Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 48:




“Làm anh!”
Một tiếng này, giọng nói không lớn lắm nhưng trong bóng đêm lại rõ ràng một cách kì lạ.
Lần thứ ba nghe được Tiễn Diệp nói tục, Cận Sĩ Triển không thể hiểu nổi.
Nhìn sắc mặt xanh mét của Tiễn Diệp, mày cau lại, khóe miệng run rẩy liên hồi, Cận Sĩ Triển có loại ảo giác ‘Tiễn Diệp tới để liều mạng với y’.
Nhưng mà, thật là ‘ảo giác’ sao?
“Cậu rốt cuộc …” Còn chưa nói xong, người trước mặt đã lao thẳng về phía y.
“Cậu!” Cận Sĩ Triển bị dọa một chút, chờ đến khi Tiễn Diệp nắm lấy cổ áo mình, y đã bị người trước mặt khiến cho hồ đồ.
“Đồ con rùa nhà anh!”
Cận Sĩ Triển đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị người khác mắng đồ con rùa.
Tiễn Diệp nắm chặt cổ áo Cận Sĩ Triển, liều mạng tóm lấy, hận không thể dùng sức bóp chết y, trong miệng vẫn không ngừng mắng mỏ, đều kiểu đại loại như ‘đồ con rùa’ gì đó, chỉ biết câu sau tuyệt đối khó nghe hơn câu trước.
“Cậu đang làm gì?” Cận Sĩ Triển rống lên một tiếng, một tay nắm cổ tay Tiễn Diệp muốn kéo ra, tay kia đặt trên vai Tiễn Diệp muốn đẩy hắn ra. Tiếc rằng sức lực của Tiễn Diệp vốn không nhỏ, hôm nay có vẻ lại càng mạnh hơn bình thường.
“Tên khốn nhà anh! Đồ con rùa!” Tiễn Diệp gầm nhẹ, càng mắng càng khó chịu, đổi sang bóp cổ Cận Sĩ Triển. Cận Sĩ Triển đầu tiên là tránh né, sau đó phát hiện bản thân trước tiên nên chế ngự tên đang phát điên này thì hơn.
Tiễn Diệp một tay bóp cổ Cận Sĩ Triển, Cận Sĩ Triển một tay nắm vai Tiễn Diệp. Tiễn Diệp một tay kéo tóc Cận Sĩ Triển, Cận Sĩ Triển một tay cầm lấy cổ tay Tiễn Diệp.
Hai người đàn ông thừa dịp đêm tối dây dưa cùng một chỗ, cố tình hay là vô ý, chẳng ai thực sự động thủ cả. Nói là đánh nhau, không bằng nói là đang tranh cãi. Điều khác biệt duy nhất có lẽ là Tiễn Diệp đang thật sự dùng hết sức.
“Tiễn Diệp, cậu rốt cuộc muốn gì chứ?” Cận Sĩ Triển nghiến răng nghiến lợi cùng Tiễn Diệp xoay qua đánh lại. Nếu như lần trước Tiễn Diệp an tĩnh nằm trong lòng hắn là do uống phải thuốc mê, vậy lần này Tiễn Diệp giống như đã uống máu gà vậy (hăng máu lên, kiểu uống thuốc kích thích ấy), liều mạng lăn qua lăn lại!
Tiễn Diệp không trả lời, vô luận Cận Sĩ Triển kéo thế nào hắn cũng không buông ra, cố sức buộc Cận Sĩ Triển phải lui lại mấy bước. Ngay lúc Cận Sĩ Triển tức giận đến mức muốn đánh trả …
“Này! Các người …” Bảo vệ khu nhà đi ra, vừa nhìn thấy Cận Sĩ Triển cùng một người đàn ông đang ‘ôm nhau’ thì sợ tới mức nhảy dựng lên, sững sờ tại chỗ không biết rốt cuộc có nên đi tới giúp hay không.
“Nhìn cái gì!” Như đem tức giận phát tiết sang chỗ khác, Cận Sĩ Triển rống lên một tiếng, cố sức trở tay một cái ôm lấy Tiễn Diệp, sau đó kéo kẻ vẫn đang không ngừng giãy dụa đó đi về phía vườn hoa bên cạnh.
Gần như là ném Tiễn Diệp vào tường, Cận Sĩ Triển dùng sức ấn cổ tay Tiễn Diệp lên tường, toàn bộ thân thể áp lên hắn.
Tiễn Diệp bị xô mạnh, buồn bực hừ một tiếng, kính mắt cũng đánh rơi mất.
“Cậu con mẹ nó rốt cuộc đang làm gì?” Gầm nhẹ một tiếng, hàm răng trắng bóng trong bóng đêm của Cận Sĩ Triển giống như muốn xé nát cổ người nào đó.
Hai người ở trong bụi hoa, lảo đảo một phen, giẫm đạp lên không ít hoa hoa cỏ cỏ.
Tiễn Diệp cúi đầu, ngực không ngừng phập phồng, kịch liệt thở hổn hển.
Đưa tay lên, Cận Sĩ Triển nâng cằm hắn, ép Tiễn Diệp phải ngẩng đầu nhìn y, khẩu khí tồi tệ nói: “Nói!”
Vừa trải qua một phen giãy dụa, đôi mắt Tiễn Diệp bị tóc che khuất. Cận Sĩ Triển cáu tới cực điểm , vô thức đưa tay thô bạo kéo mái rối bời của hắn, dùng sức quá lớn khiến Tiễn Diệp bị ép ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Cận Sĩ Triển trong đầu đột nhiên ngẩn ra.
Tuy rằng bốn phía đều là bóng đêm nhưng vẫn có thể thấy trong mắt Tiễn Diệp ánh lên tia nước, tuy rằng chỉ là một chút thôi …
Cận Sĩ Triển ngây ngẩn cả người, bàn tay đang nắm tóc Tiễn Diệp cũng chậm rãi buông lỏng ra nhưng cũng không buông ra hẳn, mà là biến thành đặt trên mặt hắn.
Khuôn mặt Tiễn Diệp lạnh vô cùng, đầu ngón tay của y thì lại nóng rực.
“Là anh, rốt cuộc, muốn làm gì?” Vừa nói đôi môi Tiễn Diệp cũng đồng thời run lên nhè nhẹ.
“Cận Sĩ Triển, anh rốt cuộc coi tôi là cái gì?”
Cận Sĩ Triển không trả lời câu hỏi của hắn, trái lại hỏi một câu: “Cậu khóc sao?” Chẳng biết vì sao, hiện tại y đột nhiên vô cùng cùng muốn xác định việc này.
“Khóc cái đầu mẹ anh ấy!” Tiễn Diệp cắn môi, căm giận quay đầu đi.
Lại bị mắng, Cận Sĩ Triển có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Khác với một Tiễn Diệp lạnh lùng, Tiễn Diệp hôm nay làm cho người ta cảm thấy… đáng yêu.
Nhìn sườn mặt Tiễn Diệp lộ ra một tia ‘quật cường’, trong đầu Cận Sĩ Triển chợt hiện lên hai chữ ‘đáng yêu’. Cái kẻ lạnh lùng Tiễn Diệp kia vậy mà cũng có loại vẻ mặt này. Nghĩ tới đây, trận tập kích ‘không thể tưởng tượng nổi’ Tiễn Diệp vừa gây ra dường như cũng có thể tha thứ.
Nghĩ một chút, Cận Sĩ Triển buông lỏng bàn tay đang giữ tay Tiễn Diệp ra. Hai tay được tự do, Tiễn Diệp chậm rãi buông tay xuống, mu bàn tay bị mặt tường xi măng thô ráp sát vào, rướm máu. Chỉ là trời quá tối nên không thấy rõ mà thôi.
“Tiễn Diệp, cậu rốt cuộc làm sao vậy?” Câu hỏi đã hỏi vô số lần tối nay, không biết lúc nào mới có thể nhận được câu trả lời.
Cận Sĩ Triển vừa hỏi xong, Tiễn Diệp vốn đang cúi đầu đột nhiên phắt cái ngẩng đầu, tia nước trong mắt toàn bộ đã biến mất, trái lại bị thay thế bởi một tia âm ngoan.
Nguy rồi! Hai chữ này vừa xuất hiện trong đầu thì Cận Sĩ Triển nhanh chóng phải nhận lấy một trận đau nhức dữ dội ở phần dưới bụng. Vị trí kia, vừa đúng là điểm yếu của đàn ông.
“A!” Lui về phía sau một chút, Cận Sĩ Triển che bụng, hơi khom người.
“Chết tiệt!” Thanh âm oán hận bao hàm phẫn nộ.
Cao thủ kiêng kị nhất điều gì? Chính là khinh địch!
Tiễn Diệp chậm rại hạ đầu gối xuống, cười nhạt một tiếng, “Hẳn là anh nên cảm thấy may mắn vì tôi không trực tiếp lấy dao cắt nơi đó của anh.”
“Chết tiệt, cậu rốt cuộc phát điên cái gì?” Cận Sĩ Triển rống to đến mức hầu như cả nửa thành phố đều nhanh nghe thấy. Nơi nào đó từng đợt co giật, đau đớn nóng rực, so với bị chém một nhát còn đau hơn nhiều.
Tiễn Diệp mặt không đổi sắc nhìn y, vọt vài bước về phía trước, thừa dịp Cận Sĩ Triển còn chưa có sức phản kích, cố sức một phát đẩy ngã đối phương xuống đất, dùng tư thế giống như Cận Sĩ Triển đối với hắn vừa này ấn y xuống mặt đất , một chân duỗi ra ngồi lên lưng Cận Sĩ Triển.
Tình cảnh giống như đã từng xảy ra, chỉ là cấp bậc của địa điểm giảm xuống không ít.
“Ưm ~” Cận Sĩ Triển đau đến mức khẽ hít một ngụm khí lạnh. Dưới thân là bùn đất lạnh lẽo còn vươn sương sớm. Mùi đất cùng mùi cỏ xộc vào mũi, không dễ ngửi chút nào.
“Làm gì?” Tiễn Diệp từ trên cao nheo mắt nhìn Cận Sĩ Triển, “So với những gì anh đã làm với tôi, chút ít thế này chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Cận Sĩ Triển khẽ nhướn mày, cự ly giữa hai người rất gần, hai bên có thể mơ hồ thấy được vẻ mặt của nhau, nhưng muốn nhìn ra tâm tư của đối phương thì vẫn có chút khó khăn.
“Anh rốt cuộc đem tôi trở thành cái gì?” Tiễn Diệp lạnh lùng hỏi. Phát tiết xong, những việc còn lại nên xử lý theo lý trí.
“Hiện tại hỏi vấn đề này, cậu nghĩ còn có ý nghĩa sao?” Cận Sĩ Triển bình tĩnh trở lại, vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Tiễn Diệp nắm cà-vạt y, cố sức kéo sang một bên, cúi xuống ghé lại gần Cận Sĩ Triển.
“Tôi đã làm quá nhiều chuyện không có ý nghĩa rồi! Không muốn tiếp tục chơi trò ‘gọi thì đến đuổi thì đi’ nữa, đánh một cái lại cho một viên đường, cắt một nhát rồi lại băng bó vết thương, tôi đã chịu đủ rồi. Cận Sĩ Triển, dù tôi có lạnh lùng đến đâu cũng không phải khối băng, tôi cũng có máu có thịt!”
“Tôi biết.” Cận Sĩ Triển nói.
“Nhưng anh có biết hay không cũng chính anh đã biến tôi thành kẻ như vậy!” Tiễn Diệp gầm nhẹ một tiếng.
Sương đêm chẳng biết từ lúc nào đã thấm vào ẩm ướt thân thể hai người.
Anh sẽ yêu tôi sao …
Tôi cho rằng dù tôi không yêu cậu, cậu vẫn có thể sống rất tốt …
Một lần lại một lần, mỗi lần đều vào lúc hắn buông tay thì lại cho hắn một chút ám chỉ gì đó, mỗi lần hắn muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người thì lại bị y kéo trở về chỗ cũ. Rõ ràng chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào thứ gì đó nhưng hết lần này đến lần khác lại bị đẩy ra rất xa.
“Nếu như vậy, anh cũng đừng cho tôi tình yêu hay chút gì đó giống như yêu …” Buông tay ra, Tiễn Diệp chống hai tay xuống hai bên đầu Cận Sĩ Triển, nhắm mắt lại, “Tự mình đa tình, cảm giác rất đáng ghét …”
Có thứ gì đó từ tận đáy lòng chậm rãi tràn ra, vẫn cho rằng mình đã che giấu rất tốt, chẳng ai có thể phát hiện ra, Cận Sĩ Triển vươn tay xoa xoa khóe mắt Tiễn Diệp.
“Tiễn Diệp …”
“Thương tổn anh cho tôi, hoặc là không cho nó lành hẳnhoặc là cho tôi thời gian chữa khỏi…” Tiễn Diệp mở mắt ra một lần nữa, rất chậm, làm động tác giống như Cận Sĩ Triển, khóe mắt, khô khốc …
Trong nháy mắt kia, Cận Sĩ Triển, biểu tình của người đàn ông này vậy mà lại có chút mềm yếu.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ đối xử tốt với cậu một chút …”
Tiễn Diệp cười mỉa mai, “Cái loại tốt này của anh, so với dằn vặt còn khiến tôi thống khổ hơn.”
Đấy rốt cuộc là làm sao vậy?
Tôi hỏi anh có yêu tôi không, anh nói yêu, nếu như vậy thật ra tất cả đều có thể kết thúc. Nhưng chính là chỉ mấy chữ ngắn ngủ đó thôi, muốn nói ra, đều khó khăn hơn so với bất kì thứ gì khác.
Cận Sĩ Triển không yêu hắn, Tiễn Diệp không cần hỏi cũng biết. Chỉ là thói quen, thói quen và tình yêu, khoảng cách chỉ mỏng như tờ giấy.
Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục.
“Cận Sĩ Triển, buổi tối hôm đó, tôi hỏi anh có thể lên giường với tôi không, là chuyện hối hận nhất tôi từng làm đời này!” Tiễn Diệp mỉm cười.
Cận Sĩ Triển khẽ cong khóe miệng, vươn tay ra sau đầu Tiễn Diệp, chẳng biết là do hắn kéo hay tự Tiễn Diệp cúi đầu, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng nhỏ …
“Lần đó đáp ứng cậu… Tôi cũng vậy.” Âm thanh cuối cùng chìm giữa hai làn môi.
“Chúng ta, chỉ cần gặp nhau … Đều là làm loại chuyện này …” Hai đôi môi gắn liền vào một chỗ chẳng được bao lâu cuối cùng lại tách ra, khóe miệng đều là cảm giác dính ướt.
“Ha ha!” Cười nhẹ hai tiếng, “Chúng ta, có lẽ là bắt đầu từ loại chuyện này …”
Tiễn Diệp trở mình một cái xuống khỏi người Cận Sĩ Triển, ngồi sang một bên, trên quần dính đầy bùn đất nhưng chẳng quan trọng nữa.
Cận Sĩ Triển chậm rãi ngồi thẳng dậy, lấy tay vuốt tóc trên trán ra sau, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Tiễn Diệp lục lọi trong túi, móc ra một bao thuốc đã bị đè tới biến dạng, hẳn là tình huống của vật bên trong cũng không tốt hơn gì. Nhìn chằm chằm bao thuốc vài giây, hắn quay đầu nhìn Cận Sĩ Triển.
Cận Sĩ Triển khẽ cười khổ, “Tôi nghĩ rằng của tôi cũng không khá hơn đâu.” Nói xong từ trong túi áo móc ra một bao thuốc, bên ngoài bị biến dạng không nói, còn bị nước thấm ướt hơn phân nửa.
Khẽ nhíu mày, không nói gì, Tiễn Diệp đổ toàn bộ thuốc lá ra, chọn một điếu khá khẩm nhất đút vào miệng, châm lửa.
Mùi thuốc lá chầm chậm tràn ngập bốn phía, mê hoặc tâm trí con người. Hắn đột nhiên cảm thấy mơ hồ, tối nay hắn tới đây rốt cuộc để làm gì?
Hắn không phải muốn nhận được câu trả lời, chỉ là cần phát tiết một chút mà thôi. Đáp án, đã không còn quan trọng, giữa bọn họ, có rất nhiều thứ đã không có cách nào làm rõ được nữa rồi.
“Cậu tức giận vì tôi đã thừa nhận Vương Quyền là tôi giết sao?” Cận Sĩ Triển ném bao thuốc của mình đi, lấy một điếu của Tiễn Diệp rồi ghé vào điếu thuốc Tiễn Diệp đang ngậm trong miệng để châm lửa.
Tiễn Diệp không phủ nhận, nói: “Đó chỉ là một cái cớ thôi.”
“Vương Quyền đã chết, tôi quả thật có thể nhận được không ít lợi lộc, vì thế cậu không cần để ý. So với cậu, tôi càng có khả năng tiếp nhận cái tội danh ‘sát nhân’.”
Cười lạnh một tiếng, Tiễn Diệp lấy điếu thuốc trong miệng ra, “Đúng vậy! Nhiều hay ít hơn một người thì cũng thế mà thôi.”
Chân tướng giống như một trò đùa, ngay cả cái tội danh giết người cũng muốn tranh nhau!
Cận Sĩ Triển thở dài một tiếng, nói: “Là tôi sai. Tiễn Diệp, tôi không nên xâm phạm cuộc sống của cậu.”
Tiễn Diệp nhìn chằm chằm phía trước nhưng lại chẳng nhìn cụ thể bất kì điểm nào.
“Người như cậu, thật ra chẳng quan tâm thứ gì, nhưng chỉ cần xuất hiện người hoặc sự khiến cậu để ý thì tuyệt đối sẽ không đơn giản bỏ qua. Cậu kỳ thật so với bất kì người nào đều chấp nhất hơn. Đây là điều sau này tôi mới biết được, nếu ngay từ đầu tôi đã có thể thấu hiểu cậu như vậy, tôi nhất định sẽ không bao giờ để mình có quan hệ gì với cậu.”
Tiễn Diệp khẽ chớp mắt một cái, đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn Cận Sĩ Triển, nói: “Anh lúc nào cũng ngạo mạn đến mức khiến người ta phát ghét.”
Một bộ cái gì cũng biết, một bộ cái gì cũng hiểu, nhưng ngoại trừ nói anh ‘ngạo mạn’ ra tôi chẳng có cách nào phản bác anh.
Cận Sĩ Triển dụi điếu thuốc xuống đất, “Tôi chưa bao giờ làm chuyện mà không nắm chắc. Bây giờ cậu cũng hút loại thuốc giống tôi rồi, những thứ này, chính cậu cũng chưa phát hiện ra nhỉ?”
Tiễn Diệp nói không nên lời, không còn gì để nói.
“Tiễn Diệp, đến bên cạnh tôi đi!” Cận Sĩ Triển đứng lên, đi tới trước mặt Tiễn Diệp, vươn tay về phía hắn.
“Bất luận là Cố Kinh Duy hay những kẻ khác, chẳng ai có thể lưu lại cậu. Cậu không thể rời xa tôi.”
Từ khi bắt đầu vẫn duy trì tư thế bất động, Tiễn Diệp lẳng lặng nghe từng câu từng chữ Cận Sĩ Triển nói, mỗi một chữ đều đang tàn nhẫn phân tích mối quan hệ của bọn họ.
Không thể rời xa … Không, là đã rời đi rồi nhưng vẫn gặp lại.
Nhìn cái tay kia một chút, ngẩng đầu nhìn Cận Sĩ Triển, Tiễn Diệp mỉm cười hỏi: “Vậy còn anh?”
Anh có thể rời xa tôi sao?
Chúng ta mỗi người đều lùi một bước …
Có lẽ là từ trong ánh mắt Tiễn Diệp hiểu được ý của hắn, Cận Sĩ Triển trầm mặc một hồi, sau đó khẽ gật đầu.
“Không thể rời xa.” Có lẽ từ rất lâu trước đây đã không thể rời xa rồi. “Nếu như có thể rời đi, tôi tuyệt đối sẽ không theo cậu dây dưa lâu như vậy …”
Tiễn Diệp cúi đầu, cười cay đắng. Sau đó ngẩng đầu, dùng sức hút một hơi thuốc, vứt tàn thuốc xuống, vươn bàn tay dính đầy bùn đất đặt vào tay Cận Sĩ Triển.
“Anh chỉ là đã quen thôi. Mà thói quen thì có thể thay đổi.”
Sau khi đứng lên, Tiễn Diệp rút bàn tay đang đặt trong tay Cận Sĩ Triển ra, xoay người muốn tìm kính mắt của mình, vừa bước được một bước đã bị ôm lấy từ phía sau.
“Tiễn Diệp, thói quen của tôi, một khi đã hình thành thì vĩnh viễn cũng không thay đổi.”
*****
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.