Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 44:




Đóng vòi nước lại, Tiễn Diệp lau đi nước trên mặt sau đó quay đầu nhìn, trên tường phòng tắm treo ba chiếc khăn kẻ ca rô xanh trắng giống hệt nhau. Ánh mắt quét qua ba chiếc khăn, cuối cùng hắn đưa tay cầm lấy chiếc ở sát bên phải để lau tóc.
Trong phòng tắm tràn ngập hương hoa lan, hơi nước nóng rực phảng phất tựa sương khói.
“Sao cậu biết đó là chiếc khăn để lau tóc?” Cánh cửa thủy tinh chắc chắn đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài. Cận Sĩ Triển tựa vào cạnh cửa nhìn hắn, toàn thân xích lõa chẳng hề ngại ngùng. Thân thể đã qua huấn luyện khắc nghiệt, cơ bắp săn chắc phân bố hài hòa đến từng bộ phận trên thân thể, vóc người vai rộng eo thon vô cùng hoàn mỹ, trên cánh tay vắt một chiếc áo tắm màu trắng.
Phủ khăn lên đầu, Tiễn Diệp nhẹ nhàng lau tóc, ngẩng đầu nhìn y.
Sao hắn lại biết? Chẳng nhẽ hắn đã nhầm.
Cận Sĩ Triển cười cười tiến vào rồi đóng cửa lại. Y đi tới trước mặt Tiễn Diệp, hỏi: “Cậu cứ như vậy mà tắm xong à?”
Không khí nóng ẩm khiến người ta cảm thấy hô hấp khó khăn nhưng Tiễn Diệp lại thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, đầu cũng đỡ đau hơn không ít. Đem chiếc khăn trên đầu vắt xuống cổ, hắn nhìn thoáng qua Cận Sĩ Triển, trong đầu muốn hỏi Cận Sĩ Triển chút vấn đề nhưng lại nhịn xuống.
“Có phải có chuyện muốn hỏi tôi không?” Chẳng biết là do Cận Sĩ Triển quá khôn khéo hay là do biểu tình của Tiễn Diệp quá ‘rõ ràng’, không đợi Tiễn Diệp mở miệng Cận Sĩ Triển đã hỏi trước một câu.
Muốn hỏi, có thể hỏi những gì đây? Hỏi thế nào mới được? Chẳng nhẽ lại hỏi sao tối qua anh không tiến vào? Hỏi anh giúp tôi giải quyết như thế tính là cái gì? Chẳng lẽ còn có thể nhận được đáp án ngoài ý muốn nào khác sao?
Tiễn Diệp hạ tầm mắt xuống, cầm lấy một góc khăn mặt xoa xoa cằm.
“Ừm! Anh muốn tắm à?” Đây thuần túy là một câu để ứng phó cho có.
Trầm mặc một hồi, Cận Sĩ Triển xấu xa nói: “Ừ! Muốn tắm cùng cậu.”
Loại vui đùa này bình thường cũng khó mà nghe được. Dường như không giống với phong cách của Cận Sĩ Triển. Tiễn Diệp mấp máy môi, ngẩng đầu, mỉm cười.
“Muốn tôi tắm giúp anh không?”
Cận Sĩ Triển khẽ nhướn mày, y và Tiễn Diệp có đôi lúc sẽ tuyệt đối không chịu thua đối phương. Trước đây bọn họ là ‘thi đua’ lẫn nhau xem ai có thể khiến đối phương chán ghét hơn, hiện tại lại bắt đầu so xem ai buồn nôn hơn sao?
Đó là chuyện mà loại người có cá tính như bọn hắn bình thường sẽ không làm, nhưng chỉ cần ở trước mặt đối phương thì sẽ như vậy. Lẽ nào chỉ là do người kia là Tiễn Diệp, là Cận Sĩ Triển sao?
Trên mặt hiện lên nụ cười ‘đắc ý’, Tiễn Diệp chậm rãi vươn tay ra …
Cận Sĩ Triển nhìn thật sâu vào Tiễn Diệp, người trước mắt, tóc ướt một nửa hơi rối bời, bên dưới là cặp mắt dài nhỏ, khi cười rộ lên thì khẽ nheo lại … Thân thể gầy nhỏ, chiều cao không lớn lắm nhưng lại cân xứng ngoài ý muốn, đặc biệt là đôi chân rất dài, tinh tế mà hữu lực …
“Anh lại đang nghĩ đến chuyện hạ lưu gì đấy?” Ngữ khí thay đổi, Tiễn Diệp lạnh lùng hỏi, đoạt lấy chiếc áo tắm vắt trên cánh tay cận Sĩ Triển, nhanh chóng bao kín toàn thân, chỉ lộ ra một chút da dưới cổ cùng cặp chân nhỏ.
Bầu không khí thay đổi đột ngột nhưng cũng chẳng có gì quá thất vọng.
Cận Sĩ Triển tỏ vẻ không sao cả khẽ cong khóe miệng: “Tối qua không làm, bây giờ muốn một chút cũng không được sao?”
Tiễn Diệp trừng mắt nhìn y. Vốn cũng coi như là chính nhân quân tử, giờ lại đem chuyện ‘tối qua’ ra làm lá chắn, vậy tính cái gì!
Chẳng biết có phải từ trong ánh mắt Tiễn Diệp đọc ra được ý tứ của hắn không, Cận Sĩ Triển thích thú cười xấu xa.
“Thơm quá.”
Sữa tắm hương hoa lan, mùi vị thực sự rất hấp dẫn, nhất là lại dưới tính huống này, màu hương đó càng thêm ‘nguy hiểm’.
“Đó là sữa tắm của anh mà.” Tiễn Diệp lạnh lùng nói.
“Tôi biết.” Bàn tay vươn ra khoác lên vai Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển cúi đầu ghé sát vào cần cổ hắn ngửu ngửi, “Chẳng qua mùi hương này ở trên người cậu càng thơm hơn …”
Không thèm để ý tới y, Tiễn Diệp hất vai đẩy tay Cận Sĩ Triển ra, trực tiếp ra khỏi phòng tắm.
Tiễn Diệp nhìn bốn phía một chút nhưng không tìm thấy quần áo của mình, hắn cũng không muốn mặc y phục của Cận Sĩ Triển.
“Tôi đã giúp cậu bỏ quần áo vào máy giặt rồi, chờ một chút đi.” Giọng nói của Cận Sĩ Triển truyền ra từ phòng tắm. Tiễn Diệp chợt thấy có chút phiên muộn, lẽ nào hắn nghĩ gì người kia đều có thể cảm nhận được sao?
Đột nhiên, Tiễn Diệp nhớ tới thứ gì đó, tầm mắt tìm kiếm khắp nơi, sau đó phát hiện điện thoại của mình ở đầu giường. Hắn cầm điện thoại lên thì thấy pin đã bị tháo ra.
Thảo nào chẳng có cuộc gọi nào!
Khẽ cắn răng, Tiễn Diệp cầm điện thoại, đẩy cửa phòng tắm ra.
Cận Sĩ Triển khắp người là bọt xà phòng, nhìn thấy hắn tiến vào trên tay cầm điện thoại di động thì khẽ cười cười.
“Cậu muốn tắm cùng tôi sao?”
Tiễn Diệp hỏi: “Sao lại tháo pin của tôi ra?”
Nhàn nhã lấy tay xoa xoa bọt xà phòng mềm mại, Cận Sĩ Triển trả lời: “Ai bảo nó ồn ào quá làm gì.” Nói như chuyện dĩ nhiên.
Đúng là không thể nói lý với người này, hỏi y là ai gọi tới khẳng định cũng không nhận được đáp án. Tiễn Diệp cau mày, quay người đi, đóng sầm cửa lại.
Ngồi xuống bên giường, cơn tức cũng bị xua đi gần hết, nhìn màn hình di động đen kịt, Tiễn Diệp đột nhiên không muốn khởi động lại. Hắn không thích điện thoại di động, mỗi lần thứ này kêu lên, hắn chẳng thể biết đến chuyện đang chờ hắn sau đó là gì. Có thể an tĩnh dù chỉ trong chốc lát cũng thật sự rất tốt. Suy nghĩ một chút, Tiễn Diệp ném điện thoại lên giường, lấy tay vuốt trán trên tóc ra sau.
Muốn hút thuốc.
Hắn càng ngày càng nghiện thuốc lá rồi, nhưng thật ra bình thường hắn cũng không hút quá nhiều. Chỉ là bây giờ hắn không có cách nào khống chế ham muốn này.
Thế nào cũng được, Tiễn Diệp ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh. Rõ ràng vừa nãy thấy Cận Sĩ Triển vứt bao thuốc ở đây mà, hắn nhìn lướt qua chiếc tủ ở đầu giường, vô thức đưa tay kéo ngăn kéo trên cùng ra. Bên trong vô cùng trống rỗng, chính xác là còn hai bao thuốc chưa mở, tiếp đó còn có một chiếc khung ảnh.
Đường nhìn của Tiễn Diệp dừng lại trên bức ảnh kia, hắn đưa tay chậm rãi lấy nó ra.
Là một bức ảnh đã cũ khiến người ta có cảm giác trước đây bảo quản không tốt, sau đó mới lấy ra cho vào khung. Trên ảnh là hai người đàn ông, có lẽ nên nói là một người đàn ông và một thiếu niên. Người đàn ông kia rất anh tuấn, khẽ mỉm cười, một cánh tay khoác lên vai thiếu niên, thiếu niên trên mặt nhìn như không có cảm giác gì nhưng nhìn kĩ vẫn có thể thấy khóe miệng hơi cong lên, là nụ cười rất dễ bị lãng quên.
Thiếu niên đó là Cận Sĩ Triển, mà người đàn ông kia … Tiễn Diệp nhìn chăm chú vào khuôn mặt người đàn ông trên ảnh, nhìn thế nào cũng thấy có tám phần tương tự người kia.
Rất giống Nguyên Chiến Dã …
Mà hai phần còn lại, lại giống thiếu niên tên Kỷ Nhược Phi kia như đúc.
Điều này có ý nghĩa gì? Tiễn Diệp biết hẳn hẳn là nên thả lại ảnh vào chỗ cũ giống như chưa từng thấy gì cả. Hắn hoàn toàn có thể làm ra vẻ không biết gì mà hắn cũng tin rằng Cận Sĩ Triển không thể nhìn ra. Thế nhưng, đại não lại không chịu khống chế mà xâu chuỗi tất cả lại rồi phân tích …
Trên ảnh, nụ cười của Cận Sĩ Triển … Người đàn ông kia …
“Đó là cha của Kỷ Nhược Phi.” Giọng nói của Cận Sĩ Triển chẳng hề báo trước vang lên.
Lần đầu tiên Tiễn Diệp bị dọa cho sợ rồi. Có lẽ nên nói là có chút chột dạ nhưng khi biển hiện ra vẫn là sự lãnh tĩnh trầm ổn không chê vào đâu được.
Cận Sĩ Triển đứng tại cửa phòng tắm, quấn quanh thắt lưng là một chiếc khăn tắm màu vàng nhạt, nước trên người vẫn đang nhỏ xuống. Y đang nhìn hắn, mặt không đổi sắc.
Đường nhìn rời khỏi bức ảnh, Tiễn Diệp muốn thả nó vào chỗ cũ nhưng Cận Sĩ Triển lại nhanh hơn một bước, đi tới cầm lấy bức ảnh. Nhìn thoáng qua tấm hình, lại cúi đầu nhìn Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển không nói được một lời.
Loại ánh mắt này, thật lạnh lùng. Tiễn Diệp quay mặt đi, đứng dậy khỏi giường.
“Xin lỗi.”
Cận Sĩ Triển nhìn hắn, trong giọng nói chẳng nghe ra chút cảm tình nào: “Chưa được sự đồng ý mà đã tự ý xem đồ vật của người khác cũng không tốt …”
“Xin lỗi …” Vẫn chỉ có thể thốt ra câu này, muốn giải thích gì đó rồi lại chẳng biết phải giải thích như thế nào.
Trầm mặc.
Ánh mắt của Cận Sĩ Triển khiến hắn có cảm giác cổ như bị siết lại. Tiễn Diệp đợi vài giây nhưng không thấy tiếng quở trách. Vì vậy hắn nói: “Tôi đi xem quần áo đã giặt xong chưa.”
Giặt xong rồi thì hắn lập tức rời đi.
Vừa bước được một bước vai đã bị đè lại. Cận Sĩ Triển ném bức ảnh xuống giường, Tiễn Diệp khẽ hất vai, còn muốn chạy. Kết quả là không những Cận Sĩ Triển không bỏ tay ra, trái lại tay kia cũng bắt đầu túm lấy hắn, giống như bị dán xuống mặt đất, Tiễn Diệp khẽ động cũng không động được.
“Tiễn Diệp …” Cận Sĩ Triển đang gọi hắn.
Tiễn Diệp ngẩng đầu, Cận Sĩ Triển hỏi: “Một tháng rồi, cậu rốt cuộc đã hiểu rõ chưa?”
Hiểu rõ? Có lẽ chính là không muốn suy nghĩ rõ ràng, như thế mới có thể vẫn …”Vấn đề này anh đã từng hỏi rồi. Hơn nữa tôi cũng trả lời anh rồi.”
Người không chịu hết hi vọng, rốt cuộc là Cận Sĩ Triển hay là chính hắn.
Cận Sĩ Triển không nói gì, nhìn Tiễn Diệp. Hai người im lặng nhìn nhau, ánh mắt của ai cũng không lừa dối bản thân. Thật lâu trước đây, hai người bọn họ đã từng có loại cảm giác này. Kỳ thật, có một số điểm hai người rất giống nhau, nhưng cũng chính bởi như vậy, việc hai người ở chung mới vô cùng trắc trở. Nguyên tắc của bản thân, chính là cách sinh tồn.
“Tiễn Diệp!” Cận Sĩ Triển đột nhiên mở miệng, lần này giống như là đã khẳng định được điều gì mà gọi tên Tiễn Diệp.
Tiễn Diệp nghe thấy tên mình phát ra từ miệng người đàn ông kia, vô số lần, vậy mà bản thân lại cảm thấy xa lạ như vậy. Loại cảm giác này, dĩ nhiên lại có chút bi ai.
“Cậu thích tôi rồi.” Ngữ khí trần thuật khiến cho giọng nói trở nên trầm thấp một cách kì lạ, không thể phủ nhận. Thanh âm của người đàn ông này có thể dùng từ đẹp đẽ để hình dung, thế nhưng lời nói của y lại luôn tàn nhẫn như muốn xé rách vết thương của người ta.
Trước mắt có chút mịt mờ, có lẽ là do hơi nước bắt đầu bốc lên. Tiễn Diệp nhắm mắt, vậy mà lại cười cười.
Thích …
Từ này đối với bọn họ chẳng khác gì một loại chê cười, hiện tại nó đã trở thành một loại ‘công cụ’, công cụ có thể khiến người kia nhận thua trước.
Cuối cùng hắn chọn trầm mặc. Đó mới là chuyện hắn nên làm, Tiễn Diệp muốn nghe xem tiếp theo Cận Sĩ Triển còn có thể nói những gì.
“Tiễn Diệp, đến bên người tôi đi, tôi sẽ cho cậu thứ cậu muốn.”
Đây là dụ dỗ, hay là thỏa hiệp?
Ánh mắt của Tiễn Diệp trong nháy mắt trở nên mờ mịt đi rất nhiều, nụ cười của Cận Sĩ Triển càng sâu hơn.
“Anh biết tôi muốn cái gì sao?” Không có những lời lạnh lùng cùng vẻ mặt phẫn hận, Tiễn Diệp vô cùng bình tĩnh hỏi.
Cận Sĩ Triển hiện tại có nói gì hắn cũng không phủ nhận. Hắn chỉ muốn nghe một chút, rốt cuộc còn có thể có cái gì.
“Tôi biết.” Cận Sĩ Triển nói: “Nhưng cậu lại không biết.”
Đây là đáp án gì chứ?
“Ngay cả chính cậu cũng không biết bản thân muốn gì, bởi vì cậu chưa từng có được.”
Cận Sĩ Triển lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tiễn Diệp, nhẹ nhàng như đêm qua khi y lau vết máu trên mặt hắn, chỉ là hiện tại càng thêm dịu dàng.
Tiễn Diệp đột nhiên nghĩ tới chuyện của bọn họ trước đây, lại nghĩ đến rất nhiều việc, nghĩ đến anh trai, nghĩ đến Niếp Phong Vũ, nghĩ đến Nguyên Chiến Dã, nghĩ đến Quan Trí … Sau đó, ánh mắt dừng lại trên người người đàn ông đang cách hắn rất gần này.
Bạn đang �
“Anh sẽ yêu tôi sao?” Ngữ khí bình tĩnh đến chính hắn cũng phải giật mình.
Hẳn chỉ là muốn hỏi một chút, hắn chưa từng chờ mong có được đáp án bởi vì hắn hiểu Cận Sĩ Triển.
Trong nháy mắt đó, Cận Sĩ Triển khẽ nhíu mày, y nói: “Tiễn Diệp, tôi đã cho rằng dù tôi không yêu cậu, cậu cũng vẫn có thể sống rất tốt.”
Có thể cho tối bất kỳ thứ thì tôi muốn, nhưng trong đó không bao gồm tình yêu … Có lẽ nên nói, anh chưa bao giờ biết tôi rằng tôi muốn có tình yêu của anh …
E rằng, hắn thực sự nên một mình mà sống cho tốt, mang theo những vết thương …
Người đàn ông tên Cận Sĩ Triển này đã cứa vào người hắn rất nhiều vết thương, nhưng lại không cho hắn thời gian lành hẳn.
Một lần rồi lại một lần, có lẽ vĩnh viễn đều không có kết thúc. Nếu như vậy, Cận Sĩ Triển, tôi sẽ khiến anh không có tôi thì sống không nổi.
*****
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.