Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 7:




“Sao lại khóc?”
Bên tai truyền đến một thanh âm, tựa hồ như rất xa. Ngực một hồi khó chịu, Tiễn Diệp nhăn mi, mới cảm thấy hơi thanh tỉnh một chút, cũng cảm giác được sự ướt át nơi khóe mắt.
Hắn — khóc?
Mở mắt ra, đỉnh đầu là một mảng tăm tối, cảm thấy có người đang áp ở trên người hắn, còn có thể thấy tiếu ý rất sâu nơi khóe mắt đối phương.
“Thoải mái đến phát khóc sao? Hả?”
Tiễn Diệp chớp mắt một cái, loại khoảng cách này, hắn thấy rõ khuôn mặt kia ở trước mặt, hai mắt nguyên bản vốn ướt át một lần nữa trở lên lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ còn nghe được tiếng mưa, nhỏ nhỏ vụn vụn.
“Thật là — hiếm khi thấy cậu có loại vẻ mặt này, làm sao lại thay đổi trở lại rồi?” ngữ khí của Cận Sĩ Triển rất là bất mãn.
Thay đổi? Hắn có thay đổi sao? Hắn trước đây vốn là như thế này a —
Nhíu mi một chút, sắc mặt Tiễn Diệp trở nên có phần khó coi, đưa tay đẩy đẩy thân người phía trên nhưng lại không tạo ra bao nhiêu khí lực.
“Đi ra ngoài!”
Thân thể Cận Sĩ Triển hơi hơi chuyển động một chút, kéo theo bộ phận còn đang ở trong người hắn, Tiễn Diệp cắn môi nhịn không phát ra thanh âm, phần eo nổi lên một trận mỏi nhừ tê dại.
Cúi đầu mà cười vang lên mang theo thanh âm khàn khàn đặc biệt sau khi làm chuyện đó, Cận Sĩ Triển không những không rút ra mà còn đỉnh về phía trước một chút.
Thân thể bị thúc ép về phía sau chuyển động một cái, Tiễn Diệp kêu lên một tiếng đau đớn, hận không thể cắn cái người đang ở trên hắn một ngụm.
“Lại tới một lần nữa được không? Cậu vừa rồi không có bắn –”
“Không cần anh hao tâm, bây giờ lập tức rời đi để cho tôi còn ngủ ngon một giấc là được.” Tiễn Diệp lần thứ hai thấp giọng quát: “Mau đi ra!” Đã làm rồi còn muốn thế nào?
“Cậu kiên quyết không dậy nổi?” Cận Sĩ Triển cầm tay hắn cố định cạnh gối, bộ dáng nhất định phải hỏi cho tới cùng.
Tiễn Diệp chợt cười nhạt một tiếng, “Không phải bất luận kẻ nào để cho thứ gì đó loạn thất bát tao của kẻ khác tiến vào thì đều phải có cảm giác.”
Những lời này, ai cũng có thể nghe ra vấn đề trong đó.
“Cậu là nói –” Cận Sĩ Triển nheo mắt, trong ánh mắt lộ ra tia nguy hiểm, “Cái đó của tôi là thứ loạn thất bát tao gì đó?”
Trả lời y chính là sự trầm mặc cùng nụ cười mỉa mai của Tiễn Diệp.
Cận Sĩ Triển rất chán ghét biểu tình cùng nhãn thần này của Tiễn Diệp, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không đáng kể, dù cho hiện tại bị một người nam nhân tiến nhập, đem thứ gì đó không thuộc về hắn để lại trong cơ thể hắn. Loại tình hình này khiến cho Cận Sĩ Triển cảm thấy hắn làm hết thảy đều không có ý nghĩa, thậm chí trong mắt Tiễn Diệp căn bản chỉ là một câu chuyện cười.
Hay là, trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Cận Sĩ Triển hiểu ra ngay từ đầu Tiễn Diệp đã dự định đem y đuổi đi như thế này.
Tích cự trốn tránh cùng phản kháng, không bằng ứng phó tiêu cực.
Nếu quả thật là như thế thì y không thể không bội phục tâm tư cùng — lực kiềm chế củaTiễn Diệp.
Vung lên khóe miệng, Cận Sĩ Triển cúi đầu, hôn vào mặt Tiễn Diệp một cái. Rất nhẹ nhưng lại làm cho người ta cảm thấy đây là một động tác cực kỳ thân mật.
Tiễn Diệp nhướng mắt, có một tia khó hiểu. Lại phát điên cái gì?
“Hừ hừ ~ lần trước không có cảm giác cũng không sao cả, lần này — tôi sẻ cho cậu cảm nhận một chút cái gì gọi là sảng khoái cực lạc!” Nói, Cận Sĩ Triển hôn trụ môi Tiễn Diệp, y thích nhìn Tiễn Diệp phản kháng.
“Ah — ” Tiễn Diệp nhướn mi. Thân thể bị tiến vào, là sự thống khổ trên thân thể, hắn vẫn có thể chịu đựng. Nhưng môi bị cắn, cũng như là trong ngực có tư tưởng bài xích, hắn quay đầu muốn trốn tránh Cận Sĩ Triển đang hôn như xâm lược.
Không để cho hắn thực hiện được, Cận Sĩ Triển nắm lấy cằm của hắn, hai đôi môi giao triền với nhau không ngừng thay đổi góc độ, y bắt đầu chậm rãi di động phần eo, thắt lưng rắn chắc hoàn toàn không tính là thô, nhìn nghiêng lại càng bằng phẳng, nhưng vẫn có lực mà bắt đầu luật động. Thứ gì đó vừa nãy để lại trong thân thể Tiễn Diệp lúc này lại phát huy tác dụng.
Ngực bắt đầu khó chịu, chỉ dùng mũi hít thở đã có chút theo không kịp, hạ thân bắt đầu bị xỏ xuyên qua, thân thể Tiễn Diệp theo bản năng mà muốn khép hai chân vào nhưng lại kẹp chặt lấy thắt lưng Cận Sĩ Triển, hai người dán vào nhau càng thêm chặt chẽ.
“Làm tốt lắm!” Vào lúc như thế này, chung quy nam nhân cũng không keo kiệt lời khen ngợi.
Mắt Tiễn Diệp đều đỏ, tức giận! Trong nháy mắt nhận được không khí kia, cảm giác khác lạ cũng cùng nhau tiến vào thân thể, đó là thứ mà Tiễn Diệp không quen, cũng là thứ hắn sợ hãi.
Tâm có thể khống chế, nhưng thân thể lại có khả năng thoát ly ý thức.
Cận Sĩ Triển không hề một mực va chạm mà là khai phá thân thể Tiễn Diệp một cách nhịp nhàng có mục đích, đồng thời cảm thụ tư vị được dũng đạo ấm nóng bao vây, vuốt ve mỗi một tấc thân thể Tiễn Diệp, tìm kiến địa phương sẽ làm hắn run rẩy, đây là một chuyện rất thú vị, mỗi khi hắn khẽ niết thắt lưng mảnh khảnh kia, trên tay không chỉ cảm nhận được xúc cảm tốt đẹp của làn da mà còn có thể cảm giác được sự run rẩy của Tiễn Diệp.
Bốn phía ngập tràn thanh âm va chạm, cơ hồ còn nhanh hơn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, thanh âm dịch thể bị khuấy đảo dâm loạn rối tinh rối mù, tiếng thở dốc đứt quãng nhưng vẫn đang bị kiềm nén.
“Chết tiệt!” Tiễn Diệp cuối cùng nhịn không được mắng một câu, không tình nguyện.
Tâm tình Cận Sĩ Triển rất tốt. Y phát hiện, đả kích Tiễn Diệp còn lâu mới thú vị bằng chinh phục hắn.
Khi người nam nhân hờ hững tựa như nước này tại bên người ngươi cầu xin tha thứ — nghĩ tới đây, nhịp điệu hô hấp của Cận Sĩ Triển bắt đầu tăng nhanh, hai tay nắm lấy thắt lưng Tiễn Diệp, đâm mạnh về phía trước.
“Ách!” Tiễn Diệp gắng gượng cắn răng, mười đầu ngón tay bấu chặt vai Cận Sĩ Triển, trước mắt một mảng mông lung.
Bàn tay bị thương có phần đau nhưng lại bị cảm giác xa lạ đè ép xuống dưới.
Cận Sĩ Triển cúi người tiến đến cắn cắn bên tai hắn, hô hấp nặng nề nóng bỏng khiến hai lỗ tai hắn phiếm hồng, ôm lấy hắn.
Cái đó của Tiễn Diệp bị đặt giữa hai người, hai thứ ma sát qua lại cùng đè áp cọ sát, nếu mà còn không có cảm giác thì thực sự là bị bất lực.
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn yếu ớt bị lộ ra một chút từ đôi môi đã mau bị cắn chặt của Tiễn Diệp, rất nhẹ, nhưng nếu tỉ mỉ mà nghe thì thậm chí còn có thể nghe thấy một tia nghẹn ngào, Cận Sĩ Triển thoáng cái đạt tới cao trào dục vọng.
“Đừng kìm nén, kêu ra đi! Để tôi khiến cho cậu vui vẻ!” Động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, dù cho lực đạo vẫn còn nhịp nhàng, nhưng toàn bộ đều do thân thể làm chủ rồi.
Tiễn Diệp trừng y một cái, không có kìm nén nữa, hắn hé miệng, hung hăng, hung hăng, hung hăng mà cắn vào bả vai Cận Sĩ Triển.
Khi lần thứ hai bị bắn thứ ẩm ướt trong cơ thể, trong đầu Tiễn Diệp trống rỗng. Loại cảm giác cao triều này, bất luận kẻ nào cũng không chống cự lại được, một khắc kia, hắn muốn quên đi tất cả mà chuyên tâm thể hội cái loại cảm giác ý thức tách rời thân thể này, chỉ có vài giây, nhưng cũng đủ rồi.
Hắn cảm giác được sự dấp dính ở dưới bụng, không chỉ do nguyên nhân là mồ hôi. Thân thể cùng thân thể ma sát trong lúc đó, hình như lúc nào cũng nhắc nhở hắn chuyện vừa phát sinh. Ngay cả Tiễn Diệp, lúc này cũng hiểu được chính mình có chút đáng ghê tởm.
Lần này, Cận Sĩ Triển không mảy may do dự mà rời khỏi thân thể hắn. Trong nháy mắt từ trên người hắn ly khai, mỗi cỗ khí lạnh khiến Tiễn Diệp nổi gai ốc toàn thân, hắn cho tới bây giờ mới phát hiện phòng của mình đã vậy còn quá lạnh.
Hai chân, không có cách nào khép lại bình thường. Tiễn Diệp nghỉ ngơi một chút, gắng sức trở mình, đưa lưng về phía Cận Sĩ Triển.
Trầm mặc.
Ngồi ở một bên, bởi vì giường nhỏ, Cận Sĩ Triển phải co hai chân, nhưng vẫn không có cách gì tránh cho cái chân không đụng chạm đến Tiễn Diệp. Y nhíu nhíu mày, cuối cùng tùy hắn đi. Sờ sờ vết thương trên vai, nhìn thoáng qua vết máu trên đầu ngón tay, nghĩ thầm người này cũng sẽ cắn người a? Đưa tay cầm lấy bao thuốc ở đầu giường, bên trong chỉ còn bốn điếu, lại nhìn thấy khay sứ màu trắng đầy tàn thuốc, xem Tiễn Diệp dùng loại đồ vật này làm gạt tàn thì biết hắn bình thường không hút thuốc. Một buổi tối hút từng này sao?
“Thế nào?” Cận Sĩ Triển hỏi, rút một điếu thuốc, ngay lập tức tìm thấy cái bật lửa ở dưới giường.
Tiễn Diệp không nói gì. Vài giây sau nói một câu: “Anh không có bị bệnh gì chứ?” Bệnh AIDS có ba cách truyền nhiễm, vừa nãy bọn họ đã dùng hai dạng trong số đó.
Cận Sĩ Triển khẽ cười ra tiếng, “Hiện tại mới hỏi không cảm thấy quá muộn sao?”
Không có trả lời, Tiễn Diệp không thèm nhắc lại.
Cận Sĩ Triển đưa điếu thuốc lên, cố sức hút một ngụm. Sự nóng bỏng trong mắt đã không mảy may nhìn thấy. Tình cảm mãnh liệt tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, y sẽ không phải là một nam nhân trầm mê, rất dễ dàng có thể bứt ra khỏi dục vọng.
Tiễn Diệp vẫn mở to mắt, bởi vì nước bọt bay hơi mà môi càng trở nên khô khốc, hắn nghĩ, có lẽ hắn cần một cốc nước. Nhưng hắn tuyệt đối không trông cậy vào nam nhân phía sau sẽ mang cho hắn.
Hai người cứ như vậy trầm mặc, mãi cho đến khi vị đạo tình dục trong không khí dần dần tán đi, mùi vị của nam nhân bị khói thuốc thay thế. Tiễn Diệp chậm rãi ngồi dậy, từ trên mặt đất nhặt lên áo sơ mi của chính mình đi về phía phòng tắm, nhịp chân rất chậm nhưng lại coi như ổn định.
Cận Sĩ Triển nhìn theo bóng lưng hắn khẽ nhếch khóe miệng, đem điếu thuốc dụi vào cái khay.
Y không thích loại thuốc này.
Khi Tiễn Diệp từ trong phòng tắm đi ra, Cận Sĩ Triển đã rời đi rồi. Trên giường một mảnh hỗn độn, mặt đất có mấy cái khăn tay đã dùng qua, vò thành một đống, mùi thuốc lá vẫn còn sót lại trong không khí. Lẳng lặng đứng tại chỗ trong chốc lát, Tiễn Diệp đi tới phía trước mở cửa sổ ra.
Một trận khí lạnh phả vào mặt. Mưa, đã ngừng.
Vốn hẳn phải là không khí trong lành, Tiễn Diệp vẫn ngửi thấy mùi vị sa đọa, giống như ở trong phòng hắn bây giờ vậy. Có thể nói, căn bản là từ phòng hắn tản mát ra đi.
Hắn ngồi xuống phía trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, cứ như vậy mà ngồi, thẳng cho đến khi toàn bộ khí tức trong phòng bị che giấu, giống như loại bỏ chứng cứ phạm tội.
Ngoài cửa sổ, lá cây bị đánh rớt rơi lả tả dưới đất.
Khi thiếu niên đẩy cửa phòng ra, phả vào mặt là mùi khói thuốc khiến cậu nhíu mày, văn phòng này hầu như cả ngày tràn ngập khói thuốc nhưng chưa từng có chuyện sớm như vậy đã mịt mù thế này.
Liếc mắt một cái, thấy được nam nhân kia đang “Thôn vân thổ vụ” (Nuốt mây nôn khói, nói đơn giản là hút thuốc)!
Trong phòng làm việc thoải mái khí thế, ngồi ở trên ghế ngửa về phía sau trước cửa sổ sát đất thật lớn, áo sơ mi màu trắng cổ mở rộng, áo khoác màu đen bị ném sang ghế sô pha ở một bên, hai chân thẳng tắp đan chéo gác trên bàn làm việc màu đỏ sậm, đây không phải là một tư thế lịch sự, nhưng y làm như vậy lại ngoài ý muốn khiến cho người ta cảm thấy rất hợp với khí chất của y.
Từ từ nhắm hai mắt hút một ngụm thuốc, nghe được tiếng mở cửa, Cận Sĩ Triển hơi mở mắt ra, thấy thiếu niên đang ở cửa lộ vẻ kinh ngạc.
Kỷ Nhược Phi đi đến thuận tiện đóng cửa lại, nhìn Cận Sĩ Triển, nở nụ cười hỏi: “Hôm nay đúng là mặt trời mọc từ đằng tây sao? Anh vậy mà lại tới công ty sớm như vậy? Hay là anh xem nhầm đồng hồ, tưởng bây giờ là mười hai giờ trưa đi?”
Nghe ra châm chọc trong lời cậu nói, Cận Sĩ Triển cũng không phản bác, bởi vì hôm nay y đích thực dậy quá sớm đi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Cậu tới cũng rất sớm a!”
“Tôi luôn luôn đến vào giờ này!” Kỷ Nhược Phi trừng mắt liếc y một cái, đem một tập tài liệu ném tới trên bàn. Cận Sĩ Triển nhìn một chút, không nói gì.
Phát hiện ra y có một tia khác thường, Kỷ Nhược Phi đánh giá từ trên xuống dưới Cận Sĩ Triển một chút, hỏi: “Làm sao tinh thần lại có vẻ không được tốt như thế?” Lại nhìn thoáng qua áo khoác màu đen bị ném ở bên cạnh, cười nhạo hỏi: “Anh ngày hôm qua cũng mặc y phục này? Có đúng hay không đêm qua ngủ ở nhà một mỹ nhân?”
Cận Sĩ Triển chẳng qua chỉ mỉm cười, chưa nói đúng cũng chưa nói sai, thái độ xa cách khiến cho Kỷ Nhược Phi rất bất mãn.
“Này! Anh nói chuyện đi chứ? Sáng sớm giả thâm trầm cái gì!” Rống lên một tiếng, duỗi tay ra muốn đoạt điếu thuốc trong tay Cận Sĩ Triển. Có dũng khí dám cùng Cận Sĩ Triển nói như vậy, cũng chỉ có một người là cậu.
Cận Sĩ Triển đứng dậy hơi cử động một chút, một tay nắm lấy cổ tay Kỷ Nhược Phi, tay kia đem điếu thuốc dụi xuống gạt tàn, Kỷ Nhược Phi nở nụ cười, thuận thế ngồi xuống bàn, cái này, hai người đều là tư thế bất minh.
“Cậu tâm tình nhìn qua không tệ?” Cận Sĩ Triển nheo mắt hỏi, đồng thời đánh giá người ăn vận gọn gàng trước mặt, từ đầu đến chân đều thể hiện đẳng cấp tốt đẹp của bản thân, ngay cả cà vạt cũng là mốt mới nhất hiện nay.
Nhìn thế nào, đều là một nam nhân đẹp mắt.
Tùy ý y đánh giá chính mình, Kỷ Nhược Phi hơi ngẩng đầu lên, đem một mặt hoàn mỹ nhất của bản thân bày ra, bởi vì cậu nhớ kỹ Cận Sĩ Triển đã từng nói qua, biểu tình này của cậu nhìn phi thường tốt.
“Nếu không sai thì của anh cũng không tồi –” khẽ nhếch miệng, đưa tay sờ sờ khóe môi Cận Sĩ Triển, “Ăn vụng thứ tốt gì, ngay cả miệng cũng lau không sạch?”
Cận Sĩ Triển buông lỏng cậu ra, cười mà không nói, nhẹ nhàng cầm bao thuốc trên bàn lên, lấy ra một cây ở trên cùng, thuần thục mà bỏ vào miệng châm lửa, vị bạc hà nhàn nhạt tràn ngập hai người trong lúc đó.
“Anh thật sự rất thích loại thuốc này a!” Kỷ Nhược Phi từ trên bàn đi xuống, sửa sang qua loa y phục một chút.
Cận Sĩ Triển thở ra một ngụm khói, tự tiếu phi tiếu mà nói: “Đúng vậy! Vị đạo, coi như không tồi.”
Kỷ Nhược Phi trong nháy mắt cau mày một cái, rồi lại rất nhanh buông ra, vô tình hỏi một câu: “Tiễn Diệp ư?”
Lúc này, đến phiên Cận Sĩ Triển cau mày.
“Biết không? Tôi thật sự rất không thích tính cách này của cậu!” Có chút thô lỗ mà đem điếu thuốc dập đi, thuốc đốt không đến một phút đồng hồ đã bị bẻ gãy, Cận Sĩ Triển rất nhanh lại lấy ra một cây.
“Đây chẳng lẽ là lý do chúng ta không thể ở cùng một chỗ sao?” Thanh âm Kỷ Nhược Phi mang theo một tia kích động không đổi.
Cận Sĩ Triển lắc đầu, cuối cùng lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
“Đây cũng không phải là nguyên nhân, cậu biết mà —”
Sáu rưỡi, Tiễn Diệp đúng giờ mang bảng kinh doanh ra đặt ở cổng. Cầm trên tay chiếc khăn trắng tinh không ngừng lau đi lau lại cửa kính hai lần, hắn xoay người đi vào trong tiệm, tiếp tục lau dọn những chỗ khác, một chút một chút, tới tới lui lui, hầu như khắp mọi ngõ ngách đều bị hắn lau qua, nhưng dường như không có ý định dừng lại. Mãi cho đến khi cửa bị đẩy ra, có người kêu hắn một tiếng.
Tiễn Diệp sửng sốt một chút, ngừng động tác trên tay lại, xoay người nhìn ra phía cửa, A Cường đang đi về phía hắn, bởi vì mặc áo khoác dày mà khiến anh trông như một con gấu, trong tay cầm áo khoác của Tiễn Diệp.
“Sáng sớm cậu phát ngốc cái gì a?” A Cường mở đầu hỏi.
Tiễn Diệp cười mà không đáp, đem giẻ lau thả sang một bên.
“Sao lại sớm như vậy? Có chuyện gì a?”
“Không có việc gì thì không thể tới tìm cậu?” Trừng mắt liếc hắn một cái, A Cường tay đưa áo khoác cho Tiễn Diệp, “Tôi hôm nay đi làm sớm. Đây! Áo của cậu, lão Trịnh giúp cậu thu, hẳn là không có ai động đến đâu.”
Tối qua mới nói với anh, sáng sớm hôm nay áo đã trở về. Trong lòng Tiễn Diệp có chút cảm động lại có phần bất đắc dĩ, nhưng không biểu hiện ra ngoài quá nhiều.
“Cảm ơn!” Hắn tiếp nhận y phục vắt ở trên cánh tay.
Tựa hồ như là đã quen với loại thái độ này của hắn, A Cường chỉ cần nghe một tiếng “Cảm ơn” của hắn như vậy là đủ rồi.
“Cậu nhìn xem có thiếu cái gì không?”
“Không sao, trong ví cũng chẳng có bao nhiêu tiền.” tiễn Diệp cười đến mức không sao cả.
“Nhiều ít cũng đều là tiền a.” A Cường gầm nhẹ một tiếng. Kỳ thực anh biết Tiễn Diệp bình thường đều là vô cùng tiết kiệm.
“Biết rồi! Đợi lát nữa tôi xem lại.”
“Sắc mặt cậu làm sao lại xấu như vậy?” A Cường nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Tiễn Diệp, phía dưới mắt rõ ràng còn có quầng thâm.
Tiễn Diệp cười đến không hề có kẽ hở, “Không có gì. Đêm qua ngủ không ngon — anh không phải đang vội sao? Đi nhanh đi!” Chuyển trọng tâm câu chuyện, hắn chỉ chỉ đồng hồ trên tường, nhắc nhở A Cường đã sắp bảy giờ rồi.
Mặc dù còn có chút hoài nghi, nhưng mà thời gian đích thực là không kịp rồi, A Cường lưu lại một câu “Nếu không thoải mái thì hôm nay đóng cửa sớm một chút mà nghỉ ngơi” rồi vội vã đi.
Đóng cửa sớm một chút? Tiễn Diệp nhìn bóng lưng anh gấp gáp rời đi, cười khổ một cái. Mở ví ra, hắn cũng không phải là muốn xem tiền trong đó còn nhiều hay ít mà là muốn xem bức ảnh đặt ở trong.
Đó là thứ quý giá duy nhất của hắn hiện tại.
Một tầng kia trong ví tiền chuyên dùng để để ảnh chụp, hé ra bức hình bị gấp lại làm đôi, do dự một chút, Tiễn Diệp chậm rãi rút bức ảnh ra, mở rộng —-
Trong ảnh, bốn nam nhân mặc cảnh phục đứng chung một chỗ, ở chính giữa là hai người, một người cười đến mức ôn hòa như nước, một người cười như phong thanh vân đạm, thân thiết mà dựa sát bả vai vào nhau — ở giữa bức ảnh một vết xé, không dài.
Biểu tình có phần cứng ngắc, Tiễn Diệp dùng sức nháy mắt một cái, đem ảnh một lần nữa thả lại chỗ cũ, suy nghĩ một chút, lại đem ra — lại suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là thả trở về. Lặp lại động tác nhiều lần, Tiễn Diệp nhăn mi, ngay cả bản thân cũng sinh ra một tia chán ghét với chính mình.
Tiễn Diệp, ngươi thật sự là một người đáng ghét —
——
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.