Chiếm Đoạt Vợ Yêu

Chương 6:




“Đủ rồi, Thiếu Hoài...... Người ta thật sự mệt mỏi quá rồi.” Cô đã sắp mệt đến mức không mở nổi mắt nữa mà sao anh ta còn không dừng?
“Cố chịu đựng một chút.” Nhâm Thiếu Hoài gác cặp đùi trắng nõn của cô lên vai, điều chỉnh tư thế, nhanh chóng giữ chặt cặp mông nở nang của cô, lại lần nữa dùng sức mãnh liệt tiến vào, cả người độ cong càng lúc càng lớn, càng ngày càng tăng thêm lực.
Hương vị ngọt ngào của cô giống như thuốc phiện, một khi đã được thưởng thức thì sẽ không thể rời nổi. Dù sao anh cũng không cần mà cũng không muốn rời đi, càng cố sẽ càng thêm lún sâu khó có thể tự kềm chế.
“Câu này anh đã nói nhiều lần lắm rồi.”
“Đáng đời em, ai bảo em bắt anh đói bụng lâu như vậy.”
“Anh là đồ xấu xa, em...... không bao giờ để ý đến anh nữa.” Đối mặt với nhu cầu quá mức của anh, cô vô lực muốn khóc.
“Không để ý tới anh? Thế thì lúc này anh phải ăn cho no.” (Vi: cùn ko ai bằng mà)
Cơ thể đàn ông rắn chắc khoẻ mạnh, tao nhã không có lấy một tia sẹo lồi lõm nhanh chóng áp vào thân thể tuyết trắng mềm mại không tỳ vết, cắn cắn liếm liếm, một lần nữa lặp lại luật động cuồng dã mà mạnh mẽ, hơi thở nóng bỏng hoà lẫn với mồ hôi đầm đìa khiến hai cơ thể như không thể tách biệt. Cô gái mảnh mai than nhẹ càng cổ vũ cho dục hỏa của chàng trai, đưa kích tình lên cao điểm.
“Xin......anh...... để cho em nghỉ ngơi, em không thể......” Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng người mất nhiều sức lực nhất là anh, vì sao anh vẫn còn có thể có tinh lực dư thừa mà cô lại mệt đến mắt cũng không còn sức mà mở ra nữa?
“Được rồi, em muốn ngủ thì cứ ngủ, anh sẽ tự làm việc của anh.” (Vi: hờ, shock nặng!)
“Anh......” Cô tức giận đến muốn giết người nhưng ngay cả khí lực để thét chói tai cũng không có, chỉ có thể bất lực thả lỏng thân thể mềm mại, tùy ý anh như con sư tử đói khát cuồng nhiệt hung hãn mà giữ lấy.
Mỗi khi anh rút hạ thân dũng mãnh kia ra thì trong nháy mắt sẽ lại lần nữa cường hãn mà thâm trầm tiến vào cô. Thân thể đong đưa càng ngày càng cuồng dã, mãnh liệt, anh đột nhiên cứng đờ, dục vọng nóng chảy công thẳng vào trong cơ thể cô. Anh rốt cục cảm thấy mỹ mãn, suy sụp nằm đổ xuống, mà cô thì đã sớm mê man rồi.
“Không bao giờ, người anh muốn cưới chính là em, tại sao anh phải huỷ bỏ chứ?”
“Anh, anh......” Y Đằng Ưu Nhi kinh ngạc, tại sao lại như vậy? Cô thật sự không hiểu anh vì sao phải kiên trì như thế. “Rốt cuộc vì sao anh lại thích em?”
Hai người chỉ mới gặp mặt có hai lần, trong thời gian ở cùng nhau ngắn ngủi như vậy có được sự thấu hiểu về đối phương là không thể. Một khi đã như vậy, vì sao anh lại muốn lấy cô? Vì vẻ bề ngoài sao?
Cô biết mình bộ dạng không tệ, nhưng cô liệu có đẹp đến mức làm cho người đã ngắm đủ các người đẹp từ khắp mọi nơi như Nhâm Thiếu Hoài nhất kiến chung tình sao?
“Điều này quan trọng lắm sao? Dù sao em sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, không phải là anh thì cũng sẽ có những người khác.”
Anh là nhất kiến chung tình với cô, chỉ có điều đáp án này ngay cả chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc, nào có thể hy vọng xa vời rằng cô sẽ tin tưởng, cho nên anh không nói gì cả. Dù sao, bọn họ còn có thời gian cả cuộc đời, một ngày nào đó cô sẽ hiểu.
“Anh......không phải là anh thích cơ thể của em đấy chứ?” Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, Y Đằng Ưu Nhi nhớ lại từ lần đầu tiên gặp mặt đến nay, bất luận trong tình huống như thế nào thì anh cũng đều động tay động chân.
“Nếu thật sự anh chỉ là ham muốn cơ thể của em thì bây giờ anh đã có được rồi, chắc cũng thỏa mãn rồi chứ?”
Chiếm được rồi sẽ thỏa mãn, cảm giác mới mẻ không còn nữa, sự hấp dẫn của thân thể tự nhiên sẽ biến mất. Đến lúc đó, anh có lẽ sẽ khôi phục lý trí, cẩn thận lựa chọn bạn đời mà không làm phiền đến cô nữa?
Nghĩ đến việc mình đang không mặc gì nằm trên giường, cô vội vã ngồi dậy, kéo chăn che lấy toàn thân chuẩn bị xuống giường.
“Thỏa mãn?!” Bàn tay Nhâm Thiếu Hoài kéo chăn trên người cô ra, xoay người một lần nữa áp Y Đằng Ưu Nhi quay lại trên giường, “Em cho là một lần có thể trấn áp được dục vọng của anh sao? Em quá ngây thơ rồi.” Y Đằng Ưu Nhi đáng giận, đã là người của anh rồi mà còn muốn rời đi! Quả thực nực cười!
Bàn tay to hung hăng tách cặp đùi non mềm ra, dùng sức cử động một cái, anh mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể chật hẹp của cô.
“Không......Ra đi!” Cô khó thở, khó khăn đẩy anh ra, “Anh phải nói cho em biết trước, anh muốn thế nào mới thỏa mãn mà đồng ý buông tha cho em.” Làm gì thì cũng đã làm rồi, bây giờ cô chỉ mong có thể giảm tổn thất đến mức thấp nhất. (Vi: cách tốt nhất là lấy anh mà chị _ _”)
“Aizz, vấn đề này quá khó, anh phải ngĩ cho kĩ mới được.” Dục vọng sưng nóng chậm rãi rút ra, ngay tại lúc sắp rút ra hết lại nhanh chóng xông về phía trước.
“A......” Cô rên lên, cơ hồ không thở nổi. “Nghĩ bao lâu đây?”
“Có lẽ hai ba ngày, cũng có lẽ là hai mươi ba mươi năm, không nhất định.”
“Anh!” Cô bỗng dưng trợn to đôi mắt đẹp, tức giận trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười vô lại của anh, “Anh đùa giỡn tôi!”
“Em muốn nghĩ như vậy anh cũng chẳng biết làm sao.” Anh đột nhiên tăng thêm lực va chạm, tiến thẳng vào hoa tâm lại còn tà ác vặn vẹo thắt lưng rắn chắc, hung hăng khiêu khích cô.
Cô nghẹn ngào thở dốc, cái miệng nhỏ nhắn mở lại khép nói không ra tiếng. Tim cô đập cuồng loạn, phía dưới run lên từng đợt.
“Ôô......” Anh chìm đắm trong hương vị tuyệt mỹ của cô, luật động cuồng nhiệt lần nữa xâm lược vào nơi mềm nhẵn chật hẹp, mãi mãi không có chừng mực mà cướp lấy sự ngọt ngào.
Cô lại nóng lên nhanh như vậy, tư vị ngọt đến không hình dung nổi. Anh không thể khắc chế được sự tham lam của mình, chỉ có thể lần nữa bắt đầu cử động hạ thân, tốc độ dần dần nhanh hơn.
Nếu là lúc trước, có lẽ anh còn có khả năng huỷ bỏ hôn ước buông tha cho cô. Nhưng bây giờ khi đã được hưởng hưởng thụ tư vị tuyệt mỹ của cô rồi thì dù thế nào anh cũng sẽ không có khả năng buông tha cho cô, tuyệt đối sẽ giữ lấy quyền lợi mà hưởng thụ cô đến cùng!
Nhâm Thiếu Hoài mồ hôi đầm đìa thở hổn hển ngồi phịch ở trên giường, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trần mềm mại trắng như tuyết của Y Đằng Ưu Nhi.
“Oa......” Màn thở dốc qua đi, Y Đằng Ưu Nhi đang nằm trên ngực anh lại nhịn không được mà khóc nấc lên.
“Không được khóc!” Anh quát nhẹ, xoay người ngăn cô lại, ôn nhu hôn lên nước mắt của cô.
Sao lại thế này! Gả cho anh là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu cô gái thế mà cô lại biến nó thành thứ so với xuống địa ngục còn thảm hơn.
“Em không biết cái gì là một lời nói đáng giá ngàn vàng sao?” Anh buồn bực nói: “Em đã không muốn thì lúc trước vì sao lại đồng ý?”
“Bởi vì......” Cô thật sự không thể nói ra rằng cha đã ép buộc cô như thế nào, cô khóc lại càng thương tâm hơn. “Ai nha, anh đừng hỏi nữa!”
“Em đừng có cố tình gây sự, tóm lại, hôn lễ của chúng ta phải được tiến hành, anh sẽ không đời nào hủy bỏ đâu.” Dưới sự tấn công bởi nước mắt của cô, có muốn bá đạo anh cũng làm không nổi. “Nào, đừng khóc, em còn khóc như vậy sẽ trở nên rất xấu xí đấy.”
Để ngăn nước mắt của cô lại, Nhâm Thiếu Hoài đành phải sử dụng chiêu duy nhất của anh – một lần nữa xoay người áp lên cô......
Hôn cô đến chết mệt thì anh không tin cô còn khóc nổi nữa.

“Triệu tiểu thư, cô chưa hẹn trước nên tổng tài của chúng tôi sẽ không gặp cô đâu.”
“Cô làm gì mà cứ phải đối nghịch với tôi như vậy? Tôi và cô có thù oán sao? Biết điều thì mở cửa ra nhanh lên, đừng có chắn đường tôi. Nếu chọc giận tôi thì cẩn thận tôi nướng bà cô như cô thành mực nướng rồi cho cô về nhà mà tự ăn mình đấy.” Triệu Lệ Linh kiêu căng oán hận quát lên làm nhiễu loạn cả buổi sáng sớm thanh tĩnh.
Triệu Lệ Linh được nuông chiều đến hư hỏng, tính cách tự cao tự đại không chấp nhận bất cứ ai làm trái ý mình. Cho nên khi Dương Kính Nguyệt tự xưng làm đúng chức trách ngăn cản, cô không thể hiểu nổi, chỉ cảm thấy rằng Dương Kính Nguyệt là cố ý nhắm vào cô.
Bà cô! Dương Kính Nguyệt sắc mặt khẽ biến.
Không có một người phụ nữ chịu được chữ “già”, hơn nữa người đã sắp bước vào tuổi ba mươi mà vẫn độc thân như Dương Kính Nguyệt lại càng mẫn cảm với một chữ này.
“Người nên biết điều là cô đấy!” Nếu đã không biết xấu hổ thì Dương Kính Nguyệt cũng không thèm nể mặt nữa. “Gọi tôi là bà cô? Cô thật sự nghĩ mình sẽ trở thành phu nhân tổng tài tập đoàn Lôi Phong sao? Tỉnh lại đi. Tổng tài vĩnh viễn sẽ không bao giờ thích cô đâu. Trước đây không có, sau này càng không thể có. Cô cứ dây dưa không dứt sẽ chỉ tự rước lấy nhục nhã thôi. Người anh ta muốn kết hôn là tiểu thư Y Đằng Ưu Nhi của tập đoàn tài chính Nhật Bản Y Đằng, cô ấy mới là tổng tài phu nhân tương lai của tập đoàn Lôi Phong, mà kẻ thất bại như cô còn không biết đường tìm cái động mà trốn đi, vẫn còn mặt mũi đến diễu võ dương oai sao, chậc chậc!”
“Cô......cô nói bậy, phóng viên mấy tạp chí bát quái chẳng qua là vì tiền nên mới tung lên mấy tin đồn nhảm này lên thôi.” Có điều, cô cũng chính vì mấy “lời đồn” này mới đến Nhâm trạch tìm lão phu nhân chứng thật, lại đúng vào lúc lão phu nhân đang ra nước ngoài mua sắm, cô chờ không nổi nên đã tự mình đến Nhật Bản tìm Nhâm Thiếu Hoài hỏi cho rõ.
“Thiếu Hoài còn lâu mới cưới cái cô gái Nhật Bản xa lạ đến tên cũng chưa từng nghe qua kia, người lão phu nhân thích là tôi, tôi mới là thiếu phu nhân tương lai.” Cô cố tình đến từ sáng sớm để canh cửa, đợi khi Nhâm Thiếu Hoài ra ngoài sẽ chặn lại. Bây giờ chưa tới giờ đi làm, anh nhất định còn chưa ra khỏi cửa.
“Thiếu Hoài đang ở đâu? Đừng hòng gạt tôi là anh ấy đã đi họp, tôi biết anh ấy nhất định đang ở đây. Hừ, cô cứ đợi đấy, chờ Thiếu Hoài đi ra, tôi nhất định phải nói cho anh ấy biết hết tội của cô.”
Phòng tổng thống được thiết kế như một căn nhà xa hoa, phòng khách, thư phòng, phòng dành cho khách, phòng ngủ...... Từng cánh lại từng cánh cửa, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt.
“Nếu cô có dù chỉ một chút khả năng trở thành phu nhân tổng tài tập đoàn Lôi Phong thì một thư kí nhỏ bé như tôi dám sập cửa trước mặt cô sao?” Thấy Triệu Lệ Linh sắc mặt đại biến, Dương Kính Nguyệt hừ lạnh, cố ý nói: “Còn nữa, phiền cô nói nhỏ giúp cho. Cô cũng biết giấc ngủ đầy đủ quan trọng với phụ nữ như thế nào, cứ cãi nhau như vậy ngộ nhỡ đánh thức Y Đằng tiểu thư đang ngủ ngon thì tổng tài chúng tôi sẽ rất tức giận.”
“Đánh thức...... Ý cô là cô gái Nhật Bản kia cũng đang ở đây?” Cô muốn gặp Nhâm Thiếu Hoài chẳng dễ dàng gì mà cô gái kia lại có thể cùng anh triền miên cả đêm. Vừa nghĩ đến đây, Triệu Lệ Linh liền ghen tị đến bốc hoả. Cô rất muốn xem cô ta có cái đức hạnh gì, và quan trọng nhất chính là cảnh cáo cô ta đừng vọng tưởng vị trí phu nhân tổng tài.
“Cô gái kia đang ở đâu? Mau gọi cô ta ra đây.”
Thấy cô ta lật tung căn phòng tìm kiếm lại cách mục tiêu càng ngày càng xa, Dương Kính Nguyệt nhịn không được thầm mắng đồ ngu ngốc. truyện copy từ trumtruyen.vn
Dương Kính Nguyệt ra vẻ lo lắng đứng trước một cánh cửa giữ chặt lấy tay nắm, khẽ giọng mắng: “Triệu tiểu thư, đây là chỗ của tổng tài chúng tôi, không phải là nhà cô, mời cô tỏ ra là một danh môn thiên kim có giáo dục đi, đừng quá đáng quá. Cẩn thận chọ giận tổng tài rồi thì cô sẽ không xong đâu.”
Triệu Lệ Linh vừa thấy, lập tức biết kia nhất định là phòng ngủ của đứa con gái Nhật Bản.
“Tránh ra, suốt ngày làm chó trông cửa không thấy phiền sao?” Triệu Lệ Linh mãnh liệt đẩy Dương Kính Nguyệt, sợ cô lại đi tới ngăn cản liền đẩy cửa thật mạnh, cửa phòng mở ra phịch một tiếng đập vào vách tường rồi bắn ngược lại.
Triệu Lệ Linh bước vào phòng ngủ lập tức lao tới bên giường, quả nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nằm sấp đang ngủ. Nhìn thấy bả vai loã lồ của cô ta, cô đã biết chắc chắn bên dưới chăn cả người cô ta cũng không có lấy một mảnh vải, hơn nữa bên trong phòng dày đặc hơi thở hoan ái, ai cũng có thể biết Y Đằng Ưu Nhi và Nhâm Thiếu Hoài đã làm gì.
“Mày là đồ đê tiện không biết xấu hổ, dám......” Lòng đó kị như bão táp thiêu trụi lý trí, Triệu Lệ Linh nhấc tay giáng xuống mục tiêu.
Y Đằng Ưu Nhi đang ngủ say bị đánh thức mơ mơ màng màng ngồi dậy, mắt nhập nhèm còn chưa kịp mở ra mà sao chưa gì đã cảm thấy nguy hiểm đang sắp đến?
Mắt thấy bàn tay phẫn nộ sẽ rơi xuống trên mặt Y Đằng Ưu Nhi đang không hề phòng bị kia, một bàn tay nam tính đúng lúc giữ chặt cánh tay kia, một tay khác vung lên, chỉ nghe thấy một tiếng “ba” vang lên.
“A......” Triệu Lệ Linh xoa xoa má sưng vù, tức thì ngây ngốc, “Anh...... Anh đánh em?”
Nhâm Thiếu Hoài hiển nhiên vừa tắm xong, toàn thân trên dưới chỉ dùng một cái khăn quấn quanh thắt lưng, cả người đang ướt đẫm nước.
“Đây là do cô gieo gió gặt bão, chẳng trách được ai hết.” May mà không làm bị thương Ưu Nhi, nếu không đâu phải một cái tát là có thể xong việc. Khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống, không chút lưu tình khiển trách: “Triệu Lệ Linh, giáo dục của cô đâu hết rồi? Ai cho cô tự tiện xông vào phòng ngủ của tôi, cút ra ngay!”
Triệu Lệ Linh bị anh trút giận, rút lui từng bước, nhưng mắt vừa liếc thấy Y Đằng Ưu Nhi ở trên giường thì lửa giận lại bùng lên.
“Vì sao em phải đi ra ngoài? Anh không công bằng, em không thể vào phòng ngủ của anh mà đứa con gái vô sỉ này lại có thể ở trên giường......”
“Câm mồm!” Nhâm Thiếu Hoài lạnh lùng quát một tiếng, âm hàn phản chiếu trong mắt Triệu Lệ Linh, cô sợ tới mức cả người cứng ngắc. “Công bằng? Cô dựa vào cái gì mà đòi công bằng với tôi? Hãy xem lại thân phận của mình đi, cô không có tư cách gì nói công bằng với tôi, cũng không có tư cách chất vấn việc riêng của tôi. Tôi nể mặt bác Triệu, một lần nữa dễ dàng tha thứ cho sự tuỳ hứng của cô, nhưng độ nhẫn nại là có hạn, không ai có thể vĩnh viễn nhẫn nhịn cô được đâu.”
“Nhâm Thiếu Hoài, anh......” Triệu Lệ Linh sắc mặt hết xanh lại trắng. Cô từ nhỏ kiêu căng, người chán ghét cô có lẽ không ít nhưng chưa một ai dám chỉ trích lỗi lầm của cô thẳng thừng như vậy.
“Còn nữa, Ưu Nhi là vợ tôi, nếu cô còn dám nói năng lỗ mãng với cô ấy thì đừng trách tôi không lưu tình. Biến!”
“Nhâm Thiếu Hoài, anh thật quá đáng.” Triệu Lệ Linh dậm dậm chân, oa một tiếng, khóc bỏ chạy ra ngoài.
Nhâm Thiếu Hoài hừ một tiếng, đột nhiên quay đầu lạnh lùng nhìn về phía người đuổi theo Triệu Lệ Linh tiến vào và vẫn nhìn chăm chú toàn bộ mọi việc, Dương Kính Nguyệt.
Dương Kính Nguyệt chấn động, bất an gục đầu xuống, “Đúng...... là không chịu nổi, tổng tài, tôi đã cố ngăn cản rồi.” Một giọt mồ hôi lạnh như băng chảy dọc xuống lưng.
“Thư kí Dương, cô đúng là một thư kí rất giỏi, hoàn thành tốt phận sự của mình.” Nhâm Thiếu Hoài lạnh lùng cắt ngang cô đang tìm cớ, ý vị thâm trường nhìn biểu tình chột dạ của cô.
Nhâm Thiếu Hoài có thể nắm trong tay một tập đoàn đa quốc gia đương nhiên không phải là kẻ ngu ngốc. Toàn bộ quá trình xảy ra tuy rằng Dương Kính Nguyệt đều tỏ vẻ thất kinh nhưng ý cười lạnh lùng nơi đáy mắt cô lại không tránh được đôi mắt tinh nhuệ của anh.
Anh đương nhiên biết Dương Kính Nguyệt ái mộ mình, chỉ là cô vẫn có thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân không làm ảnh hướng đến công việc cho nên anh cũng cứ mở một mắt nhắm một mắt, nhưng lần này cô cố ý để Triệu Lệ Linh xông vào làm loạn thì đúng là không chấp nhận được.
“Nhưng nếu cô cảm thấy mình đã quá mệt mỏi không thể tiếp tục đảm nhiệm công việc thư kí nữa thì tôi lúc nào cũng có thể phê chuẩn đơn xin từ chức của cô.”
“Tôi rất xin lỗi, tổng tài, lần này là ngoài ý muốn, tôi cam đoan về sau sẽ không bao giờ xảy ra việc này nữa.” Vị trí này là cô tiêu tốn vô số tâm huyết và phải rất vất vả mới có thể có được, cô không thể dễ dàng mất nó được.
“Tốt lắm! Tôi cũng hy vọng từ nay về sau cô sẽ không để cảm xúc chi phối mà làm cho tốt bổn phận của một thư kí.”
Ẩn ý của anh làm cho Dương thư kí hoảng sợ không thôi, lại càng cảm thấy xấu hổ, trắng bệch nghiêm mặt rời đi.
“Anh......anh đánh phụ nữ sao?” Y Đằng Ưu Nhi thật cẩn thận hỏi. Chính mắt nhìn thấy Nhâm Thiếu Hoài khi tức giận động thủ đánh Triệu Lệ Linh làm cô giật mình không ít.
“Ưu Nhi.” Anh thở dài. Sao cô còn không hiểu chứ?“Đúng vậy, anh không kiêng kỵ đánh phụ nữ. Nhưng em thì khác, em là vợ của anh, là người phụ nữ sẽ làm bạn với anh suốt đời. Anh muốn che chở yêu thương em còn không đủ làm sao có thể làm tổn thương em chứ?”
“Nhưng em không muốn, cũng không có khả năng xử lý cái đống nghiệp chướng phong lưu chồng chất như núi, trong tương lai có khi vẫn còn tiếp tục kia đâu.”
“Ưu Nhi, vị hôn phu tương lai của em đây rất sớm đã bị ép gánh vác sự tồn vong của tập đoàn Lôi Phong, làm gì có nhiều thời gian với tinh lực như vậy mà đi tạo ra cái em gọi là nghiệp chướng phong lưu chứ.” Anh thở dài, thật vất vả mới có thể làm cho thái độ của Y Đằng Ưu Nhi thoải mái một chút, kết quả vừa sáng sớm đã bị Triệu Lệ Linh như bà điên kia làm loạn hết cả lên, cũng khó trách cô lại tức giận. “Ngoan, đừng tức giận nữa, anh cam đoan từ hôm nay trở đi tuyệt đối sẽ không cho bất cứ cô gái nào có tư cách nổi giận với em.”
Nhìn biểu tình có thành ý rõ ràng của anh, Y Đằng Ưu Nhi không biết có nên tin tưởng anh không nữa.
“Em không muốn kết hôn hay chỉ đơn thuần là không muốn gả cho anh?”
“Em......em còn có rất nhiều việc phải làm, sự nghiệp đang lúc phát triển nên không muốn kết hôn sớm như vậy.”
Biết nguyên nhân cô từ hôn không phải là vì chán ghét mình làm Nhâm Thiếu Hoài thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ưu Nhi, em cũng biết lượng công tác của anh lúc nào cũng rất bề bộn, chắc là sẽ không có nhiều thời gian ở bên em, nhưng anh vẫn không hy vọng em đi ra ngoài làm việc. Bởi vì anh mong khi anh đang bận tối mày tối mặt thì tận trong đáy lòng vẫn được yên tâm biết rằng em đang vui vẻ và an toàn ở căn nhà ấm áp của chúng ta.”
Anh trầm ngâm rồi lại nói: “Còn nữa, cho dù em không gả cho anh thì vẫn sẽ bị gả cho người đàn ông khác. Theo anh được biết, sau bữa tiệc lần trước em đã khiến cho khắp nơi chú ý. Em là tiểu thư do chính thất sinh ra lại là công chúa được sủng ái nhất, người có hứng thú không ít chút nào, cho nên cho dù anh đồng ý huỷ bỏ hôn ước thì em có muốn hay không cũng phải lập gia đình.” Huống hồ muốn anh huỷ bỏ hôn ước rồi đem cô tặng cho người khác thì đó là điều không bao giờ xảy ra.
Cúi đầu xuống hôn lên trán cô, anh nói khẽ, “Ngoan, đừng miên man suy nghĩ nữa. Bây giờ điều em phải làm chính là vui vui vẻ vẻ đợi làm cô dâu của anh.”
Lời nói của anh hoàn toàn thức tỉnh cô, bất luận có thế nào đi nữa thì cô vẫn là con gái của cha. Cha cô luôn luôn biến con gái trở thành vật buôn bán trao đổi, cho dù hôm nay cô có thể thành công thuyết phục anh hủy bỏ hôn ước nhưng vẫn sẽ có người khác đang chờ cưới cô. Chỉ cần cô còn có giá trị lợi dụng thì ông ta không đời nào buông tha. Hơn nữa, bây giờ nghĩ lại, chủ ý đào hôn cũng không thực hiện được trừ phi cô có thể thuyết phục người mẹ đáng thương đi cùng. Xem ra, cô đành phải ngoan ngoãn chờ gả cho Nhâm Thiếu Hoài thôi. (Vi: m/ húhú, yeah yeah, lấy đi lấy đi m/)
“Ưu Nhi ngoan ngoãn mau đứng lên đi nào, người chồng tuyệt vời của em chuẩn bị cho em một cơ hội tốt để tập làm vợ hiền rồi này.” Nhâm Thiếu Hoài muốn cô giúp anh chọn quần áo mặc hôm nay.
Y Đằng Ưu Nhi lườm anh một cái, tùy ý lấy cái áo sơmi to đùng của anh mặc vào rồi ngoan ngoãn xuống giường giúp anh chọn âu phục.
Biểu hiện mềm mềm mỏng của cô khiến cho Nhâm Thiếu Hoài vui vẻ kéo cô lại ôm hôn, anh biết cô vợ này sẽ không chạy nữa.
“À, Thiếu Hoài......”
“Sao vậy, đừng ấp úng, ngoại trừ chuyện huỷ bỏ hôn ước không thể thương lượng ra thì chỉ cần anh làm được, anh sẽ không từ chối em.”
“Liệu có được không?” Ngẩng đầu nhanh chóng liếc nhìn anh một cái, cô lại cúi đầu giúp anh đeo caravat, “Em biết anh bề bộn nhiều việc, nhưng mẹ em chưa gặp anh bao giờ, cho nên, anh có thể bớt chút thời gian cùng em đi gặp bà được không? Mẹ em là người rất hiền lành.”
“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của anh mà.” Muốn đưa anh về gặp người nhà chứng tỏ rằng cô đã quyết định đồng ý, Nhâm Thiếu Hoài anh vui sướng còn không kịp, làm gì có chuyện từ chối?
Anh hung hăng hôn cô, mãi một lúc thật lâu sau mới buông cô đang thở hổn hển ra, giọng nói khàn khàn: “Phụ nữ đêm đầu tiên chắc sẽ rất khó chịu, lúc nãy anh đã pha nước ấm cho em rồi, em đi tắm một chút sẽ thấy thoải mái hơn, khi nào chúng ta ăn cơm trưa xong anh sẽ về nhà cùng em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.