến thể nào cũng sẽ khóc cho mà xem.”
***
Thân thể đang cuộn lại trên giường khẽ nhúc nhích, Tiễn Diệp khẽ giật mí mắt, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Trước mặt là một mảnh mờ mịt, xung quanh giống như một khách sạn xa lạ nào đó.
Cố Kinh Duy cấp cho hắn một nhà trọ cao cấp, đó là ‘nhà’ mới của hắn.
Đã một ngày một đêm không chợp mắt. Tiễn Diệp vừa vào nhà, cởi giày cùng áo khoác ra, tháo mắt kính xuống rồi trực tiếp ngã xuống giường. Chiếc giường toàn một màu trắng mềm mại, thoải mái đến mức giống như muốn đem người vùi vào trong.
Trong khoản thời gian này, dường như hắn đã trở thành ‘động vật sống về đêm’. Sinh hoạt ngày đêm đảo lộn, thật ra cũng chẳng có gì không tốt. Tiễn Diệp hiện tại, ngủ ngày trái lại còn tốt hơn ban đêm
Dù tỉnh cũng không muốn động. Lẳng lặng nằm trên giường, Tiễn Diệp trở mình một cái kéo chiếc chăn chùm lên người, đem chính mình bao thành một cái kén, khi ngủ toàn thân hắn đều lạnh lẽo.
Còn chưa nghĩ thông tiếp theo muốn làm gì, điện thoại đột nhiên kêu lên. Hầu như chỉ có một người gọi điện đến đây, Tiễn Diệp vẫn nằm không nhúc nhích. Chỉ chốc lát sau, điện thoại tự động chuyển sang chế độ hộp thoại.
Không có ghi âm, trực tiếp sau tiếng ‘bíp’, từ điện thoại phát ra một trận cười.
“Tôi biết cậu ở nhà …”
Giọng nói của Cố Kinh Duy, tin tưởng mười phần.
Thì tính sao? Tiễn Diệp từ từ nhắm hai mắt lại, không hề có ý định tiếp điện thoại, một chút cũng không. Mặc dù điện thoại ở ngay đầu giường.
“Không muốn đứng dậy tiếp điện thoại cũng được, vẫn chưa ăn tối phải không? Cùng đi ăn đi, để tôi tới đón cậu.”

Loại ân cần này chẳng khác gì đang theo đuổi người mình thích.
Người mình thích sao? Tiễn Diệp nhíu mày. Hắn không muốn ăn cơm, rất buồn ngủ.
“Không muốn ăn sao? Ừm … Được rồi! Vậy cậu tiếp tục ngủ đi! A Phi nói đã gần hai ngày rồi cậu không ngủ, không quấy rầy cậu nữa.”
Lại đột nhiên yên tĩnh lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trong phòng vắng vẻ giống như không gian khép kín, chỉ có một mình Tiễn Diệp.
Tiễn Diệp đột nhiên cười cười, Cố Kinh Duy, dường như anh ta đã trở nên rất hiểu mình. Chỉ là, như vậy thì có ý nghĩa gì? Tuy rằng vẫn chưa nói câu ‘thích’ ra khỏi mồm những vẫn dùng một loại dịu dàng không nóng không lạnh, không quá phận cũng không khiến người ta xem nhẹ.
Trong vô thức, Tiễn Diệp lại nhớ đến một câu nói, người kia nói: Tiễn Diệp, cậu không cần dịu dàng.
Không cần dịu dàng … Tiễn Diệp nhắm mắt lại, đem chính mình toàn bộ chôn chặt vào bóng đêm.
Chỉ là hắn đã quen với sự cô đơn mà thôi …
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại lần thứ hai vang lên, Tiễn Diệp vẫn không ngủ, một lát sau từ điện thoại vang lên giọng nói xa lạ …
“Tiễn Diệp phải không? Tôi là Vương Quyền …”
Tiễn Diệp mở mắt ra ngay lập tức, xoay người ngồi trên giường, từ trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang phát ra thứ ánh sáng màu xanh.
“Thật ngại quá, lại đột ngột quấy rầy cậu như thế này. Lần trước gặp qua cậu tôi vẫn nghĩ chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi, vì vậy muốn tìm cậu tâm sự một chút, gặp riêng nhau ăn một bữa cơm đi! Yên tâm, chỉ là tùy tiện tâm sự chút việc nhà thôi! Ha ha! Nếu cậu rảnh thì tôi rất hân hạnh được mời cậu bảy giờ tối mai gặp nhau tại quán rượu lần trước!”
Điện thoại đã treo. Trong bóng đêm, Tiễn Diệp vẫn đang nhìn về phía nó phỏng đoán xem Vương Quyền rốt cuộc muốn gì …
Dường như có chút phiền phức.
Chẳng qua hắn không biết rằng thứ phiền phức hơn vẫn còn đang ở phía sau.
Ngày hôm sau, sáu giờ năm mươi phút, Tiễn Diệp một thân một mình đúng giờ tới cửa quán rượu.
Vẫn là căn phòng đó. Tiễn Diệp gõ cửa hai cái, nghe thấy người bên trong nói tiến vào hắn mới đẩy cửa vào. Vẫn trang hoàng trống trải như lần trước, chỉ là lần này trong phòng không có nhiều người như vậy. Ở giữa phòng là một bộ sô pha, chỉ có hai người ngồi, một người là Vương Quyền , người còn lại …
Tiễn Diệp sửng sốt một chút, bóng lưng người đàn ông mặc tây trang màu xám bạc kia sao lại quen mắt như vậy. Vào lúc hắn nhịn không được muốn há mồm xác nhận, người đó đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tiễn Diệp y cũng ngạc nhiên không kém gì hắn.
Trong nháy mắt, có một thứ gì đó không thể nói rõ lưu động giữa hai người.
Cận Sĩ Triển …
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.