Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 41:




Ra khỏi thang máy, Cận Sĩ Triển tay khoác áo ngoài, mỗi bước đều nhanh như gió. Hai tên thuộc hạ của Vương Quyền đang ngồi trên sô pha tại phòng khách hút thuốc, vừa nhìn thấy Cận Sĩ Triển quay trở lại vội vàng đứng lên ném điếu thuốc xuống, vẻ mặt khẩn trương.
“Đại ca các người đâu?” Không đợi đối phương mở miệng Cận Sĩ Triển đã hỏi trước một bước.
Hai người thoáng nhìn nhau, một bộ muốn nói lại thôi.
Cận Sĩ Triển nhướng mày, ánh mắt quét qua mặt hai người một lần rồi lạnh lùng phun ra hai chữ, “Nói mau.”
Hai người đều cả kinh, anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, vô cùng khó xử. Cuối cùng, một trong hai người có phần do dự, nói: “Đại ca … ở trong phòng trên tầng.”
“Một mình?”
Không ai nói gì.
Trong nháy mắt, Cận Sĩ Triển thay đổi sắc mặt, âm trầm cắn răng, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt, xoay người muốn đi, nhìn biểu tình đó là biết muốn lên lầu.
Một tên vội vã chạy theo chắn trước mặt y, đưa tay cản lại.
“Cận đại ca, đại ca đã dặn dò không cho phép ai lên quấy rầy ông ấy. Mời ngài …”
“Không cho các người quấy rầy ông ta, không bao gồm tôi.” Cận Sĩ Triển hơi cúi đầu, nhìn người trước mặt, chênh lệch chiều cao cùng khí thế y phát ra khiến người khác không thể phản bác lời y nói.
“Chuyện của tôi cùng Vương Quyền, vẫn chưa tới lượt các người tới quản. Cút!”
Cái tay chắn ở phía trước chậm rãi thả xuống. Cận Sĩ Triển chẳng hề để ý, trực tiếp rời đi, ngay cả thang máy cũng không đợi, trực tiếp leo cầu thang lên.
Tầng lầu này cũng không có nhiều phòng lắm, Cận Sĩ Triển đã từng tới, Phòng Vương Quyền thường dùng y vẫn nhớ kỹ. Nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.
Đi tới trước cửa, Cận Sĩ Triển do dự một chút, trong đầu dần hiện ra rất nhiều hình ảnh. Y không thể tưởng tượng ra Tiễn Diệp sẽ làm loại chuyện này. Tuy rằng ban đầu là Tiễn Diệp hiến thân, nhưng y vẫn nghĩ, Tiễn Diệp không phải loại người đó.
Thế nhưng rốt cuộc là loại người gì, Cận Sĩ Triển cũng không muốn hiểu.
Nhưng mà, có một việc có thể khẳng định, nếu như vậy y tuyệt đối sẽ không để Tiễn Diệp lên giường với người đàn ông khác, loại chuyện này, chỉ cần có mặt y thì tuyệt đối sẽ không xảy ra!
Tuyệt đối! Tuyệt đối không cho phép!
Nếu như thật sự để y thấy Tiễn Diệp cùng lão già kia dây dưa trên giường, y nhất định sẽ không khống chế nổi mà xông lên giết người!
Về phần giết ai, vấn đề này tại lúc Cận Sĩ Triển đưa tay gõ cửa, tạm thời chưa có đáp án. Tay y vừa đụng tới ván cửa thì cửa đã mở ra. Chậm rãi hé ra một khe hở, Cận Sĩ Triển thoáng sửng sốt sau đó nhíu mày.
Y ngửi thấy mùi máu.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mặc dù đã tính đến tình huống xấu nhất nhưng y vẫn không nghĩ tới hình ảnh như thế này sẽ xuất hiện trước mắt mình.
Máu, đầy đất đều là chất lỏng tanh tưởi màu đỏ, máu bắn ra một mảng lớn, sau đó theo góc bàn chảy xuống. Tiễn Diệp ngồi trên sô pha, bên chân là thi thể Vương Quyền. Cổ họng bị cắt đứt, thậm chí còn có thể thấy huyết quản trên cổ bị cắt lộ ra ngoài, y phục trên người bị máu thấm ướt … Nửa giờ trước bọn họ còn uống rượu cùng nhau.
Tiễn Diệp lẳng lặng ngồi dưới đất, giống như xung quanh chẳng có gì, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở ra mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trên mặt dính máu không biết là của ai.
Cận Sĩ Triển hô hấp cứng lại, nhìn thấy thứ trên tay Tiễn Diệp, mảnh kính mắt dính đầy máu.
Trời ạ!
Nhanh chóng trở tay đóng cửa lại, Cận Sĩ Triển vài bước đã vọt tới trước mặt Tiễn Diệp, nắm lấy bờ vai hắn cố sức lắc lắc.
“Cậu đang làm gì?”
Tiễn Diệp giết Vương Quyền! Giết ông trùm xã hội đen của nơi này! Ngay cả y cũng không dám tùy tiện không nể mặt Vương Quyền, hai người vẫn luôn duy trì quan hệ ‘Nước sông không phạm nước giếng’. Mà hiện tại, ông trùm địa bàn này lại bị cắt đứt cổ họng tại chính quán rượu của mình!
Ngẩng đầu lên, biểu tình của Tiễn Diệp có chút mờ mịt giống như đang nghĩ Y là ai vậy? Sau đó, Cận Sĩ Triển thấy cúc áo trước ngực hắn bị giựt đứt hai cái, trên làn da lộ ra bên ngoài rõ ràng là mấy dấu vết màu hồng bị in lên.
Trong nháy mắt y đã hiểu đó là cái gì, một ngọn lửa giận bắt đầu chậm rãi bùng lên, chẳng qua, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm. Khoác áo ngoài của mình lên người Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển đưa tay sờ sờ khuôn mặt Tiễn Diệp, dùng ngón cái lau đi vết máu trên mặt đối phương.
“Cậu dùng mắt kính cắt đứt cổ họng ông ta? Có thật không?” Cận Sĩ Triển vội hỏi, đồng thời móc mảnh kính Tiễn Diệp nắm quá chặt trong tay ra, mắt kính chỉ còn một nửa cho nên mới sắc bén dị thường.
Lòng bàn tay có vài vết thương đang rỉ máu, Tiễn Diệp khẽ chớp mắt, “Ừ” một tiếng.
“Còn dùng cái gì khác nữa không? Hả?” Bỏ mảnh kính mắt vào túi mình, sau đó móc ra một chiếc khăn tay màu trắng bao lấy tay Tiễn Diệp, Cận sĩ Triển tìm thấy chiếc kính bị hủy trên mặt đất rồi nhanh chóng nhặt lên.
Tiễn Diệp vẫn không nhúc nhích nhìn vũng máu trên mặt đất, không nói gì.
“Còn gì không?” Cận Sĩ Triển dùng hai tay xoay đầu Tiễn Diệp qua để hắn nhìn mình rồi nhìn thẳng vào mắt Tiễn Diệp, giống như dỗ dành mà hỏi: “Nói cho tôi biết được không? Có dùng vật gì khác không? Hử?”
Chẳng nói câu nào nhìn y, cuối cùng, Tiễn Diệp gật đầu.
“Chỉ có mắt kính …” Ngôn ngữ cũng cần trở nên chậm chạp.
“Tốt!” Cận Sĩ Triển gật đầu một cái, giống như khích lệ, lại giống như dỗ dành cố sức hôn một cái lên môi Tiễn Diệp, là cái hôn dùng rất nhiều lực. Sau đó, y xoay người dùng tốc độ nhanh nhất tỉ mỉ tại sàn nhà tìm một lần nữa. Cuối cùng cũng tìm thấy hai chiếc cúc áo của Tiễn diệp trong vũng máu trên thảm, bỏ nốt vào túi. Chờ xử lý tốt tất cả, Cận Sĩ Triển nâng Tiễn Diệp dậy, giúp hắn sửa sang quần áo cùng đầu tóc, bao hết người hắn vào trong áo mình.
“Bây giờ đi theo tôi, chỉ theo tôi thôi, đừng nói gì cả. Không được đưa tay ra, biết chưa?”
Chớp mắt hai cái, Tiễn Diệp đột nhiên có chút thống khổ nhíu mày, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp. Cận Sĩ Triển cho rằng hắn sợ, đem hắn ôm vào trong lòng, đặt đầu Tiễn Diệp lên vai mình.
“Được rồi! Không có việc gì rồi! Nghe tôi nói, không có việc gì nữa! Kiên nhẫn một chút, rời khỏi đây là tốt rồi!”
Tiễn Diệp an tĩnh ghé vào vai y, trên ngực cảm nhận được nhịp tim của Cận Sĩ Triển, hơi thở hít vào không còn hoàn toàn đều là mùi máu nữa mà là một loại khí tức quen thuộc khác, bởi vì quen thuộc nên thấy an tâm.
“Tôi chỉ động một chút, đã lấy đi mạng của ông ta …” Hắn nói từng chữ từng chữ.
Thân thể lại bị ôm chặt thêm một ít, thậm chí chặt đến độ có chút đau. Tiễn Diệp nghe thấy người kia ghé vào lỗ tai hắn nói …
“Không sao, có tôi ở đây, không có việc gì …”
Ôm Tiễn Diệp ra cửa, mới vừa đi tới cửa thang máy thì nó đã mở ra. Năm, sáu tên thuộc hạ của Vương Quyền từ trong đi ra, trong đó có một người là tên áo đen lần trước đã dẫn đường cho Cố Kinh Duy và Tiễn Diệp.
“Cận tiên sinh.” Gã nhìn thấy Cận Sĩ Triển cùng Tiễn Diệp, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu với Cận Sĩ Triển một cái.
Cận Sĩ Triển gật đầu một cái tượng trưng rồi nói một câu: “Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy!” Gã cười cười, sau đó ánh mắt chuyển sang Tiễn Diệp, “Đây là …”
“Chúng tôi vừa uống rượu với chú Quyền, cậu ta hơi say nên tôi thuận tiện đưa người về.” Cận Sĩ Triển kéo Tiễn Diệp lại bên người. đối phương cúi đầu, hai mắt vẫn nhắm hờ.
Gã kia vẫn hoài nghi, nhìn thoáng qua Tiễn Diệp, lại nhìn Cận Sĩ Triển.
“Nhưng không phải ngài đã sớm về trước sao?”
Cận Sĩ Triển mỉm cười, có điểm xấu xa nói: “Đã về rồi, nhưng vẫn có thể quay lại mà!” Nói xong liền cố ý khiến gã thấy bàn tay đang ôm lấy lưng Tiễn Diệp của y.
Gã kia dường như đã hiểu ra, cười cười có chút xấu hổ.
“Tôi vẫn cho rằng chỉ là lời đồn, không nghĩ tới …”
“Là giả hay thật, có đôi khi không chỉ nhìn mặt ngoài.” Cận Sĩ Triển thản nhiên cười.
“Thế nào? Dư tình chưa xong?” Gã đùa cợt hỏi, lại nhìn thoáng qua Tiễn Diệp.
“Đúng vậy!” Cận Sĩ Triển một tay nâng cằm Tiễn Diệp lên, trước mặt mọi người hôn hắn một cái cực kỳ triền miên, “Vẫn luyến tiếc mà!”
“Ưm!” Tiễn Diệp rên rỉ một tiếng, quay đầu đi, Cận Sĩ Triển thuận thế hôn xuống mặt hắn một cái.
Hình ảnh vừa nhiệt tình vừa kích thích. Vì vậy, tất cả mọi người đều biết Tiễn Diệp say thật, Cận Sĩ Triển luyến tiếc cũng là thật.
Việc riêng của người ta không tiệp tiếp tục hỏi, chẳng qua gã kia vẫn hỏi một câu: “Chú Quyền đâu?”
Đỡ lấy Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển mỉm cười, nói: “Tôi đã tìm hộ chú Quyền mấy người rồi, vẫn đang hưởng thụ ở bên trong!”
“Không cần đâu.”
Gã cũng không miễn cưỡng nữa, nói câu từ biệt, đang muốn tiến vào thì Cận Sĩ Triển lại đưa tay đặt lên vai gã.
Quay đầu lại, gã có chút không hiểu được nhìn y.
“Đại ca đang hưởng thụ, làm thuộc hạ thì đừng nên không thức thời mà vào quấy rầy, không tốt lắm đâu!” Cận Sĩ Triển mị hí mắt, cười như có thâm ý khác.
“Thế nhưng …” Ánh mắt do dự, còn có hoài nghi.
“Chú Quyền đang chuẩn bị tìm người nối nghiệp, thừa dịp đêm nay để ông ấy suy nghĩ nghiêm túc một chút, đối với ai cũng có lợi cả … Phải không?”
Ánh mắt giao nhau, Cận Sĩ Triển lòng tin tràn đầy, nói là hỏi, chẳng bằng nói là đang phân tích.
Gã kia chần chừ một hồi lâu, ánh mắt Cận Sĩ Triển ngày càng sắc bén, suy xét nhiều lần, cuối cùng chậm rãi xoay người đối mặt với Cận Sĩ Triển.
“Cũng đúng.” Hai chữ ngắn ngủi, cũng là đáp án khiến người ta thỏa mãn.
Cận Sĩ Triển vỗ vỗ vai gã, nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cậu sẽ không hối hận đâu.”
“Chúng ta xuống dưới đi!” Gã nói một tiếng với mấy người phía sau, lại nói với Cận Sĩ Triển: “Vậy, tôi không tiễn Cận tiên sinh nữa.”
Cận Sĩ Triển gật đầu, “Không cần.”
Chờ cửa thang máy đóng lại, Cận Sĩ Triển thở phào một hơi, cúi đầu nhìn Tiễn Diệp một chút. Người kia tựa vào ngực y, trên mặt hông hồng, thực sự giống uống say.
Thở dài, kéo lại áo trên người hắn, Cận Sĩ Triển ấn nút đi xuống.
Lúc thang máy sắp mở ra, Cận Sĩ Triển đột nhiên nhìn thấy vệt màu đỏ bên chân Tiễn Diệp, đó là máu trên tay hắn không biết nhỏ xuống từ lúc nào. Khẽ nhíu mày, Cận Sĩ Triển cúi người dùng tay áo nhanh chóng lau đi, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất kéo Tiễn Diệp vào thang máy.
Mãi đến lúc nhét Tiễn Diệp vào ghế sau trên xe, khởi động máy, Cận Sĩ Triển mới có thể chân chính trầm tĩnh lại. Cảnh đẫm máu hơn cũng không phải chưa từng thấy qua, thế nhưng bởi vì kẻ đầy người đều dính máu lại là Tiễn Diệp. Y không thể phủ nhận, vừa thấy Tiễn Diệp ngồi cạnh vũng máu, tâm của y đã thắt lại một chút. Bạn đang �
Quay đầu lại nhìn thoáng qua người đang nằm trên ghế sau, Cận Sĩ Triển không tiếng động khẽ cong khóe miệng, không thể nói là đang cười, chỉ là có một loại cảm giác may mắn.
Tiễn Diệp, cậu nói, tôi muốn bắt cậu thế nào …
Cận Sĩ Triển, anh muốn tôi làm sao bây giờ?
Hiện tại, Cận Sĩ Triển đã biết, bọn họ hai người, thật là một vấn đề nan giải.
Làm sao bây giờ, rốt cục ai có thể cho ra đáp án trước?
Nhìn phía trước, Cận Sĩ Triển thì thào tự nói, “Anh nói xem, tôi phải làm sao với cậu ta bây giờ …” Nếu như anh còn có thể nói, có thể nói cho tối biết đáp án được không?
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng khóc của Tiễn Diệp, rất nhỏ. Khiến Cận Sĩ Triển tỉnh lại từ trong hồi ức, quay đầu, cánh tay Tiễn Diệp che đi hai mắt, môi khẽ run, thở hổn hển.
Đây là lần đầu tiên Cận Sĩ Triển nhìn thấy Tiễn Diệp khóc thẳng thắn như thế.
Thanh âm đặt ở chỗ sâu nhất, đã chậm rãi thoát ra rồi …
*****
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.